Bị Bắt Buộc Trở Thành Con Mồi Của Kẻ Cuồng Sát Biến Thái

Chương 25



Tiếng còi hú của xe cảnh sát vang vọng khắp sơn trang, rất nhiều lữ khách ở đấy đứng vây coi xung quanh.

Ám Dạ Ma Đồ bị một viên cảnh sát áp giải lên xe, Lương Chấp, Tô Khấu Khấu và những nhân viên có liên quan đều phải đến cục cảnh sát để điều tra.

Lương Chấp ngồi trên xe cảnh sát, cậu phát hiện Đường Nghiêu vẫn luôn nhìn ra ngoài cửa sổ: “Ông làm sao vậy?"

Đường Nghiêu thu hồi tầm mắt, nghĩ ngợi nói: “Quang Minh trước khi đi có nói, nếu chỗ này xảy ra chuyện gì thì gọi điện thoại ngay cho nó, lúc tôi tìm thấy ông trong rừng cũng đã gọi, kỳ lạ là đến bây giờ, nó vẫn chưa xuất hiện."

Lương Chấp nghe vậy, trong nháy mắt liền hoài nghi Thẩm Quang Minh chính là Khăn Quàng Đỏ, nhưng cậu nhanh chóng phủ định ý tưởng này, nếu là Thẩm Quang Minh, không có lý nào mình lại không nhận ra giọng nói của cậu ta, còn nữa, đối phương hoàn toàn không cần phải... che mặt.

Lương Chấp nói: “Cậu ấy đến thành phố B là vì làm việc, tôi nghĩ chắc là lúc này không dứt ra được."

"Tôi cũng hiểu như thế, mới nãy đã nhắn tin cho nó bảo ông không có chuyện gì." Hai mày của Đường Nghiêu vẫn nhíu chặt, cậu phiền não không phải vì Thẩm Quang Minh, mà vì Lương Chấp: “Tại sao lúc nào ông cũng bị mấy tên bắt cóc nhìn trúng vậy?"

Lương Chấp lười biếng ngả lưng ra ghế: “Không phải do Tô Khấu Khấu thuê người gϊếŧ sao?"

Đường Nghiêu lắc đầu, nói: “Tôi cảm thấy không phải vậy, nếu nó thật sự thuê sát thủ, hẳn nên cho cậu chết xa chỗ này chút, làm sao lại làm chuyện này ngay tại sơn trang nhà mình được, phát sinh chuyện xong chỉ sợ sơn trang phải ngừng kinh doanh một thời gian."

Lời này không có gì sai, Lương Chấp biết rõ thể chất đặc thù của mình, cho nên chỉ có Đường Nghiêu phiền não, còn cậu thì lười động não suy nghĩ, khi còn chưa xác định được nam chính là ai để sửa chữa cốt truyện, những kẻ gϊếŧ người vẫn sẽ tiếp tục âm thầm tập kích cậu mà thôi.

Cậu vỗ vai Đường Nghiêu, cười nói: “Đừng nghĩ nhiều như vậy, thằng chó Tô Khấu Khấu nghĩ muốn chỉnh tôi, nhưng giờ thì không được nữa rồi, tôi phải đáp lễ nó thật hậu hĩnh mới được."

Đường Nghiêu thật lòng bội phục tâm lý của Lương Chấp, đối phương từng trải qua các vụ tấn công của một số tên tâm thần có vấn đề, nhưng lần này nguy hiểm như vậy, mà cậu ấy vẫn luôn bảo trì bình tĩnh, tránh né nguy hiểm, quả thực so với mình, cậu ta còn thích hợp làm cảnh sát hơn.

So với cửa trước sơn trang đầy ắp người tụ tập, cửa sau của sơn trang có vẻ tĩnh mịch hơn hẳn, Thẩm Quyền đội mưa, đi từ từ theo sườn núi xuống phía dưới.

Đi được một nửa, hắn ngừng lại, hơi ngẩng lên nhìn người thanh niên cầm dù trước mặt, chậm rãi nói: “Quang Minh, sao chú lại tới đây?"

Thẩm Quang Minh cầm một chiếc dù màu xanh da trời đậm, so với Thẩm Quyền đang bị mưa xối ướt, bộ dáng anh trầm tĩnh, vẻ mặt có chút nghiêm trọng, anh nói: “Chẳng lẽ em không nên tới sao?"

Anh nhận được điện thoại của Đường Nghiêu liền chạy tới ngay lập tức, lúc nhìn thấy gương mặt kẻ bắt cóc mang súng, anh mới thở phào nhẹ nhõm.

Anh biết Thẩm Quyền ở trong này, cũng biết đối phương sẽ chọn rời đi từ chỗ này.

Tóc mái hơi dài của Thẩm Quyền dính trên hai mắt, chỉ có thể nhìn thấy khóe môi của hắn có vẻ hơi nhếch lên.

"Chú muốn đi đâu là quyền tự do của chú, anh muốn đi đâu là quyền tự do của anh."

Ý tứ trong lời hắn nói, Thẩm Quang Minh có lẽ cũng hiểu.

Lúc Thẩm Quyền đi ngang qua Thẩm Quang Minh, anh bắt lấy tay hắn, giơ dù lên để che cho cả hai.

Thẩm Quang Minh nghiêm túc nói: “Thẩm Quyền, anh nói cho em biết, anh rốt cuộc đến thành phố B để làm gì?"

"Quang Minh! Chú có phát hiện ra." Thẩm Quyền không trả lời câu hỏi của Thẩm Quang Minh, ánh mắt bình tĩnh đến mức vô tình: “Mỗi lần chú gọi đầy đủ tên anh, rất giống như anh vừa làm việc gì trái pháp luật vậy."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv