Tạ Ninh không có thói quen lạ giường.
Nhưng lần đầu tiên qua đêm ở nhà Trang Duyên, cậu nằm trên giường lăn qua lăn lại mà vẫn không lăn ra được chút cảm giác buồn ngủ nào.
Mặc dù biết rõ chăn đệm gối đều là đồ mới, nhưng khi nằm lên, cậu liền có cảm giác mọi nơi đều ngập tràn mùi hương của Trang Duyên.
Thỉnh thoảng Trang Duyên sẽ sử dụng nước hoa dành cho nam giới, nhưng không sử dụng nhiều lắm, phần lớn là có mùi rêu xanh, mang đến cho người khác cảm giác hoang dã và cứng coi, nhưng cũng không mất đi sự dịu dàng điềm tĩnh.
Người bình thường sẽ khó kiểm soát, nhưng khi dùng trên người Trang Duyên lại vô cùng phù hợp.
Cũng không biết có phải là do tâm lý tác động hay không, hiện tại Tạ Ninh cảm thấy mùi hương ấy đang quẩn quanh nơi chóp mũi.
Cậu quấn mình trong ổ chăn, gương mặt càng lúc càng nóng, càng quấn chăn thì càng ửng hồng, nên cậu dứt khoát xốc chăn lên đi xuống giường.
Trên sàn nhà có trải một tấm thảm dày, cho dù đi chân trần cũng không thấy lạnh chút nào.
Căn phòng Trang Duyên sắp xếp cho cậu rất rộng rãi, chiếc đèn đặt ở đầu giường, ánh sáng lờ mờ bao phủ lên mặt người, mang đến một cảm giác ấm áp như ánh nắng.
Ban công được ngăn cách với phòng ngủ bằng một cái cửa kính kéo, Tạ Ninh kéo bức rèm cửa dày mo qua một bên.
Ánh trăng chiếu vào, phác hoạ nên những đường nét xinh đẹp trên cơ thể cậu, ánh sáng mờ nhạt đó đã tạo nên khung cảnh tuyệt đẹp.
Tạ Ninh cũng không biết cách âm ở chỗ này như nào, nên không dám làm ra động tác quá lớn, sợ sẽ làm ồn đến Trang Duyên ở cách vách.
Cậu thăm dò một hồi vẫn không nghe thấy cách vách có động tĩnh gì, xem ra ở đây cách âm cũng khá tốt.
Cậu ngồi ở mép giường, ngắm nhìn ánh trăng đến mức ngẩn ngơ.
Tôi hôm nay xảy ra khá nhiều chuyện đột ngột, khiến cho cậu ngớ người luôn, hầu như là Trang Duyên nói cái gì cậu đều nghe theo cái đó.
Lúc này, cậu mới có cảm giác chân thực rằng bản thân được Trang Duyên đưa về nhà.
Cậu cầm điện thoại đặt ở tủ đầu giường, chậm rãi lướt tìm số điện thoại của bác sĩ Quý.
Cậu không gọi điện thoại, mà gửi một cái tin nhắn cũng được mà nhỉ?
Cậu click vào phần nhắn tin, từng chữ từng chữ gõ xuống.
[ Xin chào bác sĩ Quý, tôi là Tạ Ninh, có một vài vấn đề về lý mong được bác sĩ tư vấn, khi nào thì tôi có thể đặt lịch hẹn vậy ạ? ]
Sau khi nhập tin nhắn xong, cậu chậm rãi kiểm tra từng chữ từng chữ một, để chắc chắn không có sai sót nào.
Nhưng cậu vẫn không thể nào gửi tin nhắn kia đi được.
Ngón tay đặt trên màn hình, bắt đầu run rẩy trong vô thức.
Tạ Ninh cắn môi, cố gắn kiềm chế nổi sợ hãi đang hỗn loạn trong lòng mình.
Đột nhiên bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa.
Âm thanh rất nhỏ, nhưng trong đêm khuya yên tĩnh thế này thì nghe rất rõ ràng.
Tạ Ninh hoảng hốt, tay cậu run lên, bộp một tiếng điện thoại di động rớt xuống đất.
Cậu vội vàng khom lưng xuống nhặt điện thoại lên, lật màn hình lên xem liền thấy.
Không biết có phải lúc nảy hoảng loạn nên lỡ nhấn bậy nhấn bạ hay không, mà bây giờ trên màn hình hiển thị hai chữ 'đã gửi'.
Tạ Ninh:……
Tạ Ninh:!!!
Cậu nhấn vào phần lịch sử gửi tin nhắn để xác nhận, và quả thật là lúc nảy không cẩn thận nên gửi bà nó cái tin nhắn qua cho bác sĩ Quý luôn rồi.
SMS chứ không phải WeChat, gửi đi rồi thì không có cách nào thu hồi.
Đúng là trần ai lạc định*, cuối cùng thì cũng không cần phải do dự chần chừ nữa, Tạ Ninh cũng không biết mình có nên thở phào nhẹ nhõm hay không.
Cậu muốn trước khi phim điện ảnh mới chính thức khai máy, phải nhanh chóng đem chuyện này giải quyết ổn thỏa.
Trang Duyên, Trang Duyên tốt như vậy, cậu không muốn bắt anh phải chờ đợi quá lâu.
Nhiều năm trôi qua, dường như cậu đã tự giam mình trong một toà lâu đài khoá kín, hết thảy những yêu, ghét, hận thù, đúng sai bên ngoài đều chẳng hề liên quan đến cậu.
Mà bây giờ, rốt cuộc cũng xuất hiện một người, người có thể khiến cho cậu chạm vào thứ tình cảm vẫn còn tồn tại ấy, khiến cậu tự nguyện bước ra khỏi lâu đài này.
Khiến cho cậu nhận ra rằng, cậu vẫn giống như một người bình thường, biết yêu một người.
Cậu cố gắng bước ra khỏi bóng đêm của quá khứ, bước qua hết thảy những chông gai.
Bởi vì cậu không muốn bỏ lỡ sự dịu dàng duy nhất của cuộc đời này.
Ở ngoài cửa, đại khái là Trang Duyên nghe được chút tiếng động, lại gõ cửa thêm một cái, nhẹ giọng hỏi: "Ninh Ninh, ngủ rồi sao?".
"Vẫn chưa" Tạ Ninh thu hồi suy nghĩ, loay hoay một chút, chỉnh sửa lại quần áo trên người cho tốt, mới chạy ra mở cửa cho Trang Duyên.
Trang Duyên không bước vào phòng, chỉ dựa vào cửa nói: "Anh đứng ở cửa nói vài câu với em là được rồi".
Tạ Ninh hỏi: “Có, có chuyện gì sao?”
"Sợ em không ngủ được" Trang Duyên thấp giọng cười cười, bất ngờ lấy từ phía sau lưng một đồ vật: "Cho em cái này nè".
Tạ Ninh sửng sốt.
Là một con thú bông cá voi xanh.
Ở ngoài hành lang không có mở đèn, trong bóng tối mờ mịt, ánh mắt Trang Duyên lại ôn nhu: "Có nó bên cạnh em, nhất định sẽ mơ thấy mộng đẹp".
Đầu ngón tay của Tạ Ninh cảm giác được lớp vải mềm mại.
Nơi nào đó trong tim, dường như cũng được cảm giác mềm mại này lấp đầy.
Có thú bông cá voi xanh làm bạn, quả nhiên Tạ Ninh có thể yên ổn ngủ đến sáng ngày hôm sau.
Khi cậu bước xuống lầu, Trang Duyên đã chuẩn bị xong bữa sáng chờ cậu.
"Anh vốn định là chiên trứng gà cho em, mà sựt nhớ ra là em không thích ăn cái đó, nên thôi". Trang Duyên nói.
Tạ Ninh không có thành kiến gì với trứng gà, không ghét bỏ, nhưng cũng không thích ăn.
Trên bàn đặt trước mặt Tạ Ninh là một chén tào phớ, vị mặn, còn có thêm cải bẹ và hành thái.
Bên cạnh là một ly sữa bò nóng, khói lờ mờ bốc lên.
Tạ Ninh: "Xem ra anh rất hiểu khẩu vị của tôi"
Trang Duyên cười cười: "Ngày thường quan sát nhiều chút là biết, đây cũng không phải chuyện khó khăn gì".
Tào phớ vừa mềm vừa ngon, Tạ Ninh ăn chốc lát liền hơn phân nửa.
Trang Duyên thuận miệng hỏi cậu: "Trứng gà có rất nhiều dinh dưỡng, tại sao lại không thích ăn?".
"Cũng là bởi vì nó quá nhiều dinh dưỡng" Tạ Ninh cười cười, nhớ lại chuyện cũ: "Cái hồi học năm ba cao trung ấy, mỗi ngày trường học đều phát cho mỗi đứa một quả trứng gà luộc, nói là giúp bọn tôi bổ sung dinh dưỡng, mấy thầy cô còn nhất quyết phải nhìn bọn tôi ăn hết mới chịu".
Cho nên dù có ngon đến đâu, ăn liên tục trong một năm, thì cũng trở nên vô vị tẻ nhạt.
Trang Duyên nhướng mày: "Coi như là em đã nhắc nhở anh, sau này mỗi ngày anh đều sẽ thay đổi thực đơn cho em, đỡ cho em ăn liên tục sẽ cảm thấy phát ngán".
Tạ Ninh: "......... Tôi không có ý này".
Trang Duyên nói với bản thân: "Được rồi quyết định vậy đi, từ nay về sau bữa sáng của em sẽ do anh đây thầu hết".
............Làm gì có ai mỗi ngày đều bắt người ta làm bữa sáng đâu.
Chén tào phớ rất nhanh chóng nhìn thấy đáy, Tạ Ninh nhìn chằm chằm cái chén sứ trắng một hồi lâu, cũng không thể nào hiểu nổi rốt cuộc là mình chiếm tiện nghi của Trang Duyên hay là Trang Duyên chiếm tiện nghi của mình đây.
.......
Không bao lâu sau khi Tạ Ninh thu dọn phòng tranh của mình sang nhà Trang Duyên, thì cuối cùng cũng đến lúc phải đi một chuyến ra ngoài lấy cảnh.
Người đi cùng không nhiều lắm, ngoại trừ Trang Duyên, Triệu Dương cùng với Vương Tiệm Tiệm, còn có phó đạo diễn, nhiếp ảnh gia và vài trợ lý, tổng cộng cũng khoảng mười người.
"Hoành Điếm, bến Thượng Hải là hai địa điểm du lịch chụp ảnh và quay phim, hầu hết thì các cảnh quay sẽ được thực hiện ở hai nơi này, sau đó chúng ta còn có thể đi dạo phim trường Chedun ở Thượng Hải, ê mà ở đó có cây cầu Ngoại Bạch Độ đúng không? Chỗ đó rất thích hợp để chụp vài tấm ảnh đấy, Trùng Khánh còn có một cái phố Minh Quốc*, chúng ta có thể đi đến đó xem thử......."
*Raw: 條民國街: tui tra gg cũng không có ra, tra trên baidu thì có, nên tui cũng không biết edit sao cho thuần nữa.
Trang Duyên khoanh tròn mấy địa điểm có thể quay phim: "Phong cảnh dân quốc không được tốt lắm, một số cảnh đặc biệt phỏng chừng phải yêu cầu dựng lại từ đầu. Kịch bản phân cảnh tôi sẽ nhanh chóng hoàn thành, tổ mỹ thuật cũng sớm hoàn thiện bản vẽ đi, sau đó mọi người cứ dựa theo các phân cảnh mà chia cú máy........nói tóm lại có thể sẽ bận bịu mấy ngày".
“Nào chỉ là mấy ngày này.” Triệu Dương mình đầy kinh nghiệm nói: "Đây chỉ mới là chuẩn bị bước đầu mà thôi, chưa kể còn phải casting diễn viên, chọn bối cảnh phù hợp, quay phim cũng phải mất nửa năm, còn có hậu kỳ chế tác, tham gia lễ trao giải.........".
Hắn thở một hơi thiệt là dài, nói một câu kết luận: "Ít nhất cũng phải bận đến một năm"
Tạ Ninh: "......."
"Nói chuyện nghe hài cốt ghê" Trang Duyên cười lạnh liếc mắt nhìn hắn: "Mấy người làm như tôi là Chu Bái Bì quanh năm suốt tháng chỉ biết bốc lột sức lao động của người ta vậy, cũng đâu phải tôi không cho mấy người thời gian nghỉ ngơi đâu".
Vương Tiệm Tiệm nhướng mày lên, lời nói đầy sự cà khịa: "Đúng rồi cậu đâu có giống đâu, mà khả năng bóc lột của cậu so với Chu Bái Bì còn ghê gớm hơn nhiều".
Trang Duyên: ".......Cút cút cút, ông đây đẹp trai hơn hắn là được".
Mọi người nhốn nháo một trận, cuối cùng cũng phải thành thật mà bán mạng cho tư bản, ai bảo Trang Duyên vừa là đạo diễn, còn là kim chủ pa pa nữa chứ.
Kim chủ pa pa nghèo rớt kim cương rớt đô la, cả nhóm ngồi máy bay đến Thượng Hải, buổi sáng đáp xuống sân bay, buổi chiều thì xuất phát đến thị trấn Chedun.
Cầu Ngoại Bạch Độ là công trình kiến trúc mang đậm dấu ấn của Thượng Hải cũ, kiến tạo kéo dài qua ba thế hệ được xem như là 'vật tổ của người Thượng Hải'.
Cho đến ngày nay, cầu Ngoại Bạch Độ gắn liền với Phố Đông và khu vực trung tâm thành phố, bắt qua Lạch Tô Châu, đồng thời là đầu mối giao thông quan trọng ở Thượng Hải.
Tuy nhiên cầu Ngoại Bạch Độ thật sự không thể chụp ảnh dân quốc, cũng may là ở phim trường Chedun có một cái 'sơn trại*' nhỏ, hầu hết những đoàn phim quay phim dân quốc đều sẽ quay chụp ở chỗ này.
*Raw:山寨
Mấy món đồ bán trong phim trường này đắt hơn bên ngoài gấp mấy lần, bên ngoài một chai nước khoáng giá 1 tệ, còn ở trong này có thể lên đến 5 tệ một chai.
Trang Duyên mua hai chai, vặn nắp ra rồi đưa cho Tạ Ninh: "Uống chút nước nhé? Đi nguyên một ngày, môi của em khô hết cả rồi".
Tạ Ninh vô thức liếm liếm môi, quả thật có chút khát nước.
Cậu nhận lấy chai nước khoáng, cười cười: "Cảm ơn".
Triệu Dương lẩm bẩm nói: "Sao mua có hai chai dị ba, còn tụi này thì sao?".
Trang Duyên cười lạnh: "Ông đây chỉ có hai tay, đương nhiên là chỉ mua được hai chai thôi".
Triệu Dương nhất thời không còn gì để nói, sau hồi lâu mới hỏi: "Sao cậu không hỏi xin chủ quán cái bọc hay cái túi gì đó".
"Cậu cho rằng tôi sẽ xách một túi nước tới đây á?" Trang Duyên nhướng mày: "Rốt cuộc là thứ gì đã cho cậu cái ảo tưởng rằng tôi không cần mặt mũi hình tượng vậy?".
Triệu Dương: ".........Đáng lẽ ra tôi không nên ôm ấp hy vọng gì vào cậu".
Tạ Ninh cầm chai nước trong tay uống một hớp, không khỏi cảm thấy có chút ngại ngại.
Cậu đã uống qua rồi, đưa cho người ta cũng không được tốt lắm.
Vương Tiệm Tiệm đứng ra giảng hòa: "Được rồi được rồi, không phải chỉ là mấy chai nước thôi sao, nhờ người đi mua là được, lúc nay khi đi ngang qua cậu cũng không nhớ mua nước".
Nói rồi hắn quay đầu nhờ phó trợ lý đi mua vài chai nước khoáng, Triệu Dương khẽ hừ một tiếng.
Thời tiết hôm nay cực kỳ tốt, ánh nắng ngày đông không hề gay gắt, mà vô cùng ấm áp từng tia nắng chiếu lên cơ thể mọi người, khiến người ta phải khẽ nheo mắt lại, say đắm từ tận đáy lòng.
Tuy rằng là phiên bản mô phỏng của cầu Ngoại Bạch Độ, nhưng khi bước lên, nhìn xuống mặt hồ gợn sóng lăn tăn, dương liễu hai bên bờ mới nhú mầm xanh, lại nhìn ra phía xa, là những cửa hàng phong cách dân quốc bị xuống cấp, nếu thị lực tốt, nhìn thấy chữ thư pháp phồn thể trên những tấm biển hiệu.
Đáy lòng không khỏi sinh ra cảm giác thay đổi về không gian và thời gian, cậu ngẩn ngơ đặt mình vào Thượng Hải cũ xưa.
Đại khái là nhiếp ảnh gia bị hưng phấn tràn trề, hưng phấn lôi kéo Trang Duyên tới thảo luận chỗ này nên chụp từ góc độ nào, hiệu ứng ống kính nào sẽ tốt hơn.
Lúc mới đầu Trang Duyên còn hưởng ứng ậm ừ hai ba tiếng, về sau liền không thèm để ý tới nữa.
Nhiếp ảnh gia là người Mỹ, mọi người đều gọi hắn là George, lúc ở nước ngoài liền đi theo đoàn phim của Trang Duyên, khả năng nói tiếng Trung của hắn không được tốt lắm, nên trực tiếp dùng tiếng Anh để bla bla nói một tràng với Trang Duyên.
Trình độ tiếng Anh của Tạ Ninh không tồi, lúc nghe bọn họ nói chuyện cũng không thấy áp lực chút nào.
Chỉ là Trang Duyên càng ngày càng yên tĩnh, lông mày cũng chậm rãi nhíu lại.
Tạ Ninh còn tưởng là bởi vì George nói gì đó, liền ngó đầu qua cẩn thận nghe thử, bỗng dưng cơ thể cậu khựng lại.
Trang Duyên lặng lẽ nắm lấy tay cậu, ngón tay anh còn tùy tiện khều khều lòng bàn tay cậu nữa.
Giống như bị chiếc lông vũ lướt qua, Tạ Ninh sợ ngứa, muốn rút cái tay lại, không ngờ bị Trang Duyên nắm chặt hơn.
Ngay bây giờ Tạ Ninh không còn nghe George nói cái gì nữa, cậu cố nén xúc động muốn giãy khỏi tay Trang Duyên, lại sợ bị mọi người nhìn thấy động tác nhỏ của bọn họ, cơ thể cũng từ từ cứng đờ.
Trang Duyên cong khoé môi lên, đáy lòng bị hành động nhỏ âm thầm này làm cho ngứa ngáy.
Ngón tay của anh thon dài có lực, khớp xương rõ ràng, đầu ngón tay mang theo cảm xúc lành lạnh của mùa đông, từng nét từng nét viết xuống hai chữ 'Tạ Ninh'.
Sau đó còn vẽ thêm một trái tim.