Âm thanh của một người trưởng thành, trầm khàn, giống như một cái loa siêu trầm, khiến cho người ta nghe một lần liền không thể nào quên.
Tạ Ninh lập tức nhận ra người này là ai, ngẩng đầu lên nhìn một cái, vẫn cảm thấy hơi bất ngờ.
Trang Duyên trùng hợp cúi đầu nhìn cậu, hai người bốn mắt nhìn nhau, Tạ Ninh bắt gặp trong mắt anh một tia thích thú rồi biến mất.
Đây là lần đầu tiên Tạ Ninh quan sát Trang Duyên ở khoảng cách gần như vậy, sau khi nhìn thấy gương mặt đẹp trai phóng đại kia, sức ảnh hưởng gần như là tăng theo cấp số nhân.
Trong giây phút mất cảnh giác không kịp đề phòng, dường như trái tim bị lỡ đi một nhịp.
Đặc biệt là cậu còn bị Trang Duyên ôm vào trong lồng ngực, cả hai gần như không có khoảng cách, còn có hormone mang tính xâm lược bao trùm......
Tạ Ninh giống như là bé thỏ trắng bị sói ngậm vào trong miệng, vừa sợ vừa hoảng loạng, hai má cũng nóng bừng lên.
Không hiểu vì sao, khi đối mặt với người khác Tạ Ninh vẫn luôn giữ thái độ thản nhiên không quan tâm sự đời*, nhưng chỉ có anh, mỗi khi gặp anh đều khiến cho Tạ Ninh mặt đỏ tim đập mạnh.
*Bát phong bất động: ‘tám gió’ trong Phật giáo chỉ tám điều lợi, suy, gièm, danh, khen, chê, khổ, vui.
Cậu ổn định người lại, đặt tay lên cánh tay của Trang Duyên, mượn lực đứng lên, rồi nhanh chóng lùi về sau một bước.
“Cảm ơn” Cậu làm bộ như không nghe thấy cái câu ‘nhào vào lồng ngực’ kia của Trang Duyên, nhẹ giọng nói cảm ơn.
Trang Duyên nhướng mày, ý cười nơi khoé môi càng rõ thêm.
Hắn mua xong bánh hoa tuyết mềm Dương Duệ nói, vừa trả tiền xong, quay đầu lại, liền nhìn thấy Tạ Ninh.
Tạ Ninh hôm nay ăn mặc thanh nhã gọn gàng, khí chất trẻ trung thuần khiết, so với sinh viên còn trẻ hơn mấy phần, bộ dàng đi tới đi lui y chang như bé thỏ trắng.
Bé thỏ trắng nhảy nhảy nhót nhót vào cửa, ai ngờ vấp té một cái, vẻ mặt vô cùng hoảng hốt.
Trang Duyên theo bản năng đưa tay ra ôm lấy, vừa vặn ôm trọn lấy người vào trong lòng mình.
Tay hắn có chút tâm tư mà siếc chặt vòng eo của Tạ Ninh, cảm xúc rất tốt, làm cho hắn có chút không nỡ buông ra.
Mặc dù khi Tạ Ninh ngẩng đầu lên gương mặt không có rơi lệ như những gì anh ảo tưởng, nhưng nhìn gương mặt đỏ ửng của cậu, khoé miệng Trang Duyên liền cong lên.
“Không cần cám ơn, tiện tay mà thôi.” Trang Duyên tâm trang cực kì tốt nhìn cậu: “Trùng hợp ghê, cậu cũng tới tiệm này mua đồ à?”.
Quả thật rất trùng hợp. Tạ Ninh nghĩ nghĩ liền gật đầu.
Trang Duyên vốn định là rời đi ngay, nhưng thấy Tạ Ninh, anh ngược lại cảm thấy không cần phải vội làm gì: “Tôi phát hiện ra giữa tôi và cậu rất có duyên phận đó, không tới nữa tháng, đã ngẫu nhiên gặp nhau đến ba lần”.
Tạ Ninh suy nghĩ một chút, lần thứ nhất là ở máy gắp thú, lần hai là ở hồ Thu Minh, còn lần thứ ba là ở đây, cả ba nơi đều không có gì liên quan đến nhau, nhưng cố tình lại có thể gặp nhau, vì vậy cười nói: “Đúng là rất có duyên phận”.
“Cậu tới mua bánh ngọt à? Tôi nhớ lần trước hình như cậu không thích ăn đồ ngọt” Trang Duyên hỏi.
Mấy ngày nay lúc anh tới ké cơm, anh đã đoán mò ra được khẩu vị của Tạ Ninh vô cùng chuẩn xác.
Thích ăn chua cay, không thích ăn mấy món quá ngọt, nếu có ăn thì cũng chỉ ăn cá kho chua ngọt, sườn xào chua ngọt, coi tới coi lui cũng chỉ có mấy món này.
Nhưng bây giờ nhìn thấy cậu chạy đến đây mua, trong lòng anh bắt đầu cảm thấy có chút bất ổn.
Tạ Ninh nói: “Nghe nói bánh ngọt ở đây làm rất ngon, tôi định mua cho ông nội, có lẽ ông sẽ thích ăn”.
“Mua cho người lớn trong nhà à” Trang Duyên suy nghĩ một chút: “Tôi cũng có nghe người ta khen bánh hoa tuyết mềm ở đây rất ngon, nhất định là ông nội sẽ thích”.
Rất giống những lời mà Dương Duệ lão sư đề cử về bánh hoa tuyết mềm này, xem ra tiệm này đúng là danh tiếng truyền xa, ngay cả khẩu vị kén chọn như Trang Duyên cũng chạy tới tận đây.
Tạ Ninh một bên suy nghĩ, một bên thì nâng mắt quan sát cửa hàng bánh ngọt này.
Có nhiều loại bánh ngọt, bao bì bên ngoài đều giống nhau, trước quầy có bày biện các loại bánh cho khách dùng thử với nhiều hương vị khác nhau, nếu là một tín đồ của món bánh ngọt, thì vừa nhìn thấy sẽ không nhịn được mà chảy nước miếng.
Trang Duyên cầm bánh tuyết mềm, bình tĩnh đi theo Tạ Ninh nhìn một vòng.
Tạ Ninh dừng bước lại, anh cũng dừng bước theo.
“Không phải anh đã mua xong rồi sao” Tạ Ninh hỏi: “Còn đi theo tôi làm gì?”.
Trang Duyên không hề có chút tự giác nào về việc bản thân đã bị người ta ghét bỏ, cực kì vô lại nói: “À, đột nhiên nhớ ra còn một loại bánh chưa có mua, nên lượn một vòng coi sao”.
Tạ Ninh: “...”
Tạ Ninh đi về phía trước, không thèm để ý anh.
Kệ đi, anh ta muốn đi thì đi, xung quanh đây khách hàng nhiều như vậy, anh cũng sẽ không chút kiêng dè mà động tay động........
Sau đó chữ ‘chân’ còn chưa kịp nghĩ, tay cậu đột nhiên bị Trang Duyên nắm lấy, cả người cậu rung lên ngả về sau, xém chút nữa thì ngã nhào vào lồng ngực của anh.
Cơ thể Tạ Ninh cứng đờ: “Anh.....”
Trang Duyên không hề nhận ra, ngược lại chỉ tay về phía quầy hàng trước mặt nói: “Bánh hoa tuyết mềm ở đây, cậu nghĩ đi đâu đấy, ba chữ lớn như vậy mà không nhìn thấy”.
Tạ Ninh nghiêng đầu nhìn một cái, quả nhiên chỗ quầy hàng có ghi ba chữ ‘hoa tuyết mềm’ bằng bút lông kiểu chữ khải thư*.
Trang Duyên cũng không định ở đây cùng Tạ Ninh quá lâu, đi được vài vòng thì nghe điện thoại rồi rời đi trước.
Dù sao thì từ sáng đến tối anh đều có thể nhìn ngắm Tạ Ninh cho đã, còn bây giờ phải đem bánh tuyết mềm này tới cho Dương Duệ.
Lần này anh có việc cần phải nhờ người ta, nên không thể để cho Dương lão tiên sinh chờ quá lâu.
Tạ Ninh lựa chọn nửa ngày, ngoại trừ bánh hoa tuyết mềm, còn có bánh dứa ngọt và đậu xanh mềm cho nhân viên cửa hàng đặc biệt đề cử.
Lúc thanh toán, cậu định quét mã để trả tiền, thì bị nhân viên quầy thu ngân ngăn cản lại: “Xin chào, hoá đơn mua hàng của cậu đã có người thanh toán rồi ạ”.
Tạ Ninh: “???”
Tạ Ninh hoang mang: “Đã thanh toán, có nhầm lẫn gì không ạ?”
Nhân viên thu ngân cực kỳ chắc chắn nói: “Không hề nhầm lẫn, hoá đơn của cậu, đã được vị tiên sinh đi cùng cậu lúc nảy thanh toán hết rồi ạ”.
Ồ, hoá ra là anh.
Lúc này Tạ Ninh mới hiểu, lại cảm thấy có chút kì quái, lúc mà Trang Duyên đi cậu còn chưa có mua xong, làm sao mà anh biết cậu phải thanh toán bao nhiêu tiền.
Đang suy nghĩ, lại nghe thấy nhân viên thu ngân nói: “Vị tiên sinh lúc nảy thanh toán dư, phần còn lại tôi sẽ chuyển qua cho cậu”.
Vài giây sau, tài khoản của Tạ Ninh thông báo vừa nhận được 600 nhân dân tệ.
Loại bánh đắt nhất ở đây giá là 50 tệ, túi lớn 5 hộp, túi nhỏ 3 hộp, Tạ Ninh vừa vặn mua một túi lớn cùng một túi nhỏ, giá 400 tệ.
Nói cách khác số tiền mà Trang Duyên thanh toán trước cho cậu là 1000 tệ.
Tạ Ninh mang bánh đi, không biết nên nói cái gì cho hợp lý.
Ai lại đi tiêu 1000 tệ chỉ để mua bánh ngọt đâu chứ!
Cũng may là nhân viên cửa hàng thành thật, không có chi thêm bất kì khoản nào.
Ngô Thụ đợi hơn một buổi chiều, cũng không có gì vội vã, chờ Tạ Ninh ngồi vào ghế phó lái, thắt dây an toàn xong xuôi mới chạy xe đi.
“Cháu có mua chút bánh ngọt, chú Ngô, lát nữa chú giúp cháu mang qua cho ông nội nha” Tạ Ninh tựa lưng vào ghế ngồi nói.
“Được” Ngô Thụ cũng nhìn thấy túi bánh Tạ Ninh để trên xe, cười nói: “Nhiều như vậy?”
“Túi lớn thì gửi ổng nội, còn túi nhỏ thì cháu gửi mọi người, Tạ Ninh cười nói: “Chú, dì Dung, chú Chung mọi người chia ra đi, vừa vặn ba hộp”.
Ngô Thụ hơi sững sờ: “Thiếu gia.......sao cậu lại phí tiền mua cho bọn chú làm gì?”.
Tạ Ninh: “Cháu không thể thường xuyên ở cạnh chăm sóc cho ông nội, ngược lại phải nhờ mọi người ở cạnh mỗi ngày chăm sóc cho ông. Hơn nữa đây không phải là phí tiền.......”
Câu cuối cùng cậu nói không được rõ lắm, Ngô Thụ không nghe rõ ràng được, lại nghe Tạ Ninh hỏi: “Thân thể ông nội dạo gần đây thế nào ạ?”.
Ngô Thụ nhanh chóng lấy lại tinh thần, đáp: “Thân thể lão gia tử vẫn còn cường tráng lắm, hai ngày trước còn hẹn đi câu với mấy người bạn già, lúc quay về còn mang hai con cá lớn, nhảy nhót tưng tưng, trên mặt lão gia tử đều là nụ cười vui vẻ.
Tạ Ninh nghe vậy cũng an tâm hơn, gương mặt lộ ra ý cười: “Vậy thì tốt rồi.”
Ngô Thụ nhân lúc đèn đỏ quay đầu lại nhìn sắc mặt cậu, châm chước nói: “Cho chú nói cái này, thiếu gia nếu trong lòng vẫn cậu kiêng kỵ, không thể ở lại lâu được, thì tranh thủ ở lại hai ba ngày cũng được, lão gia tử vẫn luôn trông ngóng cậu nhiều lắm”.
Thần sắc Tạ Ninh ngưng trệ một chút, lắc đầu nói: “Chỉ sợ là thêm phiền toái......nếu có thời gian rảnh cháu sẽ đến thăm ông nội”.
Mỗi nhà đều có một câu kinh thư có niệm*, sản nghiệp của Tạ gia lớn như vậy, nội bộ bên trong gia đình chắc chắn là không thể bình yên.
*Ý nói mỗi gia đình đều có những khó khăn riêng hoặc những vấn đề không thể giải quyết và chứa đựng những mâu thuẫn phức tạp.
Tạ lão gia tử có hai người con trai, con trai lớn là Tạ Tôn kế thừa sản nghiệp, con trai nhỏ Tạ Kính xuôi về Nam để mở rộng thị trường, sản nghiệp của Tạ Ninh có thể nói là trải rộng trên toàn quốc.
Tạ Ninh là con trai duy nhất của Tạ Kính, vừa mới trưởng thành, Tạ lão gia tử liền bỏ qua người cha Tạ Kính này của cậu, trực tiếp chuyển nhượng 10% cổ phần sang cho Tạ Ninh.
Cậu út Tạ Kính không nói gì, cậu cả bên kia lại bất mãn, vẫn thường xuyên âm thầm mâu thuẫn trong tối.
Tuy nói cổ phần này vốn là của Tạ Kính, coi như là chuyển nhượng sớm cho Tạ Ninh, nhưng---chỉ sợ lão gia tử không tỉnh táo, đem hết cổ phần vốn thuộc về Tạ Tôn chuyển hết cho Tạ Kính.
Cho nên khi Tạ Ninh còn ở nhà lớn, Tạ Tôn lo lắng lão gia tử quá yêu thương cậu, liền đem con trai Tạ An của mình đưa tới, nói không thể để cho Tạ Ninh một mình tận hiếu.
Tạ An là anh họ của Tạ Ninh, cũng xem như là một nữa lãnh đạo của công ty, mỗi ngày đi tới đi lui đều rất bận rộn, thỉnh thoảng sẽ có người tới cửa thăm hỏi, công khai tìm Tạ Ninh, trong tối thì tìm đến Tạ lão gia tử móc nối quan hệ càng không thiếu.
Ra ra vào vào, ngay cả cái sân cũng ồn như cái chợ.
Cuối cùng vẫn là Tạ Ninh chủ động dọn ra ngoài.
Về đến nhà, câu sắp lại mấy bức tranh phác thảo rồi đánh dấu lại, dựa theo những kiến nghị mà Dương Duệ lão sư nói hồi chiều, sửa lại mấy chỗ đã được đánh dấu.
Còn chưa kịp đặt bút xuống sửa, thì tiếng chuông điện thoại đi động vang lên.
Màn hình hiển thị tên người gọi, là Hạ nữ sĩ.
“Mẹ.” Cậu nhận điện thoại, giọng nói bình tĩnh: “Sao đột nhiên lại gọi điện cho con vậy?”.
Giọng nói của Hạ Hoàn có hơi sắc bén: “Không có chuyện thì mẹ không thể gọi điện cho con trai của mình sao?”.
Tạ Ninh sửng sốt một chút, không lên tiếng.
Hạ Hoàn thấy cậu bày ra bộ dáng chống cự, tâm trạng càng thấy không thoải mái: “Mẹ nghe nói con và Từ Thanh chia tay?”.
“Vâng, chia tay rồi ạ”.
Hạ Hoàn thở phào nhẹ nhõm: “Nên chia tay sớm, hai thằng con trai ở cùng nhau sao có thể có kết quả tốt, coi như có thể kết hôn, con xem xung quanh đây có ai lãnh chứng đồng giới, ngay cả có con cũng không có, nghe mẹ nói, con vẫn nên.......”
“Mẹ.” Tạ Ninh ngắt lời nói của bà: “Con còn có chút việc cần làm, nếu mẹ không có gì để nói thì con xin phép cúp máy trước”.
Hạ Hoàn nhất thời nổi điên: “Con rốt cuộc là có ý gì? Mẹ là mẹ ruột của con, chẳng lẽ không thể nói con hai ba câu hay sao?!”.
Tạ Ninh im lặng mấy giây: “Mấy câu này mẹ đã nói suốt mười mấy năm, không thấy mệt sao?”.
Hạ Hoàn dường như nhớ ra cái gì đó, thái độ mềm mỏng hẳn ra: “Ninh Ninh, mẹ cũng là vì muốn tốt cho con”.
Tạ Ninh rũ mắt xuống, hình như khẽ cười một tiếng.
“Con không thích nghe thì mẹ không nói nữa” Hạ Hoàn nhẹ giọng nói: “Sắp tới tết rồi, con cũng nên về nhà một chuyến đi”.
Tạ Ninh nói: “Tết dương lịch, con không về được”.
Hạ Hoàn: “Thì cũng nên về thăm nhà một chút” Dừng một lát, còn nói: “Nếu con không về gặp mẹ và cha con, thì cũng nên đến thăm ông nội đi, mẹ hỏi rồi, cuối tuần này ông con có ở nhà, vừa vặn có thể ăn bữa cơm với ông con”.
Tạ Ninh suy nghĩ một chút, hỏi: “Chỉ có mình con về à?”
Hạ Hoàn nói: “Mẹ với cha con, còn có bác trai cả cùng với bác gái bọn họ đều sẽ về”.
“Con biết rồi” Tạ Ninh cười cười “Con sẽ đi”.
“Hôm đó để chúng ta đến đón con.....”
“Không cần.” Tạ Ninh cự tuyệt nói: “Con tự mình đi”.
Hạ Hoàn còn muốn nói cái gì đó, nhưng bà biết rõ tính tình của con trai mình, trong lòng cũng biết không thể nào khuyên được cậu, không biết làm gì khác hơn là nói: “Vậy cũng được”.
Trước khi cúp điện thoại, Hạ Hoàn không nhịn được mà nói: “Ninh Ninh, cũng đã mười năm rồi, cho dù có cái gì đó ngăn cách tình mẹ con ta đi nữa, thì cũng nên buông xuống rồi”.
Tạ Ninh siếc ngón tay, không trả lời bà.
Tâm trạng vui vẻ lúc đầu bị một cuộc gọi này phá hủy tan tành không sót lại chút gì, Tạ Ninh ngắm nhìn phong cảnh bên ngoài cửa sổ, tâm trạng vẫn không thể bình tĩnh lại được.
Tạ Ninh tùy tiện cầm lấy bản vẽ kỹ thuật số, tiện tay vẽ này vẽ kia lên đó.
Tâm tư thì lạc trôi bên ngoài, lúc thì suy nghĩ chuyện cũ trong nhà, lúc thì nghĩ tới mấy chuyện phiền phức liên quan tới Từ Thanh, lơ lửng trên trời nữa này, rốt cuộc cũng rớt xuống đất.
Sau khi hoàn hồn lại, cậu nhìn vào màn hình trong lòng cảm thấy rất kinh ngạc.
Cậu chỉ là vẽ trong vô thức, không ngờ tới lại có thể vẽ ra một bức tranh cá voi xanh.
Nhớ tới Lam kình tiên sinh, biểu tình của Tạ Ninh nháy mắt trở nên kì quái.
Thực ra Lam kình tiên sinh chẳng giống cá voi xanh tí nào, vừa nhìn liền biết anh chính là kiểu người xuất thân phú quý ăn mặc ở đi lại mọi thứ đều phải tốt nhất, hơi kém một xíu liền không hài lòng, tính tình cũng chẳng ra sao, còn có một cái miệng có năng lực chọc cho người ta tức chết.
Anh giống như là sư tử, hoặc là loài mèo kiêu hãnh.
Nhưng khi ở cùng với anh, Tạ Ninh có thể cảm nhận được loại cảm giác an toàn và yên tâm.
Loại cảm giác này thật sự khiến cậu không thể hiểu nổi, giống như là thứ độc nhất vô nhị của riêng anh vậy— tựa như một chiếc thuyền lênh đênh vô hướng cuối cùng tìm được bến đỗ vậy.
Tạ Ninh nhớ tới cái ôm vào buổi chiều kia.
Lồng ngực vững chắc, mạnh mẽ, cánh tay rắn chắc, tấm lưng rộng tựa như lưng của cá voi xanh lớn sống dưới đại dương.
Lúc được mùi nước hoa kia bao bọc lấy, cậu bỗng nhiên thấy an lòng.
Có lẽ đây là chỗ duy nhất mà nhìn Trang Duyên giống như cá voi xanh.
Vừa suy nghĩ, ngòi bút cũng không hề đứng yên, cậu từng chút từng chút điểm tô màu sắc lên bức tranh.
Chờ đến khi tranh cá voi xanh được hoàn thành, chuông cửa dưới lầu bỗng nhiên vang lên.
Tạ Ninh sửng sốt một hồi, cầm điện thoại di động lên xem thời gian.
Giờ cơm, Lam Kình tiên sinh đúng giờ đến ké cơm.
Gay go!
Tạ Ninh đột nhiên sực nhớ ra, cậu hình như hôm nay quên nấu cơm conmeno rồi!!!!!!