Bí Ẩn Ngôi Trường Huyền Diệu

Chương 13



“Tạm biệt!”

Tôi cùng mọi người vẫy chào Thảo bước lên máy bay.

“Anh Sơn, anh nguyện ý chờ chị ấy à?”

Thư ngạc nhiên quay sang nhìn chàng trai lần trước.

“Ừ, anh sẽ chờ.”

Anh Sơn mỉm cười rồi bước đi. Tôi biết anh ấy cũng rất buồn khi Thảo đi nhưng chắc chắn anh ấy sẽ chờ được cậu ấy. Tôi quay sang Lam đang im lặng nãy giờ chợt lên tiếng.

“Lam, sao cậu đồng ý có Thảo đi?”

“Vì dạo này Thảo có vẻ buồn khi phải lựa chọn. Dù gì tớ cũng mong muốn cho cậu ấy một chốn bình yên.”

Lam mỉm cười. Tôi khẽ cười theo nhỏ. Có lẽ Lam đúng, Thảo cần yên bình dù cho nhóm của tôi bị thiếu một người nhưng chúng tôi vẫn tiếp tục tiến về phía trước. Thảo, một ngày nào đó chúng ta sẽ gặp lại nhau!

*****

Reng… reng.

Chuông báo vang lên tôi trở về chỗ thì nhìn thấy một chiếc khăn tay để trên bàn.

“Ủa của ai vậy?”

Tôi ngạc nhiên nhìn xung quanh. Hình như là được khâu bằng tay. Tôi mở ra đập vào mặt tôi là một con… vịt! À mà không, là con gà mới đúng.

“Đồ ngốc, là con phượng hoàng!”

Hạo Phong đột nhiên lên tiếng khiến tôi giật mình.

“Phượng hoàng? Cậu đừng đùa! Khâu xấu như vậy mà bảo là phượng hoàng á? Tôi gọi là vịt đã thấy có lỗi rồi.”

“Hừ, đúng là mất công vì con nhỏ ngốc này mà!”

Hắn hừ lạnh quay đi chỗ khác. Sao hắn tức giận? Tôi nói sai gì đâu! Thôi cất đi về nhà làm giẻ lau nhà.

Cả lớp nhốn nháo bất chợt cô Hương bước vào tất cả luống cuống trở về chỗ.

“Các em, cuối tuần này nhà trường sẽ tổ chức lễ hội hóa trang tức là cả nam lẫn nữ đều đeo mặt nạ che dấu thân phận của mình.”

Cô giáo vừa nói xong cả lớp lên hét lên sung sướng. Haizz, sao cái trường này lắm nữ sinh vậy chứ? Để rồi…

“Anh Phong à đi cùng em nha!”

“Anh Bảo à hôm đó đi cùng em nha.”

“Anh Phong à…”

Tôi nhìn đám nữ sinh mê trai trước mặt mình khẽ thở dài. Đất nước mình thiếu trai từ bao giờ vậy? Tại sao cứ phải vì hai tên này mà đám nữ sinh bâu vào cơ chứ à quên thêm mấy bà cô giáo nữa. Phải khó khăn lắm tôi mới thoát ra được.

“Này ế à?”

Lam trêu chọc nhìn tôi.

“Còn lâu nhá! Tại tớ không thích thôi.”

“Cũng đúng, hôm qua có mấy tên con trai bảo đi mời cậu tham gia tiệc hôm nay hỏi lại thì bọn nó rùng mình nói không dám động vào cậu nếu không sẽ bị ai đó xử. Chà, Ngọc làm lay động trái tim tên xã hội đen nào vậy?”

“Ai mà biết hắn là ai!”

Tôi nhún vai. Ngoài hai tên cùng bàn ra tôi có tiếp xúc với tên con trai nào nhiều lần đâu.

“Mà kể ra cũng có lý, Dương thì chẳng cần nói ai đến gần hai bước cũng bị cậu ta liếc cho rách mặt. Trang là hoa đã có chủ không ai dám động. Thư thì nhát trai quá. Xem ra độc thân hết rồi.”

“Ơ, thế còn cậu?”

“Thằng nào dám mời tớ?”

“Ờ cúng đúng!”

Ai dám động đến Lam dính đòn karate như chơi.

“Meo.”

Một tiếng động vang lên. Một con mèo vàng ngậm bức thiếp chạy về phía Lam. Nhỏ cầm lên rồi xem.

“Mời nhóc đến dự tiệc nhé! Yêu, yêu, yêu!”

“Oa, ai mà sến vậy?”

Tôi ngạc nhiên lên tiếng.

“Gửi nhầm!”

Lam xé tấm thiệp thành chục mảnh rồi chà đạp lên tục. Ơ không phải gửi nhầm sao? Tại sao nhỏ lại xé?

“Mà ta đi xem điểm thi đi.”

Tôi đề nghị khiến Lam bớt giận. Nhỏ liền cùng tôi chạy ra chỗ bảng tin.

“Hạng 1: Hạo Phong, Bảo Ngọc

Hạng 2: Ánh Dương

Hạng 3: Thái Bảo

Hạng 4: Hoàng Tiến



Hạng 6: Thu Trang, Thiên Lam



Hạng 11: Anh Thư

…”

Cái gì? Tôi với tên chó nâu đó đồng hạng với nhau? Không thể tin được! Vì sao hắn có thể!

“Đồng hạng thì tốt rồi! Mặt như cái bánh đa nhúng nước ý.”

Lam vỗ vai tôi an ủi. Haizz, thôi kệ đi, mong đến cuối tuần quá.

Rất nhanh đến cuối tuần, suốt tuần qua tôi không ngày nào sống yên ổn với lũ con gái suốt ngày chạy ra chỗ hai tên kia. Hạo Phong thì khỏi nói rồi, hắn có thể chuồn đi dễ dàng nhưng còn Thái Bảo thì… haizz. À hình như hôm nay có dạ hộ nhỉ? Chết rồi, tôi chưa chuẩn bị gì!

“Đợi cậu chuẩn bị thì đến năm sau! Tớ đặt may cho cậu rồi!”

Trang thở dài nhìn tôi.

“Đúng là đại gia! Tớ yêu cậu chết mất.”

“Đợi hóa trang xong rồi hãy nói yêu nhá! Anh em, nhào vô!”

Rồi cả bọn xúm lại cắt, xẻ, băm, thái… nói chung là hành hạ tôi. Sau vài tiếng cuối cùng tất cả cũng xong.

“Thế nào?”

Trang bước ra trong bộ váy màu hồng nhạt xòe ra dài đến gối. Mái tóc nhỏ thả xõa uốn cong từng lọn làm nổi bật nước da trắng hồng của nhỏ. Chiếc khuyên tai hình ngôi sao của nhỏ phát sáng, chiếc mặt nạ nửa mặt che đi đi đôi mắt là sống mũi cao thanh tú chỉ để lại bờ môi đỏ mọng và gò má ửng hồng.

“Mình…”

Thư ngại ngùng bước ra. Nhỏ mặc một chiếc váy màu tím khá giản dị dài quá đầu gối một chút, chiếc thắt lưng được đính một hình trái tim vắt ngang eo. Mái tóc nâu được thả xõa, chiếc mặt nạ màu tím khá giống của Trang tuy nhiên nó được đính thêm một viên đá cực đẹp.

“Trông yểu điệu quá!”

Lam bước ra. Điều bất ngờ là nhỏ mặc một chiếc váy màu xanh lam dài đến tận chân. Một dải ruy băng quấn ngang eo tạo thành một cái nơ ở đằng sau. Một chiếc cặp hình con gấu cái lên tóc nhỏ cùng chiếc mặt nạ màu xanh khiến Lam trở nên dễ thương kinh khủng.

“Hừ.”

Chị Dương bước ra khiến ai cũng ồ lên. Chị mặc một bộ váy đen tuyền bó sát đến chân. Từ hông đến chân được xẻ đôi ra khiến chị trở nên huyền bí. Tóc của chị được búi lên chỉ thả hai lọn tóc xuống. Tóc mái được chải chéo che đi một bên mắt ẩn hiện chiếc mặt nạ màu xám. Cả người chị đều toát ra vẻ bí ẩn vừa cuốn hút vừa xa cách.

“Chà, Ngọc xinh quá!”

Mọi người cảm thán nhìn tôI. Tôi nhìn vào trong gương suýt hét lên. Đây là tôi ư? Trong gương là một cô gái mặc bộ váy màu trắng dài quá đầu gối. Một tấm vải màu trắng thắt thành nơ phía sau lưng tôi. Nhìn bộ váy khá giống của Thư nhưng nhìn kĩ bộ này có tận hai lớp và dễ vận động hơn. Mái tóc tôi vài lọn buộc vài lọn thả khiến nó trở lên thanh lịch lạ thường. Nhìn mặt tôi lúc này trẻ măng cứ như học sinh lớp 10 ý. Trên đầu còn cài thêm chiếc nơ màu trắng sữa khá giống màu chiếc mặt nạ có nhúm lông gà à lộn lông phượng hoàng của tôi.

“Ta đi chứ?”

Tôi đeo mặt nạ vào rồi lên tiếng. Tất cả gật đầu rồi bước đi. Vừa đến nơi tôi đã choáng ngợp bởi sự hoành tráng của nó. Dưới ánh đèn pha lê mọi thứ thật lãng mạn. Tuy nhiên cái thu hút tôi nhất là đống đồ ăn. Tôi mắt kệ đám bạn mình lao về phía bàn ăn.

------------------------------------

Lam đang nói chuyện với Trang thì xuất hiện một chàng trai mặc bộ vest màu xám bước lại gần Trang.

“Tiến!”

Trang đỏ mặt nhìn chàng trai. Tiến khẽ cười rồi cầm tay Trang vào nhảy.

“Haizz.”

Lam chán nản định bỏ đi thì một cánh tay nắm lấy cô.

“Ơ?” – Lam ngạc nhiên nhìn chàng trai trước mặt rồi lấy lại bình tĩnh nhếch mép lên tiếng. – “Chỗ này người ta cho động vật vào à?”

“Nhóc có thể bớt nói móc tôi được không?”

Thiên Ân nhăn nhó kéo Lam đi.

“Ê làm gì vậy?”

“Đi nhảy chứ làm gì? Chẳng lẽ nhóc không biết nhảy?”

“Ai bảo thế? Nhảy thì nhảy.”

Lam tức giận kéo Thiên Ân vào sàn nhảy.

-----------------------------------------

Tôi đang mải ăn không biết bị bạn nào “có duyên” đẩy ngã vào đám đông suýt hôn đất mẹ. Nhưng rất may có một cánh tay đã đỡ lấy tôi.

“Ơ?”

Tôi ngạc nhiên nhìn người con trai trước mặt. Cao quá! Phải nói hắn ta cao hơn tôi hẳn cái đầu chứ chẳng đùa. Người này đeo mặt nạ nên tôi không nhận ra ai chỉ biết cả người hắn tỏa ra mùi hương rất quen thuộc, ừm, hoa tường vi. Sao quen thế nhỉ?

“Ngốc!”

Hắn lạnh lùng lên tiếng khiến mặt tôi đần ra. Tên xấc xược này, dám nói bà vậy hả? Tôi nghiến răng ken két.

“Dẫn tôi đi đâu vậy?”

Tôi ngạc nhiên nhìn hắn.

“Nhảy!”

Ha ha, hắn tiết kiệm lời quá! Thôi coi như nhảy một điệu coi như cảm ơn hắn. Lúc này tôi mới nhìn kĩ hắn. Trông hắn rất quen, tôi gặp ở đâu rồi nhỉ? Tôi nhìn chằm chằm đôi mắt hổ phách sau lớp mặt nạ kia lạ càng thấy quen hơn. Bất chợt hắn nhìn thẳng vào mắt tôi khiến tôi giật mình bối rối cúi đầu.

“Nhìn… nhìn cái… cái… gì chứ!”

Tôi thẹn quá hóa giận lườm hắn. Thấy bộ dạng lúng túng của tôi hắn khẽ mỉm cười khiến tôi ngây ngốc nhìn. Ai tát tôi đi!

Bộp.

Chợt một ai đó lại đẩy ngã hai chúng tôi. Tôi bị ngã ra đằng sau còn hắn thì thất lạc đâu tôi chịu.

“Ngọc, không sao chứ?”

Một giọng nói vang lên khiến tôi giật mình ngẩng đầu. Một chàng trai trong bộ comple màu trắng đối lập hoàn toàn màu của hắn đang chìa tay ra trước mặt tôi.

“Cậu là…”

“Tôi là Thái Bảo đây mà. Cậu ngốc thật! Cậu nhảy với tôi một điệu chứ?”

Thái Bảo mỉm cười nắm lấy tay tôi. Tôi gật đầu rồi nhảy cùng cậu ta. Ặc hết hương tường vi giờ lại lưu li chắc tôi loạn mùi mất.

Bụp.

Chợt đèn ở khắp nơi tắt hết khiến tôi giật mình.

“Các bạn giờ ta sẽ chơi một trò chơi. Trong năm phút các bạn phải tìm được người yêu của mình nếu không tìm được sẽ phải hôn người mình nắm tay. Được rồi năm phút bắt đầu.”

Giọng nói MC vang lên khiến cả phòng trở nên nhốn nháo.

----------------------------------------

“Biết thế không đi còn hơn!”

Lam bực dọc lẩm bẩm cố xen qua dòng người. Bỗng một cánh tay bắt lấy tay Lam.

“Ai?”

Lam tức giận định sử dụng karate nhưng mất đà cả người ngã thẳng vào chỗ người đó và môi chạm môi. Oh my god, nụ hôn đầu của cô!

“A!”

Thư ngây ngốc đứng trong đám người bị xô đẩy liên tục sắp ngã ra đằng sau nhưng một cánh tay đã nhanh chóng đỡ lấy cô.

“Ngọc, là cậu phải không?”

Giọng nói trầm ấm của Thái Bảo vang lên khiến trái tim Thư nhói đau. Giọng nói này, bàn tay này tất cả đều ấm áp như mười năm trước nhưng bây giờ nó lại dành cho người con gái khác. Thư buồn bã muốn gạt tay Thái Bảo ra nhưng… cô không thể!

----------------------------------------

Tôi khó chịu rồi đấy nhé! Tên MC này ế lâu năm hay sao mà bày trò phá đám người ta. Nhỡ tôi nắm tay thằng nào bẩn bẩn thì sao? Trời ạ, càng nghĩ càng bức xúc! Thái Bảo đâu rồi? Tôi thà hôn cậu ta còn hơn hôn đám kia.

“Ơ!”

Chợt một cánh tay lạnh giá kéo lấy tôi. Cả người tôi mất đà ngã vào lồng ngực của người đó mùi hương tường vi lại quấn lấy tôi. Tôi định thoát ra thì…

Phụt.

Đèn bật sáng. Tôi mở mắt nhìn xung quanh. Lam ngã đè lên một chàng trai (Thiên Ân đó!) môi còn chạm môi nữa chứ. Nhỏ liền đứng dậy lao ra ngoài. Thái Bảo nắm tay Thư cả hai bối rối nhìn nhau. Còn Trang và Tiến trốn đi đâu mất tiêu rồi. Mà khoan, hình như tôi đang ở trong hoàn cảnh éo le thì phải.

“Hơ… hơ…”

Tôi định thương lượng với hắn về việc không hôn có được không thì đã bị tên này nắm lấy cằm kéo giật về phía trước. My first kiss, nụ hôn đầu của tôi tiêu rồi! Người ta hôn thì nhắm mắt lãng mạn còn tôi thì mắt cứ mở to như mắt ếch quên cả chớp mắt. Cả người tôi nóng lên tim thì đập liên tục. Sao trông hắn giống Hạo Phong thế nhỉ? Chẳng lẽ hắn là… Hạo Phong?

“Đồ ngốc, bây giờ cô mới nhận ra!”

Hắn lạnh lùng nhìn tôi khóe môi nhếch lên thành một nụ cười không biết là thỏa mãn hay khinh tôi đây. Hắn tháo chiếc mặt nạ của tôi ra rồi bước đi. Ơ, hắn vừa… hôn tôi… lại còn tháo mặt nạ? A… a… a… tên chó nâu Hạo Phong kia! Ta có thù với mi! Tôi chán nản tiếc thương cho nụ hôn đầu thôi ăn gì đền bù cho mình mới được. Oa, đói quá!

-------------------------------------------------

Trong lúc này Thư đỏ mặt nhìn Thái Bảo còn cậu lại nhìn chằm chằm Ngọc bị “ép hôn”.

“Các bạn mau kiss người bên cạnh đi. Nếu ai không làm sẽ phải lên đấy hôn người đó trước mặt mọi người.”

Giọng MC vang lên khiến Thái Bảo giật mình bối rối nhìn Thư.

“Xin lỗi.”

Cậu buông ra một câu rồi cúi xuống lướt qua môi cô trong một giây. Mặc dù hơi thất vọng nhưng Thư vẫn gượng cười rồi bỏ đi.

Vậy còn Dương? Cô ngồi bên hồ ngắm nhìn ánh trăng. Ánh trăng chiếu xuống khuôn mặt thanh tú của cô khiến nó trở nên huyền ảo.

“Chà, trùng hợp thật.”

Một người con trai xuất hiện mái tóc bạch kim bay trong gió.

Vù… vù.

Cơn gió thổi qua khiến mái tóc Dương tung bay. Cô nhìn chằm chằm Minh Vỹ. Hai màu đen và đen tạo nên bức tranh hoàn hảo. Dương lạnh lùng buông ra một câu rồi định bỏ đi.

“Không có hứng thú!”

“Chờ đã.”

Cậu liền nắm lấy tay cô muốn kéo lại nhưng Dương nhanh chóng khiễng chân đặt vào môi cậu một nụ hôn. Minh Vỹ chưa kịp hoàn hồn thì Dương đã chạy mất.

“Thật thú vị!”

Cậu bật cười nhìn theo bóng Dương. Hình như trăng hôm nay biến thành hình trái tim mất rồi.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv