Tôi biết khi tôi nói ra như vậy thì cả nhà ông cò Hương đều không kìm được nước mắt nhưng tôi không thể nói sai sự thật được, tôi có thể nói dối nhiều điều để đạt được mục đích của mình là nghịch nhưng tôi phân biệt được việc nên và không nên nói dối, tôi muốn nói thật cho gia đình ông cò Hương bởi vì tôi thấy gia cảnh nhà ông ấy có vẻ không được khá giả và nếu không đau xót tột cùng khó mà tìm cách mau chóng đưa ông ấy về, và quan trọng nhất, nói dối người khuất mặt như này là tôi không đành, tôi muốn con cháu của họ biết rõ mọi thứ.
- Cháu thì chưa tìm hiểu kỹ chỗ bụi tre nhưng cả cái ngõ ấy duy nhất bụi tre đó nghe nói là bao năm nay muốn chặt đi không được nên nhà mình phải tìm cách mau chóng đưa ông cụ về. Mà bây giờ năm hết tết đến nếu đến làng cháu đào bới cháu nghĩ là sẽ sinh chuyện mà chẳng ai tin vào câu chuyện ma quỷ đâu...
- Cháu nói cũng phải, giờ nếu đi gặp chính quyền cũng khó trình bày mà chú thì cũng không quen biết ai... – người con trai của ông cụ nói với tôi – Mà nếu để qua đầu năm thì không đành lòng.
- Làng cháu thì cháu biết mà chắc ở trên này cũng thế, đầu năm các cụ cao niên kiêng kỵ mấy việc đào bới mà nếu gia đình mình người lạ đến đòi đào chỗ đó tìm xương cốt cha ông thì ai người ta cho.
- Bây giờ cháu đưa chú xuống dưới làng cháu rồi chỉ chỗ cho chú được không?
- Dạ được, nhưng chú phải tỏ ra bình thường chứ đừng xúc động chú ạ, làng cháu nhỏ lắm ai lạ mặt ra vào là người ta biết ngay mà hôm nay đã 23 Tết là cũng bắt đầu đông người rồi, từ đây xuống làng cháu chắc hơn nửa tiếng, giờ chú cháu mình đi luôn cũng được.
Tôi chào ông bà cụ đứng dậy chuẩn bị ra về thì sực nhớ ra một việc, tôi quay lại nói với ông cò Hương.
- Có điều này cháu biết là khó nhưng xem như cháu nhờ gia đình mình ạ, hiện tại gia đình mình đừng nói việc này ra ngoài kẻo lại khó khăn, nếu đưa được cụ nhà mình về cháu xin gia đình nhà mình đừng nói là tìm thấy ở làng cháu, dân làng cháu biết chuyện thì chắc cháu không sống được ở làng mất!
- Được, ta hiểu, ta hiểu, cả nhà ta sẽ hứa với cháu điều này! - ông cụ cầm tay tôi và nói rất vội - Cháu giúp gia đình ta thì làm sao lại gây khó cho cháu được, như thế là phải tội chết đấy!
- Dạ, cháu cảm ơn ông trước ạ!
Người con trai của ông cụ, tôi được biết tên là Nghĩa, đang chờ tôi ở ngoài cổng, dáng vẻ rất bồn chồn, khi tôi mới gạt chân chống xe định dắt ra cổng thì nghe tiếng gọi của con gái chú Nghĩa.
- Anh ơi! – con bé chạy lại chỗ tôi và đưa cho tôi một con búp bê nhựa còn mới nguyên – Cái này em tặng anh, em mới mua nó hôm qua!
- Anh là con trai không chơi búp bê đâu! - tôi cười tít mắt – Em giữ lại mà chơi chứ sao tặng cho con trai làm gì?!
- Nhưng em muốn cảm ơn anh vì đã giúp nhà em!
- Cảm ơn hả? Vậy đợi khi nào lớn nếu có gặp lại thì mời anh ăn kem là được rồi, anh thích ăn kem lắm đấy! Thôi anh về luôn cho sớm không bố em lại chờ, học giỏi nhé!
Con bé với hai ông bà cụ đứng ở sân nhìn theo tôi và chú Nghĩa kia đạp xe đi, đối với mấy đứa con gái nhỏ tuổi mà tôi thấy đứa nào mà ngoan, xinh là giống như con em út nhà tôi hết. Tôi đã nói dối con bé là mình thích ăn kem để nó đỡ áy náy, lòng tốt thì tôi nhận nhưng hiện vật không chơi được thì nhận làm gì, nếu như là một cái ô tô đẹp thì có khi tôi sẽ suy nghĩ, thật sự là như vậy, nếu việc nhận mà khiến cả hai bên cùng vui nên làm.
- Chú Nghĩa bây giờ đang làm gì thế chú?
- Thì cũng trồng dâu, nuôi tằm, dệt vải thôi cháu ạ, rảnh rỗi thì thả lưới bắt cá trên sông Đuống.
- Cô nhà mình làm gì hả chú?
- Vợ chú là cô giáo tiểu học ở xã ấy mà, chú hồi trước đi bộ đội rồi quen cô ấy ở gần chỗ đóng quân.
- Cháu thấy chú chắc khoảng tuổi bố cháu, bố cháu 37 đấy.
- Thế thì chú ít hơn, chú mới 35 thôi!
- Cháu thấy ông nhà mình hơn tám mươi mà chú mới 35 thế thì chú là út ạ?
- Ừ, trên chú có hai người chị, một chị đi học rồi lấy chồng ở Hà Nội còn một chị nữa thì lấy chồng trong huyện này thôi.
- Cháu hỏi cái này hơi ngại nhưng mà tính cháu thì thật, có gì chú bỏ qua cho cháu...
- Cháu cứ hỏi đi!
- Tại cháu thấy hoàn cảnh gia đình nhà mình có vẻ khó khăn.
- Hoàn cảnh chung ấy mà, tuy không dư giả gì nhưng cũng đủ ăn, chú cũng mới ra ở riêng nên cũng giật gấu vá vai suốt. Hai chị đi lấy chồng lương ba cọc ba đồng lo cho gia đình chồng đã vất vả rồi nên thú thật là cũng không có dư giả gì mà lo cho cha mẹ.
- Cháu tin rồi gia đình mình sẽ tốt hơn!
- Đúng, đàn ông con trai là phải lạc quan như thế, chú đi bộ đội mấy năm trời khổ quen rồi như này đã là sướng quá ấy chứ. Cháu trông còi còi như này mà đã học lớp 8 rồi cơ à?
- Cháu bé nhất lớp, cũng tại cháu đi học sớm một năm!
- Bé cũng không sao, chú thấy là cháu thông minh, rất thông minh đấy, nói chuyện như ông cụ non ấy nhỉ?
- Chắc tại cháu sống với bà cháu quen rồi nên mới như thế ạ!
Chú Nghĩa và tôi đạp xe song song băng qua xã Mão Điền, trên đoạn đường hơn 30 phút ấy hai chú cháu nói đủ chuyện, sau cùng chú ấy hỏi.
- Mà mấy việc như này cháu đã giúp người chưa?
- Nói thật với chú là lần đầu tiên ạ, tối hôm ấy cháu với thằng bạn đi cùng nhau bị ông cụ đẩy nên ngã xe, thằng bạn cháu nhìn thấy trước nó sợ quá bỏ chạy, cháu chạy không kịp nên ông cụ mới nhờ đấy chứ.
- Thế là cháu cũng gan đấy nhỉ?
- Gan gì đâu chú, chỉ còn thiếu nước tè ra quần thôi, lúc đấy mới nói được mấy câu thì có chó sủa nên không nghe hết được ạ...
Tôi dẫn chú Nghĩa đến đầu ngõ Thiện của làng tôi, hai chú cháu dừng ngay đầu đường và nói chuyện, dĩ nhiên chẳng ai quan tâm đến chúng tôi nên đứng đó hơn 10 phút quan sát cẩn thận thì hai chú cháu quay lại Cầu Đình rồi đi ra ngồi uống nước ở cái quán ven đường Quốc lộ 17, quán có mấy cái ghế đá nên nói chuyện riêng rất tiện mà không ai nghe được.
- Chú tính thế nào ạ? – Tôi lên tiếng hỏi trước khi nước được mang ra.
- Không biết vị trí chính xác chỗ nào thì cũng hơi khó, tốn nhiều thời gian, hồi chú đi bộ đội là lính đặc công nên nếu biết vị trí đúng có khi moi về được.
- Cháu thấy như vậy nguy hiểm mà cũng không cần làm thế chú ạ...
- Chỉ còn cách là mua bụi tre thôi, liệu người ta có bán không nhỉ?
- Điều này thì cháu không biết nhưng nên thử chú ạ, cả ngõ còn mỗi bụi đó nên chắc mua cũng không khó đâu, vấn đề là họ bán bao nhiêu ý, chứ có nhiều tiền là mua được hết. Bụi tre đấy cháu thấy chẳng có giá trị gì vì nằm chơ vơ một chỗ mà Tết thì đến gần ai cũng cần tiền.
- Ừ, cũng phải thử xem như nào... – chú Nghĩa thở dài – Gấp gáp quá sợ chuẩn bị tiền không kịp.
- Chú ngồi đây uống nước cháu chạy về nhà rồi cháu ra luôn!
- Nhà cháu gần đây không chú về cùng luôn?
Tôi hơi lưỡng lự nhưng chú Nghĩa cứ nhất quyết nên tôi đành đồng ý nhưng về gần đến cổng nhà thì tôi bảo chú Nghĩa đợi tôi ngoài cổng. Tôi đạp xe vào rồi dựng ở sân, chào bà rồi vào lấy tiền của mình ra, tiền bán cái hũ tiền cổ kia còn khoảng Một triệu tư tôi để trong đống sách vở của mình.
Tôi đi ra cổng và ngồi lên sau xe của chú Nghĩa, nói với chú ấy quay lại lối cũ ven làng, khi ra đến chỗ bụi tre nhỏ ngay ngã ba thì tôi nói với chú ấy dừng lại, tôi xuống xe.
- Chú còn nhớ chỗ đấy không?
- Nhớ mà, cháu định đi đâu?
- Cháu không định đi đến đấy cùng chú vì cháu ở làng người ta biết mặt... - tôi lấy tiền trong túi ra – Chỗ này là khoảng Một triệu tư cháu cho chú mượn để đến đấy hỏi mua tre xem?
- Sao thế được, không được, chú có tiền đây!
- Thì cháu biết chú có tiền nhưng mà làm sao biết người ta bán bao nhiêu, cái này cháu cho chú mượn, chú cầm lấy lo việc xong thì khi nào tiện trả cho cháu cũng được có sao đâu?!
- Không được! Cháu còn nhỏ lấy đâu ra tiền, cháu lấy của bà cháu đấy à? Mà cháu giúp gia đình chú như thế này đã là tốt lắm rồi!
- Cháu không lấy của bà cháu đâu, tiền này bố cháu cho tiêu vặt đấy, bố cháu là giám đốc thiếu gì tiền, cháu còn nhiều tiền!
- Cháu làm chú khó xử quá!
- Chú cầm lấy là xem như giúp cháu, cháu giúp ai là giúp đến cùng, cháu cũng không muốn ông cụ ở đấy lâu. Chú cầm trong người nhiều tiền thì mua bán nó cũng tự tin hơn chứ?
Tôi nói rồi tay dúi tiền vào túi quần của chú Nghĩa, chú ấy muốn lấy ra tôi đã bước lùi lại mấy bước và cười.
- Chú cứ lo việc cho xong đi, nếu chú cần thêm thông tin gì thì cứ vào nhà cháu, chú nhận là phụ huynh của thằng Tuệ bạn học cháu bên trường An Bình là được rồi ạ!
Nói xong tôi cắm đầu chạy về nhà, tôi không quan tâm đến việc chú ấy có trả lại tiền hay không vì tôi cũng không dám tiêu cho bản thân số tiền ấy, nếu dùng để giúp cho ông Lái Cả mau về được nhà với con cháu thì sẽ tốt hơn rất nhiều, xem như của thiên thì trả cho địa đi.
Tôi thấy lòng mình rất nhẹ nhõm.
Tết đã đến rất gần rồi.