Như đã được hướng dẫn, chiều hôm sau tôi đạp xe đi xuyên qua khu Tây, phải nói thật là khu này tôi ít đến vì cây cối quá um tùm và phải đến chín mươi phần trăm nhà bỏ hoang, nhà xây dở không có nóc, tôi không sợ nhưng một đứa trẻ thì đến đây chơi cái gì chứ. Đạp đến con đường đất bao quanh khu Tây thì tôi dừng xe rồi dựng sát vào một bụi tre, tay đứng chống nạnh nhìn ngó xung quanh, đồng ruộng ở khu vực này không bằng phẳng như ở hướng Đông nhà tôi, phía xa xa có mấy gò đất và bãi ngô xanh mướt, tôi thẳng tiến về hướng đó tìm kiếm thứ mình cần tìm.
Từ con đường ven làng tôi đi thẳng ra chừng hơn hai trăm mét thì có một gò đất, không cao lắm nhưng rộng, tôi đứng trên đỉnh gò và nhìn ngó xung quanh để tìm bãi phân trâu nhưng chẳng có bãi phân nào, tôi tìm đến hai ba lần đều không thấy, gò đất toàn cỏ may và vài cây hoa dại mọc sát dưới đất, tôi cúi xuống hái vài bông hoa xuyến chi màu trắng có năm cánh, tôi cầm trên tay xoay tròn còn mắt thì vẫn nhìn xung quanh tìm kiếm. Tôi chưa bao giờ đứng nhìn làng mình từ hướng Tây như thế này, từ xa tít phía Nam nơi có con mương lớn và đường Quốc lộ 17 cho đến tận mạn phía Bắc của làng đều là một màu xanh của tre, thấp thoáng ở hướng 10 giờ tôi nhìn thấy lũy tre của nhà bà ngoại, ở rất xa, phải đến năm trăm mét hoặc hơn.
Tôi nhìn lướt qua lướt lại và bỗng nhiên tôi phát hiện ra một gò đất nhỏ, tôi nghiêng đầu hẳn chín mươi độ để nhìn và tưởng tượng thì có vẻ như nó giống đầu một con rùa đang ngóc lên, phần cổ hơi võng xuống rồi đến phần mai rùa, nhưng phần mai rùa chỉ có một chút nên rất khó tưởng tượng. Tôi vui mừng chạy xuống, băng qua vài thửa ruộng rồi tới gò đất đầu rùa ấy, ngó nghiêng một hồi quả thật có một bãi phân trâu đã khô có cắm một cái que nhỏ, vậy là tôi đã tìm ra thứ cần tim, chính là vị trí mà đám người bí ẩn kia dự định sẽ đào và chôn cái gì đó xuống.
Tôi quan sát rất kỹ, ngay gần gò đất này là một ruộng ngô, đầu gò đất hình con rùa hướng vào phía lối đi mà tôi đang dựng cái xe đạp cạnh lũy tre, khoảng cách chừng một trăm năm mươi mét. Địa hình khu vực này không thoáng, nhiều gò ụ và lại có ruộng ngô nên tầm nhìn của tôi rất hạn chế, không nắm rõ được địa hình thì rất khó tưởng tượng các tình huống có thể xảy ra. Sau một hồi suy nghĩ tôi đi bộ trở lại nơi đang dựng xe đạp rồi đạp một mạch về luôn, cất xe đạp và dép xăng-đan, lấy ống nhòm rằn ri mới toanh cùng một cuốn vở và bút bi rồi sau đó đi bộ trở lại chỗ cũ, ngay sát bụi tre đã dựng xe đạp khi nãy. Quan sát trước sau một hồi không thấy có ai, tôi nhét cuốn vở ra sau lưng, đút bút bi vào túi còn ống nhòm đeo trên cổ nhưng cho vào trong áo vì sợ những cành tre sẽ làm xước ống kính.
Đối với tôi tre không phải là cái gì khó để leo trèo, nhỏ người cũng có cái lợi, sau một hồi hì hục gỡ, bẻ, gạt từng cành tre nhỏ thì tôi cũng đã leo lên được độ cao khoảng ba mét, đứng gần như giữa bụi tre xanh đang nghiêng ngả vì gió. Với độ cao này thì tầm quan sát tốt hơn một chút, có thể thấy địa hình giống như một gò đất lớn giữa cánh đồng và thoai thoải dần sang các bên, y như cái bát úp vậy, xem ra cái gò đất hình đầu rùa kia gần như là điểm cuối cùng của gò đất lớn, sở dĩ khó hình dung là vì có nhiều ruộng ngô, khoai tây, khoai lang nằm nối nhau và trải dài, rất có thể đám người bí ẩn lạ mặt kia sẽ dùng những ruộng ngô làm nơi ẩn nấp tránh bị phát hiện bởi người làng và khả năng hướng chúng đi tới chính là hướng Tây Nam, đoạn từ cái trạm bơm cũ nơi có cây cầu tạm bằng gỗ dân làng hay gọi là Cầu Khoai.
Địa hình quan sát tạm ổn nhưng tôi sẽ ẩn nấp ở đâu để quan sát? Không thể đứng trên ngọn tre này được, rất dễ bị lộ và khi bị lộ sẽ không có đường nào thoát, khu hoang vắng này nếu có hét to thì người tới nơi cũng muộn.
Sau khi leo xuống khỏi bụi tre, tôi đi lùi vào khoảng năm mét thấy một cái cổng nhà cũ kỹ làm bằng gỗ, ngó trước ngó sau một hồi tôi leo tường nhảy vào trong. Trước mặt tôi bây giờ là một khoảnh sân gạch nhưng mọc đầy cây dại và có rêu xanh, hai bức tường gạch hai bên nối liền với hai đầu hồi ngôi nhà ba gian đang đóng kín cửa và cài then bên ngoài, tôi đi gần vào nhìn kĩ ổ khóa thì thấy còn mới, chả biết đây là nhà ai nhưng chắc chắn có người mở khóa vào quét tước chưa lâu, Tết đến kiểu gì cũng có người về ở. Tôi quyết định trèo lên nóc nhà bằng cách trèo lên tường rồi leo lên mái, vừa leo vừa cẩn thận nhìn ngó vì sợ người lớn thấy, thật may chả có ai.
Mái nhà bằng ngói, rất dễ cho tôi di chuyển, cứ khom người mà bước đi, tốt nhất là không nên giẫm vào ngói vì khả năng vỡ ngói nhà người ta là rất cao do màu của ngói đã là màu đen, tôi đoán là ngói cũ. Đứng trên nóc nhà này thì độ cao cũng hơn được cây tre, tôi áng chừng là cao bốn mét so với mặt đất, chắc là thế, dùng ống nhòm quan sát rất rõ phía gò đất hình đầu rùa, chỉ có một vài cành tre lưa thưa che khuất nhưng tính ra lại tốt. Tôi rất ưng vị trí này vì chỉ cần nằm áp sát xuống mái nhà phía Bắc sẽ không ai có thể phát hiện ra được mình nhưng đường lui thì có vấn đề. Từ độ cao này không thể nhảy xuống được, phía bên kia là một khu vườn hoang, đất cũng không mềm nghĩa là nhảy sẽ toi mạng vậy là chỉ còn cách ẩn náu kỹ nếu chọn vị trí này, vị trí không có đường rút nếu bị phát hiện trừ khi tôi có thang hoặc dây, nhưng dây sẽ móc vào đâu?
Nhà này có cột thu lôi ở đầu hồi hướng Nam phía vườn hoang, là một thanh sắt nhìn đã hoen gỉ và không có vẻ gì là chắc chắn nhưng dù sao vẫn hơn là không có, tôi quyết định sẽ dùng vải xô trắng để làm dây leo xuống, chỉ cần leo được một đoạn để giảm độ cao là được, với thể trạng hơn ba mươn cân cả bì của tôi thì chắc cái cột thu lôi sẽ chịu được, tôi hi vọng như vậy.
Có đường thoát hiểm khi cần khiến tôi vững bụng hơn rất nhiều.
Về nhà, tôi ghi chép rất cẩn thận và cũng đến xem lại thêm hai lần nữa để cho nhớ các mốc, các đoạn đường, lối thoát khi cần.
Chiều Thứ bảy ngày 8 tháng 11 (ngày 9 tháng 10 âm lịch) thì kế hoạch của tôi hoàn chỉnh, tôi đã tự tin hơn và cũng hồi hộp do phải “tác chiến” ở nơi lạ, nhưng điều này cũng kích thích tôi mong ngóng đến ban đêm.
- Bà ơi, tối nay cháu xuống chơi nhà thằng H., bà đừng chờ cửa nhé.
- Mày liệu liệu mà về sớm
- Bà cứ ngủ trước đi, thằng H. nó hay xem bóng đá, cháu nằm chơi rồi xem ở đấy có khi lại ngủ quên luôn ấy chứ.
- Thế tao chỉ cài then cửa thôi đấy, liệu mà về.
.....
Trăng lên cao, tôi rời nhà sau khi đồng hồ điểm 9 giờ tối, tất cả đồ đạc tôi đã giấu sẵn trong bụi rơm, riêng chỉ có cái lá vối nhỏ thì tôi ngậm lên miệng, tôi cũng cẩn thận rồi, cái mũ len trùm đầu chỉ hở hai con mắt sẽ giúp cho cái lá không thể rơi ra được. Tôi có mang theo tất nhưng không vội đi còn dép thì để lại luôn ở đống rơm, tuy khi đi hơi nhát chân nhưng sẽ tiện, càng thật chân càng tiện, cái đôi giày nhấp nháy đúng là đồ vứt đi còn một đôi khác mới mua thì tiếc, nhỡ đâu lại làm mất thì ngu người, hơn nữa giày đó không phù hợp cho việc leo trèo, tôi tự nhủ rằng:
- Hôm nào phải mua đôi bata đế mềm mới được.
Tôi yên vị trên nóc ngôi nhà vắng người, gió chả biết thổi từ hướng nào nhưng chắc là hướng Bắc vì ngọn tre ngả qua hướng Nam, tôi nằm đấy lấy ống nhòm quan sát, dúng là tiền nào của nấy, cái gần trăm nghìn nhìn ban đêm ngon hơn cái Hai chục gấp mấy lần, có cả tăng chỉnh xa gần rất là hiện đại
Đồ đạc mang theo tôi để trong một cái túi vải cũ của bà, tôi không mang túi cước vì trên mái nhà rất trơn, nhỡ đâu bị rơi. Cái thuổng thì tôi thả xuống bên khu vườn còn phía đầu hồi cũng đã buộc sẵn sợi dây màu trắng bẳng vải xô vào cột thu lôi.
Càng về khuya trời càng lạnh nhưng với mũ len, áo len cổ cao, quần dài và đôi tất thì tôi thấy cũng không có gì ngại.
Thời gian trôi đi, gió mát trăng thanh khiến tôi buồn ngủ, đúng ra tôi nên mang nước chè thay cho nước vối của bà Già.
Trăng bắt đầu treo gần đỉnh thì có mấy bóng người xuất hiện từ ruộng ngô, rất nhẹ nhàng, tôi phát hiện thấy ruộng ngô có nhiều cây rung lắc nên nhòm kĩ qua ống nhòm đồ chơi nhưng cũng chỉ nhìn thấy bóng người chứ không được rõ ràng vì họ không sử dụng đèn. Đám người ấy túm tụm lại nơi gò đất hình đầu rùa và bắt đầu đào bỗng nhiên tôi thấy có nhiều luồng gió ớn lạnh thổi tới xung quanh mình, gió lạnh tới mức rét buốt, tôi cảm nhận trên da mình có bao nhiêu lông tơ thì mọc hết lên một lượt, gió như thổi từ bốn phương tám hướng làm lũy tre nghiêng ngả như bị ai đứng dưới gốc tre rung lắc vậy.
Tim tôi đập mạnh, răng cắn chặt vào nhau và cố gắng thở nhẹ và giữ nguyên tư thế ấy trong một hồi lâu, tôi bỏ ống nhòm ra khỏi mắt nhìn thấy dường như phía trước mình có một vài hình thù gì đó đen đen đang lượn qua lượn lại nhiều lần, nhìn không rõ đó là cái gì nhưng mỗi khi những cái bóng đen hình thù kì dị ấy lướt qua gần tôi thì tôi cảm thấy như lạnh hơn. Và đột nhiên có một cái bóng đen lớn không phải là hình người lao tới trước mặt tôi giống như đang quan sát hoặc tìm cái gì đấy, tôi tưởng như đó là những đám mây đen nhỏ nhưng không phải, cái bóng đen xì ấy ở phần giống như là đầu có hai con mắt tròn nhưng rỗng, có thể thò tay qua được, rất khó hiểu. Đây là âm binh sao?
Tim tôi đập mạnh hơn nữa và tôi cảm rất lạnh. Tôi nhắm mắt lại cố gắng điều chỉnh hơi thở và khi mở mắt ra thì không còn thấy cái bóng ấy nữa, có thể chúng đã đi chỗ khác, tôi không nhìn thấy nhưng giờ thì tôi tin chị Ma nói đúng, trong đám kia có người điều khiển được âm binh giúp sức, tôi bỗng thấy vô lý sao mình phải sợ bọn nó, đây là làng mình cơ mà, nếu dân quân bắt được bọn này thì sẽ điều tra được rất nhiều thứ.
- Nên chấm dứt cái việc này sớm thôi.
Tôi chậm rãi bò ngược lại phía đầu hồi nơi buộc miếng vải xô trắng, chỗ đó tôi có để sẵn một thứ rất hay đó chính là mấy điếu thuốc lá Du Lịch, tôi cúi đầu xuống châm thuốc, tôi bật lửa lên và lấy che tay cho bớt ánh lửa, rít một hơi để thuốc lá bắt lửa, rít thêm một hơn nữa cho đỏ hẳn rồi tôi thổi khói ra.
- Vị lạ quá.
Tôi nhăn mặt, xong xuôi tôi bò lại hướng mái nhà phía Tây lặng lẽ lấy ná thun ra, để điếu thuốc kẹp giữa những viên ngói một cách chắc chắn, sau khi nhìn kỹ hướng thì tay trái cầm ná thun còn tay phải tôi lấy quả pháo cối thứ nhất cho lên miếng da trâu nhỏ và bóp lại. Hít một hơi thật sâu lấy bình tĩnh vì tôi chưa thử bắn pháo kiểu này bao giờ, pháo nổ sớm là tôi ăn đủ. Khi cảm thấy mình đã đủ bình tĩnh thì tôi hạ thấp hai tay xuống, tay phải dí dây cháy chậm vào đầu điếu thuốc đang đỏ lửa, lửa bén tôi lập tức căng dây thun và bắn lên cao hướng về phía đám người.
ĐÙNG !
Tiếng pháo nổ chát chúa trên trời giữa đêm khuya thanh vắng. Tôi châm tiếp quả pháo thứ hai và lẩm bẩm.
- Tao sẽ cho chúng mày sợ chết khiếp thì thôi, lần sau đừng bén mảng đến làng này nữa.
ĐÙNG !
Thêm một tiếng nổ từ trên trời, rất to. Tôi nghĩ rồi, nếu bọn họ dùng tà thuật âm binh gì đó thì tôi sẽ dùng đến thứ cuối cùng để bảo vệ mình trước lũ âm binh ấy.
Tiếng pháo nổ làm tôi không còn thấy sợ nữa, thậm chí còn cảm thấy hào hứng. Quả pháo thứ ba tôi không dùng ná thun mà dùng tay ném qua bụi tre, chắc quả đó rơi gần lối đi ven làng vì tôi nằm ném cho nên nghe tiếng nổ to hơn.
ĐÙNG !
Quả thứ tư thì tôi đứng lên ném, không biết như thế là dũng cảm hay ngu dốt nhưng đang say máu rồi, tôi ném liên tiếp hai, ba quả liên tục.
Càng nổ nhiều thì dân quân tới càng sớm.
Quả sau cùng thì tôi lại cho lên ná thun và đứng bắn thẳng về hướng ấy, tôi không nhìn xem bọn họ còn ở đó hay không. Ngay sau quả pháo đó, tôi nhanh chóng cho mọi thứ vào túi rồi khom người đi về đầu mái nhà phía Đông, nhét mọi thứ vào người rồi đu nóc nhà, khi chỉ còn hai tay bám vào bức tường đầu hồi thì tôi mới dùng tay trái để vịn vào dây vải sau đó nhanh chóng vịn tay phải vào rồi tụt xuống nhưng chỉ được vài lần thả tay thì tôi cảm thấy bị hẫng, hai mắt tôi vẫn kịp thấy cái thanh sắt thu lôi rời ra khỏi mái nhà và rơi xuống, tôi vì thế cũng rơi theo.
.....
Tôi không biết chuyện gì xảy ra sau đó, cũng không biết mình ngất đi bao lâu nhưng tiếng ồn ào ngoài xa khiến tôi tỉnh lại, tôi mở mắt thấy trăng cao vời vợi nên vội ngồi dậy thì thấy tay chân mình không bị làm sao, không gãy chỗ nào, cái thanh thu lôi rơi cách tôi một đoạn.
Sau khi kiểm tra một lần nữa thấy mình không sao thật thì tôi yên tâm, bây giờ việc cần làm là đi ra đào cái thứ kia lên.