Trẻ con thì tất nhiên là nghịch tung trời, tôi thuộc dạng nghịch ngầm đôi khi hơi nghịch kiểu quái thai nhưng chẳng gây hại đến ai cả, tôi không muốn bà tôi bị hàng xóm láng giềng đến mắng vốn, quan điểm của tôi là muốn chơi được dài, được nhiều thì phải kín, càng nghịch kín bao lâu thì càng được phá phách nhiều bấy lâu.
Tôi đã suy nghĩ cả đêm, đến lúc đi học tôi vẫn suy nghĩ nên làm như thế nào để có thể đuổi một người lớn làm việc ám muội giữa đêm khuya, đó chắc hẳn không phải là trộm, chả có lẽ là thầy phù thủy, thầy địa lý hay thầy gì. Người thường ai lại nửa đêm nửa hôm đi đến cổng làng làm gì, rồi chị Ma lại còn dặn đốt với ném khiến tôi suy nghĩ rất nhiều, bởi vậy tôi phải đi mua một cái bật lửa, đốt thì cần lửa mà diêm nếu mang theo giữa đêm hôm khó mà cháy được nếu gió to ở ngoài đường.
Tôi lấy cái túi cước màu xanh của bà Già hay dùng để đi chợ, tôi bỏ vào đó một hộp diêm, bật lửa, đèn pin và suy nghĩ có nên lựa chọn thêm gạch đá mang theo hay không, tôi từng bị ma nó ném đá, nghĩ mãi rồi tôi cũng ra sau nhà chọn những mảnh ngói nhỏ, cầm vừa lòng bàn tay mình, chừng khoảng đến hai mươi mảnh.
Tôi đạp xe ra quan sát địa hình cho kỹ, qua Cầu Đình chừng 5m là tới đường nhựa, hai bên mép đường có hai cái cây rất lớn, đi từ cầu ra thì cây phía bên trái rất cao và thẳng còn cây bên phải lại ngả bóng xuống con mương, cành cây xum xuê rất tiện cho việc ẩn nấp nhưng tôi hơi ái ngại vì phía dưới là mương, nếu nhỡ trượt chân ngã xuống đó thì khẳng định luôn là sẽ trở thành cháu của Mẹ Chẽ, đêm hôm làm gì có ai biết mà cứu. Tôi nghĩ thêm những cách khác như nấp trong sân đình hay trốn trong bụi cây lúp xúp phía gần mấy quán nước nhỏ nhưng rồi lại gạt đi do xa quá, không nhìn rõ vào ban đêm khi khoảng cách lên tới 30m. Tôi cũng nghĩ đến việc hô “trộm” để người lạ mặt đó bỏ chạy nhưng sẽ rất phiền phức, người ta không ăn trộm cái gì thêm nữa tại sao một thằng bé lại xuất hiện ở đây vào ban đêm, rất nhanh việc đó sẽ đến tai bà tôi và đấy sẽ là một đại họa, hình ảnh thằng cháu ngoan ngoãn sẽ vì thế tiêu tan.
Tôi quyết định sẽ len lên cái cây cong cong đó để trốn, còn đề phòng việc ngã cây thì tôi sẽ xé trộm mấy tấm khăn vải xô trắng giống như khăn tang người ta hay quấn lên đầu, tôi tính toán sẽ buộc qua người rồi buộc vào cành cây, nếu có ngã cũng không rơi ngay được, đủ thời gian hò hét giữa đêm, bất đắc dĩ thì phải thế nhưng tốt nhất không nên để việc đó xảy ra, nếu xảy ra hậu quả khôn lường.
Lúc này bà tôi hay xem TV nên cái đài cassette ít dùng, tôi chỉ hay nghe một mình vào buổi tối nên để luôn trên tấm phản gỗ, tôi chợt nhớ ra một thứ rất hay đó là băng từ, nếu đoạn băng mà bị nhiều nếp nhăn thì âm thanh sẽ bị méo, càng nhăn nhiều thì âm thanh bị bóp méo càng nhiều.
- Hay là dùng cái này giả tiếng ma nhỉ?
Tôi nghĩ sao liền làm thử như vậy, tôi lấy một cuộn băng Tô Ánh Nguyệt và cẩn thận vò nát một đoạn xong bỏ lại và bật đài, quả thật là tiếng eo éo rất khó nghe, nếu là những đoạn cải lương ngân lên không có nhạc thì sẽ rợn người vào ban đêm, tôi nghĩ sẽ có hiệu quả nên bắt đầu thực hiện. Tôi cắt nhiều đoạn băng ở những phần không có âm thanh và chỉ có tiếng ngân nga sau đó tôi ra sau vườn hái mấy quả hồng xiêm để lấy nhựa dính các đoạn băng đó lại với nhau thành một đoạn, tôi thấy dài lắm rồi nên tạm ưng ý. Công đoạn ráp những “âm thanh ma quỷ” đó trở lại cuốn băng không có gì khó. Tôi cũng chỉ dám bật nghe thử một đoạn rồi tắt sau đó bỏ ra dùng ngón tay tua lại, không nên nghe hết hoặc nghe nhiều vì ở phần đáy cuốn băng có hai cái cục mút tròn tròn rất mịn, chúng sẽ làm đoạn dây bớt nhàu nát khi chạy qua. Mấy cái băng này dùng mấy năm rồi nên tôi rất là biết.
Tôi lại phải đạp xe đi mua mấy cục pin đại về gắn vào phía sau lưng của cái đài, nhưng vì đài nặng quá nên tôi phải tháo bớt một cái loa để lại nhà, một loa cũng đủ rồi, đêm khuya tĩnh lặng nghe cái âm thanh như quỷ kêu gào ư ử này mà không sợ vãi ra quần thì tôi không tin, đến thằng làm ra như tôi mà cũng cảm thấy không muốn nghe cơ mà.
Xong xuôi tất cả công việc thì cũng gần 5 giờ chiều, tôi ra ngoài bồn hoa đầu hồi nhà ngồi nhìn ra khu vườn bên cạnh, tôi đợi con bướm trắng theo như lời dặn.
Đúng thật !
Gần đến 6 giờ chiều có một con bướm trắng bay dập dờn nhiều vòng ngoài vườn như để tôi chú ý, khi tôi nhảy xuống đất và nhìn kỹ thì con bướm trắng ấy bắt đầu hạ dần xuống rồi đậu trên một nhành cây, chính xác là nó đậu trên lá cây đu đủ nhỏ một lúc rồi đập cánh bay đi. Tôi đi tới ngắt lá đu đủ lên xem xét rồi mang vào nhà ngồi ngắm nghía, tôi không thấy gì đặc biệt, nó chỉ là một lá cây đu đủ trong vườn thôi, to hơn lòng bay tay tôi một chút nhưng nhớ lời dặn nên tôi bỏ lá cây vào cái túi bóng để đêm mang theo, khi đi tôi sẽ nhét vào trong người mình luôn.
Ăn cơm tối với bà xong, bà thì ngồi trên giường xem TV con tôi nằm trên võng nghĩ lại một lượt kế hoạch của mình xem có sơ sót chỗ nào hay không, xém chút nữa tôi quên là sẽ gặp một người khác sau đó nhưng nếu không muốn thì thôi, nhưng mà xác định nửa đêm đi rình thì cũng phải rình cho hết chuyện mới về chứ, xem người đó là ai. Tôi nhớ là trong phim của mẹ tôi thuê về xem có nhiều đoạn thích khách hay đeo cái khăn đen che mặt, bà Già cũng đầy khăn màu đen để trùm đầu nên tôi lẳng lặng vào trong buồng mò tìm một cái khăn, tôi nhớ cái khăn đó hình vuông buộc lên che mặt rất ngầu luôn.
Tầm 9 giờ tối thì bà Già tắt TV rồi buông mùng đi ngủ, tôi cũng phải giả vờ đi ngủ, chờ cho đến khi nghe tiếng thở của bà đều đều thì tôi nhẹ nhàng luồn xuống khỏi phản, tôi còn phải để mấy cái gối với cái chăn nhìn cho giống người nằm nhưng hơi thừa vì đèn dầu leo lét không thể nhìn rõ được, song cẩn thận vẫn hơn. Tôi luồn đi bằng cửa dưới bếp mà từ nãy tôi đã bỏ then cài rồi, đồ đạc hành nghề thì đã dúi vào bụi rơm từ lúc bà tôi nấu cơm.
Tôi lẳng lặng bước ra cổng và rẽ trái đi theo hướng con đường ven làng, sẽ phải đi qua con mương nơi Mẹ Chẽ trú ngụ nhưng tôi không sợ, tôi được bảo kê rồi, điều tôi sợ bây giờ là nhỡ gặp ai đó tưởng mình là trộm thì chết ngay, trông tôi lúc này giống kẻ trộm thật sự khi mà một bên nách đang cắp cái đài cassette còn tay kia thì xách một cái túi màu xanh, mặc áo len và quần đùi, cái khăn đen lấy trộm của bà thì đang buộc quàng trên cổ sẵn rồi.
Tôi rón rén bước đi giữa tranh tối tranh sáng của trăng và những bóng tre, phải đi nép sát vào phía các bức tường và căng mắt nhìn trước sau, tôi tự tưởng tượng rằng mình sau này nếu đi ăn trộm thì chắc là phất lắm, tự bản thân tôi thấy mình có... tố chất.
Ở sân đình đã không còn bóng người, mấy cửa hàng nhỏ đã đóng và có chút ánh sáng đèn chiếu qua khe cửa nhưng tôi vẫn phải rất cẩn thận vừa đi vừa trốn vào những chỗ tối, khi đến gần cầu Đình thì tôi bỏ lại đài rồi cầm túi nhẹ nhàng khom người chạy băng qua, nghĩ cũng buồn cười, đây là làng mình mà cứ như ăn trộm ấy, chả hiểu sao tôi lại phải khom khom người chạy nhanh.
Trên cây xum xuê tôi đã tìm được chỗ ngồi chắc chắn, cái túi cũng đã được móc chặt vào một nhánh ở gần, ngó nghiêng xong xuôi xung quanh thì tôi lại trèo xuống để mang cái đài lên, tôi biết là khó nhưng phải làm, giá như có thêm đứa nào giúp thì dễ nhưng mà nửa đêm thế này thằng nào dở hơi nó lại đi làm mấy cái việc như tôi. Sau rồi cái đài cassette cũng không làm tôi khó trèo cây vì tôi có dùng khăn xô buộc vào tay xách của đài, cầm một đầu đến khi leo được lên cây an toàn tôi mới bắt đầu kéo đài lên. Phải công nhận rằng khăn xô dùng để gói đậu hay phát khăn tang trông vậy là chắc gớm.
Tôi ngồi thu lu trên cây, nhìn xuống mặt nước khoảng 2,5m, thành cầu cách phía bên trái chừng 1,5m còn con đường Quốc lộ chỉ khoảng hơn 5m phía trước mà thôi, thi thoảng vẫn có xe máy hoặc ô tô chạy qua.
Tôi vừa ngồi đợi vừa ngáp chảy cả nước mắt, phải nhìn cả hai hướng bao gồm phía khúc cua bên tay phải và bên tay trái là hướng xuống làng Bưởi Nồi.
Thời gian cứ lặng lẽ trôi đi...
Tôi chợt nảy ra ý định kỳ quái là... đái xuống mương, giờ đang ngồi trên đầu Mẹ Chẽ xong tè xuống thì chắc mụ ấy tức lắm mà không làm gì được mình, nghĩ sao tôi liền làm vậy, giữa cái không gian yên tĩnh chỉ có tiếng gió rì rào thì âm thanh của hai thứ nước va chạm vào nhau kêu lên khá rõ. Đúng lúc này tôi thấy từ phía khúc cua của con đường, cách chừng hơn 100m có một bóng đen đi tới, bóng đen ấy đi bộ ven đường, tôi ngưng ngay cái trò chơi của mình lại và ngồi ở tư thế chiến đấu.
Tự nhiên tôi thấy hồi hộp, phải cố gắng để kiềm chế hơi thở của mình cho đều.
Bóng đen ấy đi không nhanh cũng không chậm, khi đến đoạn trước mặt tôi thì dừng lại có vẻ như đang nhìn vào làng, sau đó lại bước đi tiếp, phía sau bóng người dường như có đeo một cái ba- lô giống như ba-lô bộ đội.
Tôi ngồi lặng im quan sát, nhìn không dám chớp mắt cho tới khi bóng người ấy xa dần nhưng ngồi lại thở mạnh hơn, tim đập mạnh hơn khi bóng người đó vòng lại, dưới ánh trăng sáng rõ và trên đoạn đường không có cây tôi có thể thấy người đó đang nhìn vào làng mình chăm chăm, vừa nhìn vừa bước đi.
Đi mấy vòng như vậy khiến tôi ngồi trên cây cũng sốt ruột theo, không hiểu người này định làm cái gì, phải đến chừng vòng thứ sáu thì người đấy dừng hẳn lại ngó nghiêng trước sau rồi băng nhanh qua đường tiến về phía gốc cây bên cao bên kia rồi ngồi thụp xuống ở đoạn giữa cái gốc cây và mố đầu đầu, nơi đó có bậc thềm bằng gạch dẫn xuống mương.
Đúng là một người đàn ông.
Tôi không rõ người đàn ông đó định làm gì nhưng khi thấy ông ta lúi húi hạ ba-lô đang đeo trên lưng xuống và tôi đoán ông ta định lấy đồ ra thì tôi ném thử một viên ngói xuống mương.
“Chủm”
m thanh vang lên giữa đêm khuya, người đàn ông đó dừng lại ngẩng đầu quan sát xung quanh thấy không có động tĩnh gì thì lại tiếp tục.
“Chủm” “Chủm”
Tôi ném nhẹ liên tiếp hai viên ngói rồi cố gắng ngồi im không dám cả thở, tim tôi cũng đập mạnh, tôi sợ ông ta nghe tiếng tim hoặc tiếng thở của tôi.
Một ánh lửa lóe lên, ông ta định đốt nhang, vị trí của tôi ngồi tuy không cao nhưng có thể dễ dàng quan sát. Ánh lửa của bật lửa và nhang cháy, dù ông ta khum bàn tay che lại nhưng tôi có thể nhìn được một nửa khuôn mặt của người đàn ông với làn da hơi nhăn và tái, có vẻ là có râu và một cặp mắt kính trắng.
Tôi liệng một lúc mấy miếng ngói xuống mương rất nhẹ nhàng nhưng những tiếng động liên tiếp từ mặt nước khiến ông ta giật mình, tôi đoán như vậy, ông ta cầm bó nhang vái như tế sao xuống hướng con mương nước. Tôi nhắm mắt, bặm môi nghiến răng ấn thật từ từ, nhẹ nhẹ cái nút bật băng để cố không gây ra tiếng động lớn, tay còn lại thì ném thêm một viên ngói nữa.
Ôi mẹ ơi!
Cái âm thanh nheo nhéo khó diễn tả bằng lời ấy vang lên giữa đêm khuya khiến tôi cũng phải nổi hết cả da gà và không dám mở mắt.
Tôi nghe cũng sợ!
Cái thứ âm thanh cải lương ngân nga bị bóp méo cứ nheo nhéo rất là ghê rợn, người đàn ông kia chắc giật mình ngã ngồi ra phía sau, rơi hết cả bó nhang, cái thì rơi xuống mương, cái thì rơi trên các thềm gạch. Ông ta vớ vội cái ba-lô rồi bỏ chạy thật nhanh về hướng ông ta đã tới, ông ta chạy thì tôi bắt đầu vặn nhỏ âm lượng,chờ không còn bóng dáng thì tôi cũng tắt đi.
Có lẽ âm thanh ghê rợn ấy cũng khiến một người ngó đầu ra khỏi quán, chính là cái cô hay cho nghe điện thoại cố định, nhưng không thấy gì nên lại đóng cửa. Tôi lúc này vừa sợ vừa buồn cười.
Chờ cho mọi thứ yên tĩnh hẳn trở lại thì tôi bắt đầu lần mò thả cái đài xuống trước rồi nhanh chóng cầm cái túi cước leo xuống thật nhanh, cứ cảm thấy bụng đói meo như chưa từng được ăn gì, cái cảm giác thật lạ lùng.
Chạy nhanh vào làng giấu cái đài và cái túi xong tôi mới trở ra chỗ lúc nãy người đàn ông đó ngồi xem có cái gì không, trên mặt đất có vài thứ linh tinh, có một cái giống như la bàn nhỏ, thêm vài tờ giấy mà tôi giở ra xem không hiểu gì, có vẻ như là có cả hình bát quái âm dương. Nhớ lời dặn, tôi ném hết các thứ có thể ném xuống mương, cả những que nhang còn đang cháy dở vương vãi tôi cũng nhặt ném xuống, mấy tờ giấy tôi cũng ngồi đốt ngay sát mặt nước. Vì chị Ma hứa sẽ bảo kê nên tôi không có sợ Mẹ Chẽ thình lình xuất hiện kéo tôi xuống nước, vậy nên tôi khá thản nhiên.
Xong xuôi đâu đấy tôi chạy quay trở lại bụi cây nơi đang để cái đài cùng cái túi, công việc đã xong nhưng tôi băn khoăn là có nên ở lại xem còn ai không, phân vân hồi lâu tôi vẫn quyết định sẽ ở đến cùng để xem có chuyện gì xảy ra, bản tính tò mò đã chiến thắng cơn buồn ngủ. Tôi quay trở ra đứng dưới gốc cây phía trái cầu Đình để tiện né tránh nếu có ai đó đi qua, lần này tôi phải kéo khăn che nửa mặt cho có vẻ bí hiểm.
Tôi phải đợi khá lâu...
Mãi rồi cũng có một bóng người từ hướng Bưởi Nồi đi lên, cũng là đi bộ ven đường, tôi thật sự thấy lạ nhưng bóng người ấy cứ tiến dần, tiến dần về phía tôi, tôi cảm thấy căng thẳng tột độ định chạy về, nội tâm tranh đấu nhưng tôi nhất định sẽ đứng đợi, từ cái cây này chạy đến cầu không xa, chỉ tầm 5m thôi mà.
Bóng người càng đến gần thì tôi càng nhìn rõ và tim tôi càng đập mạnh, tôi đứng như chào cờ, bóng người ấy có vẻ là con trai, tôi nghĩ vậy, dáng gầy gò và bước đi nặng nề, hai tay cứ giơ lên phía trước. Khi bóng người đó đến gần tôi thì tôi hít một hơi thật sâu rồi không dám thở, rõ ràng đó là một người thanh niên, đôi mắt nhắm nghiền, người này tôi không quen nhưng tôi sẽ cố ghi nhớ.
Anh ta đi qua tôi, cái đầu cũng hơi nghiêng một chút như để quan sát rồi lại bước đi tiếp.
Bóng anh ta cũng khuất dần sau khúc cua phía trước.
Tôi thở phào, vào lấy đồ của mình rồi tôi nhanh chóng chạy về nhà.
Chỉ là tôi cảm thấy như có hai con mắt đang dõi theo mình ở phía sau vậy...