Nguyễn Tễ yên lặng ngồi ở đại sảnh nhìn Viên Thiếu Cẩn rời đi, lại nhìn hắn đổi lại bộ quan phục Cẩm Y Vệ bước nhanh ngang qua cửa sổ rồi biến mất.
Rốt cuộc Nguyễn Tễ không đi theo đoàn người đến phủ Lạc Vương, tuy hắn cũng xuất thân thế gia nhưng lại là một gia tộc nhỏ bé chịu không nổi bất kỳ sóng gió gì. Mặc dù vậy, Nguyễn Tễ cũng không rời khỏi thành Lạc Dương, hắn ngồi yên ngay đại sảnh này chờ đợi tin tức.
Lúc này thành bại hoàn toàn tùy thuộc vào một mình Khấu Lẫm, Nguyễn Tễ không thể giúp được gì. Nếu Khấu Lẫm bị thất bại, Nguyễn Tễ cũng sẽ bị Lạc Vương lôi ra giết chung, nhưng vì hắn chưa từng tham dự phản kháng nên sẽ không liên lụy đến gia tộc của hắn.
Đây là lựa chọn duy nhất hắn có thể làm được trong cuộc chiến này.
Tuy lựa chọn này khiến hắn cảm thấy vừa ủy khuất vừa vô dụng, nhưng miễn cưỡng coi như không đi ngược lại với nhiệt huyết ban đầu khi hắn quyết định bước chân vào Đại Lý Tự.
*By Bà Còm in Wattpad*
Lúc này, mấy quân doanh đóng binh ngoài thành Lạc Dương nhận được mật lệnh triệu tập của Chỉ Huy Sứ Bùi Chí Khôn của Thần Đô Vệ, cực nhanh tập kết rồi phân chia thành bốn đội tiến quân về thành Lạc Dương từ bốn hướng. Nhiệm vụ của bọn họ là lên tường thành đứng gác và vây quanh cửa thành trấn thủ, tóm lại là bao bọc toàn bộ thành Lạc Dương bảo đảm "nội bất xuất ngoại bất nhập".
Mà ở hai ngọn đồi bên ngoài cửa Bắc thành, mấy chục Cẩm Y ám vệ thuộc đội quân chữ "Thiên" mặc y phục dạ hành ẩn nấp trong bóng tối, bày trận trong tư thế sẵn sàng chiến đấu. Trong tay bọn họ là cung nỏ tự động đang nhắm thẳng vào đầu của các binh sĩ Thần Đô Vệ.
Lục Thiên Cơ đứng cách đó khá xa, một tay cầm kính viễn vọng Tây Dương quan sát xung quanh, giống như con báo đang ước lượng con mồi, đánh giá khả năng của đám Thần Đô Vệ.
Trên thực tế Đại Lương đã trải qua chiến loạn mấy năm liên tục, sau bao nhiêu trận thảm họa do thiên nhiên rồi đến con người gây ra, nền tảng Đại Lương đã giống như cơ thể bị suy nhược lâu ngày, vì thế năng lực tác chiến của quân đội địa phương càng ngày càng thấp. Sở dĩ Ngu gia quân ở Phúc Kiến vẫn lợi hại bởi vì dưới trướng hơn phân nửa đều là tư quân do Ngu Tổng binh chiêu mộ. Hơn nữa Phúc Kiến là vùng duyên hải nơi mà giặc Oa không ngừng tấn công, do đó Thánh Thượng mới phá lệ ân chuẩn huấn luyện tư quân.
Hiện giờ Lục Thiên Cơ khám phá ra bên trong Thần Đô Vệ cũng có tư quân, chẳng qua chỉ mới có khoảng ba ngàn tư binh, với tầm quan trọng của thành Lạc Dương thì đội tư quân này cũng không quá đáng, chỉ là hiện tại...
“Đại thủ lĩnh!” Thuộc hạ báo lại, “Khấu Chỉ Huy Sứ vẫn chưa rút khỏi thành Lạc Dương, Khấu đại nhân thay đổi quan phục, triệu tập một trăm Cẩm Y Vệ của Bách Hộ Sở Lạc Dương tụ họp ở phủ Hạ Lan.”
“Cái gì?!” Lục Thiên Cơ kinh hãi quay đầu hỏi lại, chính mình đã phái người dặn dò Khấu Lẫm bảo hắn rút lui ở cửa Bắc thành, chính mình cố ý mang theo người mai phục nơi đây để cản hậu cho hắn, thế mà... “Hắn muốn làm gì?”
“Không biết ạ, nhưng theo thuộc hạ thấy, Khấu Chỉ Huy Sứ muốn lưu lại khai chiến với Thần Đô Vệ.”
Lục Thiên Cơ gắt gao mím môi, tĩnh lặng trong một chớp mắt rồi nặng nề hỏi: “Những người khác đâu? Sở... Khấu phu nhân? Sở Tiêu và Viên Thiếu Cẩn?”
“Hồi Đại thủ lĩnh, Khấu phu nhân còn ở trong phủ Hạ Lan, Sở Bách hộ và Viên Bách hộ đều đi theo bên người Khấu Chỉ Huy Sứ.”
Lục Thiên Cơ vô ngữ hết nửa ngày, sau khi nhéo nhéo giữa mày một chập nhịn không được mắng một câu: “Đồ điên!”
Suy tính thêm một hồi, hắn ném kính viễn vọng Tây Dương trong tay cho thủ hạ, quay đầu phân phó: “Ta sẽ vào thành, các ngươi vẫn lưu thủ tại đây, chuẩn bị làm cản hậu.”
“Rõ, Đại thủ lĩnh!”
Lục Thiên Cơ dùng Súc cốt công thay đổi thân hình, mang mặt nạ xong bèn thi triển khinh công nhắm về hướng thành Lạc Dương.
Chỉ sau một nén nhang hắn đã tới bên ngoài cửa thành. Đột nhiên một con bồ câu trắng lượn quanh trên đỉnh đầu khiến tim hắn không khỏi lỡ mất một nhịp -- -- Thiếu Ảnh chủ gởi mệnh lệnh tới. Ngẫm lại cũng đúng, đây là cơ hội tuyệt vời để diệt trừ Khấu Lẫm và Sở Tiêu, Thiếu Ảnh chủ sao có thể bỏ lỡ?!
Lục Thiên Cơ thần sắc ngưng trọng, trong tình huống "ngàn cân treo sợi tóc" như vậy, hắn rất khó chiếu cố cho Khấu Lẫm và Sở Tiêu, nói không chừng còn sẽ bị bại lộ thân phận, tâm huyết bao nhiêu năm qua sợ là phải hủy trong một sớm một chiều.
Chẳng lẽ hắn không muốn lôi bọn rắn độc này ra trừng trị theo pháp luật hay sao? Nhưng trên lưng hắn còn cõng Thiên Ảnh, một tổ chức so với đám người này càng khổng lồ càng hung tàn hơn...
Thôi đành phải vậy! Khế nhà họ Vương hắn còn giấu trong ngực, mặc kệ là lo cho an nguy của Sở Dao hay là nhớ tới tình nghĩa mấy năm qua của Khấu Lẫm và Đoạn Tiểu Giang, hắn đều không thể ngồi yên không nhìn đến.
Nhưng sau khi mở ra tin tức của Thiếu Ảnh chủ, Lục Thiên Cơ đã làm tốt việc chuẩn bị bại lộ bỗng cảm thấy vô cùng bất ngờ.
Tờ giấy viết: Toàn lực phối hợp với Khấu Lẫm để hành động.
Lục Thiên Cơ không đoán ra được là chuyện gì xảy ra, cũng không có thời gian để suy đoán, nhưng mệnh lệnh này đích xác giải quyết được vấn đề nan giải của hắn. Hắn hủy tờ tin, đang chuẩn bị trèo tường vào thành thì cảm giác vùng phụ cận có chân khí chuyển động, vội vàng ẩn thân.
Xa xa nhìn thấy hai thân ảnh đang nhảy lên tường thành Lạc Dương, một người là Ngu Thanh, người kia nhìn có vẻ giống Tống Thế Phi?
*By Bà Còm in Wattpad*
Cùng thời khắc đó, bên trong sân viện của phủ Hạ Lan đứng đầy Cẩm Y Vệ.
Biểu tình của bọn họ đều cực kỳ kinh ngạc, không thể tin được người đứng trong hành lang phía trước lại là vị Tổng Chỉ Huy Sứ tuốt ở kinh thành. Loại cảm giác hiếm lạ này tựa như tiểu quan hạt mè ở biên cảnh nhìn thấy Hoàng đế giá lâm.
Đặc biệt là hai Tổng kỳ tối hôm qua đi theo Bách hộ Chu Trạch tới bắt Khấu Lẫm đôi chân vẫn luôn run rẩy, căn bản không nghe rõ Khấu Lẫm đang nói những gì. Chỉ nghe được sau khi nói xong, vị Chỉ Huy Sứ lạnh lùng tuyên bố: “Bản quan cũng không nắm chắc toàn thắng lui thân, hành động này dị thường hung hiểm, nếu ai sợ chết thì cứ rời đi. Những người nguyện ý đi theo bản quan, nếu còn sống sót thì thưởng một trăm lượng bạc trắng, nếu bất hạnh mất mạng, người nhà các ngươi sẽ nhận năm trăm lượng bạc trắng.”
Khen thưởng quả thật rất phong phú, nhưng đây căn bản không phải là vấn đề lựa chọn -- một đám Cẩm Y Vệ địa phương mới vừa vào cửa liền nhìn thấy hai Cẩm Y Vệ tới từ kinh thành giơ Tú Xuân đao đứng ở cửa, nếu ai lựa chọn rời đi, ra cửa chẳng phải sẽ lập tức đầu rơi xuống đất?
Mọi người đồng thanh: “Nguyện thề sống chết đi theo đại nhân!”
Khấu Lẫm vừa lòng gật đầu, hơi quay lại nói với "Sở Tiêu": “Đi thôi.”
Lưu lại trong phủ Hạ Lan không an toàn, đám ám vệ của hắn chỉ có thể chuyên tâm che chở thân thể của nàng nằm trong phòng, vẫn nên mang theo “Sở Tiêu” bên người càng yên tâm hơn.
"Sở Tiêu" gật đầu: “Vâng.”
Nàng chẳng thể nào đoán ra được Khấu Lẫm tính làm chuyện gì, nhưng cùng nhau trải qua quá nhiều hiểm cảnh, nàng tuyệt đối yên tâm với năng lực xử lý nguy cơ của phu quân.
Khi đang định đi ra đại môn phủ Hạ Lan thì gặp Hạ Lan Nhân mới vừa được quản gia mời về: “Khấu Chỉ Huy Sứ, ngài muốn đi đâu thế?”
“Hạ Lan Đại tiểu thư không biết à?” Khấu Lẫm đánh giá biểu tình mờ mịt lo âu của Hạ Lan Nhân.
“Ngài cũng định đi bắt giữ yêu tà của Thiên Ảnh?” Hạ Lan Nhân từ bên ngoài đã biết dị động của Thần Đô Vệ, còn đang thắc mắc đến tột cùng Thiên Ảnh tới bao nhiêu người mà yêu cầu xuất động binh mã lớn như vậy.
Liễu Ngôn Bạch không khỏi buồn cười, xem ra đám người Lạc Vương đã tính toán mượn cờ hiệu tiêu diệt Thiên Ảnh để hành sự.
"Sở Dao" cũng đánh giá thần thái của Hạ Lan Nhân, nàng ta hình như thật sự không hiểu ẩn tình.
Khấu Lẫm cũng chẳng thèm quản nàng ta biết rõ hay không, chỉ chỉ vào mũi Hạ Lan Nhân cảnh cáo: “Phu nhân của bản quan còn ở trong phủ Hạ Lan, nếu bảo vệ tốt thì bản quan cho gia tộc Hạ Lan một con đường sống, không thức thời thì cứ việc chờ mãn môn sao trảm!”
Ánh mắt lạnh lẽo tàn nhẫn như vậy bứt Hạ Lan Nhân không dám nhìn thẳng Khấu Lẫm, một nỗi bất an chưa bao giờ có nảy sinh trong lòng, cố phỏng đoán đến tột cùng đã xảy ra chuyện gì.
Khi Khấu Lẫm dẫn người rời đi, Hạ Lan Nhân cũng muốn theo sau nhưng lại bị quản gia gọi lại: “Đại tiểu thư! Lão gia dặn dò tiểu thư đêm nay cần thiết lưu lại trong phủ, không được ra ngoài!”
Hạ Lan Nhân hỏi: “Phụ thân ở nơi nào?”
Quản gia đáp: “Ở phủ Lạc Vương.”
*By Bà Còm in Wattpad*
Khấu Lẫm trên đường thẳng tiến đến phủ Lạc Vương còn không quên nói móc Liễu Ngôn Bạch vài câu: “Liễu Tiến sĩ không biết võ công, đi theo bản quan tới Vương phủ làm gì?”
Liễu Ngôn Bạch tỉnh bơ: “Đi theo cho Khấu Chỉ Huy Sứ thêm can đảm.”
Cách làm của Khấu Lẫm thật khác nhau khá xa so với những gì hắn dự đoán, không rõ lắm có phải đã lập mưu đồ gì khác hay không, tỷ dụ như cũng muốn chia một chén canh của mỏ vàng này. Nếu Liễu Ngôn Bạch hắn đây đem lòng tiểu nhân đo dạ quân tử, vậy hắn càng nên đi theo Khấu Lẫm, chính mắt xem Khấu Lẫm dự bị hóa giải nguy cơ trận này như thế nào.
Quan trọng nhất chính là, nếu sau đó Khấu Lẫm không khống chế được cục diện, hắn cần thiết hành sự tùy theo hoàn cảnh, cho dù ở trước mặt Khấu Lẫm lộ ra thân phận Thiếu Ảnh chủ cũng tuyệt đối không thể buông tha đám người này.
Khấu Lẫm liếc Liễu Ngôn Bạch một cái: “Cho bản quan thêm can đảm? Bản quan thấy ngươi rõ ràng là thứ trói buộc thì đúng hơn.”
Liễu Ngôn Bạch không dấu vết thu hồi suy tư, nhìn về phía "Sở Tiêu" trêu chọc: “Loại trói buộc này, một cái không ít, hai cái cũng không coi là nhiều.”
"Sở Tiêu" đang xấu hổ thì Viên Thiếu Cẩn chợt lên tiếng bênh vực: “Lão sư, tha cho đồ đệ vô lễ, nếu nói về đánh nhau thì Sở Tiêu khẳng định mạnh hơn ngài nhiều.”
Liễu Ngôn Bạch khẽ mỉm cười cam chịu.
Khấu Lẫm quay đầu: “Liễu Tiến sĩ, ngươi cho rằng có nhiều người trong Thần Đô Vệ biết chuyện mỏ vàng ở trấn Thiên Thủy hay không?”
“Đương nhiên không nhiều lắm. Thiên Hộ Sở đóng quân ở trấn Thiên Thủy khẳng định là biết rồi, nhưng coi bộ hơn phân nửa đều nghĩ là triều đình bí mật khai thác.” Liễu Ngôn Bạch phân tích, “Còn phần một vạn quân đóng giữ ở Lạc Dương, ngoại trừ một ít quan lớn thì sợ là không mấy người được biết.”
“Ừ.” Khấu Lẫm không nói chuyện nữa.
Thành Lạc Dương mưa gió sắp đến, bá tánh Lạc Dương hồn nhiên không biết gì, chỉ hoảng sợ nhìn Cẩm Y Vệ giống một đám ác bá rêu rao khắp nơi.
Khấu Lẫm cố ý chọn mấy con phố náo nhiệt nhất để đi, sáu Cẩm Y Vệ địa phương đi trước mở đường, như quái tử tay giơ Tú Xuân đao hù dọa: “Cút ngay! Chắn đường đương triều Chỉ Huy Sứ Cẩm Y Vệ, chém đầu không tha!”
Thanh danh Cẩm Y Vệ vốn đã rất kém, bá tánh ngoài kinh thành cho dù không biết Chỉ Huy Sứ tên gọi là gì, nhưng lại biết rõ là một kẻ gian nịnh rất thích chém đầu người, lôi người đang sống sờ sờ quăng ra trời tuyết để đông chết, ai còn có thể không sợ.
Tin tức loan truyền cực nhanh, đi xong một con phố, quẹo vào một con phố khác thì trên đường đã không thấy một bóng dáng người đi đường.