Khấu Lẫm phân phó cho Đoạn Tiểu Giang: “Còn có một việc, sau khi Huyện lệnh Hồng Diệp bị bãi chức quan, trên đường hồi hương...”
Không đợi Khấu Lẫm nói xong, Đoạn Tiểu Giang đáp lời: “Thuộc hạ minh bạch, thuộc hạ sẽ làm ám vệ xử lý sạch sẽ gọn gàng.”
Khấu Lẫm gật đầu: “Còn phần Liễu Ngôn Bạch...”
Nhắc tới Liễu Ngôn Bạch, Khấu Lẫm không biết tính sao, hắn muốn Liễu Ngôn Bạch theo mình đến huyện Thanh Hà để quan sát nhưng lại không tìm được lý do nào để bảo đi cùng. Cho dù chức quan của hắn không tệ, nhưng cũng đâu thể tự nhiên ra lệnh cho một Tiến sĩ Quốc Tử Giám phải dùng thời gian nhàn rỗi đi theo mình. Về phương diện khác, nhớ tới sự ăn ý của Sở Dao và Liễu Ngôn Bạch ở chùa hôm nay, trong lòng Khấu Lẫm thực không thoải mái.
Thôi, nhân lúc còn sớm thì cứ đường ai nấy đi, cũng không có gì không tốt.
*By Bà Còm in Wattpad*
Lúc này ở dãy phòng phía Tây, Liễu Ngôn Bạch đang cùng Nguyễn Tễ vừa hâm rượu vừa nói chuyện phiếm.
Ngay cả lấy nước nóng đến phòng đều là Nguyễn Tễ tự tay làm lấy, hiện tại hậu nha đang náo loạn túi bụi sau khi Triệu Huyện lệnh phu nhân biết lão công có tư tình với Thúy Nương.
“Nói đúng ra, Huyện lệnh này mới là đầu sỏ gây tội, vậy mà căn cứ theo luật pháp thì chúng ta lại không làm gì được hắn.” Nguyễn Tễ ném khối than vào bếp lò.
“Chỉ là chức quan hạt mè, tuy là một mầm mống tai họa nhưng cũng không hại được mấy người, muốn cho hắn mất chức thì dễ như chơi.” Liễu Ngôn Bạch nhìn về phía lò than, “Thí dụ như loại gian tham giống Khấu Lẫm mới chân chính là khối u ác tính, hắn khống chế Cẩm Y Vệ chín năm, hại bao nhiêu quan trung lương, giết bao nhiêu kẻ vô tội.”
“Liễu huynh không khỏi có chút cực đoan.” Mặc dù không nói ra nhưng thật ra Nguyễn Tễ rất bội phục năng lực xử án của Khấu Lẫm, cũng không chán ghét hắn giống những người khác trong triều. Huống chi Nguyễn Tễ và Bùi Tụng Chi bất hòa, Khấu Lẫm thường xuyên chọc Bùi Tụng Chi tức đến mức dậm chân khiến trong lòng Nguyễn Tễ thật là hả giận, “Cẩm Y Vệ là cận thần của Thiên tử, chúng ta đều biết rõ ràng Khấu Chỉ Huy Sứ đa số đều là phụng mệnh hành sự.”
Liễu Ngôn Bạch ngửi hương rượu, khóe môi hơi nhếch lên: “Một câu phụng mệnh hành sự liền phủi sạch sẽ? Biết rõ là sai nhưng vẫn cứ đi làm! Đây không phải là phụng mệnh hành sự mà là "trợ Trụ vi ngược".”
(Trợ Trụ vi ngược: nghĩa là giúp vua Trụ làm những điều tàn ác bạo ngược. Ðời nhà Ân, Trụ Vương vốn là một vị hôn quân vô đạo; cho nên người nào hùa theo cấp trên làm những điều độc ác thì gọi là "trợ Trụ vi ngược")
Nguyễn Tễ cả kinh nhìn quanh: “Liễu huynh không thể cuồng ngôn!”
Liễu Ngôn Bạch nhấc bình rót cho mình chén rượu, sắc mặt thản nhiên.
Nguyễn Tễ âm thầm thở dài, hắn và Liễu Ngôn Bạch cùng khoa, hiểu rõ ràng nhất những gì Liễu Ngôn Bạch đã trải qua.
Tuy nhiên, Nguyễn Tễ cho rằng điều đả kích Liễu Ngôn Bạch sâu nhất vẫn là câu nói từ miệng tôn nữ của Trịnh Quốc Công, năm đó đã từng là phu nhân của hắn: “Khi gia gia dò hỏi trong nhóm tỷ muội chúng ta ai nguyện ý gả cho ngươi, ta vốn tưởng rằng có thể "đầu tư kiếm lời" trên người của ngươi, không thể ngờ ngươi lại là thứ "hàng lỗ vốn"...”
Cũng vì thấy được những gì Liễu Ngôn Bạch đã trải qua khiến Nguyễn Tễ tự nhìn lại chính mình, do đó hắn đã khuyên can phụ thân từ bỏ ý định muốn trèo cao vì hắn cầu thú nữ nhi của Công Hầu, thay vào đó cưới một thê tử môn đăng hộ đối.
Nguyễn Tễ chuyển đề tài: “Khấu Chỉ Huy Sứ đã mời huynh đi huyện Thanh Hà, vì sao huynh không đi? Ta cũng định thừa dịp theo hai người học hỏi, loại cơ hội này thật không thường có.”
“Huynh sẽ không học được gì đâu, án này thật quá đơn giản.” Liễu Ngôn Bạch nhấp ngụm rượu rồi giải thích, “Huyện Thanh Hà là đất phong của Thanh Hà Quận Vương, trong huyện có ngọn Ngũ Mang Sơn mà Quận Vương muốn chiếm lấy để tu sửa thành khu vực săn bắn. Khổ nỗi trên núi lại có một môn phái giang hồ chết sống không chịu dọn đi. Vì thế Thanh Hà Quận Vương buộc Huyện lệnh đi xử lý, Huyện lệnh không có biện pháp nào khác chỉ có thể ra thông báo nói trong núi có đạo tặc chiếm cứ, kêu quân đội đóng ở vùng phụ cận san bằng môn phái này thành bình địa.”
Nguyễn Tễ ngẩn người, nếu mà như vậy thì vụ án này thật không có gì để học hỏi.
Liễu Ngôn Bạch quyết định nói hết: “Tới gần cửa ải cuối năm, các đệ tử của môn phái giang hồ đó ở bên ngoài hành hiệp trượng nghĩa quay về, nhìn môn phái bị tiêu diệt sư phụ đồng môn chết sạch, có thể nghĩ được họ phẫn nộ đến độ nào. Giết không được Thanh Hà Quận Vương có hộ vệ thật mạnh, bọn họ liền chém đầu Huyện lệnh Thanh Hà gởi đến cho Lại Bộ Thượng Thư làm quà lễ gả nữ. Rốt cuộc Huyện lệnh này là do Sở Thượng Thư bổ nhiệm.”
Nguyễn Tễ tò mò: “Huynh đã đến huyện Thanh Hà rồi à? Làm sao biết rõ ràng như vậy?”
Liễu Ngôn Bạch cười trả lời: “Ta đã từng đi ngang qua, đại khái biết được tình huống của địa phương, lại liên hệ với những tin tức gần đây nghe tới nên suy đoán mà thôi, huynh có tin hay không?”
“Tin chứ, sao lại không tin!” Nguyễn Tễ cảm khái, “Ta thấy chuyện diễn tiến như thế là đúng rồi. Huyện lệnh ở đây cũng vậy, Huyện lệnh chỗ đó cũng giống nhau, chẳng lẽ trong các huyện ở kinh đô và vùng lân cận tìm không ra một Huyện lệnh tốt hay sao?”
“Cho dù có Huyện lệnh tốt thì cũng đâu được ích lợi gì...” Liễu Ngôn Bạch chỉ uống rượu, không tiếp tục nói nữa.
Triều chính hủ bại, phe đảng đấu đá nhau thay phiên nổi lên, Đại Lương sớm đã thối rữa từ trong xương cốt, vận số đã hết.
Chờ sau khi Nguyễn Tễ uống say khướt đi rồi, Liễu Ngôn Bạch uống nhiều như thế mà vẫn thanh tỉnh.
Thư đồng ôm một con bồ câu trắng đi vào, chỉ vào chân bồ câu trắng dùng thủ âm: Thiếu Ảnh chủ, Tống Diệc Phong đưa tin...
“Ta đã nói rồi, hết thảy hành động trong kinh hãy tạm dừng.” Liễu Ngôn Bạch hơi rũ mắt, “Trong tổ chức của chúng ta có nội gian, trước tiên phải lôi tên quỷ này ra cái đã.”
Thư đồng thả bồ câu trắng, khoa tay múa chân ra hiệu: Có thể là Vương Nhược Khiêm hay không? Mấy năm nay qua hắn đi theo Khấu Lẫm, không chừng...
Liễu Ngôn Bạch lắc đầu: “Hẳn là không đâu, rốt cuộc Khấu Lẫm chính là kẻ xét nhà diệt tộc họ Vương của hắn. Nhưng dù sao cũng không thể bài trừ, sau này ta kiếm cơ hội thử hắn một lần.”
Thư đồng gật đầu.
“Trước mắt hãy đi làm hai việc vặt.” Liễu Ngôn Bạch chậm rãi phân phó, “Thứ nhất, nghĩ cách cứu tên Hàn Bộ đầu ra nạp vào tổ chức của chúng ta. Thứ hai, trên đường Huyện lệnh Hồng Diệp bãi quan hồi hương, hãy đưa hắn đi gặp Diêm Vương.”
*By Bà Còm in Wattpad*
Sáng sớm hôm sau, cả thân thể lẫn tinh thần của Khấu Lẫm đều mệt mỏi.
Hắn không ngủ suốt một đêm.
Hiện giờ lên giường ngủ đối với hắn mà nói chính là một loại tra tấn, ôm "ôn hương nhuyễn ngọc" trong ngực mà cái gì cũng không thể làm, chỉ yên lặng đếm... tiền trong đầu mới có thể làm bản thân bình tĩnh trở lại.
Đêm qua sau khi nằm xuống, hắn theo lệ thường bắt đầu đếm tiền, bỗng nhiên phát hiện gần đây mình chi nhiều hơn thu.
Tiệc cưới thu vào không ít tiền mừng lễ là thật sự, nhưng hắn lại muốn tổ chức tiệc cưới cho thật rình rang nên tiêu phí càng nhiều hơn so với kiếm vào. Sau đó lừa bịp tống tiền Thuận Thiên Phủ và Ngũ Thành Binh Mã Tư, bởi vì bình thường hắn lừa bịp tống tiền tụi nó không biết bao nhiêu lần nên hai nha môn cũng chẳng còn bao nhiêu "nước luộc" để vớt. Mà số tiền này còn chưa tới tay thì hôm qua đã quăng ra ngoài một ngàn lượng vàng...
Tính ra, tổng cộng hắn thành thân còn chưa được mấy ngày nữa đấy!
Nghĩ lại sau này còn có hài tử, hắn dường như nhìn thấy rõ ràng từng nén vàng mọc chân đồng loạt bỏ hắn mà đi, càng nghĩ càng sởn tóc gáy, thế là trợn mắt thức đến bình minh.
Phải nghĩ biện pháp kiếm tiền ngay thôi!
Sáng hôm nay rời khỏi huyện Hồng Diệp, xuất phát đi đến huyện Thanh Hà.
Hắn kêu Sở Tiêu và Viên Thiếu Cẩn đều thay đổi y phục vải bố, bản thân cũng ăn mặc thật là mộc mạc. Sở Dao vốn dĩ luôn mặc xiêm y rất đơn giản, nếu không nhìn kỹ chất liệu vải thì không thể biết giá trị, vì thế không cần thay đổi. Xe ngựa vốn phú quý xa hoa thì đem bán đi, đổi thành một chiếc xe ngựa đơn sơ mộc mạc, đoàn người hóa trang thành một hộ tiểu thương bình thường.
Sở Tiêu, Viên Thiếu Cẩn và Đoạn Tiểu Giang sắm vai gia phó, Khấu Lẫm và Sở Dao giả thành phu thê thương hộ lui tới làm buôn bán.
Xe ngựa rời khỏi huyện Hồng Diệp chạy về hướng quan đạo. Trời giá rét, Sở Tiêu và Viên Thiếu Cẩn bị lệnh cưỡng chế không cho phép cưỡi ngựa, cùng Đoạn Tiểu Giang ngồi ở vị trí đánh xe, y phục vải bố hiệu quả chống lạnh cực kém, ôm cánh tay run bần bật.
Xe ngựa mộc mạc này đương nhiên không thể so với xe lúc trước, thế nhưng Sở Dao có áo lông chồn thật dày của Khấu Lẫm kê mông nên thoải mái hơn một ít, chỉ không thể hiểu được: “Phu quân, vì sao chúng ta phải cải trang thế này?”
Khấu Lẫm thần sắc ngưng trọng: “Đi về phía trước là vào Trung Nguyên, nơi đó môn phái san sát, nhân sĩ giang hồ đông đảo. Bọn họ thật sự chán ghét triều đình, đặc biệt là Cẩm Y Vệ. Nếu để bọn họ biết được thân phận chúng ta, sợ là sẽ chọc phải không ít phiền toái.”
Hắn nói nghe ra vẻ như có đạo lý rõ ràng, thật ra là đang chuẩn bị đi đến đâu tống tiền đến đó.
Thương nhân bình thường không hề có địa vị gì ở Đại Lương, càng miễn bàn là một hộ tiểu thương. Trên đường hắn sẽ ghé vào mỗi một huyện, liền cố ý hướng mũi giáo về phía đám “Quyền quý” trong từng huyện mà đâm. Đám quyền quý này hành xử thế nào Khấu Lẫm biết rất rõ ràng, chờ sau khi đám người tiểu thương bọn họ bị khi dễ, rồi “Bị buộc bất đắc dĩ” lộ ra thân phận thật sự, sau đó bèn cứ thế mà “bôm bốp” vả vào mặt bọn kia, dọa bọn chúng hốt hoảng không yên phải lấy tiền ra bồi thường cho hắn.
Như vậy một đường đi tới, không chỉ có thể kiếm lại được tiền mạ vàng tượng Phật, vận khí tốt không chừng còn có thể kiếm đủ để mạ vàng một hai tượng nữa.
Chỉ thầm suy nghĩ đến viễn cảnh đó là trong lòng hắn hưng phấn cực kỳ.
Trên thực tế hôm nay cũng đã kiếm lại được một ít, hắn bán ngựa của Sở Tiêu và Viên Thiếu Cẩn, ngựa này là cho hai gia đình Sở Viên tuyển riêng cho thiếu gia nên là ngựa tốt vô cùng, bán được không ít bạc. Còn y phục của bọn họ cũng bị Tiểu Giang mang đi cầm.
Có thể kiếm được chút nào hay chút đó, đêm qua con tim vốn bị rỉ máu của Khấu Lẫm đã không còn đau quá mức.
Còn Sở Dao thì cho rằng phu quân nói thật có đạo lý, lần đầu tiên theo Khấu Lẫm ra cửa, lúc trước cũng chưa tận mắt chứng kiến phương pháp Khấu Lẫm tống tiền người khác, vì thế nàng cũng không nghĩ quá nhiều.
Khấu Lẫm sợ cười ra tiếng bị Sở Dao phát hiện, chậm rãi mở cửa sổ cố gắng trấn định quay đầu nhìn ra bên ngoài.
Khi sắp tiến vào quan đạo, nhìn thấy quan sai Đại Lý Tự đang đứng ven đường, Nguyễn Tễ cùng Liễu Ngôn Bạch nói lời tạm biệt.
Sở Dao nhìn qua cửa sổ cũng thấy được: “Thiếp muốn cáo biệt với tiên sinh.”
Khấu Lẫm nháy mắt đổi thần sắc, nhưng lại không ngăn cản: “Ta đưa nàng cùng đến.”
Xe ngựa ngừng lại ven đường bên kia, Sở Dao đội xong mũ rèm, Khấu Lẫm đỡ nàng xuống xe.
Đang muốn đi về phía trước thì Khấu Lẫm bỗng nhiên dừng lại bước chân: “Trước tiên từ từ cái đã.”
Sở Dao khó hiểu, đang chuẩn bị hỏi lý do thì nghe phía sau vang lên một trận vó ngựa dồn dập. Nàng quay đầu lại nhìn thấy một hàng mười mấy người cưỡi ngựa phóng như bay trên quan đạo. Dẫn đầu lại là một nữ nhân khoác áo choàng đỏ thắm, tư thái hào sảng anh tú.
Ánh mắt đầu tiên Sở Dao cảm thấy nàng ta trông giống Ngu Thanh, nhưng gương mặt Ngu Thanh không tỏa ra một cỗ khí thế cao ngạo như nàng ta.
Nữ nhân phóng ngựa ngang qua vị trí của Khấu Lẫm và Sở Dao, mắt nhìn thẳng chỉ chăm chăm hướng đến quan sai Đại Lý Tự cách đó không xa. Nhìn dáng vẻ là muốn tìm Nguyễn Tễ. Roi ngựa trong tay nữ tử cực dài, vung lên một cái suýt nữa quất trúng mặt Khấu Lẫm. Sở Dao hết hồn nhưng nhìn qua lại thấy Khấu Lẫm không giận chỉ cười, hơi híp mắt nhìn chằm chằm theo bóng dáng cô nàng kia, trông rất là “háo sắc”.
Sở Dao có chút hụt hẫng.
Tuy nhiên, Sở Dao cũng không phải thuộc loại thích đem bất mãn giấu trong lòng, trực tiếp hỏi: “Phu quân, đẹp lắm à?”
Ra cửa không đội mũ rèm, cũng không giả nam trang, yên ngựa còn treo một thanh kiếm, nữ tử này coi bộ là người giang hồ trong “Truyền thuyết”.
Khấu Lẫm hơi ngẩn ra, thần thái lập tức khôi phục bình thường, giải thích: “Ta chỉ đang ngắm con ngựa của nàng ta, là bảo mã Ðại Uyên, chỉ thua một chút so với ngựa của ta mà thôi, thật là giống tốt...”
- - -- Đây là kẻ có tiền.
Thông thường Khấu Lẫm thường phân chia người hắn mới gặp ra làm ba loại: Người thông minh hoặc kẻ ngu xuẩn, người có tiền hoặc quỷ nghèo, người có giá trị lợi dụng hoặc người không hề liên quan.
Tỷ như ấn tượng ban đầu của hắn đối với Sở Dao -- đây là người thông minh, có tiền và chẳng có liên quan gì đến hắn.