Vụ án nghiêm trọng ám sát Lại Bộ Thượng Thư bên đường, dĩ nhiên không có bất kỳ chứng cứ nào để chứng minh có quan hệ đến Tống gia, chỉ có thể liên hệ đến vụ đầu người của Huyện lệnh Thanh Hà bị đưa tới mà thôi.
Bởi vì Khấu Lẫm cũng “Bị thương” trong vụ ám sát này nên bản chất nghiêm trọng của vụ án thăng cấp, quyền quản hạt của Thuận Thiên Phủ chính thức được chuyển giao vào tay Cẩm Y Vệ, để Cẩm Y Vệ toàn quyền xử lý.
Thuận Thiên Phủ còn ước gì được như thế.
Khấu Lẫm giao nhiệm vụ cho Sở Tiêu và Viên Thiếu Cẩn đi tra, hắn lấy lý do phải từ từ dưỡng thương nên cần nghỉ phép, mang theo Sở Dao một đường đi tới huyện Thanh Hà.
Khấu Lẫm và Sở Dao ngồi xe ngựa, Đoạn Tiểu Giang điều khiển xe, Sở Tiêu và Viên Thiếu Cẩn thì cưỡi ngựa. Ra khỏi kinh thành theo đường quan đạo đến huyện Thanh Hà vốn dĩ chỉ mất hai ngày là có thể tới nơi, nhưng vì trời tuyết đường lộ trơn trợt, ít nhất phải mất bốn ngày.
Đoàn người đi tới chạng vạng ngày hôm sau, chuẩn bị nghỉ chân ở trạm dịch của huyện Hồng Diệp. Khi gần đến nơi nhìn thấy xa xa có một đám người đứng một bên quan đạo, dường như đang chờ tiếp đón ai.
Sở Tiêu nhìn về phía đó: “Hình như là quan sai?”
Viên Thiếu Cẩn cũng ngóng qua: “Là người của Đại Lý Tự.”
Đoạn Tiểu Giang quay đầu báo cáo với Khấu Lẫm ngồi trong xe ngựa: “Đại nhân, là Đại Lý Tự Thiếu Khanh Nguyễn Tễ.”
Sở Dao vừa nghe được là Đại Lý Tự, mở ra cửa sổ xe muốn nhìn một cái. Ở vị trí này nàng không nhìn được bất cứ cái gì, quay đầu lại dò hỏi Khấu Lẫm đang nhắm mắt dưỡng thần: “Chàng và Nguyễn Tễ có xích mích gì sao?”
“Gã tiểu tốt kia chỉ là một ngũ phẩm Thiếu Khanh, hắn có tư cách gì để xích mích với ta?” Khấu Lẫm chẳng thèm mở mắt, không chút để ý giải thích thêm, “Tuy nhiên gã Nguyễn Tễ này cũng tương đối có năng lực, thật ra ta rất thưởng thức hắn. Khổ nỗi Bùi Tụng Chi là loại lòng dạ nhỏ nhen không thích để hắn trước mắt, vì thế thường xuyên phái hắn ra ngoài tra án.”
Sở Dao minh bạch, chắc hẳn trong huyện này xảy ra vụ án liên quan đến mạng người gì đó tương đối khó giải quyết, bằng không đâu thể kinh động đến Đại Lý Tự Thiếu Khanh.
Ở phía xa, đoàn người của Đại Lý Tự cũng thấy được bọn họ: “Đại nhân, là Cẩm Y Vệ.”
Nguyễn Tễ ngóng qua, nhìn thấy hai người cưỡi ngựa đằng trước là Sở Tiêu và Viên Thiếu Cẩn, ngây người ngẩn ngơ. Nguyễn Tễ nhận biết bọn họ, tuy quan chức không cao bằng hắn nhưng hắn lại thắng không nổi quan chức dọa người của... phụ thân nhà người ta, bèn tiến lên trước chuẩn bị chào hỏi. Vừa đến gần lại nhận ra người đánh xe là Đoạn Tiểu Giang, trong lòng hắn chấn động, vội nhanh hơn bước chân chạy tới đón chào.
Viên Thiếu Cẩn xuống ngựa, liếc mắt nhìn Sở Tiêu một cái: “Còn không nhảy xuống, chức quan của hắn lớn hơn so với chúng ta đấy.”
Sở Tiêu ngẩn người, cũng vội vàng xuống ngựa.
Hai người ôm quyền đồng loạt chào: “Nguyễn Thiếu Khanh.”
Nguyễn Tễ khách sáo với hai người họ vài câu rồi nhìn về phía xe ngựa: “Bên trong chính là Khấu Chỉ Huy Sứ?”
Cửa sổ xe ngựa mở ra, Khấu Lẫm thập phần quan uy liếc hắn một cái.
Nguyễn Tễ vội hành lễ: “Hạ quan gặp qua Khấu Chỉ Huy Sứ.”
Khấu Lẫm hỏi: “Vì sao Nguyễn Thiếu Khanh ở đây?”
Nguyễn Tễ khom người đáp lời: “Hồi Khấu Chỉ Huy Sứ, trong phạm vi của huyện Hồng Diệp đã có năm người liên tiếp bị sát hại, hẳn là cùng một hung thủ gây ra. Huyện nha địa phương tra không ra hung thủ là ai, Huyện lệnh báo cáo lên Đại Lý Tự, Bùi Chính Khanh phái hạ quan tới...”
Khấu Lẫm cười ngắt lời: “Sao nào, vụ án này làm khó Nguyễn Thiếu Khanh?”
Nguyễn Tễ ngượng ngùng: “Thật hổ thẹn, hạ quan tới đây bảy ngày nhưng vẫn không có đầu mối, đã vậy trong vòng bảy ngày lại có thêm một người nữa toi mạng. Hạ quan thiết nghĩ hung đồ còn sẽ tiếp tục...”
“Nghe ra coi bộ có chút khó giải quyết.” Khấu Lẫm lại nhướng mày, “Tuy nhiên hung án này thuộc loại xảy ra trong dân gian, không thuộc chức trách của bản quan nên cũng không giúp được gì. Sợ là ngươi đã tốn công chờ đợi.”
Nguyễn Tễ lại lộ vẻ thật sự sửng sốt: “Hạ quan cũng không phải chờ Khấu Chỉ Huy Sứ.” Đôi mày Khấu Lẫm nhíu lại: “Chẳng lẽ không phải ngươi biết được bản quan đi về hướng huyện Thanh Hà sẽ phải đi ngang qua chỗ này, cố ý chờ ở quan đạo?”
“Khấu Chỉ Huy Sứ muốn đi huyện Thanh Hà sao?” Nguyễn Tễ bừng tỉnh hiểu ra, “Là xử lý vụ án Huyện lệnh bị giết? Hạ quan cũng nghe nói, vụ án này hóa ra lại kinh động đến Cẩm Y Vệ, xem ra không phải vụ án tầm thường.” Hắn đã ra khỏi thành một thời gian nên không biết vụ Sở Thượng Thư bị ám sát trong kinh thành.
Khấu Lẫm cho hắn một ánh mắt "ngươi còn giả bộ làm gì" rồi vạch trần: “Ngươi không đợi ta thì còn có thể chờ ai?
[Thức thời thì cứ nói thẳng muốn bỏ ra bao nhiêu tiền, đêm nay ở trạm dịch cũng rảnh rỗi bản quan tạm nghe ngươi tường thuật một chút về vụ án, nhân tiện chỉ điểm cho người một vài chỗ mấu chốt], Khấu Lẫm thầm nghĩ, lười biếng dựa vào cửa sổ vuốt ve nhẫn ban chỉ vàng, chờ Nguyễn Tễ mở miệng cầu hắn.
Nguyễn Tễ lại nói: “Hạ quan đang đợi Quốc Tử Giám Liễu Ngôn Bạch, Liễu Tiến sĩ.”
Khấu Lẫm sửng sốt.
Liễu Ngôn Bạch hắn có biết đến, xuất thân hàn môn, từng là Thám Hoa lang do Thánh Thượng khâm điểm. Tuy nhiên người này chưa từng nhập Hàn Lâm Viện, chỉ đến Quốc Tử Giám dạy học, lớn hơn Khấu Lẫm hai tuổi, hiện giờ là chánh ngũ phẩm Tiến sĩ.
Liễu Ngôn Bạch không theo đảng phái nào, là một người thanh lưu chân chính. Hắn đã dạy ra hơn phân nửa thế hệ quan viên mới nhất trong triều, bao gồm Sở Tiêu và Viên Thiếu Cẩn, thậm chí Ngu Thanh cũng là đồ đệ của hắn.
Khấu Lẫm không thích đám "nho chua" nhưng cũng tôn trọng hắn vài phần. Lúc trước vì vụ án của Sở Tiêu và phủ Vĩnh Bình Bá, Khấu Lẫm muốn tra chuyện phong thư mời nên đã đi tìm Liễu Ngôn Bạch, còn mời hắn làm chứng cho Sở Tiêu. Thông qua tiếp xúc, Khấu Lẫm cảm thấy học thức của Liễu Ngôn Bạch rất sâu rộng, hơn nữa lại là người có tư tưởng thông thoáng, không phải loại "nho chua loét".
Viên Thiếu Cẩn đứng sau Nguyễn Tễ vui vẻ hỏi: “Liễu Tiến sĩ sẽ tới sao?”
Sở Tiêu cũng vui vẻ: “Lão sư sẽ tới?”
Ngay cả Sở Dao trong xe ngựa cũng khóe miệng ngậm cười, kéo kéo cánh tay Khấu Lẫm: “Chúng ta chờ một chút nhé. Từ sau lần Tam ty hội thẩm, đã một thời gian thiếp chưa gặp qua tiên sinh, ngày thường muốn đi bái kiến cũng không dễ dàng. Ngoại trừ giảng bài thì tiên sinh không muốn gặp khách.”
Khấu Lẫm thấp giọng: “Ta biết y là lão sư của nàng, nhưng hôm nay nàng đâu phải dùng thân phận của Sở Tiêu giống như khi học tập ở Quốc Tử Giám, còn có thể ra ngoài gặp y hay sao?”
Sở Dao cười giải thích: “Chuyện này chàng chưa biết đấy thôi, khi tiên sinh tới kinh thành cầu học, lâm vào cảnh khốn cùng nên phải bán tranh chữ mưu sinh. Phụ thân ngẫu nhiên thấy bức họa của tiên sinh nên thật coi trọng, không tiện ra mặt tiếp tế bèn thỉnh tiên sinh ở trong nhà dạy ca ca vẽ tranh, thiếp cũng cùng theo học, xem như là ân sư dạy thiếp vỡ lòng về hội họa. Tiên sinh là người toàn tài, thơ từ ca phú, âm dương ngũ hành, tất cả đều biết qua...”
Khấu Lẫm híp mắt: “Vậy sao, ngay cả phá án cũng biết?” Đoạt mối làm ăn của mình đây này!
Sở Dao lắc đầu: “Chuyện này thiếp không rõ, hóa ra lão sư lại lợi hại đến như vậy.” Khấu Lẫm thấy trong ánh mắt Sở Dao tràn ngập lòng sùng kính sắp tràn ra rồi, hừ một tiếng nhận xét: “Cả ngày chỉ biết nghiên cứu sách vở, cùng lắm chỉ là lý luận suông mà thôi, có thể lợi hại bao nhiêu chứ.”
Đang nói chuyện, Nguyễn Tễ vui vẻ cáo từ: “Khấu Chỉ Huy Sứ, hạ quan xin lỗi không tiếp được.”
Sở Dao biết Liễu Tiến sĩ đã tới, cũng mang lên mũ rèm chuẩn bị xuống xe, Khấu Lẫm chỉ có thể xuống theo.
Một chiếc xe ngựa từ bên trái quan đạo chậm rãi trờ tới, sau khi ngừng lại hoàn toàn, trên xe xuất hiện một người dẫm lên tấm lót chân xuống xe. Vị này mặc áo dài xanh lam và áo choàng lông cừu, thân cao thẳng tắp, làn da trắng như tuyết càng toát ra vài phần lãnh đạm, khiến người vừa gặp lần đầu nảy sinh cảm giác xa cách.
Nguyễn Tễ thở phào nhẹ nhõm: “Liễu huynh, cuối cùng huynh cũng đã tới.”
Sở Tiêu và Viên Thiếu Cẩn cùng tiến lên chào: “Lão sư!”
Liễu Ngôn Bạch hơi mỉm cười, gật đầu ý chào.
Khấu Lẫm kè bên cạnh Sở Dao dạo bước tiến lên: “Liễu Tiến sĩ, đã lâu không gặp.”
Liễu Ngôn Bạch nhìn thấy Khấu Lẫm, hơi lộ ra vẻ kinh ngạc, chắp tay chào: “Hạ quan gặp qua Khấu Chỉ Huy Sứ.”
Sở Dao hành lễ: “Tiên sinh.”
Nàng không phải học sinh Quốc Tử Giám nên không xưng hô "lão sư".
Liễu Ngôn Bạch có vẻ ngẩn ra: “Khấu phu nhân.”
Khấu Lẫm nhìn phương hướng xe ngựa đi tới bèn hỏi: “Liễu Tiến sĩ không phải từ kinh thành tới sao?”
Liễu Ngôn Bạch hơi gật đầu: “Quốc Tử Giám được nghỉ một tháng theo lệ. Hạ quan liền du hành khắp kinh đô và vùng phụ cận, không ngờ bị Nguyễn huynh phát hiện hành tung, mời hạ quan tới nghiên cứu một chút về vụ án.”
Khấu Lẫm nhún vai chế nhạo: “Hóa ra Liễu Tiến sĩ cũng sẽ phá án?”
Liễu Ngôn Bạch rũ mắt nhàn nhạt trả lời một cách khiêm tốn: “Nếu sớm biết Khấu Chỉ Huy Sứ đến đây thì hạ quan sẽ không tới, rốt cuộc ngài chính là cao thủ xử án đệ nhất của Đại Lương.”
“Bản quan vốn định đi tới huyện Thanh Hà...” Khấu Lẫm chợt ngừng giọng, liếc Liễu Ngôn Bạch một cái rồi nói, “ Tuy nhiên vụ án ở huyện Thanh Hà không vội, nhưng án giết người liên hoàn ở huyện Hồng Diệp lại là lửa sém lông mày. Thật ra ta có một ý tưởng...”
“Khấu Chỉ Huy Sứ mời nói.” Liễu Ngôn Bạch mở lời.
“Dùng ba ngày kỳ hạn, ta dựa vào sự phán đoán còn Liễu Tiến sĩ dựa vào tri thức, chứng ta thử xem ai có thể phá án này trước?” Khấu Lẫm nhướng mày.
Sở Dao ở một bên thật sự không còn gì để nói, phu quân nhà mình quả thật là một bình dấm chua, ngay cả dấm của tiên sinh mà cũng ăn. Tuy nhiên hung án này có thể phá được càng mau càng tốt, vì thế nàng cũng mặc kệ không khuyên can.
Liễu Ngôn Bạch có lẽ cũng cùng chung suy nghĩ với Sở Dao nên không chối từ: “Hạ quan tận lực thử một lần.”
Hàn huyên thêm một chút thì Liễu Ngôn Bạch vào lại trong xe ngựa.
Một tiểu thư đồng đang ngồi trong xe chắp tay rồi dùng thủ âm hỏi ý kiến: “Thiếu Ảnh chủ, có yêu cầu chúng ta đi tra hay không?”
“Không cần các ngươi nhiều chuyện.” Liễu Ngôn Bạch đẩy hé cửa sổ nhìn theo bóng dáng Sở Dao, “Cao thủ xử án đệ nhất của Đại Lương? Thật ra ta muốn nhân cơ hội này so tài với Khấu Lẫm một lần, đến tột cùng xem ai có thể phá được vụ án này trước.”