Bí Ẩn Đôi Long Phượng

Chương 60: Động phòng (1)



Sau khi Khấu Lẫm ngồi xuống mép giường, trong lòng lại cảm thấy vô cùng bất ổn. Bởi vì đêm nay không chỉ lão Hồ li trông rất cổ quái, ngay cả vị đại cữu tử của hắn cũng rất là cổ quái, khi đụng phải ánh mắt của hắn luôn vội vàng né tránh.

(Đại cữu tử: anh vợ)

Hai vị này khẳng định có bí mật.

Nhưng đều đã đi được tới một bước này rồi, hai vị kia còn có thể làm gì?

Khấu Lẫm trái lo phải nghĩ, trong đầu trồi lên một ý niệm rồi bừng tỉnh -- tiểu tử thúi Sở Tiêu kia sẽ không chuẩn bị rạch cho bản thân một nhát đấy chứ, khiến cho Sở Dao ngất xỉu trong thời điểm quan trọng nhất?

Thiếu đạo đức như vậy?

Khấu Lẫm căn bản không thể tin được, nhưng lại cảm thấy rất có khả năng.

Giả sử hắn vẫn chưa làm bất cứ điều gì nên làm trong đêm động phòng, nếu Sở Dao có ngất đi đêm nay thì thật ra cũng không thành vấn đề. Hai người đã là phu thê, hắn lại không phải loại người ham mê sắc dục đến mức không kiềm được, đêm nay không thể "ăn" thì để dành ngày mai lại "ăn" cũng giống nhau mà thôi.

Chỉ sợ đang "ăn" đến một nửa mà Sở Dao hôn mê bất tỉnh, bám vào người Sở Tiêu rồi sau đó trở lại, hắn nên tiếp tục hay không tiếp tục???

Còn tính đến trường hợp Sở Dao sợ làm hắn kinh hãi, sau khi bám vào người Sở Tiêu rồi không chịu trở lại nữa, đối mặt với tình cảnh kỳ quái như vậy, hắn thật là "hữu tâm vô lực" rồi?

Âm hiểm, thật âm hiểm!

Khấu Lẫm càng suy nghĩ càng cảm thấy nhất định sẽ có chuyện như vậy. Hắn bưng rượu hợp cẩn đặt trên bàn con cạnh giường, quyết định chờ thêm nửa canh giờ cái đã.

*By Bà Còm in Wattpad*

Trong chính sảnh, Khấu Lẫm mới vừa đi thì Sở Tu Ninh đưa mắt ra hiệu cho Sở Tiêu.

Sở Tiêu hiểu ý rời buổi hỉ yến dự tính đi về viện của mình -- một bình máu gà đầy ắp đã được chuẩn bị sẵn sàng đặt trong phòng hắn.

Thế nhưng mới ra khỏi cửa liền nghe được tiếng chào hỏi của khách khứa: “Ngu Thiếu soái, hôm nay đã tới chậm rồi!”

Sở Tiêu lập tức dừng lại bước chân, quay đầu nhìn quả nhiên thấy Ngu Thanh đang bước tới, ôm quyền cười với khách khứa nhưng không lên tiếng.

“Ngu Thanh!” Sở Tiêu đứng chờ trong một góc an tĩnh khó thấy, kêu nàng lại, “Ngươi làm cái gì vậy? A Dao thành thân là chuyện lớn như thế nào mà ngươi lại đến trễ?”

“Xin lỗi nhe, đêm nay ta có một số việc níu chân.” Ngu Thanh đi tới, nhìn xung quanh thăm dò, “Cữu cữu ngươi có tới không?”

“Ngươi hỏi câu này không phải vô nghĩa hay sao? A Dao thành thân mà cữu cữu lại có thể không tới à?” Giọng điệu Sở Tiêu bất mãn, “Nhưng đêm nay hình như tâm tình cữu cữu không tốt, không tiếp xúc với ai chỉ ngồi một chỗ buồn rầu uống rượu.”

Ngu Thanh giống như suy tư gì đó, vỗ vỗ vai Sở Tiêu: “Nếu đã trễ rồi thì thôi ta đi trước, ngày mai sẽ đến nhận lỗi với Sở Nhị.”

Sở Tiêu thật sự bực bội: “Đây không phải Phúc Kiến, ngươi nhàn rỗi ở kinh thành có chuyện gì mà bận?”

Ngu Thanh do dự mãi, rốt cuộc kéo hắn sát lại thì thầm: “Nhân cơ hội tiểu cữu cữu ngươi không ở trong doanh trại, tối nay ta muốn đi một chuyến đến Thần Cơ Doanh trộm đồ.”

Sở Tiêu hơi giật mình: “Muốn trộm cái gì?”

Ngu Thanh hạ giọng: “A Phi trúng độc tiễn của Thần Cơ Doanh, độc này vẫn luôn giải không được, chỉ có Thần Cơ Doanh mới có giải dược.”

Sở Tiêu suy nghĩ một hồi: “A Phi? Ngươi muốn nói đến thích khách Đông Doanh kia?” Sau đó sắc mặt nghiêm lại, “Ngươi định cứu tên tặc phỉ đó làm gì?”

Ngu Thanh trầm ngâm một lát nhưng vẫn giải thích: “Sở Đại, ta hoài nghi hắn là Tống Thế Phi.”

“Tống...” Sở Tiêu sửng sốt suýt hô to, giật mình nhớ ra liền hạ giọng thầm thì, “Tống Thế Phi?” “Phải.” Ngu Thanh gật đầu, nhìn nhìn xung quanh, “Nếu lúc này ngươi không có việc gì làm, chi bằng đi ra ngoài với ta một chuyến, giúp ta trộm đồ.”

“Trước tiên ta muốn nhìn Tống Thế Phi cái đã.” Ngu gia và Sở gia là đối thủ, không phải Sở Tiêu không tin được Ngu Thanh, hắn chỉ lo lắng Ngu Thanh có phải lại làm chuyện gì nguy hiểm cố ý lừa hắn hay không.

“Tiểu tử ngươi hiện tại cũng biết cẩn thận quá nha.” Ngu Thanh xoắn tai hắn, “Được rồi, đi thôi.”

Hai người kề vai sát cánh kết bạn rời phủ. Sở Tiêu hoàn toàn vứt sau đầu kế hoạch thu thập Khấu Lẫm.

Sở Tu Ninh ở chính sảnh nhìn thấy Sở Tiêu theo Ngu Thanh rời đi, dáng điệu coi bộ muốn ra phủ đi chơi bời, trong lòng cũng không hoài nghi, bởi vì hai đứa nó từ nhỏ chính là như thế.

Nhi tử của ông quả thật là không đáng tin cậy.

Sở Tu Ninh nhìn thoáng về hướng hậu trạch, ngược lại cũng không cảm thấy thất vọng. Ông còn canh cánh trong lòng một nỗi lo lắng lớn hơn nhiều, không biết đêm nay có thể phát sinh hay không?

Ông tình nguyện thà cứ để tiện nhân kia chiếm lời, chứ hoàn toàn không hề hy vọng nỗi lo lắng của ông sẽ thành sự thật.

*By Bà Còm in Wattpad*

Khấu Lẫm và Sở Dao an an tĩnh tĩnh ngồi trong hỉ phòng.

Bên ngoài đang đổ một trận tuyết lớn, trời lạnh đến tận xương tủy, thế nhưng trong phòng lại ấm áp dị thường.

Sở Dao không ngửi được khí than, dễ dàng khiến nàng lên suyễn. Mấy hôm trước Đoạn Tiểu Giang và các Cẩm Y Vệ đem đến rất nhiều ống đồng rỗng ruột đưa vào viện, Sở Dao dời sang viện khác ở năm ngày, khi quay lại đã thấy trên sàn trải một lớp thảm Ba Tư thật dầy, để chân trần đi trên thảm cảm nhận gan bàn chân nóng hầm hập.

Sở Dao dò hỏi Đoạn Tiểu Giang đã đốt thứ gì mà ấm như vậy, hắn chỉ cười nói thứ mà đang đốt chính là tiền.

Đệm chăn trên giường cũng hoàn toàn đổi mới, vừa êm ái vừa ấm áp. Miễn bàn đến trang phục mùa đông cho nàng chồng chất tràn đầy trong ngăn tủ, đều là những bộ đúng thời trang lưu hành trong kinh thành hiện thời. Đặc biệt có một kiện áo choàng lông chồn đỏ cực hiếm quý, vốn dĩ Quận chúa Huệ An đã sớm đặt mua, cũng không biết làm cách nào Khấu Lẫm có thể phỗng tay trên, nghe nói Quận chúa Huệ An bị chọc tức ở nhà đập không ít đồ sứ.

Từ nhỏ Sở Dao không chú trọng lắm về vấn đề cơm áo, vốn dĩ không thể hiểu được vì sao Khấu Lẫm lại sống xa xỉ như vậy, nhưng khi thật sự hưởng thụ những thứ xa xỉ này, nàng mới cảm thấy bản thân mình thật làm kiêu quá đáng.

Tiền bạc bỏ ra để hưởng thụ quả nhiên mang đến cuộc sống thật là thoải mái, nhưng nàng cũng thực lo lắng nếu cứ tiếp tục sống xa hoa như thế thì sẽ khiến nàng trở nên đỏng đảnh. Tuy nhiên trước mắt nàng chưa có tâm trạng để lo lắng đến vấn đề này. Đêm tân hôn, chuyện cần phải làm là gì nàng cũng đã được dạy qua, giờ đây trong lòng nàng khẩn trương đến độ nào đều có thể đoán được. Thế nhưng Khấu Lẫm chậm chạp không trao rượu hợp cẩn cho nàng, chỉ khoanh tay ngồi yên không nhúc nhích, thật vất vả mới mở miệng thì đề tài câu chuyện lại là: “Dao Dao, nhà của nàng... nhà chúng ta cho tới bây giờ đều do tiểu cữu cữu quản gia phải không?”

Sở Dao nao nao, gật đầu: “Phải. Sau khi mẫu thân qua đời, tất cả đều do cữu cữu và Dương Tổng quản quản lý. Tuy nhiên gần đây một thứ muội trong Sở tộc gả xa đến Hồ Bắc xảy ra chút chuyện trong nhà, phụ thân phái Dương Tổng quản đến đó giải quyết, do vậy hiện giờ tất cả đều là cữu cữu quản lý.”

Khấu Lẫm thoáng nghiêng đầu, đôi mắt híp lại thành một đường dài: “Tiểu cữu cữu đã dọn ra ngoài tự lập môn hộ, làm gì còn có đạo lý vẫn phải quản gia cho chúng ta? Hôm nào nàng nên hỏi cữu cữu lấy lại quyền quản gia đi thôi.”

Sở Dao chớp mắt: “Không tốt đâu, mới không lâu trước đây cữu cữu nói muốn trả lại cho thiếp, thiếp đã từ chối rồi. Thiếp nghĩ bản thân sắp sửa phải gả ra ngoài, có giữ lấy cũng vô dụng.”

Khấu Lẫm thầm nghĩ "nàng có phải bị ngốc hay không", ngoài miệng thuyết phục: “Nhưng hiện tại nàng vẫn là người Sở gia, bây giờ ngay cả ta cũng vậy. Sau này gia phó trong viện khẳng định đều phải đổi thành người của ta, sớm hay muộn sẽ nảy sinh xung đột với tiểu cữu cữu. Quyền quản gia này rất cần phải lấy về.”

Sở Dao buồn rầu: “Nhưng thiếp không biết cách quản gia.”

“Nàng không làm thì ta sẽ quản.” Khấu Lẫm đang chờ chính là những lời này, kéo qua tay nàng đặt trong lòng bàn tay của mình vuốt ve, giọng điệu dụ dỗ, “Bản lĩnh moi tiền của ta nàng cũng biết rồi đấy, năng lực quản gia của ta cũng nhất định mạnh hơn so với cữu cữu nhiều.”

“Đây... cũng đâu phải vấn đề gì quan trọng. Ca ca chỉ vài năm nữa khẳng định phải thành thân, dựa theo quy củ thì quyền quản gia sẽ giao lại cho tẩu tẩu tương lai. Cho dù hiện thời lấy về thì cũng phải giao ra mà thôi.” Ngừng lại một chút, Sở Dao ngượng ngùng hỏi, “Phu quân, vì sao vào lúc này mà hai chúng ta lại thảo luận vấn đề kia?”

“Nàng không hiểu, đây là một vấn đề quan trọng.” Khấu Lẫm lắc đầu, hơi có chút bực bội thê tử của mình không hề có ý tranh giành, “Có quan hệ đến cuộc sống tương lai trải qua như thế nào.”

“Nhưng sản nghiệp Sở gia vô cùng nhỏ bé, thật không bằng cái móng tay so với gia sản của phu quân.” Sở Dao bất đắc dĩ.

“Chuyện này không quan hệ đến việc nhiều tiền hay ít, mà chính là quyền quyết định.” Từ suy nghĩ này của Sở Dao thì Khấu Lẫm cũng nhìn ra được Sở Tu Ninh thật sự thương chiều nữ nhi. Rõ ràng nàng rất thông minh lanh lợi nhưng lại bị nuông chiều trở thành không hề có chút kinh nghiệm gì đối với việc hậu trạch. Nếu thật gả vào loại thế tộc như Thôi gia thật không biết sẽ bị lăn lộn thành bộ dáng gì.

Chắc đây cũng chính là một trong những nguyên nhân Sở Tu Ninh gạt bỏ Thôi gia để tuyển chọn hắn chứ gì?!

Khấu Lẫm thở dài: “Ca ca nàng sau này cưới được một thê tử hiền huệ còn đỡ, nếu lỡ mang về một người khôn lanh, cuộc sống của chúng ta sẽ gặp phiền toái lớn.”

Sở Dao nghe vậy bật cười: “Vô luận ca ca cưới tiểu thư nhà ai, tóm lại bất kỳ nữ tử khuê phòng nào mà nghe thấy tên phu quân đều sẽ sợ run lên rồi, sao còn dám tới khi dễ chúng ta?”

Khấu Lẫm không thể nào nói cho nàng hiểu nên tạm thời không nói nữa.

Hắn cũng vì muốn giết thời gian nên mới đề cập tới vấn đề này. Đêm tân hôn, mỹ nhân tuyệt sắc nũng nịu kề sát bên người, trong lòng của hắn ngứa ngáy như có ngàn vạn con kiến đang bò; không đề cập tới tiền để chia trí thì làm sao hắn có thể nhẫn nhịn cho được?!

Khấu Lẫm duỗi thẳng hai chân, buông ra tay nàng, khoanh tay trước ngực, đôi mắt hơi rũ xuống nhìn về phía giày của mình

Tĩnh tâm.

Nín thở.

Nhẫn.

Ngoài phòng tuyết rơi ào ạt, trong phòng lại yên lặng không một tiếng động, hai người mặc hỉ phục thêu chỉ vàng vai sóng vai an tĩnh ngồi ở mép giường.

Mắt thấy hai cây nến đỏ sắp cháy gần hết, Sở Dao ngồi đến mức đau lưng, vốn dĩ mang tâm trạng ngượng ngùng nhưng vì ngồi quá lâu mà từ từ biến mất không còn một mảnh. Nàng nhịn không được túm lấy ống tay áo Khấu Lẫm: “Phu quân, đến tột cùng chàng đang đợi gì thế?”

Nàng nhìn ra được, phu quân của nàng đang mang tâm sự nặng nề.

Khấu Lẫm vẫn cúi đầu nhìn mũi giày, cười xấu xa hỏi: “Như thế nào, nàng không chờ nổi nữa rồi?”

Sở Dao chủ động ôm lấy cánh tay Khấu Lẫm, gác cằm lên vai phu quân: “Thiếp chỉ nghi hoặc chàng có thật lòng muốn cưới thiếp hay không, hay là chàng không cảm thấy hứng thú với thiếp?” Có thể đêm đính ước với nàng cũng vậy, luôn cố tình tránh không chạm tới nàng.

“Ta...” Định lực của Khấu Lẫm cũng chẳng còn dư lại bao nhiêu, nhưng tính thời gian xem có lợi hay không thì dường như còn chưa đủ, cần thiết phải nhịn thêm một chút nữa. Hắn thật sự không dám "đốt lửa", bằng không sẽ lôi chính mình ra thiêu chết.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv