Khấu Lẫm cảm thấy vô cùng đáng tiếc trên người mình còn có quan chức cột giữ, hắn là Chỉ Huy Sứ thân quân của Thiên Tử, không có khả năng dập đầu với Kim Trấm.
Khấu Lẫm tiếp tục đi dọc theo con đường rải sỏi, lại ngắm nhìn Kim Trấm ăn mặc hoa hòe loè loẹt phía trước, hoàn toàn không còn cảm giác đây là nhà giàu mới nổi, chỉ còn lại sự sùng bái và kính ngưỡng.
Đầu óc của hắn đều chứa đầy câu nói của Kim Trấm “Người đi tiên phong luôn vượt qua người nối gót, dù cho đối mặt với ngàn vạn người cũng sẽ dũng cảm bước tới”, thật sự là một tư tưởng quá sức tân tiến về cách nắm giữ hải dương để làm giàu và cách kinh doanh táo bạo.
Khấu Lẫm trong lòng nhận định rõ ràng, Kim Trấm biết được Khấu Lẫm hắn đây rất tự đắc với bản lĩnh kinh doanh nên chỉ thuận miệng giải thích vài câu, mượn chuyện này để chèn ép khí thế của hắn. Nhưng hắn hoàn toàn không có cảm giác bị đánh bại, bởi vì chỉ khi hai đối thủ có thế lực ngang ngửa thì lúc thắng thua mới có thể sinh ra cảm giác thành công hay thất bại. Còn trong trường hợp này, mặc dù Kim Trấm chỉ thoáng nhắc tới, Khấu Lẫm hắn cũng chỉ cái hiểu cái không, nhưng trong ý thức của hắn ngay từ đầu đã mơ hồ cảm giác được, đã nhận ra bản thân mình căn bản không thể nào đứng cùng một tầm cỡ so với Kim Trấm.
Mà “Tầm cỡ” này không chỉ cách xa về tài phú, mà còn bỏ xa cả về trí tuệ khí phách cùng tầm nhìn dài ngắn.
Kim Trấm đi phía trước dẫn đường, chỉ cảm thấy ánh mắt Khấu Lẫm chiếu vào sau lưng nóng rát, làm lưng mình như bị kim chích.
Quả thật đúng như những gì Khấu Lẫm suy nghĩ, ông không phải ăn no rửng mỡ lôi bản đồ thương nghiệp ra khoe khoang với Khấu Lẫm, ông chỉ muốn giải thích tiền tài của mình không dơ, lại cùng “Đấu phú” để đả kích hắn một chút mà thôi.
Nhưng xem bộ dáng của Khấu Lẫm, coi bộ kế hoạch đả kích của mình đã bị thất bại hoàn toàn?
Kim Trấm cũng không khỏi có chút nghi hoặc: Hay là hắn nghe hiểu? Lại còn đồng ý?
Anh chàng này cũng khá thú vị!
Truyện do bà còm edit, đăng tại wattpad
Cảm xúc hỗn loạn của Khấu Lẫm mãi cho đến khi tiến vào noãn các nhìn thấy Sở Dao mới kết thúc.
Kim Trấm chỉ nói ý thức Sở Dao đang bị chi phối vì bảo hộ Sở Tiêu, nhưng chưa nói hiện tại bộ dáng nàng tệ đến nông nỗi này. Nàng ôm mắt cá chân nằm cuộn tròn trên giường, mồ hôi và nước mắt đan xen, tóc dài rối tung gần như ướt đẫm.
Khấu Lẫm cởi xuống tráp binh khí ném đại trên bàn, cuống quít đi đến mép giường ngồi xuống, duỗi tay xem xét trán của nàng: “Dao Dao?”
Hắn liên tiếp hô vài tiếng, hai mắt nàng vẫn nhắm chặt dường như không nghe được.
Kim Trấm chỉ đứng ở cửa mà không tiến vào: “Ý thức của A Dao không tỉnh táo nhưng chắc hẳn có thể nghe được, ngươi hãy trò chuyện với A Dao nhiều hơn để phân tán lực chú ý, khiến A Dao không còn chuyên chú nắm chặt lấy A Tiêu không buông.”
Khấu Lẫm thắc mắc: “Bản quan phải nói gì?”
“Kỳ lạ, thân là trượng phu mà sao ngươi thất bại thế?” Kim Trấm nói thẳng không cố kỵ, không sợ đả thương lòng tự trọng của hắn một chút nào, “Thông thường loại cảm ứng song sinh này tuổi càng lớn thì số lần phát sinh càng ít, đặc biệt là sau khi có người yêu thì cảm ứng sẽ càng ngày càng yếu. Hiện giờ xem ra, coi bộ ngươi và A Dao vẫn chưa hề có tâm ý tương thông; giữa ngươi và A Tiêu, A Dao rõ ràng coi A Tiêu mới là một nửa kia của chính mình."
Song sinh huynh muội, trước nay Khấu Lẫm chưa từng ăn dấm của Sở Tiêu, một phen nói móc của Kim Trấm đột nhiên khiến trong lòng hắn dâng tràn một cỗ cảm giác chua xót nồng đậm, bèn căng da đầu biện giải, “Chúng ta mới thành thân không lâu, nàng và Sở Tiêu đã ở chung hai mươi năm, không so được với nhau chẳng phải quá bình thường?”
Kim Trấm mím môi: “Vậy ngươi hãy nói chút lời ngon tiếng ngọt, làm A Dao minh bạch nửa đời sau người làm bạn nàng chiếu cố nàng chính là ngươi. A Dao và A Tiêu sau khi rời khỏi cơ thể mẫu thân đã là hai con người độc lập, phu thê hai người mới là nhất thể, hiểu hay không?”
Trải qua một phen nghiêm túc suy tư, Khấu Lẫm hình như đã hiểu: “Vậy Đại cữu tử của ta làm sao bây giờ?”
Kim Trấm sớm có đối sách: “Đương nhiên cũng phải khiến cho hắn cũng minh bạch đạo lý này, thân phận của hắn không chỉ để làm huynh trưởng của người khác.”
Khấu Lẫm hỏi: “Kim lão bản tính làm thế nào?”
“Ngươi quản tốt A Dao là được.” Kim Trấm không muốn nhiều lời, xoay người rời khỏi noãn các.
Khấu Lẫm cứ theo thói quen hoài nghi rồi phân tích ngôn hành cử chỉ của Kim Trấm, chưa nắm được vì sao ông ta lại hiểu biết rõ đến thế về loại song sinh phản ứng này, nhưng phân tích tới phân tích lui cũng không tìm ra giải thích hợp lý. Với tình trạng trước mắt, Khấu Lẫm cho rằng cứ dựa theo ông ta dặn dò mà làm là lựa chọn chính xác nhất.
Tuy nhiên, bốn chữ “Lời ngon tiếng ngọt” thật đúng là làm khó Khấu Lẫm.
Hắn bế Sở Dao đã cong thành con tôm vào lòng, ấp nàng vào trong ngực ngữ khí bất mãn: “Nàng còn quở trách ta xem trọng tiền tài hơn nàng, vậy chẳng phải nàng cũng đặt ca ca lỗ mãng kia lên vị trí thứ nhất hay sao? Nàng và hắn song sinh nhất thể tâm ý tương thông, vậy ta đây tính là cái gì?”
Sau khi oán giận xong, hắn lại dùng sức ôm chặt Sở Dao, nửa bên sườn mặt dán vào vầng trán đẫm mồ hôi của nàng, khe khẽ thở dài, “Nhưng nếu ta không thể khiến nàng toàn tâm toàn ý tin cậy ta, tóm lại là ta sai. Hai người sống chung với nhau thật sự không dễ dàng như vậy, cũng may chúng ta còn rất nhiều thời gian, nàng hãy mau khỏe lại, cắt đứt cảm ứng giữa nàng và ca ca, vậy là chúng ta có thể thành phu thê chân chính, sinh ra mấy hài tử, rốt cuộc ta cũng gần ba mươi...”
Nói tới đây hắn chựng lại, vội sửa miệng, “Chậc, thôi thì sinh một đứa là được, tốn tiền lắm!”
Trầm mặc một lát lại nói, “Không, vài năm nữa vẫn đừng nên sinh đứa nào thì tốt hơn. Hài tử đấy à, sinh ra còn phải dưỡng, không chỉ tốn tiền mà còn phải tốn tâm tư. Dạo này ta chứng kiến quá nhiều bi kịch mà hài tử phải gánh chịu, càng thêm cảm giác việc nuôi dưỡng hài tử cũng không phải là một chuyện dễ dàng. Ngay cả làm phu quân người khác mà ta còn chưa học được, chỉ sợ càng không biết làm cha như thế nào. Sự tình vẫn còn chưa nắm chắc, không cần nóng lòng quá đâu.”
Do nhà bacom2 edit đăng ở wattpad
“Xung gia!”
Ban đêm giờ Tuất, thủ vệ trên đảo nhìn thấy Đoạn Xung trở về đồng loạt hành lễ, một đám rũ đầu, lại đồng loạt thầm suy đoán nữ nhân hắn khiêng trên vai là ai.
Chỉ vì Đoạn Xung trước nay si mê võ học, không gần nữ sắc.
Đoạn Xung khiêng người đi đến chân núi, ngửa đầu nhìn ngọn núi cao ngất hiểm trở, cũng không đi vào quả cầu kéo, trực tiếp thi triển khinh công bay nhảy lên đỉnh.
Hắn đối với nơi này đã quen thuộc từng thân cây ngọn cỏ, dĩ nhiên biết trên vách đá nơi nào có thể đặt chân. Mà từ trên đỉnh núi rũ xuống mười mấy sợi dây xích, có thể cho hắn khi nào bị mệt hết hơi thì chộp lấy để cố định thân thể, không đến mức ngã chết. Tay không leo núi chính là bài tập rèn luyện hằng ngày của hắn. Cho dù trên vai khiêng Ngu Thanh cũng không gây trở ngại gì cho thân hình mạnh mẽ của hắn.
Phải nói cũng thật là trùng hợp, Kim Trấm kêu hắn đi bắt Ngu Thanh, hắn chưa kịp ra biển thì gặp ngay Ngu Thanh tự mình dâng tới cửa, coi bộ sợ bị nhận ra nên còn đổi về nữ trang, giả dạng thành một nữ nhi của ngư dân, không biết làm thế nào có thể vượt qua Tiêu Đảo, muốn trà trộn vào đảo chính.
Mà thật không khéo Đoạn Xung đã biết Ngu Thanh là nữ nhân, còn liếc mắt một cái bèn nhận ra nàng ngay, bởi vì tướng mạo của nàng rất giống mẫu thân bọn họ.
Đoạn Xung chỉ phi thân tới giữa sườn núi, dựa theo Kim Trấm phân phó ném Ngu Thanh bên cạnh lồng sắt trong trường bắn.
Hắn giơ tay ra hiệu, hộ vệ canh giữ trong trường bắn đồng loạt thối lui, đi ra phía xa xa canh giữ không cho bất cứ ai tới gần.
Sau đó Đoạn Xung khoanh tay, nhìn về phía Sở Tiêu đang ôm đầu rúc người trong một góc lồng sắt: “Kim gia sợ ngươi quá tịch mịch, tìm cho ngươi một bằng hữu.”
Sở Tiêu dường như chưa nghe được, không hề ngẩng đầu.
Đoạn Xung cũng không nóng nảy, đứng tại chỗ chờ Ngu Thanh tỉnh lại, hắn mới vừa xuống tay cũng không nặng, sẽ tỉnh lại thực mau mà thôi.
Mà khi Ngu Thanh tỉnh lại, cảm giác đau nhức đến nỗi cần cổ và đầu tựa như phân ra. Nàng thật vất vả mới lên được đảo, muốn đi theo đám người trà trộn vào, kết quả đột nhiên bị người bổ một chưởng vào cổ. Một chưởng kia mau chuẩn tàn nhẫn, nàng chưa kịp làm ra bất luận phản ứng gì liền hôn mê bất tỉnh. Có thể sở hữu võ công như vậy, Ngu Thanh dĩ nhiên đoán được đó là ai, mới vừa tỉnh lại liền nhào tới đánh úp, lập tức ra tay muốn bóp yết hầu của hắn.
Đoạn Xung xoay người một cái tránh thoát, mỉa mai: “Thiên quân tỏa hầu của Ngu gia, thế nhưng bị ngươi luyện thành như vậy?”
Ngu Thanh không để ý tới hắn trào phúng, chụp không được bèn tăng tốc độ đuổi theo, bám dính vào người hắn tiếp tục chụp lấy yết hầu.
Đoạn Xung lại xoay người, nàng tiếp tục bám dính.
Khi Đoạn Xung phản công ra tay bắt lấy tay nàng, nàng liền chuyển người vòng quanh thân thể hắn, cùng hắn dựa lưng vào nhau.
Khi Đoạn Xung cũng xoay người, nàng lại lần nữa vòng ra sau lưng hắn muốn bổ một cú vào gáy hắn.
Sức lực giữa nam nữ bẩm sinh đã có chênh lệch nhất định, đối mặt với tuyệt đại đa số nam nhân Ngu Thanh đều có thể lấy sức mạnh để áp chế chính diện. Nhưng nếu đối thủ có võ công không phân cao thấp với nàng, hoặc là võ công cao hơn nàng, gặp người luyện một thân công phu cương mãnh, Ngu Thanh sẽ vứt bỏ đấu pháp cứng đối cứng, sửa lại dùng chiến thuật dính người, linh hoạt chuyển thân, lấy thủ là chủ, tiêu hao thể lực đối phương, đồng thời dính chặt khiến đối phương phiền lòng.
“Có ý tứ.” Đoạn Xung sớm nghe nói Ngu Thanh am hiểu dính người, “Môn công phu này đích xác có thể lấy yếu thắng mạnh, nhưng nếu cảnh giới của đối thủ mạnh hơn ngươi quá nhiều, đem ra không dùng được.”
Nói xong, chỉ thấy thân hình hắn tựa như một tia chớp, mau đến mức bóng dáng chỉ còn lại một tia ảnh. Khi Ngu Thanh chuẩn bị vòng ra sau lưng hắn, trước tiên hắn vòng ra sau lưng Ngu Thanh, hai tay tóm lấy bả vai và đùi nàng, nháy mắt nhấc bổng nàng lên. Sau đó hắn nâng cao đầu gối chân trái, đồng thời hai tay rũ xuống. Ngu Thanh đột nhiên bị hạ thấp, sau thắt lưng đập vào đầu gối hắn thật mạnh, tức khắc đau đến nỗi hét lên thảm thiết.
Đoạn Xung ném nàng về phía lồng sắt giống như vứt rác.
Tiếng kêu thảm thiết kia đã khiến Sở Tiêu bừng tỉnh, tầm mắt hồi lâu mới xuất hiện tiêu cự, nhìn thấy Ngu Thanh ghé vào lồng sắt, đầu tóc xổ tung sắc mặt trắng bệch.
“Ngu Thanh!” Sở Tiêu kinh hoảng hô to bò tới bên này của lồng sắt, thò tay qua khe hở chộp lấy tay nàng.
“Sở, Sở Đại?” Hiện tại Ngu Thanh cũng mới phát hiện lồng sắt có người, lại còn là Sở Tiêu. Nàng muốn hỏi hắn vì sao bị nhốt trong lồng, nhưng nàng đau đến nỗi chỉ có thể cắn chặt răng.
Đoạn Xung quá mạnh.
Ngu Thanh chỉ cho rằng hắn am hiểu cận chiến cùng tấn công mạnh mẽ, hiện tại mới biết những người thua trên tay hắn căn bản không có cơ hội nhìn rõ võ công của hắn -- -- Cương mãnh và nhạy bén đều được xem trọng, cường công và phòng thủ kết hợp một cách tự nhiên, không biết là thiên phú hay bởi vì 'thân kinh bách chiến', đối với chiêu tiếp theo của địch thủ đều có thể tung chưởng ứng phó, quả thực hoàn mỹ không chê vào đâu được.
Lúc trước nàng phỏng chừng chính mình liên thủ với Khấu Lẫm và Tạ Tòng Diễm là có thể đánh ngang cơ với Đoạn Xung, căn bản chỉ là chuyện cổ tích mà thôi.
Hiện tại nàng thật hoài nghi với võ công của phụ thân có thể tiếp được mười chiêu của Đoạn Xung hay không?
Bởi vì nàng biết vừa rồi Đoạn Xung đã nới tay, đầu gối chỉ đâm vào thịt sau thắt lưng nàng. Một chiêu kia vốn dùng để va vào cột sống, bằng lực đạo của hắn thì nháy mắt có thể khiến cột sống gãy rời, nếu không chết thì cũng toàn thân tê liệt.
“Ngươi thật sự rất lợi hại, có thể giãy giụa dưới tay ta lâu như vậy.” Đoạn Xung mặt vô biểu tình chỉ ra, “Tuy nhiên danh xưng Ngu Thiếu soái ngươi vẫn chưa gánh nổi. Hơn nữa, trong lòng Ngu Khang An hẳn là cũng rất khó chịu, mấy đứa nhi tử đều không nên thân, phải dựa vào một nữ nhi để chống đỡ gia nghiệp.”
Hiện giờ Sở Tiêu càng lúc càng thanh tỉnh, trừng mắt nhìn Đoạn Xung.
Ngu Thanh cắn răng nhích người giảm bớt áp lực lên chỗ đau, cũng ngẩng đầu trừng mắt nhìn Đoạn Xung.
Đoạn Xung hỏi: “Không thắc mắc vì sao ta biết ngươi là nữ nhân à?”
Ngu Thanh cười lạnh: “Có gì phải thắc mắc, Kim lão bản và phụ thân ta là quen biết cũ, ngươi biết cũng không có gì lạ.”
Đoạn Xung lạnh nhạt: “Ngu Khang An vậy mà đã nói cho ngươi biết quan hệ của hắn và nghĩa phụ?”
Ngu Thanh vẫn cười lạnh: “Đương nhiên, cho nên ta biết ngươi sẽ không giết ta, bằng không ta nào dám kiêu ngạo xông lên đảo như vậy?”
Đoạn Xung “À” một tiếng: “Ý của ngươi là, nếu thực sự có lo lắng về tánh mạng, ngươi sẽ quyết định không tới?”
Ngu Thanh ngớ người.
Đoạn Xung nhìn về phía Sở Tiêu đang ôm song sắt khẩn trương cực kỳ, cũng phát ra giọng cười lạnh: “Cũng dễ hiểu thôi, bởi vì người Ngu gia luôn coi đại cục làm trọng, cảm tình đều phải ném sang một bên. Lại bởi vì Ngu gia chín thế hệ canh giữ biên cương, toàn môn trung liệt, quyết không cho phép có người bại hoại gia phong... Các ngươi họ 'Ngu' quả nhiên không sai chút nào, ai cũng ngu như mắm, ngu xuẩn đến cực điểm!”
Ngu Thanh muốn bò dậy, nhưng cột sống bị chút tổn thương khiến hai chân vô lực, cả giận mắng: “Ngu gia của ta không tới phiên một kẻ thông đồng với địch bán nước không chuyện ác nào không làm tới bình phán!”
Đoạn Xung bật cười nói: “Ta cũng là người Ngu gia, vì sao không thể bình phán?”
Ngu Thanh mới vừa đỡ lồng sắt gian nan đứng dậy, nghe vậy thân thể chựng lại, mở to đôi mắt.
Đoạn Xung lần thứ hai khoanh lại cánh tay, chậm rãi nói: “Ngu Thanh, nếu ta vẫn đang ở Ngu gia, vị trí Ngu Thiếu soái không tới phiên ngươi nắm giữ, ngươi xách giày cho ta cũng không xứng.”
Ngu Thanh không màng hắn nhục nhã, chỉ hỏi: “Đến tột cùng ngươi là ai?!”
Đoạn Xung nghiêng đầu: “Lúc trước khi bảy tuổi, ta tên Ngu Hồng.”
“Ngu...” Ngu Thanh đột nhiên trừng lớn đôi mắt, há hốc miệng nửa ngày cũng không khép lại được.
Không những Ngu Thanh khiếp sợ, Sở Tiêu cũng bị kinh hãi khiến cho hoàn toàn tỉnh táo, rồi lại trố mắt nhìn trừng trừng không thể tin được.
Ngu Thanh đột nhiên tức giận hét to: “Ngươi nói hươu nói vượn cái gì?! Đại ca từ khi bảy tuổi đã bị hải tặc bắt lên Ma Phong Đảo làm con tin, đã sớm chết rồi!”
“Lời này thật không sai, quả thật đã chết.” Đoạn Xung nhìn quanh phong cảnh trên sườn núi, “Năm đó Chiết Giang và Phúc Kiến liên thủ diệt phỉ, chủ tướng Ma Phong Đảo bắt ta làm con tin, cùng bị bắt với ta còn có Bố Chính Sử Tư của hai tỉnh. Nhưng bởi vì Ngu Khang An mà ta đã chịu đối đãi đặc thù, đám đạo phỉ phát rồ kia đã biến đổi đủ loại biện pháp tra tấn ta. Lúc đó ta sợ chết đến lợi hại, bọn chúng muốn ta học theo chó sủa ta liền học theo chó sủa, bọn chúng muốn ta nhục mạ Ngu gia liệt tổ liệt tông ta liền nhục mạ cho bọn chúng nghe, bọn chúng lấy thùng phân ụp trên đầu ta bắt ta liếm ta liền liếm ngay, bởi vì ta muốn sống, ta muốn về nhà...”
Ngu Thanh căn bản không tin hắn là đại ca nên vẫn thờ ơ.
“Lần hành động đó, nghĩa phụ trước tiên lẻn lên đảo, cùng phụ thân nội ứng ngoại hợp, cuối cùng tấn công vào ổ đạo tặc. Nhưng sau khi vị phụ thân này lên đảo chỉ lo lãnh đạo ba quân giết phỉ, căn bản mặc kệ chết sống của ta, là nhờ nghĩa phụ một đường che chở ta, còn vì vậy mà thân bị trọng thương, mất đi tung tích.”
Đoạn Xung không hề có cảm xúc thuật tiếp, “Sau đó phụ thân mang theo ta cùng với Bố Chính Sử Tư được cứu ra từ Ma Phong Đảo lên đường trở về, tên quan viên kia đem hành vi của ta ở trên đảo kể cho phụ thân, cũng dùng chuyện này gây áp chế với phụ thân muốn nắm giữ một phần quân quyền, bằng không sẽ tuyên dương hành vi của ta ra ngoài khiến mặt mũi Ngu gia quét rác. Phụ thân khiếp sợ chất vấn ta, nhân lúc không ai phòng bị, ta rút dao giấu trong ủng thọc chết tên quan viên kia...”
Ngu Thanh và Sở Tiêu đồng loạt nhìn hắn.
Đoạn Xung cười một cách âm u: “Đến nay ta vẫn khó có thể quên được, ánh mắt phụ thân lúc ấy nhìn ta giống như xem ác quỷ, ông ta vô cùng phẫn nộ, bi thiết rống than vì sao Ngu gia lại cho ra một dã loại vừa sợ chết vừa tàn nhẫn độc ác như ta. Nói rằng nếu ta tồn tại thì sau này lớn lên nhất định là một tai họa, nhất định bôi nhọ nhiều thế hệ trung lương của Ngu gia. Ông ấy muốn giết ta, nhưng lưỡi đao kề trên cổ ta thật lâu, trước sau không hạ thủ được. Vì thế ông ta thay đổi tuyến đường, hướng thuyền đi về phía một tiểu đảo hoang tàn vắng vẻ lại khắp nơi toàn rắn độc. Sau đó tháo khớp cả hai tay ta rồi ném ta một mình ở hòn đảo kia, quay lưng về phía ta lên thuyền rời đi, để ta tự sinh tự diệt. Bất luận ta khóc la cầu xin thế nào, từ đầu đến cuối ông ta chưa từng quay đầu lại liếc mắt nhìn ta một cái...”