Bí Ẩn Đôi Long Phượng

Chương 117: Lên đảo



Sở Tiêu nghĩ tới lần này được đi cùng Khấu Lẫm lên đảo, chờ thương thuyền Tây Dương rời xa bèn đến trước mặt Khấu Lẫm cảm khái: "Ở vùng biển này, giương ngọn cờ Song Long của Hoàng tộc Đại Lương chỉ sợ cũng không uy phong bằng lá cờ nhũ vàng kia?"

Khấu Lẫm không phản ứng, chỉ xoay người đi trở vào khoang. Hắn sợ nước, không dám tới gần mép thuyền.

Sở Tiêu theo vào, hứng thú bừng bừng hỏi: "Gã tóc đỏ mới vừa rồi là người nước nào thế nhỉ?"

Khấu Lẫm nào biết đâu, vẫn không phản ứng.

Sở Tiêu càng thêm hứng thú, đuổi theo Khấu Lẫm hỏi tiếp: "Thuộc hạ chỉ thấy qua người Ba Tư và người Thiên Trúc, đại nhân thì sao?"

Lo lắng nhiều ngày như vậy, hiện giờ biết được muội muội không có việc gì, Kim lão bản lại là cố nhân của mẫu thân, Ngu Thanh cũng bình an trở về, tâm tình của Sở Tiêu hiển nhiên cực kỳ tốt, "Bộ dạng người Tây Dương thật đúng là kỳ quái, tóc đủ mọi màu sắc..."

Khấu Lẫm bị hắn phiền chịu không nổi: "Ngươi không say tàu à?"

Vốn dĩ Sở Tiêu đã quên bén mất vụ này, nghe Khấu Lẫm nhắc tới bỗng nhiên dạ dày lại cồn cào: "Thật ra cũng lạ lắm, lúc trước lui tới Sơn Đông và kinh thành bằng kênh đào, thuộc hạ ngồi thuyền chưa bao giờ bị say sóng."

"Kênh đào và trên biển có thể giống nhau sao?" Khấu Lẫm đi đến chiếc võng nằm xuống, lại dặn dò một lần, "Sau khi lên đảo, ngươi nhớ lấy ra bộ dáng giả tài tử lúc xưa người dùng ở kinh thành, nhớ đừng biểu hiện ra ngươi không học vấn không nghề nghiệp."

"Hiện tại thuộc hạ đã không còn phải là kẻ không học vấn không nghề nghiệp." Sở Tiêu biện giải, "Tứ thư ngũ kinh đều thuộc làu làu."

"Rồi thì sao?" Khấu Lẫm buồn cười nhìn hắn, "Ngoại trừ có thể đọc ra như con vẹt, ngươi có gì thay đổi?"

Sở Tiêu:...

Hình như là không có gì thay đổi thật, khi còn nhỏ tại sao cứ đinh ninh nếu chỉ cần học hành nhiều liền sẽ biến thành "Chính khách" như phụ thân chứ nhỉ?

Hiện tại Sở Tiêu càng ngày càng hoang mang về lựa chọn của mình.

Khấu Lẫm nhìn hắn, ánh mắt cũng lộ ra hoang mang.

Hành vi lúc trước của Sở Tiêu, ở trong mắt Khấu Lẫm chính là biểu hiện bình thường của một tên ngốc. Nhưng nghe Ngu Thanh nhắc tới đánh giá của Ngu Khang An về Kim lão bản, hắn bỗng nhiên phát hiện Sở Tiêu và Kim lão bản nhìn khác nhau như trời với đất, kỳ thật có nhiều điểm tương tự.

- - -- Sở Tiêu khi tám tuổi không quen nhìn hành vi "Chính khách" của Sở Hồ ly, lựa chọn tự mình tách ra. Còn Kim Trấm khi mười tuổi bởi vì phụ thân hắn không ở lại thủ thành, lựa chọn nhảy xe rời nhà. Cả hai quyết định này thật ra đều là một loại tính tình phản loạn, cũng chính là theo nhận xét của Ngu Khang An 'trời sinh phản cốt'.

- - -- Sau khi Sở Tiêu lớn lên, trước nay cũng không hề nghi ngờ quyết định vào lúc tám tuổi của mình. Mà Kim Trấm càng tuyệt hơn, căng da đầu ba mươi năm không về nhà. Dưới mắt Khấu Lẫm, đây chính là biểu hiện của kẻ cứng đầu cho đến chết vẫn để tâm vào chuyện vụn vặt.

Hắn nhịn không được đưa ra một giả thiết. Năm đó khi hai huynh muội té lầu, nếu thiên hạ vẫn loạn lạc như cũ, hơn nữa Sở Tu Ninh tiếp được Sở Tiêu còn Sở Dao ngã chết, vậy có lẽ Sở Tiêu cũng sẽ nổi điên rời nhà. Nếu một Sở Tiêu không mắc chứng vựng huyết lại một lòng muốn đi tòng quân báo quốc, đến tột cùng có thể lăn lộn ra tên tuổi gì thế nhỉ?

Về suy đoán này, Khấu Lẫm không dám nói với Sở Dao. Bởi vì cho tới bây giờ Sở Dao cũng không biết, mục đích của Sở Tiêu khi biến mình thành kẻ không học vấn không nghề nghiệp cũng không phải chỉ vì phản kháng phụ thân, mà còn là vì muốn muội muội được đi Quốc Tử Giám tiếp thu giáo dục cho nam nhân, chớ có học theo những lễ tục cổ hủ mà thế gian muốn ước thúc nữ nhân.

Hơn nữa, ở một phương diện khác, Khấu Lẫm gần như tin vào suy diễn vị nhạc mẫu quá cố khi xưa thật sự 'hồng hạnh xuất tường'.

Đây rất có khả năng, vốn dĩ nhạc mẫu và Kim Trấm mới chính là một đôi tình nhân tâm đầu ý hợp.

Lúc ban đầu người Tạ Trình coi trọng chính là Kim Trấm, nhưng ông ta mất tích hai năm rưỡi, Tạ Trình lại mưu đồ tự hy sinh thân mình ở sa trường, chờ không kịp vì thế thiết kế để nữ nhi gả cho lựa chọn thứ hai -- quý công tử Sở Tu Ninh xuất thân đại môn thế gia mấy trăm năm. Nhạc mẫu gả qua tám phần không phải tự nguyện, mà vị nhạc phụ một lòng nhào vào triều chính cũng không phải người phong hoa tuyết nguyệt, bên cạnh lại không hề thiếu nữ nhân.

Khi Khấu Lẫm nghĩ đến đây thật sự rất muốn bật cười, Sở Tu Ninh lão Hồ li đời này đều tính kế người khác gần như chưa có lần nào bị bại, kết quả...

Nhưng cuối cùng hắn vẫn không cười, rốt cuộc hiện tại hắn cũng là nam nhân có tức phụ, hôm nay hắn cười người, không chừng ngày mai người cười hắn, nam nhân tội gì cười nhạo nam nhân.

Hơn nữa đây cũng chỉ là một phần suy đoán mà thôi, còn có khả năng thứ hai. Đó chính là từ khi sinh đến lúc hai huynh muội được ba tuổi, không chừng số lần Kim Trấm gần gũi với bọn họ còn nhiều hơn so với Sở Tu Ninh, tư tưởng vỡ lòng của Sở Tiêu rất có khả năng ảnh hưởng bởi ông ta. Nghe Sở Dao nói, Sở Tiêu lúc nhỏ đã sớm thông tuệ, có lẽ Kim Trấm dạy hắn bất kỳ đạo lý gì thì hắn cũng ngây thơ ghi tạc vào lòng. Khi càng ngây thơ thì ảnh hưởng càng khắc sâu.

Điểm này, Khấu Lẫm tràn đầy thể nghiệm.

Hắn nhịn không được lại hỏi một lần: "Sở Tiêu, về Kim lão bản, ngươi còn có thể nhớ rõ bao nhiêu?"

Sở Tiêu đang ghé vào cửa sổ thò đầu ra nôn mửa, lau miệng rồi quay đầu đáp: "Không phải đã nói rồi sao, vốn dĩ thuộc hạ không hề nhớ một chút gì. Hiện giờ nhắc tới mới mơ hồ có ấn tượng là đã từng gặp một người như vậy, lúc ấy hình như nói là hộ vệ bên người ngoại tổ gì đó, một hồi lâu sau lại không gặp nữa, thuộc hạ còn hỏi qua mẫu thân, mẫu thân nói ông ta đã chết... Dường như thuộc hạ còn khổ sở mấy ngày, sau đó bèn vứt sau đầu."

Khấu Lẫm: "Ừ."

Sở Tiêu khó hiểu: "Tuy nhiên đại nhân này, vì sao ngài muốn thuộc hạ phải làm bộ làm tịch trước mặt ông ta?"

Khấu Lẫm hỏi ngược lại: "Đấy chính là tình nhân cũ của mẫu thân lúc chưa xuất giá, chẳng lẽ ngươi muốn để phụ thân mất mặt hay sao? Để Kim Trấm cười nhạo phụ thân không biết dạy nhi tử?"

Sở Tiêu cau mày: "Nói có đạo lý."

Biên tập bởi nhà bà còm ở wattpad

Trên đường ven biển của Đại Lương, A Phi vuốt ve chuôi đao võ sĩ, dùng khả năng ngôn ngữ sứt sẹo của hắn lên tiếng: "Ngu, điều thứ ba, nghĩ kỹ rồi?"

Hắn muốn báo ân cứu mạng của Ngu Thanh, vì nàng làm ba chuyện, nếu không làm xong thì không thể quay về.

Ngu Thanh gật đầu bất đắc dĩ: "Nghĩ kỹ rồi. Ngươi tu tập nhẫn thuật, có thể bế khí ở dưới nước phải không?"

A Phi ừ một tiếng.

Ngu Thanh từ trong lòng ngực lấy ra một lọ dược: "Đây là thuốc giả chết ta lấy từ chỗ Khấu đại nhân, sau khi uống xong có thể tạm dừng hô hấp khoảng một khắc, tiến vào trạng thái chết giả."

A Phi không rõ: "Muốn làm, cái gì?"

Ngu Thanh giải thích: "Ta muốn lên Ma Phong Đảo, chúng ta trước tiên đi thuyền tới bên ngoài Tiêu Đảo, sau khi uống dược xong, ngươi đem ta lặn xuống dưới nước xuyên qua Tiêu Đảo để lên đảo chính."

A Phi hiếm khi trợn mắt nhìn trừng trừng: "Một khắc, làm không được, tỉnh giữa đường, ngươi sẽ chết."

Ngu Thanh vô vỗ vai hắn khích lệ: "Cho nên toàn bộ phụ thuộc vào ngươi đấy!"

Nàng cần thiết phải lên đảo, phụ thân không cần nàng lo lắng, nhưng nàng không yên tâm về Sở Tiêu, hai ngày qua nàng luôn sống trong tình trạng bất an. Hôm nay rốt cuộc đuổi xong đám quan lớn Tổng đốc phái tới điều tra, nàng quyết định khởi hành.

Ngu Việt không có đầu óc, Ngu Xuyên tuổi còn nhỏ, nhưng nàng còn có một Tứ đệ có dũng có mưu, lưu thủ ở đại bản doanh Ngu gia quân nàng vẫn thực yên tâm.

Bà Còm biên tập đăng ở wattpad

Trong khu vực xung quanh Ma Phong Đảo, khác với lần trước bốn tên trộm lên đảo, lần này không có thuyền tuần tra đến chặn lại kiểm soát, chiếc thuyền buồm chở Khấu Lẫm và Sở Tiêu chạy thẳng đến Tiêu Đảo gần nhất.

Khoảng cách tới Tiêu Đảo càng gần thì miệng Sở Tiêu càng không khép lại được. Tiêu Đảo này tựa như một tòa thành trì, ven bờ đều dựng lên pháo đài cao ngất, cứ vài bước là một vọng lâu, lính gác cầm ống kính Tây Dương có thể mở rộng tầm nhìn quan sát bọn họ.

Còn có rất nhiều nam nhân cởi trần đang tập luyện thể lực chạy đều trên bờ biển lộng gió, hai cổ chân cổ tay đều cột bao cát.

"Đây là hải tặc sao?" Sở Tiêu nhìn không chớp mắt, "Thuộc hạ còn tưởng rằng mình đang đi đến doanh địa của Ngu gia quân."

Khấu Lẫm đứng ở giữa thuyền nhìn ra xa xa nửa ngày, rốt cuộc cũng hiểu hải tặc ở vùng duyên hải Đông Nam này vì sao cứ như nhọt độc không cách gì cắt bỏ được.

"Khấu đại nhân, Sở công tử, mời đi bên này!"

Thuyền buồm hạ neo, một gã mặt sẹo nhìn hơi có chút thân phận đưa bọn họ lên Tiêu Đảo đổi sang một con đò nhỏ để đưa bọn họ lên đảo chính.

Nhưng chờ tới khi lên thuyền, Mặt sẹo ngăn lại Khấu Lẫm: "Khấu đại nhân, căn cứ theo quy củ của Ma Phong Đảo, trước tiên ngài phải hướng mặt về phía lá cờ khom người hành lễ thì mới có thể lên thuyền."

Khấu Lẫm ngẩng đầu nhìn lá cờ nhũ vàng tung bay trên mũi đò, cười lạnh nói: "Muốn bản quan khom người hành lễ? Thật coi mình thành Hoàng đế hay sao?"

Mặt sẹo vô biểu tình: "Thương gia chúng ta chỉ dùng quy củ để đứng vững bước chân, quy củ này không thể trái. Nhưng Kim gia cũng suy xét tới thân phận tôn quý của ngài, vì thế phá lệ vì ngài mở một cánh cửa sau..."

Khấu Lẫm nhìn theo ngón tay chỉ của hắn, có một bè trúc nhỏ.

Mặt sẹo nói: "Từ nơi này đến chủ đảo không xa, hôm nay lại không có sóng to, xin ngài yên tâm."

Khấu Lẫm mặt đen như đáy nồi: "Làm bản quan ngồi bè trúc ở trên biển? Đây là mở cửa sau? Muốn cố tình làm khó dễ bản quan chứ gì?"

Sở Tiêu ở phía sau hắn nhỏ giọng khuyên nhủ: "Đại nhân, bằng không chúng ta cứ khom người hành lễ là xong, Kim lão bản xem như trưởng bối, hành lễ cũng không mất mặt."

Đi một đường, Sở Tiêu thấy mấy chiếc thuyền đi ngang qua đều có người hành lễ với lá cờ kia, ngay cả người nước ngoài tóc đỏ cũng bỏ mũ cúi người, có thể thấy được quy củ này hẳn là thật sự.

Khấu Lẫm trách cứ: "Ít nói nhảm, lên bè trúc! Đây không có quan hệ đến tuổi tác, ngươi và ta là mệnh quan triều đình, sao có thể khom lưng cúi đầu với hải tặc?"

Sở Tiêu tuy là quan Bách hộ nhưng vẫn luôn cảm giác mình không khác biệt gì với gã sai vặt làm chân chạy, chẳng có chút giác ngộ gì về vụ làm quan, nghe Khấu Lẫm nói như vậy mới nhận ra thật là không ổn. Vì thế hắn ưỡn ngực đi theo Khấu Lẫm lên bè trúc.

Mặt sẹo nói: "Sở công tử, ngài là nhi tử của Kim gia cố nhân, xem như người một nhà, không cần hành lễ cũng có thể lên đò."

Bước chân Sở Tiêu chựng lại, đôi mắt sáng lên: "Thật vậy chăng?!"

Khấu Lẫm quay đầu lại trừng hắn: "Ngươi dám!"

Sở Tiêu đương nhiên không dám, xám xịt đuổi theo.

Hai người lên bè trúc, ngồi xuống hai bên xong, Sở Tiêu nhìn nhìn mọi nơi hỏi: "Mái chèo đâu?"

Mặt sẹo đứng trên bờ nói: "Hồi Sở công tử, Kim gia chỉ kêu chúng ta chuẩn bị bè trúc, không phân phó chúng ta chuẩn bị mái chèo."

Sở Tiêu trố mắt: "Không mái chèo thì làm thế nào chèo qua?"

Mặt sẹo chỉ chỉ con đò: "Có thể lên đây."

Sở Tiêu hết ý kiến: "Còn có lựa chọn khác sao?"

Mặt sẹo gật đầu, "Có thể bơi qua."

"Đại nhân, bằng không chúng ta bơi qua nhé." Sở Tiêu liếc mắt về phía chủ đảo ước lượng, cách cũng không xa, hoàn toàn có thể bơi qua được, duỗi tay vào nước thăm dò, "Nước biển không lạnh."

Bơi qua...

Trời biết Khấu Lẫm ngồi trên chiếc bè trúc cứ lắc tới lắc lui này đã khiến cơ bắp cả người căng chặt thành cục đá, khẩn trương đến nỗi không dám thở mạnh. ?

Sở Tiêu thấy mặt y ngơ ngác bèn hô: "Đại nhân?"

Khấu Lẫm khẽ cắn môi: "Không mái chèo thì không thể chèo thuyền sao?"

Sở Tiêu thật sự nghĩ không ra biện pháp: "Vậy ngài nói xem không có mái chèo thì đưa bè đi bằng cách nào? Toàn dựa vào sóng biển à?"

Sau khi Khấu Lẫm thầm mắng Kim Trấm một trăm lần, một tia sáng lóe lên trong đầu, thi triển khinh công nhảy lên bờ, rút đao chém đứt dây thừng cột con đò.

"Sở Tiêu, đi lên."

Sở Tiêu nhanh chóng lên bờ.

Mặt sẹo đứng ở một bên chờ xem Khấu Lẫm nghĩ ra diệu kế gì. Hắn đưa mắt nhìn về hướng ngọn núi cao ngất trên đảo chủ, mới vừa rồi đã bắn súng báo hiệu, không chừng lúc này Kim gia đang cầm kính viễn vọng Tây Dương quan sát nơi này.

Khấu Lẫm cột dây thừng vào bên hông Sở Tiêu, một chân đá Sở Tiêu xuống biển. Còn mình thì phi thân lại một lần nữa ngồi vững trên bè trúc, nghiêm trang nói: "Bản quan muốn đi bè trúc, ngươi muốn bơi lội, vậy ngươi xuống nước lôi bè trúc đi, một công đôi việc."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv