Bí Ẩn Đôi Long Phượng

Chương 112-2: Công thành (2)



Khi thấy cửa thành chậm rãi mở ra, võ sĩ Đông Doanh kia lại vung cây quạt lên. Hàng người đầu tiên chung tay nâng tấm đằng khiên cao cao hơi nghiêng hướng lên trời, những tấm đằng khiên đặt san sát bên nhau, tựa như những cây nấm khổng lồ.

Liễu Ngôn Bạch lập tức khảy dây đàn.

Oa tặc đang chuẩn bị mạnh mẽ tấn công đột nhiên đồng loạt lộ ra vẻ mặt thống khổ, có những tên không phải cầm khiên lập tức bịt tai lại. Nhưng cũng như Liễu Ngôn Bạch đã dự đoán, trong tiếng ồn ào thì uy lực của Huyễn Âm trận giảm đi rất nhiều, bọn Oa tặc vẫn có thể cắn răng kiên trì tiếp tục đi tới. Trên thành lâu, hỏa khí công kích đập vào mấy tấm đằng khiên căn bản không dậy nổi tác dụng gì.

“Ngưng!” Khấu Lẫm nhét kín lỗ tai, siết chặt tay nắm cây côn thép phi thân khỏi tường thành. Chân hắn vừa chạm đất lập tức lại mượn lực bật người lên, đậu trên tấm đằng khiên đang tạo thành chiếc nấm che, côn thép trong tay nện xuống, nháy mắt gây nhiễu trận hình của bọn Oa tặc.

Đám Oa tặc lắp bắp kinh hãi, đồng loạt nhắm vào Khấu Lẫm. Nhưng Khấu Lẫm chỉ gõ một côn xong liền phi thân đi, lại công kích một đội khác.

Tiếng đàn của Liễu Ngôn Bạch cũng càng ngày càng dồn dập, khí thế bừng bừng giống như vạn quân tấn công khiến người sợ hãi.

Bọn Oa tặc càng thêm thống khổ không chịu nổi, vừa phải ứng phó với sự tấn công không hề có kết cấu của Khấu Lẫm vừa lui về phía sau.

Lúc này cửa thành đã mở rộng, bọn nhỏ đồng loạt ùa vào. Hai đội binh lính cũng ào ra từ hai cửa hông Ủng thành, bế lên những hài tử bị thương ngã xuống đất. Dưới nách trái cắp một bé phải cắp một bé, các binh sĩ nhanh như chớp đi vòng vào thành.

Trên thành lâu mọi người đều nóng lòng như lửa đốt, chỉ ngóng trông cửa thành mau khép lại, bởi vì tốc độ của Khấu Lẫm so với lúc trước chậm đi không ít, phản ứng cũng càng thêm trì độn, hiển nhiên thể lực đã sắp chống đỡ hết nổi.

Viên Thiếu Cẩn quay đầu nhìn Liễu Ngôn Bạch, thấy trên mặt tiên sinh mồ hôi tụ lại dưới cằm rồi nhỏ giọt không ngừng xuống đàn.

“Không xong rồi!” Ngu Việt kinh hãi quát lên một tiếng,

Chỉ thấy trong đám Oa tặc có hai binh sĩ võ nghệ cao cường tách khỏi hàng ngũ chạy về hướng rừng cây hai bên, nơi đó đúng là chỗ đặt trận.

“Vèo!” Khấu Lẫm bắn ra tụ tiễn xuyên thẳng vào một gã, lại xoay người đuổi theo gã kia, rút đao bên hông một nhát mất mạng!

Trong khoảng khắc nguy hiểm đó thì cửa thành rốt cuộc khép lại.

Khấu Lẫm lập tức bứt ra, được hỏa khí trong tay binh lính trên thành lâu yểm hộ, phi thân bay trở về thành lâu. Khi vừa đáp xuống đất bước chân lảo đảo, suýt nữa té ngã.

Ngu Việt bội phục không thôi, đang muốn nói chuyện thì phát hiện trên vai Khấu Lẫm không biết khi nào đã bị Oa đao chém cho một nhát, sâu đến nỗi có thể thấy xương: “Khấu Chỉ Huy Sứ, vai ngài...”

“Một vết thương nhỏ mà thôi, bản quan về lại khách điếm sẽ xử lý.” Khấu Lẫm thật ra đau đến nghiến răng, làm ra vẻ tiêu sái xua xua tay, đồng thời ở trong lòng đang thầm mắng bản thân sao cứ thích xen vào chuyện người khác, bài giáo huấn "Người tốt sẽ không được đền đáp" chẳng lẽ lại quên rồi?

Lần này là lần cuối cùng, tuyệt đối là lần cuối cùng! Khấu Lẫm tiếp nhận tráp binh khí từ trong tay Viên Thiếu Cẩn, thu hồi côn thép, đeo tráp lên lưng, “Các ngươi thủ thành đi, bản quan đi trước.”

Hiện tại thủ thành không khó, không cần phải chờ ngày mai viện quân đến, bọn Oa tặc có khả năng sẽ phải rút lui.

“Sở Tiêu?”

Khấu Lẫm đang chuẩn bị về lại khách điếm thì nghe Viên Thiếu Cẩn hô to. Vừa quay đầu lại thấy Sở Tiêu ở sau lưng hắn hôn mê bất tỉnh, có lẽ đã thấy vết thương máu me bê bết trên vai hắn.

Khấu Lẫm thật là giận sôi máu, đúng là cái đồ phế vật!

Hắn đẩy Viên Thiếu Cẩn đang đỡ Sở Tiêu sang một bên, chính mình đưa tay đỡ, bởi vì thực mau "Sở Dao" sẽ tỉnh lại.

Nhưng hắn đợi một hồi lâu Sở Tiêu vẫn hôn mê như cũ, không có chút nào dấu hiệu tỉnh lại.

Khấu Lẫm thắc mắc vỗ vỗ mặt Sở Tiêu, chẳng lẽ Sở Dao ngủ rồi?

Khi nàng không thanh tỉnh thì không có cảm ứng với Sở Tiêu.

Không đúng, chớ nói lúc trước mới tức giận mắng hắn một hồi, chỉ tính hắn ở chỗ này liều mạng, nàng đâu thể nào có khả năng ngủ được?

Nếu không phải ngủ, vậy chính là rơi vào trạng thái hôn mê?

Khấu Lẫm ngây ngốc một lát, đột nhiên hoàn hồn, ném xuống Sở Tiêu hốt hoảng phóng vào trong thành.

“Đại nhân?!” Viên Thiếu Cẩn nhanh chóng tiếp được Sở Tiêu, quay đầu nhìn Khấu Lẫm biến mất như một cơn gió, còn nhanh nhẹn hơn so với vừa rồi từ ngoài thành chạy trốn trở về.

Biên tập bởi Bà Còm, đăng ở Wattpad

Khấu Lẫm giục ngựa phi về khách điếm, thấy chung quanh Ngu gia quân canh giữ kín mít, cũng không có dị trạng gì, trong lòng an tâm một chút.

Nhưng sau khi tiến vào khách điếm, nhìn đến hai phó tướng canh giữ bên trong đôi mắt không có tiêu cự ngồi ngây ngốc, con tim Khấu Lẫm lại thít chặt. Bước nhanh tiến lên đá mỗi người một cú, hai người “bộp bộp” ngã xuống đất rốt cuộc thanh tỉnh: “Ai?”

Khấu Lẫm đã vòng qua thang lầu nhảy lên lầu hai, đẩy cửa thật mạnh: “Dao Dao?”

Phòng không lớn, nhìn không sót thứ gì, không có người.

Hắn mở hết ngăn tủ nhìn một lần, thật sự không có người.

Hai phó tướng Ngu gia quân tỉnh táo lại theo đi lên, kinh hoảng nhớ lại đã thấy được một bóng đen...

Không đợi bọn họ nói xong, Khấu Lẫm tông cửa xông qua cách vách, mặc kệ cái gì nam nữ cách biệt, một chân đá văng cửa, Mạnh Quân Quân cũng không ở trong phòng.

Hắn ra khỏi phòng Mạnh Quân Quân, đứng ở hành lang lầu hai nhìn nhìn cửa sổ trên đỉnh chóp mái nhà, lạnh lùng hướng về phía hai phó tướng: “Đi kêu Ngu Việt tới đây.”

Nhà Bà Còm ở Wattpad biên tập

Ngu Việt đang một lòng thủ thành, nghe nói biểu tỷ và Sở Dao đều mất tích cũng cuống quít chạy về hướng khách điếm, dặn dò hai thân tín kia chớ có tiết lộ ra ngoài. Hắn tiến vào khách điếm, Khấu Lẫm vẫn đứng lặng ở hành lang lầu hai: “Khấu Chỉ Huy Sứ, sao lại thế này?”

Khi hắn chạy như bay lên lầu, Khấu Lẫm cũng nhích người đến cửa thang lầu, chợt ra tay đập một chưởng tấn công Ngu Việt. Tuy thể lực của Khấu Lẫm đã tiêu hao hết sạch, nhưng ngực Ngu Việt cũng ăn một chưởng đau đớn bị đẩy bật về phía sau suýt nữa lăn xuống thang lầu.

Ngu Việt tuy bực nhưng không dám đánh trả, bởi vì thật sự thủ hạ của hắn không bảo vệ người cho đàng hoàng: “Khấu...”

Chưa đứng vững, Khấu Lẫm đã nhảy đến trước mặt hắn, ra tay bóp chặt cổ Ngu Việt: “Bản quan thế nhưng bị tiểu tử ngươi lừa thảm, ‘Tam gia’ ra tiền ở chợ đen mua Mạnh Quân Quân là ngươi chứ gì, Ngu Tam thiếu?”

Ngu Việt suýt nữa bị bóp gãy xương cổ không thể phát ra lời, dùng ánh mắt biểu đạt bản thân mình bị kinh ngạc.

Khấu Lẫm gằn từng chữ một: “Ngươi muốn cất giấu Mạnh Quân Quân thì cứ tùy ngươi, nhưng giao phu nhân của bản quan ra đây, bản quan sẽ coi như không biết gì!” Cho đủ cảnh cáo, Khấu Lẫm buông lỏng tay.

Ngu Việt kịch liệt ho khan vài tiếng, tay chân chết lặng, bước chân lảo đảo đỡ lấy lan can, nén xuống tức giận: “Sao mạt tướng có thể bắt biểu tỷ? Sau khi biểu tỷ thuật lại chuyện gì xảy ra, mạt tướng vẫn luôn suy nghĩ, chữ 'tam' trong 'Tam gia' này chỉ sợ không phải con số, mà muốn nói 'sơn' trong 'sơn phong'... Tào Sơn.”

(Bà Còm cũng không hiểu vì sao từ Tam gia三爷 lại được liên tưởng thành sơn phong 山峰 nghĩa là đỉnh núi rồi lại suy ra được Tào Sơn 曹山. Ai biết tiếng Trung hiểu phần này xin giải thích giùm)

Khấu Lẫm hỏi: “Tào Sơn là ai?”

Ngu Việt nói: “Dưỡng tử của Đại lão bản Ma Phong Đảo.”

“Đại lão bản?” Khấu Lẫm bức bách bản thân phải bình tĩnh, ngẫm nghĩ, chính là một trong ba tên cầm đầu ba đám hải tặc mạnh nhất ở vùng duyên hải, họ Kim.

Ngu Việt nói: “Ở vùng duyên hải Đông Nam, phụ thân được xưng là Đại lão gia, còn họ Kim kia được xưng là Đại lão bản, xưng hô này là do người Tây Dương mang đến, không khác biệt lắm với từ "đại đương gia" hay "đại chưởng quầy" của chúng ta. Đại lão bản lăn lộn trên biển gần hai mươi năm, so sánh với hai đầu lĩnh khác của hải tặc, hắn là người vừa lớn mật lại cẩn thận, rất ít khi xung đột chính diện với chúng ta. Hắn có hai dưỡng tử, một người tên Đoạn Xung, lời nói ít tâm tàn nhẫn, nổi danh là tên cướp hung tợn...”

(Đại lão bản: chắc dịch từ tiếng Big Boss nghĩa là Đại Boss í)

Khi nói đến Đoạn Xung, trên mặt Ngu Việt thế mà ẩn ẩn lộ ra vẻ sợ hãi, thực hiển nhiên đã bị ăn mệt, “Một dưỡng tử khác chính là Tào Sơn, người này có thể nói nhiều thứ tiếng nước ngoài, buôn bán lanh lợi giỏi giang, phụ trách kinh doanh của Đại lão bản...”

Tạm dừng một lát, lòng bàn tay hắn mướt mồ hôi lạnh, “Tào Sơn có một đặc điểm rất đặc thù -- -- yêu thích sưu tầm mỹ nhân.”

Khấu Lẫm lẳng lặng nghe Ngu Việt nói, đáy mắt dần dần nổi lên một trận gió lốc, gần như muốn cắn nuốt lý trí của hắn. May mắn vết thương trên vai đau đớn kịch liệt, khiến cho Khấu Lẫm rùng mình tỉnh táo lại.

Không thể hoảng, hắn bài trừ hết mọi tạp niệm trong đầu.

Khấu Lẫm sẽ không dễ dàng tin tưởng lời nói của Ngu Việt, vẫn duy trì cảnh giác đối với hắn, thậm chí còn hy vọng Ngu Việt là kẻ dẫn đến thảm họa.

Bởi vì nếu “Tam gia” thật là Ma Phong Đảo Tào Sơn, Khấu Lẫm thật sự cũng không biết nên làm thế nào cho phải.

Tên bắt cóc hắc đạo kia có thể tránh thoát bố phòng nghiêm ngặt của Ngu gia quân, khiến hai phó tướng mất đi ý thức dễ như trở bàn tay, có thể thấy võ công cao thế nào. Dựa theo hai phó tướng nói bọn họ đã mất đi ý thức khoảng hơn một canh giờ, nếu vậy kẻ bắt cóc đã sớm thoát khỏi Kim Trúc mấy chục dặm rồi, hiện giờ không chừng cũng đã lên thuyền ra biển.

Ma Phong Đảo không phải Trung Nguyên, có thể vòng một khoảng trên bản đồ rồi tùy ý điều động nhân mã đào ba thước đất lùng bắt. Ngu Khang An đã đấu với Đại lão bản nửa đời người cũng không có thể chiếm lại được Ma Phong Đảo, Khấu Lẫm hắn đây dựa vào cái gì mà cuồng vọng?

Huống chi hắn còn sợ nước!

Xét đến cùng, rốt cuộc vì sao hắn phải nhúng tay vào trận cứu con tin hôm nay?

Khấu Lẫm cười khẩy tự giễu, lão thiên khốn nạn quả thật tính xấu không đổi, luôn muốn dạy hắn không được làm người tốt!

Hắn nhìn qua phía Ngu Việt, thấy bộ dáng Ngu Việt cũng hoang mang lo sợ, lên tiếng ra mệnh lệnh: “Đi cõng Sở Tiêu về khách điếm!”

Sở Dao nhất định sẽ tỉnh lại, chỉ cần để Sở Tiêu tiếp tục vựng huyết là có thể từ miệng "Sở Dao" biết được chân tướng.

Sau khi Ngu Việt rời khỏi, Khấu Lẫm vốn cũng đã không còn một chút sức lực nào bèn ngồi bệt xuống bậc thang lầu, cơ bắp căng chặt hai tay đặt trên đầu gối.

Chỉ chốc lát sau, hắn cắn răng đứng dậy trở về phòng đi xử lý miệng vết thương trên vai bị Oa đao chém trúng.

Tự trách hối hận cùng với tự oán tủi thân gì đó đều là vô dụng, hắn cần thiết phải bình phục càng sớm càng tốt, nhất định phải khôi phục thể chất và tinh thần ở trạng thái tốt nhất để ứng phó.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv