Khấu Lẫm đang lên cầu thang bỗng nhiên có chút ngây ngốc, sao lại thế này, không phải đã nói là mặc kệ không dính vào hay sao?
Lần này đâu có ai khuyên hắn?
Vì sao hắn lại muốn xen vào?
Đi vào căn phòng Sở Tiêu đã đặt trước cho bọn họ, Khấu Lẫm vốn cho rằng Sở Dao sẽ trách hắn ham làm anh hùng bèn giải thích trước: “Dao Dao, Ngu Việt không có vấn đề, an toàn của mọi người đã được bảo đảm, ta chỉ muốn nhìn một chút bản lĩnh của Liễu Ngôn Bạch, sau này cũng có thể biết người biết ta...”
Chợt thấy Sở Dao bắt đầu cởi xiêm y, hắn lập tức dừng lại lời nói.
Sở Dao cởi ra áo giáp tơ vàng trên người giao lại cho Khấu Lẫm. Đây là bảo bối gần như không rời thân Khấu Lẫm ngoại trừ lúc tắm gội, từ sau khi rời kinh đã được nàng mặc trong người.
Khấu Lẫm từ trong tay Sở Dao tiếp nhận áo giáp tơ vàng, thở phào một hơi: “Ta còn tưởng rằng nàng sẽ trách móc ta.”
“Chàng có lòng tin không?”
“Đương nhiên là có.”
“Vậy thiếp trách chàng làm gì?” Sở Dao vừa mỉm cười vừa giúp phu quân cởi y phục, “So sánh với hình tượng quyền gian luôn treo trên cửa miệng câu 'người không vì mình, trời tru đất diệt', thiếp vẫn luôn thích một người hiệp sĩ khi thiếp bất lực hô một tiếng cứu mạng liền dừng lại bước chân tới cứu thiếp ngay.”
Hô hấp Khấu Lẫm ngưng trệ, không nói nên lời.
Chợt thần sắc Sở Dao lại ảm đạm: “Nhưng lòng thiếp thật sự lo lắng, chàng ngàn vạn lần phải bảo trọng bản thân, không cần cậy mạnh...”
Không đợi Sở Dao nói xong, Khấu Lẫm bỗng bế nàng lên đặt trên bàn, bốn mắt nhìn nhau.
Sở Dao đột nhiên thở nhẹ một tiếng, hai tay nắm chặt cánh tay Khấu Lẫm. Hắn bắt lấy tay nàng đặt trên vai mình, để hai cánh tay nàng vòng qua cổ mình. Còn chính mình thì đứng kẹp giữa hai chân nàng dán vào thật sát.
Trong chớp mắt Sở Dao mặt đỏ tai hồng.
Khấu Lẫm cười nói: “Nàng cứ dặn dò suông như vậy cũng không tránh khỏi quá mức không thành ý, ít nhất cũng phải có chút xíu thực tế gì chứ.”
Mặt Sở Dao càng thêm đỏ tươi ướt át, thẹn thùng tránh đi tầm mắt phu quân: “Vậy chàng muốn thực tế ra sao?”
Khấu Lẫm tiến đến bên tai: “Dĩ nhiên là cho ta chút cổ vũ yêu thương.”
Sở Dao cắn môi, chuẩn bị chủ động hôn môi phu quân thì lại nghe tiếp: “Cứ đưa cho ta nhiều nhiều kim phiếu là được, để ta dán trong quần áo bảo vệ vị trí yếu hại, như vậy võ công của ta ít nhất có thể tăng cao gấp vài lần, tuyệt đối sẽ không để bản thân bị súng kíp và nỏ tiễn bắn trúng.” ?
Lại bổ sung: "Phần ngực nhất định phải dán toàn thỏi vàng, ít nhất một vạn lượng. Đũng quần thì càng quan trọng khỏi cần phải nói, kim phiếu quá mỏng, phải dùng một quyển sổ sách thật dầy mới đủ.” ?
Nói xong bèn lui ra sau một bước, xòe tay ra đưa về phía nàng, bày ra vẻ mặt “Nàng không chịu đưa cho ta thì khi xông trận ta có khả năng chết nơi sa trường hoặc đoạn tử tuyệt tôn”.
Trong chớp mắt Sở Dao hoàn toàn ngây ngốc, hai má đỏ ửng dần dần tan đi, sắc mặt không còn chút máu trắng như tuyết.
Khấu Lẫm ở trong lòng đã dự đoán qua vài loại phản ứng của Sở Dao, đã chuẩn bị sẵn sàng gặp chiêu nào thì phá giải chiêu đó, nhưng chỉ thấy nàng cứng đờ bất động như bức tượng, đôi mắt bao phủ một tầng sương mù mênh mông nhìn chằm chằm vào hắn, nhìn đến mức hắn nổi da gà đầy người.
“Ta nói chính là lời thật.” Tuy là muốn thu lại "giang sơn đã mất" nên có khoa trương vài phần, nhưng kim phiếu thật sự là bùa hộ mệnh bảo vệ cho Khấu Lẫm tới tận hôm nay. Dán một tờ ở ngực có thể làm thân thủ của hắn nhanh nhẹn vượt qua mức bình thường, xưa nay hắn vẫn luôn làm như vậy, “Nàng cho rằng vì sao ta phải đem nhiều khế đất và kim phiếu đặt trong tráp binh khí, mỗi khi xa nhà cần thiết mang theo bên người, chính là mục đích như vậy. Mỗi lần gặp phải nguy nan, thân bị trọng thương, cho dù thể lực tiêu hao quá mức sắp đến cực hạn, ta vẫn có thể cố chống không ngã, bằng không một khi đôi mắt ta nhắm lại, tráp binh khí này mất đi, tổn thất đó ta chịu không nổi.”
Đôi môi mím chặt của Sở Dao rốt cuộc thoáng buông lỏng: “Chàng chủ động muốn xông vào trận kiềm chế Oa tặc, có phải chỉ vì mục đích này hay không?”
Khấu Lẫm vội nói: “Đương nhiên không phải.” Khi hắn quyết định thật sự không hề nghĩ tới chuyện này, chỉ vừa nẩy ra ý định mà thôi, “Thử sâu cạn của Liễu Ngôn Bạch là một phương diện, cũng vì bảo hộ Ngu gia... nhân tiện cứu những hài tử kia một mạng đi.”
Trước kia hắn rất sợ bị nói thành “Người tốt”, hiện tại lại tận lực chứng tỏ mình là người tốt, thê tử thích nhất là tính cách này.
Nhưng sắc mặt âm u của Sở Dao chẳng thấy chuyển biến tốt đẹp một xíu nào, Khấu Lẫm cảm giác coi bộ mình... tiêu rồi.
Sở Dao rốt cuộc mở miệng: “Cho thiếp xuống đất.”
Khấu Lẫm lập tức tiến đến phía trước một bước, một tay vòng qua eo nàng, vững vàng nhấc nàng lên đặt xuống đất.
Sở Dao duỗi tay cho vào áo choàng lấy ra toàn bộ kim phiếu ngân phiếu và khế đất, sau đó lôi sổ sách từ trong túi da đặt tất cả lên bàn.
Trong bầu không khí khủng bố như vậy, Khấu Lẫm ngược lại không dám cầm.
“Thiếp không hề biết kim phiếu lại vẫn có hiệu dụng như vậy đối với phu quân.” Đầu ngón tay Sở Dao nhẹ nhàng điểm điểm trên chồng kim phiếu, “Chàng cứ thu lại hết đi! Cho dù thiếp thích anh hùng, nhưng thiếp là một người què thật vất vả lắm mới gả đi được, không nghĩ phải sớm thủ tiết.”
Nghe lời nói hờn mát này, coi bộ nàng thật bị hắn làm cho tức giận. Khấu Lẫm thầm nghĩ vấn đề bộ nghiêm trọng đến như vậy sao, trên mặt nổi lên nụ cười lấy lòng: “Ta biết nàng bực cái gì, đừng giận, nàng ở trong lòng ta quan trọng hơn vàng bạc nhiều! Lúc trước khi ở Hoài Hưng ta cũng muốn nói cho nàng biết, khi ấy ta cho rằng nàng xảy ra chuyện, tim ta thật sự giống như bị đao cắt...”
Hắn còn chưa dứt lời lại nghe Sở Dao cười nhẹ một tiếng, khóe miệng mang theo vẻ mỉa mai, không biết là tự giễu bản thân hay châm chọc hắn.
Khấu Lẫm bị vẻ mỉa mai này của nàng hù dọa, bởi vì trước nay hắn chưa hề chứng kiến biểu tình “Sinh động” như vậy trên mặt thê tử: “Nàng không tin à?”
Biểu tình trên mặt biến mất thực mau, Sở Dao đứng ở trước mặt Khấu Lẫm, giơ tay tiếp tục giúp phu quân mặc y phục.
Khấu Lẫm giữ lấy tay Sở Dao, thái độ của nàng làm hắn có chút không biết phải làm sao: “Nàng cho rằng ta là loại nam nhân sẽ dùng lời ngon ngọt kiểu này để dỗ nữ nhân hay sao?”
Sở Dao phối hợp lắc đầu, cũng không muốn tiếp tục đề tài này, từ giá áo lấy xuống đai lưng, đôi tay vòng qua eo Khấu Lẫm quấn đai lưng cho chàng.
Khấu Lẫm hơi nâng hai tay, để nàng mặc y phục cho hắn.
Không khí giữa hai người vô cùng nặng nề, hắn chịu được nàng trách móc nhưng lại không chịu nổi nàng lạnh nhạt, trong lòng thêm vài nét bút phiền muộn: “Nếu nàng thích quản gia, thiệt tình muốn quản, vậy thì cứ để nàng quản ta cũng không có ý kiến gì. Nhưng mục đích của nàng không phải như vậy, nàng chỉ vì muốn quản ta mà thôi. Chuyện này quan trọng vậy sao? Nàng bỏ công bỏ sức như vậy rồi sẽ mệt mỏi, ta cũng không yên tâm, vậy thì nàng tội gì phải tự tìm phiền toái? Tóm lại hiện tại chúng ta đã là phu thê, nàng chê ta có nhiều vấn đề thì cứ từ từ sửa là được, dùng sức như vậy...”
Sở Dao đột nhiên siết đai lưng một cái thật chặt làm hắn bị thót bụng, gián đoạn lời nói.
Sở Dao ngẩng đầu, đón lấy ánh mắt nhìn xuống của Khấu Lẫm: “Ở trong lòng của chàng, thiếp thật sự quan trọng hơn so với tài sản của chàng hay sao?”
Khấu Lẫm trịnh trọng gật đầu: “Đúng thế.”
“Vậy chàng có nghĩ tới hay không, nếu chàng bị thương thiếp có thể đau lòng đến độ nào? Nếu chàng có bất trắc gì thì có phải thiếp sẽ sống không bằng chết? Tất cả những điều này không thể trở thành lý do để khích lệ chàng?” Sở Dao cố nén uất ức, giọng nói vững vàng nhưng ngực phập phồng không kìm được, “Lúc nãy chàng vừa nói chỉ có dán kim phiếu mới là bùa bảo mệnh cho chàng, hiện tại lại nói so với vàng thiếp càng quan trọng hơn, chàng bảo thiếp làm sao tin tưởng được?”
Khấu Lẫm bị nàng nói ngơ ngẩn.
“Trước đây thiếp đã biết, thiếp ở trong lòng chàng không thể so bằng ‘tỷ tỷ’ của chàng, không thể so bằng quyền thế tài phú của chàng, trong lòng thiếp hiểu rất rõ, cũng tự bảo chính mình đừng thèm để ý, cứ nỗ lực thì một ngày nào đó chàng cũng sẽ đặt thiếp vào tim. Thiếp gian nan tìm đủ mọi cách để có thể đi vào trong tim chàng, sự nỗ lực của thiếp hóa ra dưới mắt chàng lại thành tự tìm phiền toái?” Sở Dao buông lỏng đai lưng, tâm tình dần dần bình tĩnh lại, “Đúng vậy, là thiếp đã quá cố công cố sức, nhưng nếu hiện tại thiếp không chịu nỗ lực, vậy chàng muốn chờ đến khi thiếp trắng đầu mới dụng tâm hay sao?”
Khấu Lẫm giật giật khóe miệng, thật sự nói không ra lời.
Hắn nhận thức nàng lâu như vậy, chưa bao giờ thấy nàng khi tranh luận với mình mà dùng lời nói sắc bén như dao đến thế.
Sở Dao biết được cơ quan, mở ra tráp binh khí, nhét tất cả sổ sách và kim phiếu khế đất vào lại, vật hồi nguyên chủ: “Thiếp không muốn ở ngay thời điểm mấu chốt này mà phát giận với chàng, rốt cuộc chàng còn có đại sự phải làm. Nhưng hiện giờ suy nghĩ lại, coi bộ thiếp đã tự đánh giá mình quá cao, thiếp mà có phát giận thì cũng đâu thể ảnh hưởng gì đến chàng chứ nhỉ? Chỉ cần ôm kim phiếu vào lòng thì Khấu Lẫm đại nhân chính là thiên hạ vô địch.”
Sau đó nàng đến bên cửa sổ ngồi xuống, không nói gì nữa.
Được biên tập bởi nhà bacom2 ở wattpad
Khấu Lẫm cõng tráp binh khí rời khỏi khách điếm, đi về hướng thành lâu.
Viên Thiếu Cẩn và Sở Tiêu theo sát phía sau, thấy y bước đi rất chậm, đầu hơi cúi xuống như là đang suy nghĩ sự tình, vì thế hai người cũng bảo trì trầm mặc không quấy rầy y.
Sở Tiêu do dự không biết rốt cuộc nên đi theo tới thành lâu hay nên đợi ở khách điếm. Chuyện quân địch công thành hắn nghe được nhiều lại chưa từng gặp qua, rất muốn xem Liễu Ngôn Bạch hợp tác với Khấu Lẫm sẽ có thể cứu được con tin hay không. Nhưng nếu xem thì không tránh khỏi phải thấy máu, hắn thật túng quẫn không biết nên quyết định thế nào?
Cửa thành đóng chặt, đi lên thành lâu nhìn ra ngoài, Liễu Ngôn Bạch dưới sự bảo vệ của Ngu Việt và Ngu gia quân đang ở ven thành bày trận. Ngu Việt xa xa nhìn thấy Khấu Lẫm vẫy tay ra hiệu cho hắn bèn quay trở lại, đạp lên tường thành phi thân lên thành lâu cao ngất: “Khấu Chỉ Huy Sứ.”
Khấu Lẫm quét mắt một cái lên y phục hắn đang mặc: “Sao lại cởi áo giáp ra?”
Ngu Việt nhướng cao mày: “Lát nữa mạt tướng cùng ngài đi xuống kiềm chế.”
Mặc áo giáp cồng kềnh không đủ linh hoạt, Khấu Lẫm cũng đang mặc bộ y phục dạ hành.
“Không cần, ngươi bảo vệ tốt phòng tuyến thứ hai là được, bằng không bản quan còn phải lo cho ngươi.” Khấu Lẫm ghét bỏ hắn vướng bận, “Còn nữa, Kim Trì Vệ không đủ sức, ngươi điều tinh binh ngươi mang đến đi khách điếm canh chừng tốt hơn.”
Biểu tỷ cũng ở khách điếm, Ngu Việt dĩ nhiên không phản đối, lập tức làm theo.
Sau khi phân bố xong, Khấu Lẫm đứng trên thành lâu nhìn Liễu Ngôn Bạch giơ thước đo đạc hết sức chuyên chú bày trận.
Trong đầu nghĩ đến những lời trách cứ mới vừa rồi của Sở Dao, còn có vẻ mặt của nàng khi trách cứ hắn, nửa ngày cũng không chớp mắt. Mãi đến khi tầm mắt càng ngày càng mơ hồ, đôi mắt đau xót thì hắn mới lấy lại tinh thần chớp vài cái.
Đăng tại wattpad do bà còm biên tập
Liễu Ngôn Bạch bố trí Huyễn Âm trận chỉ dùng nửa canh giờ, sau đó trở lại thành lâu.
Ngay giữa thành lâu đặt một chiếc bàn cao, trên bàn là thanh thất huyền cầm, không có ghế dựa, Liễu Ngôn Bạch đứng ở sau bàn.
Vô luận nhìn thế nào thì Ngu Việt trước sau vẫn cảm thấy trận pháp này không đáng tin cậy: “Liễu Tiến sĩ, chỉ cần bày chút trống và chuông nhạc, túi nước, lại lấy sợi tơ nối lại, thật sự có hiệu quả chứ?”
Liễu Ngôn Bạch cởi ra bao tay, ngón tay hợp lại đặt trên dây đàn, cũng không ngẩng đầu lên: “Ngu Tướng quân không ngại đi xuống thử xem.”
“Được!” Ngu Việt không nói hai lời, lại từ thành lâu phi thân bay xuống nhập vào trong trận, cao giọng hô to, “Là nơi này sao?”
Nhìn thấy Liễu Ngôn Bạch gật đầu, hắn ở trên cầu treo đi một vòng, chẳng thấy cảm giác gì.
Ngay đúng lúc này, Liễu Ngôn Bạch dường như tùy tiện dùng tay nhẹ nhàng phất qua dây đàn, âm phù liên tiếp truyền ra.
Trên thành lâu mọi người còn đang mơ hồ, nhưng ngoài thành Ngu Việt đột nhiên bịt lại lỗ tai, gương mặt anh tuấn nhăn dúm dó thành một cục.
Liễu Ngôn Bạch không muốn lãng phí sức lực, chỉ gẩy thử một chút như vậy. Nhưng nhiêu đó hiển nhiên cũng đã quá đủ, mọi người nhìn thấy phản ứng của Ngu Việt, nơi nào còn dám xem thường vị tiên sinh nhìn văn nhược này, trong nháy mắt sĩ khí tăng cao.
Sở Tiêu đối với trận pháp này cực kỳ hiếm lạ: “Lão sư, ở Quốc Tử Giám vì sao trước nay không được ngài dạy qua?”
Liễu Ngôn Bạch hơi cười khổ: “Quốc Tử Giám có quy củ, không được giáo thụ đệ tử những thứ bàng môn tả đạo này.”
“Sao có thể là bàng môn tả đạo?” Nhận ra tính sát thương của trận pháp, Sở Tiêu biểu hiện nồng hậu hứng thú, “Lão sư học được trận pháp này từ đâu thế?”
“Tự học.” Liễu Ngôn Bạch trả lời, “Nếu ngươi muốn học, sau đó ta sẽ dạy ngươi.”
“Đa tạ lão sư!” Sở Tiêu vui mừng khôn xiết.
“Lão sư, đồ nhi cũng muốn học!” Viên Thiếu Cẩn vội vàng xen vào.
Liễu Ngôn Bạch chỉ cười không nói, chuyển mắt nhìn về phía Khấu Lẫm: “Đại nhân, tốt nhất ngài cũng nên xuống dưới thử trước một lần.”
Khấu Lẫm cõng tráp binh khí dáng người thẳng tắp, mặt hướng về phía hoàng hôn nhìn chăm chú ánh nắng chiều không nhúc nhích, hình như không nghe được.
Sở Tiêu giúp đỡ kêu một tiếng: “Đại nhân?”
Khấu Lẫm hoảng hốt hoàn hồn: “Hả?”
Liễu Ngôn Bạch chỉ chỉ cầu treo: “Hạ quan cho rằng tốt nhất ngài bịt lại hai tai, trước tiên tiến vào trong trận thi triển khinh công và binh khí, nếm thử một chút trình độ tiếp thu sóng âm.”
“Được.” Khấu Lẫm cởi xuống tráp binh khí, lấy ra một cây cời lửa bằng thép nguyên chất, hai tay vặn một cái ở phần giữa, cây cời lửa được kéo dài gấp đôi. Đang chuẩn bị đóng lại đeo tráp binh khí lên lưng một lần nữa, hắn thoáng nhìn tường kép trong tráp, nơi đó là "giang sơn" hắn vừa mới thu phục về.
Động tác hắn tạm dừng, xơ cứng một hồi lâu rồi thò tay vào trong vạt áo, lôi ra một vạn lượng kim phiếu giấu ở ngực cất vào tráp. Sau đó, hắn khép lại tráp gỗ tử đàn, nâng tráp dứt khoát ném cho Viên Thiếu Cẩn.
Đột nhiên không kịp phòng ngừa, Viên Thiếu Cẩn vươn đôi tay đón lấy, mới phát hiện tráp này nặng biết bao nhiêu.
Khấu Lẫm dặn: “Giúp bản quan bảo vệ tốt.”
Viên Thiếu Cẩn gật: “Vâng thưa đại nhân.”
Khấu Lẫm chỉ cầm theo cây côn thép nhảy xuống thành lâu, trên người không hề nhét một tờ kim phiếu hộ thân bảo mệnh nào.
Hắn vừa mới suy nghĩ thật lâu, cho rằng chính mình cũng không phải như Sở Dao trách cứ, hắn lấy kim phiếu làm bùa hộ mệnh chỉ là vì thói quen mà thôi.
Rốt cuộc biện pháp này hắn đã dùng bảy tám năm rồi, theo hắn xông pha vượt qua bao nhiêu phen sinh tử.
Thói quen chỉ cần một lần nữa bồi dưỡng lại là được, sẽ không làm khó nổi hắn.