Trong đêm mưa gió, Khấu Lẫm tản bộ đi đến hành lang của trà lâu, chậm rãi thu hồi dù chờ đợi tiểu nhị ra nghênh đón.
Thủ lĩnh của ba thế lực hắc đạo lúc này đang ở tầng hai của trà lâu, trong ngoài trà lâu dĩ nhiên trải rộng tai mắt. Mới đầu Khấu Lẫm che dù, lại thêm màn mưa dày đặc nên nhóm tai mắt không nhìn cẩn thận. Thấy Khấu Lẫm mặc trường sam xanh lỗi lạc, tóc dài đen như mực nửa cột lại nửa buông thả, bọn chúng còn tưởng rằng đây là một vị thư sinh. Sau khi bỏ dù xuống bọn chúng mới thấy rõ nửa khuôn mặt từ chóp mũi trở lên của vị mới đến lại đeo một mặt nạ bằng da màu nâu.
Tiểu nhị sau khi ra tới cũng tương đối kinh ngạc, thấy Khấu Lẫm trầm ổn không giống đạo tặc liền yên lòng tiếp đón: "Công tử là đến chung với một đám người hay muốn tìm người?"
"Tìm người." Khấu Lẫm đưa cây dù còn đang nhỏ nước cho tiểu nhị rồi đi thẳng vào nội đường, đang chuẩn bị dọc theo cầu thang lên lầu thì bị hai người ngồi ở cạnh cửa thang lầu uống trà ra tay ngăn lại.
Nhưng tay hai kẻ kia mới vừa duỗi đến trước người Khấu Lẫm, đột nhiên kinh mạch ở cổ tay đồng thời bị Tiểu Hà không biết từ đâu xông ra kiềm trụ, lập tức đau kêu thành tiếng.
"Người tới là ai?" Một trận thanh âm rút đao rút kiếm leng keng vang lên, mười mấy người bịt mặt bao vây Khấu Lẫm.
Khấu Lẫm ngẩng đầu liếc mắt nhìn trên lầu, đỉnh mày hơi nhướng lên, cười nhạo nói: "Sao nào, ba vị đại đương gia muốn có ý đuổi Thần Tài ra ngoài phải không?"
Yên tĩnh trong một chớp mắt, người chặn đường ở cửa thang lầu liền tránh ra: "Mời."
Mọi người nhìn theo Khấu Lẫm thong thả ung dung lên lầu, Tiểu Hà không nói một lời theo sau. Mới vừa rồi hắn lộ ra một tay võ công cao siêu, hiện giờ không ai dám tiến lên ngăn trở.
Khấu Lẫm lên lầu hai, nội đường chỉ có một bàn khách nhân với ba gã nam tử ngồi vây quanh, dường như đã ước định với nhau trước đó hay sao mà cả ba đều mặc áo đen bó sát người.
Vừa lúc bàn vuông còn một chỗ trống, Khấu Lẫm trực tiếp tiến đến ngồi xuống.
Ba người trầm mặc không lên tiếng nhìn Khấu Lẫm nghiêng bình châm trà, nâng chén đặt dưới mũi ngửi ngửi, khóe miệng xẹt qua một tia ghét bỏ, lại buông chén trà xuống. Trong cử chỉ lộ ra vẻ quý phái của người hàng năm sống trong nhung lụa, ngón tay đeo nhẫn ban chỉ vàng được chạm trổ tinh mỹ, trên mặt nhẫn khảm một viên huyết thạch hiếm thấy.
Ba người lại quan sát tên tùy tùng đứng sau lưng. Nhìn tuổi không quá mười bảy mười tám, dường như rất ít thấy ánh mặt trời nên màu da tái nhợt, một đôi mắt thon dài lộ ra sát khí.
Ba người một lần nữa nhìn về phía Khấu Lẫm, trăm miệng một lời: "Không biết các hạ..."
Khấu Lẫm cắt ngang: "Vẫn luôn không động thủ, các ngươi đã thương lượng ra kết quả gì chưa? Gia không kiên nhẫn chờ, chuẩn bị tự giải quyết, các ngươi lui được rồi."
Ba người hai mặt nhìn nhau, trong đó một gã trung niên thầm làm phỏng đoán rồi hạ giọng hỏi: "Ngài chính là... Tam gia?"
Hai gã còn lại cũng hồ nghi nhìn về phía Khấu Lẫm.
Hóa ra kẻ bỏ tiền mua Mạnh Quân Quân chính là vị "Tam gia"? Khấu Lẫm không biết là ai, nhìn dáng vẻ bọn chúng cũng chưa thấy qua, coi bộ thân phận được giữ kín như bưng. Hắn không thừa nhận cũng không phủ nhận: "Gia đã có kế hoạch mới, nơi này không còn là chuyện của các ngươi nữa, rút nhanh đi."
Gã trung niên cười lạnh: "Các hạ chắc hẳn là 'người đồng đạo' chứ gì? Giả mạo Tam gia muốn lừa đuổi chúng ta đi, chính mình lãnh trọn một vạn lượng tiền thưởng."
Khấu Lẫm cười nhạo một tiếng, đuôi mắt hơi nhướng lên: "Đừng ở chỗ này tự cho là đúng, gia vì chờ các ngươi xuống tay, nhàn rỗi không có việc gì làm bèn rải mưa vàng giải trí, còn thiếu chút tiền này sao?" Từ trong tay áo móc ra mười hai tấm ngân phiếu ngàn lượng bạc ném trên mặt bàn, "Gia chỉ sợ các ngươi làm hỏng chuyện của gia nên mới tới. Đây, cho các ngươi thêm hai tờ ngân phiếu nữa cho ba nhà dễ phân chia, cầm tiền cút nhanh đi."
Mỗi gã cầm bốn tấm ngân phiếu cẩn thận nghiên cứu, con dấu của Thiện Đức tiền trang làm giả không được.
Ba người đã hoàn toàn tin tưởng, ôm quyền hướng về phía Khấu Lẫm, đứng dậy liền muốn đi.
"Từ từ." Khấu Lẫm gọi lại bọn chúng, "Việc này như vậy đã hiểu rõ, chợ đen treo giải thưởng sẽ hủy bỏ, thỉnh cầu ba vị sau khi trở về truyền ra tin tức."
"Không thành vấn đề!" Ba người lại ôm quyền, chuẩn bị gom thủ hạ rời đi.
"Từ từ." Khấu Lẫm lần nữa gọi lại, "Hãy thanh toán tiền trà, gia sẽ không bỏ tiền cho loại trà thấp kém này."
Thực mau, trên lầu chỉ còn lại Khấu Lẫm và Tiểu Hà. Khấu Lẫm chỉ chỉ vị trí bên cạnh: "Ngồi xuống uống trà."
Tiểu Hà nói: "Đại nhân, ám vệ không thể uống nhiều nước, tận lực giảm bớt số lần đi nhà xí."
"Uống!" Đêm nay Khấu Lẫm bị tiêu hao quá nhiều, chỉ kiếm được có mỗi bình trà này là không phải trả tiền, nhưng lá trà thật sự quá mức thấp kém, hắn uống không vô. ?
Tiểu Hà vội vàng ngồi xuống uống trà.
Chỉ chốc lát sau, Đoạn Tiểu Giang đi lên: "Đại nhân, bọn họ đích xác đều bỏ chạy."
Khấu Lẫm phân phó: "Truyền tin ra ngoài bảo Cẩm Y Vệ Thiên hộ sở Chiết Giang đi canh giữ hết những Thiện Đức tiền trang trong tỉnh này và vùng phụ cận. Mấy tấm ngân phiếu bản quan cho bọn chúng đều đã đánh dấu, bọn chúng một khi đi đổi thì chưởng quầy tiền trang sẽ báo tin. Kêu Cẩm Y Vệ tìm hiểu nguồn gốc của bọn chúng, phái chút Cẩm Y Vệ lợi hại tàn nhẫn giả thành người giang hồ lật tung hang ổ của đám người này, sau đó thả ra lời nói đây là kết cục của việc đắc tội Tam gia."
Đoạn Tiểu Giang tuân lệnh, thắc mắc hỏi: "Tam gia là ai?"
"Bản quan so với ai khác càng muốn biết." Khấu Lẫm đã đem toàn bộ tổn thất của mình tính trên đầu gã "Tam gia" kia, tuyệt đối sẽ không bỏ qua cho hắn. Trầm tư nói, "Nơi đây không nên ở lâu, bảo sư huynh ngươi cõng Mạnh tiểu thư đến Kim Trúc trước, bản quan và phu nhân sẽ đi xe ngựa. Còn ma ma và hộ vệ của nàng ta tốt nhất đi vòng trở lại Mạnh gia."
"Vâng ạ."
"Lại phái người đến thôn nhỏ ở phía Đông, thông tri đoàn người Sở Tiêu không cần chờ bản quan, trực tiếp đi Kim Trúc."
Đoạn Tiểu Giang lĩnh mệnh rời đi. Sau một lát liền quay về ngay, quả thực hết ý kiến: "Đại nhân, Mạnh tiểu thư không đồng ý, nói nam nữ thụ thụ bất thân, không thể vi phạm quy củ."
Khấu Lẫm phiền chán ra lệnh: "Trực tiếp đánh xỉu!"
Nhìn thấy một bình trà rốt cuộc được Tiểu Hà uống thấy đáy, hắn đứng lên nhưng không cho Tiểu Hà đứng dậy, "Đem lá trà cũng ăn sạch cho bản quan!"
Biên tập bởi nhà bacom2 ở wattpad
Vào đầu giờ Tý, trong tiếng sấm sét ầm ầm, xe ngựa rời huyện Hoài Hưng chạy tới Kim Trúc.
Sở Dao ngồi trong xe ngựa nghe Khấu Lẫm dăm ba câu đã giải quyết xong vụ ở trà lâu, biểu tình cực kỳ cổ quái: "Cũng chỉ cần vậy thôi?"
Khấu Lẫm nghe tiếng mưa rơi bồm bộp trên nóc xe, trong lòng đau như bị kim đâm: "Bằng không còn phải thế nào?" Mượn cơ hội dạy dỗ, "Dao Dao, thấy được chưa, kim chủ kia treo giải thưởng cũng chỉ mới dùng một vạn lượng bạc, tính ra cũng chỉ mất một ngàn lượng vàng, đêm nay nàng quẳng ra ngoài cũng gần bằng số tiền này."
Sở Dao thật sự không hiểu mấy vấn đề này, mặt toát mồ hôi nói: "Sớm biết như thế, thiếp cứ trực tiếp cho bọn chúng tiền, kêu bọn chúng rời đi là xong."
Khấu Lẫm vội vàng nói: "Không được, bọn chúng là người trong hắc đạo, không hề nói quy củ, gặp nàng có tiền không chừng cũng sẽ trói nàng lại. Nàng rải vàng để giữ chân bọn chúng rồi dẫn ta tới ý tưởng này không sai, chỉ là nàng rải quá nhiều..."
Sở Dao hơi rũ đầu, tràn ngập xin lỗi: "Thiếp trước nay lui tới đều là những thế gia trong kinh, không biết nên giao tiếp với người trong giang hồ như thế nào, càng miễn bàn là đám hắc đạo. Tại vì thiếp nghe nói Chiết Giang là nơi giàu có và đông đúc nhất trong mười ba tỉnh của Nam Bắc Trực Lệ, thật sự không rõ ràng phải rải bao nhiêu vàng mới có thể khiến đủ oanh động, bằng tốc độ mau nhất truyền tới chỗ chàng."
Nói thông tục đi một chút, nàng chính là khiếm khuyết kiến thức cơ bản về cuộc sống dân gian, bình thường chỉ lo vùi đầu vào đống sách vở; ngoài ra nàng còn không chịu học quản gia nên khái niệm về tiền bạc cũng không phải đặc biệt khắc sâu. Chờ đến khi rải xong chín trăm lượng gạo vàng, thực tế thấy được hậu quả tạo thành, lúc này mới coi như nàng đã thoáng hiểu được "giá thị trường".
Trong lòng Khấu Lẫm cũng minh bạch, cho dù thông tuệ đến mức nào thì thê tử của hắn cũng chỉ là một vị tiểu thư quý tộc mười ngón tay không nhúng nước. Hắn đã tận lực không thèm nghĩ đến chín trăm lượng vàng kia, lúc trước chính hắn cũng bỏ ra một ngàn lượng vàng đắp tượng Phật. Tóm lại số vàng này cũng là rải ra cho bá tánh chứ đâu phải ném xuống biển, coi như quyên tiền nhan đèn mà thôi.
Mà Sở Dao khi gặp được nan đề đã một lòng ngóng trông hắn tới, phần tín nhiệm và ỷ lại này vẫn khiến hắn cảm thấy sung sướng. Hắn cũng chỉ có tự an ủi bản thân như thế.
Nhưng tiếp theo sau hắn lại phải đối mặt với một sự kiện khác mà hắn hoàn toàn không nghĩ tới.
Sở Dao cho rằng Mạnh Quân Quân không thể không cứu, nếu không Ngu Thanh sẽ bị uy hiếp, thế mà từ đầu tới cuối hắn lại không hề phản bác một câu cửa miệng "Có liên quan hệ gì đến ta đâu", một mặt đau xót cho tiền tài của mình nhưng một mặt liền đi cứu người, giống y như đang trong tình huống 'bụng làm dạ chịu' vậy. Khấu Lẫm hốt hoảng phát hiện, tâm thái của mình không biết từ khi nào đã bắt đầu nổi lên biến hóa không nhỏ.
Lúc trước hắn tận lực tránh đi những chuyện sẽ chọc nàng không vui, mà hiện tại, hắn một lòng chỉ muốn làm chút chuyện gì đó khiến nàng vui vẻ. Hai loại tâm thái này tựa hồ giống nhau, nhưng thật ra lại rất khác biệt.
Hắn nhớ đến khi mình vào thành cho rằng Sở Dao xảy ra chuyện, lúc đó hắn bị dọa đến mức thất hồn lạc phách, hiện giờ ánh mắt hắn nhìn về phía Sở Dao đã ẩn ẩn sinh ra một loại thay đổi nào đó không thể nói rõ thành lời.
Trong lòng Khấu Lẫm tràn ngập tâm sự, thỉnh thoảng lại đưa mắt quan sát Sở Dao.
Sở Dao không rõ vì sao phu quân cứ liên tục nhìn mình, ngẫm nghĩ một chút rồi kéo tay Khấu Lẫm hứa: "Phu quân, lần sau gặp phải loại tình huống này, lòng thiếp liền hiểu rõ phải làm thế nào."
Khấu Lẫm bị lời này của nàng khiến cho kinh hãi hoàn hồn -- -- Còn có lần sau?
Từ Đài Châu đi đến Phúc Kiến đã không còn xa, hắn quyết định từ thời khắc này có bị đánh chết cũng không cần cùng với nàng chia ra làm hai đường, bằng không có chút chuyện gì liền lấy mưa vàng triệu hoán hắn, hắn thật không xác định bản thân còn có thể chịu đựng vài lần đả kích như vậy nữa không, có thể đau lòng đến mức đột ngột lăn ra chết?? ?
Ái dồ dồ, thật là đau đầu!
Xe ngựa đi trên đường lầy lội rất là xóc nảy, Khấu Lẫm sợ chân Sở Dao đau bèn ôm nàng để ngồi trên đùi mình: "Chuyện đã qua rồi, đừng nghĩ nhiều nữa. Nàng đã lo lắng hãi hùng cả đêm, ngủ một lát đi."
Sở Dao làm sao có thể ngủ được, thông qua chuyện này, nàng rõ ràng chính xác đã được dạy cho một bài học. Giống như Sở Tiêu hối hận vì đã không chịu học hành, hiện tại nàng hối hận sao lúc xưa mình không chịu học quản gia, nhờ đó nàng cũng có thể hiểu sâu hơn về khái niệm tiền bạc.
Sở Dao bỗng nhiên hỏi: "Phu quân, một năm bổng lộc của chàng là bao nhiêu?"
Khấu Lẫm thuận miệng đáp: "So với phụ thân thì ít hơn một chút. Tuy nhiên ta cũng đâu phải dựa vào bổng lộc để ăn cơm."
Nàng lại hỏi: "Vậy chàng biết chính mình tổng cộng có bao nhiêu sản nghiệp hay không?"
"Đương nhiên biết, tất cả đều có trong sổ sách, đặt trong tráp binh khí tùy thân mang theo." Khấu Lẫm quay đầu nhìn về phia hộp gỗ tử đàn dựng ở trong góc, "Lúc ban đầu ta học viết chữ cũng không phải để viết sổ con, mà vì để ghi sổ."
Sở Dao cũng nhìn qua: "Có thể cho thiếp nhìn qua sổ sách được không?"
Có gì không thể, Khấu Lẫm ấn cơ quan, từ tầng ngầm dưới cùng lấy ra một quyển sổ sách thật dày đưa cho nàng.
Sở Dao vừa lật xem vừa hỏi: "Chuyện kinh doanh của chàng là do ai quản lý?"
"Thu mua tâm phúc." Khấu Lẫm bắt đầu giảng giải cho nàng nghe lịch sử làm giàu của mình, cùng với cách phân bố tài sản và cách vận hành kinh doanh.
Sở Dao hỏi một câu hắn đáp một câu, thao thao bất tuyệt nói suốt một đường.
Sổ sách lăn qua lộn lại xem xét vài lần, trong lòng Sở Dao dần dần có một chủ ý: "Phu quân, thiếp cảm thấy thiếp không thể chỉ hiểu biết tư duy phá án của chàng, mặt khác cũng muốn đuổi kịp."
Khấu Lẫm nhất thời không hiểu rõ: "Mặt khác?"
Sở Dao giải thích: "Chính là thủ đoạn kiếm tiền cũng như tâm lý yêu tiền của chàng thiếp cũng muốn hiểu biết, nếu như vậy thì sau này sẽ không bao giờ lãng phí."
Có thể có được tâm tư này Khấu Lẫm đã cảm thấy rất an ủi, đang muốn nói không sao đâu lại thấy Sở Dao từ trên đùi hắn ngồi dậy, móc hết tất cả khế đất và kim phiếu trong hộp binh khí đều nhét vào túi áo choàng, nhét đến mức căng phồng. Sổ sách thì không nhét vừa, nàng bèn bỏ vào túi da chứa đầy vật tùy thân.
Sở Dao giống như hạ quyết tâm, ánh mắt lộ ra kiên nghị: "Sau này thiếp muốn nghiêm túc học tập quản gia và kinh thương, vì phu quân quản lý tiền tài và xử lý kinh doanh. Nói cách khác, thiếp luôn cảm thấy chàng đưa tiền cho thiếp chứ không phải tiền do chính thiếp kiếm được, vì thế thiếp tiêu xài chẳng hề có một chút cảm giác đau lòng nào."
Thôi chết rồi, đại sự không ổn, thật sự không ổn! Gân xanh sau tai Khấu Lẫm giựt thình thịch. ?
Vừa nói dứt lời, Sở Dao lại duỗi tay thọc vào trong tay áo của hắn, móc hết tất cả kim phiếu ngân phiếu hắn giấu trong tay áo: "Chờ chúng ta đến Kim Trúc, thiếp sẽ mua một quyển sách nữa để làm thống kê. Nghe chàng giải thích những chuyện này, sau khi thiếp nghiêm túc phân tích cho rằng quản lý tiền bạc không làm khó được thiếp. Cứ như vậy, sau này thiếp sẽ không vô tri đến thế, mà chàng cũng không cần vất vả, có thể chuyên tâm góp sức cho triều đình, lại không cần lo lắng cho tương lai. Nếu chàng cần dùng đến tiền thì tới tìm thiếp lấy là được."
Sét đánh giữa trời quang, toàn bộ thân mình Khấu Lẫm đều nhịn không được run nhè nhẹ, may mắn xe ngựa xóc nảy mới không bị Sở Dao phát giác.
Hắn đưa tay nhéo thật mạnh phần bên trong đùi của mình, buộc chính mình phải nói ra chữ "Không"!
Mau nói "Không" đi chứ!
Sở Dao nhìn Khấu Lẫm: "Phu quân, thiếp thấy sắc mặt chàng không tốt lắm, đến tột cùng là không tin được thiếp hay không tin thiếp có thể làm tốt?" Sở Dao nói, lộ ra vài phần thấp thỏm bất an, "Có phải thiếp quá tự tin hay không?"
Khấu Lẫm vội nói: "Đâu thể nào làm khó được nàng! Nàng thông tuệ như thế, học cái gì cũng mau, nhất định quản tốt hơn nhiều so với ta"
Được Khấu Lẫm khẳng định, bộ dáng Sở Dao giống như ăn được viên thuốc an thần, cười hớn hở nói: "Một khi đã như vậy, sau này chàng kiếm lời được thì hãy kịp thời báo cho thiếp, không được gạt thiếp, như vậy thiếp mới có thể làm tốt công việc quản gia. Nếu chàng gạt thiếp, đó là chàng đã vi phạm lời hứa lúc trước chàng đã nói 'Kết tóc làm phu thê, ân ái không nghi ngờ'."
"Sẽ không, khẳng định sẽ không giấu."
Khấu Lẫm mỉm cười, trong nụ cười dường như đong đầy nước mắt.
Đây hoàn toàn khác hẳn với những dự đoán trước khi hắn ở rể, quyền quản gia của Sở gia hắn không giành được vào tay, một chút tiện nghi đều quăng xuống dốc, tại sao hiện giờ ngay cả tài sản của mình cũng phải toàn bộ giao ra?