Cẩm Thiên An nhìn xunh quanh rất tối khó mà thấy được. “ Qủa thật là không có ai thiệt ”
“ Ở đó có vũng nước gì đó thì phải ” . Dĩnh Cửu Hàn chỉ tay ở gần chỗ quả bóng. Lạc Hoa và Cẩm Thiên An nhìn về hướng tay của hắn ta nhưng do tối quá cả hai chỉ thấy quả bóng có màu cam cam.
Dĩnh Cửu Hàn bóp mũi của Cẩm Thiên An “ Đau….đau….anh làm gì mà bóp mũi tôi vậy ”.
Dĩnh Cửu Hàn cầm càm Cẩm Thiên An đưa về hướng của quả bóng. “ Em thử đưa mũi ở hướng này rồi ngửi thử đi ”.
Cẩm Thiên An quả thật chẳng hiểu gì cả nhưng quả thật khi cậu ngửi kĩ thì có ngửi được mùi khai khai y như lúc còn đứng ở bên ngoài vậy . “ Là mùi hồi nãy ” Cậu chạy đến chỗ phát ra mùi .
Lạc Hoa và Dĩnh Cửu Hàn cũng chạy theo . Cả ba đến chỗ gần quả bóng thì thấy có một vũng nước bầy hầy chất nhờn màu đen y như lời của Dĩnh Cửu Hàn nói.
“ Đây là gì ? ” Lạc Hoa hỏi.
Dĩnh Cửu Hàn ngồi xuống xem , đưa tay chạm vào vũng chất nhờn màu đen đó “ Qủa thật mùi hơi khai ”.
Cẩm Thiên An che mũi lại nói “ Mùi quá khai chứ hơi khai chỗ nào ”.
Lạc Hoa ngồi xuống ngửi “ Nhìn ghê quá đi mà mùi nó hơi khai thôi , nếu mà đứng xa khó mà ngửi được vậy mà chị An đứng ở góc đó lại ngửi được hay thiệt ”.
Dĩnh Cửu Hàn nghe vậy hắn liền cười nói “ Thì chắc mũi thính như chó…….” .
“Bộp” Cẩm Thiên An đánh lên đầu Dĩnh Cửu Hàn một phát khiến cho hắn choáng váng “ Dám gọi tôi là chó hả ”.
Lạc Hoa nhìn dáng vẻ của Dĩnh Cửu Hàn cũng đáng đời cô cười thầm trong bụng.
Dĩnh Cửu Hàn ôm đầu mà xoa cho đỡ đau , hắn nghĩ rằng đáng ra không nên chọc vào Cẩm Thiên An.
Lạc Hoa hỏi “ Vậy chúng ta nên làm gì , giờ cũng đã tối rồi nếu muốn điều tra thì đợi sáng được không ? giờ khuya quá với lại chỗ này xa chỗ ở của chúng ta đấy lỡ mà gặp bà giám thị thì xác định toang ”.
Dĩnh Cửu Hàn nghe vậy cũng đồng ý, hắn nói “ Vậy ngày mai chúng ta sẽ điều tra thêm thông tin của cậu học sinh này, giờ chúng ta nên về thôi ”.
Cả bọn đi hướng cửa thì Cẩm Thiên An chợt thấy có bóng ai đó vừa mới đi ngang qua cậu, cậu quay qua thì thấy bóng trắng của cậu học sinh mặc áo thể thao ghi số bốn . “ Nè hai người ”.
Lạc Hoa và Dĩnh Cửu Hàn không nghe mà cứ từ từ bỏ đi xa. Cẩm Thiên An bắt đầu thấy không ổn.
“ Bụp….Bụp” cậu nghe thấy có tiếng đập bóng cậu quay lại phía sau nhìn thì vẫn còn thấy bóng trắng của cậu học sinh đang đập bóng xuống đất chơi qua chơi lại rồi đưa bóng vào rổ rất điêu luyện.
Cẩm Thiên An quay lại nhìn ở cửa thì không còn thấy Lạc Hoa và Dĩnh Cửu Hàn đâu nữa . “ Bọn họ đâu rồi? ” . Cẩm Thiên An quay lại nhìn cái bóng trắng không còn đập bóng nữa . Mà lần này cậu thấy thêm một người nữa.
Người đó là phụ nữ mặc bộ đồ đen đang ôm cậu học sinh áo số bốn đó mà tươi cười giống như hai mẹ con vậy . Nhìn trông rất hạnh phúc thì dần người phụ nữ áo đen kia biến mất . Chỉ còn cậu áo số bốn đang đập bóng thì bỗng bị một người phụ nữ khác dằn co đẩy tới đẩy lui khiến cho cậu đập đầu vào tường .
Cẩm Thiên An chứng kiến cảnh tượng đó giống như cậu đang xem kí ức của người khác vậy . Người phụ nữ đó xô đẩy cậu áo số bốn vào tường khi thấy cậu chảy máu quá nhiều , bà ta hốt hoảng mà bỏ đi để cho cậu số bốn đó chảy máu rất nhiều rồi dần dần mất đi ý thức.
Cẩm Thiên An muốn chạy đến giúp nhưng hai chân lại cứng đơ không thể di chuyển được . Cậu đành bất lực mà xem tiếp , lúc này người phụ nữ áo đen đó xuất hiện ôm cậu số bốn đó gào khóc rất thảm thiết khiến cho Cẩm Thiên An nghe mà khó chịu ở tai giống như nó vang bên trong đầu cậu vậy.
Lúc này người phụ nữ áo đen đó đứng dậy dần dần tiến gần Cẩm Thiên An , trên tay cầm khúc gỗ rất dày , bộ đồ của bà ta giờ lại dính rất nhiều máu khuôn mặt thì không thấy rõ chỉ có thể nhìn thấy nụ cười mang rợn của bà ta mà thôi.
Cậu bây giờ quay qua quay lại thì không thấy bọn Dĩnh Cửu Hàn và Lạc Hoa , cậu bắt đầu hoang mang vì người đàn bà đó đã đứng trước mặt mình rồi “ Phải làm sao đây ”.
Người đàn bà đó dần đưa cây gỗ lên , miệng cười toe toét , mùi máu nặng khắp nơi , những cái bóng y như linh hồn cứ khóc lóc dần dần xuất hiện rất nhiều xung quanh cậu . Cậu cảm nhận được cái chết đang chờ cậu.
Người phụ nữ cầm khúc gỗ dơ lên cao như sắp đánh lên đầu cậu . Lúc này cậu rất hoảng sợ , mũi thì khó chịu vì nặng mùi của máu , chân cứng đơ không thể nhút nhích . Cậu bắt đầu la lên cầu cứu nhưng không ai nghe.
“ Hiên Minh! ”
“ Hiên Minh? ” Cậu đang trên bờ vực của cái chết thì nghe phụ nữ đang nói gì đó hình như là tên của ai đó. Nói xong bà ta đưa cây đập lên đầu cậu.
“ Thiên An! ”
“ Thiên An! ”
“ Chị An! Mau tỉnh lại đi ”
“ Thiên An! Em mau tỉnh lại đi ”.
Cậu nhắm mắt nhắm mở thì thấy mình đang nằm trên đùi của Dĩnh Cửu Hàn , không còn thấy người phụ nữ đáng sợ kia nữa. Hai người bọn họ kêu tên cậu rất nhiều , nhất là Lạc Hoa kêu muốn khóc , cậu vuốt nước mắt Lạc Hoa“ Tại sao em lại….khóc vậy ”.
“ May quá….huhu…..chị tỉnh lại rồi ” Lạc Hoa nhào lên ôm Cẩm Thiên An.
Ban đầu khi Cẩm Thiên An nằm lên đùi của Dĩnh Cửu Hàn thì cảm nhận rất nhẹ nhưng giờ Lạc Hoa nhào đến ôm Cẩm Thiên An thì giờ hắn ta đang cảm giác rất nặng “ Trời ơi , cô nặng quá Lạc Hoa…..đi ra , để yên cho em ấy bình tỉnh lại ”.
Cẩm Thiên An vẫn còn lờ đờ chưa hiểu chuyện gì xảy ra , cậu từ từ đứng dậy sờ lên đầu “ Mình chưa bị gì sao ”. Cậu quay qua hỏi “ Rốt cuộc tôi bị gì vậy? ”.
Lạc Hoa kể lại “ Lúc mọi người rời đi thì chị tự nhiên ngã xuống đất , kêu mãi không tỉnh , mồi hôi cứ chảy đầm đìa miệng thì nói áo số bốn , áo số bốn gì đó , em và anh ta làm hết mọi cách kêu chị không tỉnh mà tình hình ngày càng tệ hơn . Rồi anh ta thấy không ổn liền lấy chất nhờn màu đen ở vũng bầy hầy đó tán vào mặt chị một phát nên chị mới tỉnh lại được mà trước khi tỉnh chị còn nói gì đó mà Hiên Minh , Hiên Minh nào đó ”.
Cẩm Thiên An nghe xong hết mọi việc mà Lạc Hoa kể nhưng điều khiến cậu không chấp nhận muốn lôi tên Dĩnh Cửu Hàn ra đập nhừ tử vì dám chét chất nhờn đó vô mặt cậu nhưng hình như là nhờ Dĩnh Cửu Hàn mà cậu mới tỉnh lại được. Nên cậu bỏ qua không đánh Dĩnh Cửu Hàn.
“ Lúc nãy em thấy gì à ? ” Dĩnh Cửu Hàn hỏi.
Cẩm Thiên An đưa tay lên đầu từ từ nhớ lại những gì cậu đã thấy , cậu kể lại hết những gì mình nhớ ra được . Lạc Hoa nghe vậy liền ôm Cẩm Thiên An xoa xoa “ Tội nghiệp chị tôi quá đi…hic ”.
Cẩm Thiên An bị Lạc Hoa siết ôm chặt muốn nghẹt thở “ Nè nè…. chị sắp nghẹt thở….chết rồi đấy ” .
Lạc Hoa nghe vậy liền buông ra “ Em xin lỗi! ”.
Dĩnh Cửu Hàn nghe hết câu chuyện mà Cẩm Thiên An kể hắn ngồi ngẫm nghĩ lại thật lâu rồi hắn nói “ Đi! Chúng ta mau đi về phòng , ở đây lâu quá sẽ không an toàn ”.
Lạc Hoa không hiểu gì nhưng thấy nét mặt của Dĩnh Cửu Hàn rất căng thẳng , cô liền đỡ Cẩm Thiên An đứng dậy rồi cả ba cùng về phòng.
Cả ba về tới phòng thì đã hơn ba giờ sáng , Dĩnh Cửu Hàn không nói gì mà lặng lẻ lên tầng giường của mình mà nằm quay mặt vô tường giống như ngày hôm qua .
Lạc Hoa thì đỡ Cẩm Thiên An nằm xuống giường nghỉ ngơi . Cẩm Thiên An vừa mới nằm xuống thì đã ngủ . Lạc Hoa cũng cảm thấy hơi mệt nên đã nằm trên giường mà ngủ.
Cả hai Lạc Hoa và Cẩm Thiên An đều ngủ chỉ có Dĩnh Cửu Hàn là vẫn chưa ngủ , hắn suy nghĩ “ Nếu biết như vậy thì mình đã không đưa cho em ấy tờ giấy đó ”.
Sáng hôm sau , mọi người đều đi ăn hết chỉ có riêng phòng của bọn Cẩm Thiên An thì vẫn đóng cửa chưa thấy ai ra.
Trần Linh quay qua hỏi mọi người có nên kêu bọn họ thức hay không , nhưng đa số những người khác đều không bận tâm mà mặc kệ bỏ đi. Trần Linh tới đập cửa nhưng không ai trả lời , cô hết cách đành phải bỏ đi.
Tới trưa thì Cẩm Thiên An thức dậy , do cậu buồn đi vệ sinh nên cậu bỏ ra ngoài.
“ Má ơi , mặt mình bắt đầu hơi nhạt quá còn đâu là khuôn mặt vàng Hottrend nữa ”.
Cậu nhìn trong gương soi khuôn mặt của mình “ Ở đây mới có ba ngày mà như một tháng vậy , mà hình như hôm qua mình xém chết đúng không ? Tại sao ? mình đâu có bật điều kiện tử vong , chắc một hồi phải hỏi tên Dĩnh Cửu Hàn mới được…..”.
Cậu từ trong phòng vệ sinh đi ra vừa suy nghĩ thì chợt thấy Dĩnh Cửu Hàn cũng đang định đi vô .
Dĩnh Cửu Hàn ngạc nhiên nhìn chằm chằm Cẩm Thiên An còn Cẩm Thiên An vẫn không hiểu gì khoảng mấy giây sau cậu nhìn ánh mắt của Dĩnh Cửu Hàn thì cậu mới chợt nhận ra “ Chết! mình quên hiện giờ mình đang là nữ nhưng nãy mắc quá không để ý nên đi vô luôn phòng vệ sinh nam . Nhưng tại sao hắn lại ở đây, mình tưởng giờ này không có ai chứ ”.
Dĩnh Cửu Hàn đẩy Cẩm Thiên An đè sát tường chống tay lên tường chặn lại không cho Cẩm Thiên An bỏ đi “ Này! Anh đang làm gì vậy ”.
Dĩnh Cửu Hàn cầm càm Cẩm Thiên An nâng lên , dùng ánh mắt nhìn chằm chằm Cẩm Thiên An “ Tại sao em lại vô phòng vệ sinh nam làm gì vậy? ”.
Trước ánh mắt của Dĩnh Cửu Hàn cậu đỏ mặt mà quay mặt đi hướng khác “ Anh….anh nói chuyện có cần đè tôi sát tường như vậy không? ”.
Dĩnh Cửu Hàn thấy Cẩm Thiên An tránh mặt nhìn hướng khác, hắn khó chịu khi bị né tránh như vậy , hắn xoay càm Cẩm Thiên An quay lại hướng mặt của mình “ Tôi cũng nói cho em biết , khi tôi đang nhìn em nói chuyện thì em đừng hòng tránh mặt nhìn hướng khác ”.
Cẩm Thiên An cảm thấy bất lực trước quy lực của tên Dĩnh Cửu Hàn này . Cậu nhìn ánh mắt của Dĩnh Cửu Hàn như mắt của đại bàng có thể nhìn thấu xuyên tâm can của người khác , cậu ngại ngùng khi cứ nhìn ánh mắt đó mãi , cậu đá vô chân Dĩnh Cửu Hàn “ Tôi đi nhầm phòng vệ sinh được không ”.
Nói xong thì cậu bỏ đi để Dĩnh Cửu Hàn một mình ôm chân la đau . Dĩnh Cửu Hàn nhìn bóng lưng mỏng manh của Cẩm Thiên An bỏ đi với khuôn mặt đỏ . Hắn ngồi cười gian manh như suy nghĩ gì đó không hề trong sáng.
Cẩm Thiên An chạy về phòng tìm Lạc Hoa nhưng không thấy đâu , cậu ngó ra cửa sổ thì thấy Lạc Hoa đang ở ngoài sân trường đang nói chuyện gì đó với hai học sinh nữ . Cậu thấy vậy liền chạy xuống sân.
“ Lạc Hoa! Em đang làm gì vậy ” Lạc Hoa nghe từ xa có tiếng của Cẩm Thiên An , cô quay qua “ Chị An! ”.
Hai đứa học sinh thấy Cẩm Thiên An chạy lại thì tụi nó cũng bỏ đi . Lạc Hoa thấy vậy liền ngăn lại nhưng không thành cứ thế nhìn tụi nó bỏ chạy “ Nè hai đứa đi đâu vậy! ”.
Cẩm Thiên An đi tới thì hai đứa học sinh kia cũng bỏ chạy luôn như đang sợ gì đó “ Sao bọn nó vừa thấy chị lại chạy vậy? ”.
Lạc Hoa cũng nhúng vai không biết gì “ Em cũng không biết nữa, tự nhiên mới nói phân nữa thì tụi nó liền chạy ”.
“ Mà em hỏi tụi nó cái gì à ” Cẩm Thiên An hỏi.
Lúc này Dĩnh Cửu Hàn cũng đi tới nói “ Tôi vừa tìm được manh mối hai người mau vào trong đi ”.
Lạc Hoa nghe vậy cũng nói “ Em cũng vậy ”.
Cẩm Thiên An bất ngờ khi mới chốc hai người này đã tìm được thêm manh mối mới “ Vậy chúng ta vào phòng đi rồi nói ”.
“ Ừ ” Dĩnh Cửu Hàn.
“ Dạ ” Lạc Hoa
Về tới phòng cả ba đều ngồi xuống bàn . Lạc Hoa dành kể trước về manh mối của mình vừa mới tìm được . Hai đứa bé học sinh hồi nãy kể lại với Lạc Hoa rằng ở trường đại học X là trường rất nổi tiếng về các tác phẩm tranh mĩ thuật do chính tay học sinh vẽ cũng như những học sinh khác đã ra trường đều lưu trữ những bức tranh nổi tiếng .
Điều quan trọng hết sức gây cấn ở đây là phòng mỹ thuật trong trường đại học X này treo những bức tranh của các họa sĩ nổi tiếng cũng như của các học sinh , trong đó có một bức tranh khá là nổi tiếng đó là bức tranh nàng Mona Lisa của Leonardo Da Vince. Nàng Mona Lisa có nụ cười và ánh mắt rất đẹp.
Lạc Hoa làm khuôn mặt đáng sợ như ra vẻ cho câu chuyện thêm phần đáng sợ hơn . Mọi người trong trường này đều đồn rằng mắt của nàng trong bức tranh vẽ có thể cử động
được “ Rất là đáng sợ đúng không nào ”.
Cẩm Thiên An vẫn còn nghi ngờ “ Tại sao bọn chúng lại biết được câu chuyện này ”.
Lạc Hoa nói “ Em cũng hỏi y chan như chị vậy , tụi nó liền nói rằng có một em nữ học sinh bỏ quên đồ ở phòng mỹ thuật và quay lại lấy vào ban đêm, cô lấy xong thì quay lại ngó nhìn lên bức tranh thì thấy ánh mắt của Mona Lisa luôn nhìn chằm chằm vào mình và dù cô bé có di chuyển như thế nào đi nữa thì ánh mắt ấy vẫn nhìn theo cô bé, cô bé hoảng sợ quá nên bỏ chạy . Cũng có rất nhiều học sinh khác vì quá tò mò mà ban đêm lẻn vào để xem ai ngờ lại bị ánh mắt đó hù dọa mà chạy mất dép ”.
Cẩm Thiên An nghe vậy cậu ngẫm nghĩ rồi nói “ Vậy là chúng ta biết thêm manh mối là bức tranh Mona Lisa đôi mắt của nàng ta có thể động đậy được ”.
Lạc Hoa gật đầu lia lịa nói “ Đáng ra em định hỏi thêm nhưng không hiểu tại sao vừa mới thấy chị An thì tụi nó liền bỏ chạy như thấy ma ấy ”.
Cẩm Thiên An nghe vậy cậu liền cảm thấy chắc do ở bên trong cánh cửa Hell ba ngày ăn uống không đủ với ngủ không đủ giấc nên nhan sắc hơi tái bị người khác chê là ma cũng không nói gì được.
Dĩnh Cửu Hàn nhìn khuôn mặt của Cẩm Thiên An bí sị mà cười thầm như có thể đoán được rằng Cẩm Thiên An đang suy nghĩ gì “ Không phải do nhan sắc của em mà bọn chúng bỏ chạy đâu”.
Cẩm Thiên An nghe vậy cậu liền xấu hổ nói “ Anh làm như biết được tôi suy nghĩ gì chắc ”. Tuy cậu nói vậy nhưng quả thật lời anh ta nói cũng không sai . Cậu nhìn ánh mắt của Dĩnh Cửu Hàn như mắt đại bàng “ Tên này quả thật là đáng sợ ”.
Lạc Hoa quay qua nói “ Vậy còn manh mối của anh thì sao? ”