Tiểu Tinh nghe vậy liền quác lên mặt Dĩnh Cửu Hàn ‘‘Tôi chịu hết nổi rồi, cái gì mà đi điều tra, bộ anh tưởng mình là thám tử chắc’’.
“Này cô bình tĩnh lại chút” Cẩm Thiên An nói.
Tiểu Tinh quay qua quác vô mặt Cẩm Thiên An “Bình tĩnh cái con khỉ á, khi không tự nhiên xuất hiện ở đây kêu giải thích thì giải thích cũng chẳng ai hiểu gì , cô kêu người khác bình tĩnh là bình tĩnh được hả”.
‘‘Haizz, chính là không biết nên mới bình tĩnh đấy” Dường như Cẩm Thiên An muốn khuyên cô Tiểu Tinh nhưng không thành.
Cô gái Tiểu Tinh này từ đầu đến giờ không hề nói gì là một chút lí lẻ cả, cô chỉ biết la lên hoặc mắng chửi người khác mà không biết suy nghĩ gì.
Dĩnh Cửu Hàn không nhịn nổi nữa hắn tiến gần Tiểu Tinh nhìn chằm chằm bằng ánh mắt lạnh lùng như băng giá vậy. Tiểu Tinh lúc này nhận được ánh mắt chào đón cô bắt đầu hơi run “Anh…anh muốn làm gì?”.
Dĩnh Cửu Hàn không nói gì mà vẫn nhìn chằm chằm rồi dí sát vào tai Tiểu Tinh nói “Nếu muốn sống, tốt nhất cô nên giữ cái miệng mình lại cho cẩn thận”.
Nói xong hắn bỏ đi về hướng Cẩm Thiên An bỏ lại Tiểu Tinh một mình với đám người đang run rẩy “Hắn ta đáng sợ quá”.
Lạc Hoa thấy Dĩnh Cửu Hàn nói gì đó với Lạc Hoa mà khiến cho cô ta run rẩy dữ dội. Cô liền chạy tới ôm Cẩm Thiên An “Chị ơi! em sợ hắn ta mới là người nguy hiểm nhất ở đây á”.
Lúc đấy Dĩnh Cửu Hàn cũng đến gần Cẩm Thiên An rồi nên cũng nghe được Lạc Hoa nói gì với Cẩm Thiên An “Haha nhìn hắn ta có chỗ nào là đáng sợ đâu”. Cẩm Thiên An cười.
Dĩnh Cửu Hàn nghe vậy liền vò đầu Cẩm Thiên An trông điệu bộ vui sướng “Hahaha lần đầu có người nói tôi không hề đáng sợ đấy”.
Cẩm Thiên An bị vò đầu như con gái vậy, cậu tức quá hất tay Dĩnh Cửu Hàn ra “Anh nói chuyện bình thường là được rồi có cần vò đầu tôi như vậy không”.
Dĩnh Cửu Hàn đưa tay lên cao giống như đầu hàng vậy “Rồi, rồi anh biết rồi”.
Cả bọn đang nói chuyện thì có một người đàn bà đến gần họ. Cẩm Thiên An quay qua nhìn thấy người này lúc đầu không hề có mặt trong nhóm vì khi bắt đầu cả đám chỉ có mười hai người gồm sáu nam và sáu nữ nhưng trừ một tên côn đồ trong đám họ vậy là còn mười một người vậy mà người đàn bà kia đâu ra lại xuất hiện trong đám đông học sinh.
Người đàn bà đó đứng trước mặt mọi người nói “Chào mọi người tôi là giám thị ở đây, như trong điện thoại tôi đã nói với mọi người sẽ lao bụi bậm trông khuôn viên trường này hiện chúng tôi có chuẩn bị phòng ở sẵn cho các quý vị rồi nên mọi người có thể thoải mái khi ở đây”.
Mọi người nhìn bà giám thị đều tỏ vẻ hơi sợ vì trông bà cô giám thị này có khuôn mặt trắng bệch, hai mắt nhắm lại, khuôn miệng thì vừa nói vừa cười nếu như để ý kĩ lại thì nụ cười của bà ta gần sát ngay tai trông giống như mấy bộ phim kinh dị vậy.
Lạc Hoa nhìn bà ta cũng hơi sợ nhưng vẫn hốt lên nói “Chúng tôi có nhận cuộc điện thoại nào đâu”.
Lạc Hoa nói xong thì bà giám thị đó cũng quay qua nhìn cô chằm chằm, khuôn mặt tỏ vẻ ra rất vui trông càng ngày còn dị hơn. “Vậy à” bà giám thị nói.
Típ Típ Típ. Bỗng tất cả mọi người đều nhận được một cú điện thoại. Không ai trong đám dám bắt máy vì họ vẫn còn sợ vụ của Lạc Hoa lúc đầu khi nghe điện thoại người bắt máy không phải là người mà là thứ gì đó rất đáng sợ.
“Alo!’’ Dĩnh Cửu Hàn là người bắt máy đầu tiên. Tất cả mọi người ai nấy cũng đều bất ngờ vì cậu ta dám mở máy lên nghe lập tức.
“Alo!” Người bên đầu dây bên kia không nói gì. Bà giám thị lên tiếng “Tất cả phải cùng mở máy mới được”.
Mọi người nghe vậy đều run rẩy không ai dám bắt máy theo lời của bà giám thị.
“Alo!” Người bắt máy tiếp theo là Cẩm Thiên An. Cả đám há hốc mồm khi thấy một cô gái mỏng manh lại dám bắt máy nghe.
Lạc Hoa quay qua hỏi Cẩm Thiên An “Sao chị lại bắt máy, chị không sợ mình sẽ xảy ra chuyện gì à”.
Cẩm Thiên An nghe vậy cậu trả lời dứt phát mà không cần suy nghĩ gì “Không! Nếu có chuyện gì thì nãy giờ hắn ta sẽ là người đầu tiên bị rồi” Cậu chỉ tay về phía Dĩnh Cửu Hàn.
Dĩnh Cửu Hàn lên tiếng “Haizz, mọi người cứ bắt máy đi, không sao đâu nếu chết thì chết có duy nhất một hoặc hai người thôi”.
Lạc Hoa gượng cười “Anh làm như mạng người như đồ chơi vậy”.
Cả bọn kia đều đồng thanh phản bác ý kiến của Dĩnh Cửu Hàn. Cẩm Thiên An cảm thấy không khí xung quanh đều không ổn cậu lên tiếng “Nếu mọi người cảm thấy sợ thì bắt máy rồi để xa ra vậy là được, chứ mọi người cứ chần chờ như vậy thì biết chừng nào mới được về thế giới thực”.
Cả đám nghe Cẩm Thiên An nói cũng có lí, vài giây sau có tám người bắt máy nhưng để điện thoại xa ra khỏi người.
Dĩnh Cửu Hàn quay qua nhìn ba người còn lại là Lạc Hoa, Tiểu Tinh và La Mã cả ba bọn họ vẫn chần chừ không chịu bắt máy. Chiếc điện thoại cứ vang lên cùng một tiếng chuông “Típ Típ Típ” không ngừng khiến cho cả ba đều sợ nhất là Lạc Hoa vì chiếc điện thoại bị giẫm nát ban nãy không biết từ lúc nào đã hồi phụ trở lại với lại cô là người đã nếm phải sự cận kề cái chết đầu tiên trong số bọn họ.
Cẩm Thiên Hoa thấy nổi sợ của Lạc Hoa nên cậu “Đưa điện thoại đây” cầm luôn chiếc điện thoại của Lạc Hoa bắt máy.
Dĩnh Cửu Hàn quay qua nói “Cô không sợ à?”.
“Không biết nữa” Cẩm Thiên An nói.
Lạc Hoa xúc động vì hành động của Cẩm Thiên An, cô ôm chặt cơ thể của Cẩm Thiên An lại “Em cảm ơn chị nhiều, em sẽ không quên chị đâu”.
Cẩm Thiên An cảm thấy khoái khi được gái ôm “Không có gì đâu hehe nhưng sao em lại sờ sờ lên ngực chị vậy?”.
Lạc Hoa thấy biết ơn nên cô ôm chặt rồi nhân cơ hội sờ sờ lên ngực của Cẩm Thiên An “Hehe nhưng mà sao ngực chị hơi nhỏ vậy”.
Cẩm Thiên An nghe vậy cậu bức xúc suy nghĩ “Thì tôi là con trai mà làm gì có ngực bự đâu mà sờ”.
Dĩnh Cửu Hàn thấy vậy cậu liền lôi Lạc Hoa ra khỏi người Cẩm Thiên An “Tại sao cô lại được sờ ngực em ấy chứ”.
Lạc Hoa bị lôi ra nói “Tụi tôi là con gái mà nên sờ nhau cũng đâu có sao”.
“Không! có sao đấy” Cẩm Thiên An suy nghĩ.
Trong vòng mười phút vòng vo thì đã được chín người bắt máy giờ chỉ còn Tiểu Tinh với La Mã là chưa bắt máy.
Bà giám thị quay qua nhìn hai người họ mà không mở mắt chỉ có nụ cười là giữ nguyên từ lúc bã xuất hiện, một nụ cười tuy không đáng sợ nhưng nó cũng đã mang một chút gì đó mang rợ “Giờ chỉ còn hai người đấy, mau bắt máy đi ” Bà giám thị nói.
Tiểu Tinh và La Mã nhìn chiếc điện thoại run rẩy, Tên La Mã không biết nhục là gì đến nói với Cẩm Thiên An “Hay cô cũng bắt máy hộ tôi đi”.
Tiểu Tinh thấy vậy cũng chạy lại Cẩm Thiên An “À chị ơi, chị cũng giúp em bắt máy đi”.
Cẩm Thiên An mới đây trong chốc lát cậu được thêm hai người nhờ sự giúp đỡ nữa nhưng cậu thì chỉ có hai tay không thể cầm được mà Tiểu La và La Mã cứ chèn ép cậu bảo giúp. Cậu không còn cách nào nên đã đưa tay ra cầm thêm nhưng bị Dĩnh Cửu Hàn chặn lại.
“Mấy người có mắt để trưng à, không thấy em ấy còn chỗ nào cầm đâu với lại hai người nhanh bắt máy đi. Đừng làm mất nhiều thời gian của mọi người”. Dĩnh Cửu Hàn nói xong Tiểu Tinh và La Mã tỏ vẻ chán ghét tức giận mà bỏ đi, cả hai bọn họ nhờ sự giúp đỡ của những người khác nhưng không ai chấp nhận bắt máy dùm. Cả hai bọn họ trong cơn thất vọng vì không được giúp đỡ nên đã tự bắt máy và để xa ra.
Vậy là tất cả mọi người đều đã bắt máy. Cú điện thoại của tất cả mọi người vẫn im lặng không có động tĩnh gì.
“Sao chưa có gì xảy ra, rõ ràng tất cả đã bắt máy rồi mà” Cẩm Thiên An lên tiếng.
“Alo!” Bỗng tất cả các cuộc điện thoại đều phát ra tiếng người.
“Hôm nay chúng ta có khách bên trường đại học X thuê chúng ta dọn dẹp trong vòng bảy ngày nên mọi người nhớ làm trọn nhiệm vụ của mình nhé, sau bảy ngày tôi sẽ gọi lại, cảm ơn” Bíp.
Cuộc điện thoại đã kết thúc tất cả mười một người lúc đầu đều nghe có chung là một giọng nói của người đàn bà nói chuyện với họ giống như là cấp trên vậy. Mặc dù cuộc điện thoại đầu dây bên kia là người nói nhưng tất cả bọn họ đều có vẻ đang sợ gì đó.
“Nãy mọi người có nghe tiếng gì không? lúc người đàn bà nói câu cuối là sau bảy ngày bà ta sẽ điện lại hình như có tiếng cười rất nhỏ thật là đáng sợ” Lạc Hoa nói trông vẻ sợ hãi.
Bà giám thị bắt đầu lên tiếng “Vậy là mọi người nhận được nhiệm vụ rồi nhé, giờ tôi sẽ dẫn mọi người đi tham quan chỗ ở cho mọi người rồi ngày mai mấy vị có thể bắt tay làm việc nhé”.
Bà giám thị từ từ bước vô một ngôi nhà to ở gần khuôn viên trường, không ai dám đi theo bà ta nhưng chỉ có Dĩnh Cửu Hàn dẫn đầu đi rồi đến Cẩm Thiên An và Lạc Hoa vẫn bám theo cậu, chín người kia thấy vậy cũng đi theo vì họ sợ khi đứng ở đó một mình với xung quanh là học sinh chỉ đi vòng tròn theo chiều đồng hồ thì quả thật còn đáng sợ hơn là đi theo bà ta.