“Lúc ngủ đừng có mở điều hòa thấp quá, ngủ ngon.’’
Qúy Hi nhìn chằm chằm những lời Kiều Chi Du gửi tới, ngồi ngốc hai giây. Cũng gửi lại “Ngủ ngon.’’, nàng liền buông điện thoại xuống, chui vào ổ chăn.
Trong phòng một mảnh tối đen, để lại một bóng đèn nhỏ xua tan đi bớt bóng tối, trên tủ đầu giường là con mèo chiêu tài vẫn duy trì nụ cười vui vẻ thoải mái đấy. Qúy Hi nâng tay lên vuốt vuốt con mèo, vẫn chưa buồn ngủ.
Chẳng lẽ là thích sao, chắc là không phải rồi, nàng tự cảm thấy bản thân mình là người dễ tích cực thôi, cho lên đối với ái muội không rõ này nàng vẫn luôn cánh cánh trong lòng. Hơn nữa mình đối với Kiều Chi Du vốn dĩ đã có nhiều thiện cảm từ trước đến nay, có lẽ vì điều đó lên tự nhiên minh lại đem cái thiện cảm đơn thuần này mà suy nghĩ lung tung.
Cứ nghĩ như vậy, Qúy Hi tự chấn an cho bản thân mình bình tĩnh lại, nàng kéo chăn qua đầu, đem che phủ hoàn toàn bản thân, đi ngủ là tốt nhất tránh cho phải suy nghĩ lung tung.
Chỉ cần ngủ một giấc thức dậy. Ngày mai mình liền đem Kiều Chi Du như là tỷ tỷ là được rồi.
Qúy Hi vốn nghĩ rằng chỉ cần đi ngủ là sẽ tốt lên, kết quả -------
Cũng quá ngây thơ rồi.
Người ta thường nói, ban ngày suy nghĩ cái gì quá nhiều, thì đêm đó chắc chắn sẽ làm mơ tới nó. Đêm nay Qúy Hi cũng vậy, nàng nằm mơ thấy đêm nay lúc hai nàng còn ở trên vòng quay bánh xe, hay người ngồi ở bên cạnh nhau.
Cảnh đêm vẫn xinh đẹp hoàn mỹ như vậy.
“Xinh đẹp sao?’’
Nàng nhìn Kiều Chi Du: “ Xinh đẹp.’’
“Hũ nút.’’
“Ân.’’
“Ngươi có bao giờ nghe qua cách nói này.’’
“Cái gì?” Nàng hỏi.
“ Nếu ai ở trên đỉnh vòng quay bánh xe hôn môi, thì sẽ vĩnh viễn được ở bên nhau.’’
Nàng còn chưa trả lời, liền bắt gặp được ánh mắt ái muội của Kiều Chi Du, chậm rãi tiến gần lại, một tay xoa xoa nhẹ mặt nàng, cánh môi đỏ lặng yên dừng ở trên khóe môi nàng.
Thật mềm, thật ngọt ngào.
Hôn đến khi toàn thân nàng tê dại, dường như bản thân đã quên luôn cả việc hô hấp.
………………………………
Quý Hi hôm nay không có nằm mơ thấy ác mộng, nhưng nàng vẫn giật mình tỉnh lại, mới từ trong mộng đi ra, trái tim nhỏ bé của nàng còn đang đập mạnh ‘ thình thịch thình thịch’, chỉ là mơ.
Nàng nhìn đồng hồ mới 6 giờ sáng, tuy nhiên trời đã sáng rồi.
Quý Hi sờ sờ cái trán, muốn đi ngủ tiếp, nhưng cho dù làm như thế nào vẫn không thể ngủ tiếp được. Nàng quyết định rời giường, thay một bộ đồ thể thao, đi ra ngoài chạy bộ một vòng buổi sáng cho đầu óc thanh tỉnh lại.
*
Buổi chiều cuối tuần.
Kiều Chi Du đang ở trong phòng quần áo, chọn qua chọn lại, cuối cùng cũng chọn được một chiếc váy bó thân tôn lên toàn bộ vóc dáng của nàng.
Eo thon chân dài.
Ở Kiều Chi Du, nàng luôn đem lại cho người khác cảm giác dịu dàng nhưng không mất đi sự giỏi giang, mỗi khi nàng mặc áo sơ mi, lại mang đến khí chất cấm dục không diễm khói lửa phàm tục, nhưng lúc nàng mặc váy lên lại là một hương vị hoàn toàn khác, kiều diễm nhẹ nhàng.
Nói ra thì ít có người tin, nàng luôn cảm thấy thế giới này thật là trống rỗng. Thời gian trước kia nàng luôn đặt sự nghiệp lên hàng đầu, không có thời gian để suy nghĩ đến chuyện tình cảm, hiện tại ngẫm lại, loại cảm giác lúc đó thật xa xa lạ lạ chứ đừng nói đến là động tâm.
Còn phải nói, Từ trước tới nay nàng còn chưa từng một lần phải đi theo đuổi người khác, càng miễn bàn đến đi theo đuổi một cô gái. Đứng ở trước gương, nàng không khỏi suy nghĩ, không biết là Hũ nút sẽ thích kiểu gì đây ta? Là kiểu ưu nhã, hay là gợi cảm nhờ?
Nhìn bản thân ở trong gương, Kiều Chi Du lại cười cười ngây ngô, đây là đang muốn làm cái gì đây a? Trước kia khi nàng cùng Hứa Thịnh hẹn hò, cũng chưa từng có lần nào sốt sắng trang điểm như bây giờ.
Đây là đang muốn đi câu dẫn cô gái nhỏ hay sao?
…………….. Xác thật thì nàng cũng đang nghĩ tới điều đó.
Nhớ lại ngày hôm qua lúc ở trên vòng quay bánh xe, trông thấy bộ dáng đỏ mặt hồng hồng của ai đó, Kiều Chi Du không nhịn được mà nở nụ cười, nàng thừa nhận rằng đêm đó là nàng cố ý tán tỉnh Qúy Hi, cũng bao gồm luôn cả buổi tối sinh nhật hôm đó.
Nàng chỉ muốn biết rõ chính xác, rốt cuộc Qúy Hi có hay không cũng có ý tưởng không an phận giống như mình.
Hiện tại thì, đại khái nàng đã biết rõ.
“Dì được chưa? Kiều Thanh ở cửa thò đầu ra xem xét, nàng đã đợi rất lâu rồi, dì nói là buổi chiều sẽ dẫn nàng đi tới nhà của lão sư học.
“Chờ dì trang điểm xong đã chúng ta liền đi.’’
“Ân.’’ Kiều Thanh nhấp nhô cái miệng nhỏ.
Nửa tiếng nữa trôi qua.
Kiều Thanh lại đi đến trước cửa phòng ngủ của Kiều Chi Du, trước tiên lễ phép mà gõ gõ vào cửa, đợi qua một lát, mới dùng tay đẩy cửa ra. “ Dì.’’
Kiều Chi Du đang ở trong đó chọn son môi, nhìn đến Kiều Thanh từ phía sau tới, “ Lại làm sao vậy?’’
“Dì còn chưa chuẩn bị xong tốt sao?” Kiều Thanh thật sự là không thể đợi thêm nữa rồi, “ Dì còn bao lâu nữa mới đi đến nhà lão sư vậy?”
“ Được rồi, chuẩn bị đi thôi.’’ Kiều Chi Du bất đắc dĩ, tiểu gia hỏa này làm cái gì mà gấp vậy a, đã đến thúc giục hai lần rồi.
“Ân.’’ Kiều Thanh vui vẻ, còn thẹn thùng nói một câu: “ Dì, hôm nay người thật xinh đẹp.’’
Kiều Thanh đang rất vội, Nàng chỉ cần nghĩ đến buổi chiều được đi đến nhà Qúy Hi, thì buổi chưa ăn cơm đều nhanh hơn mọi ngày gấp nhiều lần. Hiện nay Kiều Thanh luôn mong chờ nhất đó là đến cuối tuần đi qua nhà Qúy Hi học bù. Tuần trước đã không được đi, trong lòng nàng đang rất là nhớ thương lão sư của mình.
Cho nên bây giờ Qúy Hi không cần phải đến đây dậy bù, Kiều Chi Du sẽ dẫn Kiều Thanh đi qua nhà nàng học.
Đợi sau khi học xong, một lớn một nhỏ sẽ ở lại nhà nàng cọ ké bữa tối nữa.
Quý Hi rất sẵn lòng, nàng sớm đã có thói quen cuối tuần sẽ ăn cơm cùng với Kiều Thanh và Kiều Chi Du, nếu các nàng không đến đây cọ cơm, thì ngược lại có cảm giác thiếu thiếu gì đó.
Giữa trưa Qúy Hi ngủ một lát, dùng nước lạnh rửa qua mặt, bất ngờ chuông cửa vang lên.
Chuông vang giờ này, khẳng định là Kiều Thanh đến đây học.
Cuối tuần không có đi ra ngoài, Qúy Hi cũng không có trang điểm, lại mặc một thân áo thung quần ngắn thoải mái, gấu quần tùy tiện vén lên một chút. Vừa mở cửa ra, nhìn đến Kiều Chi Du hôm nay trang điểm tinh xảo chỉnh tề, Qúy Hi nghĩ có phải hay không mình ăn mặc cũng tùy tiện quá rồi sao?
“Vào đi.’’ Qúy Hi tránh qua một bên, thấy Kiều Chi Du nàng không khỏi nhìn nhiều hơn một chút so với mọi ngày.
Hai giờ rưỡi chiều bắt đầu học.
Nói là đi học, thật ra lại rất nhẹ nhàng, Qúy Hi cũng chỉ xem đây như là hoạt động giải trí của mình, mỗi cuối tuần cùng học với Kiều Thanh hai tiết vẽ tranh, đối với nàng mà nói là một loại tiêu khiển thật thoải mái.
Lúc Qúy Hi dạy Kiều Thanh vẽ tranh, Kiều Chi Du sẽ ngồi ở bên cạnh xem. Có lúc ngẫu nhiên cũng sẽ vẽ theo một cái gì đó.
“ Lão sư, ta vẽ có được không?’’ Kiều Thanh mỗi khi vẽ xong, điều đầu tiên chính là khoe thành quả của mình cho Qúy Hi coi.
“Vẽ rất đẹp.’’ Qúy Hi sờ sờ đầu Kiều Thanh, “Học nhanh lắm, lợi hại quá.’’
Kiều Thanh mừng rỡ cái miệng cười không khép lại được. Qúy Hi cúi đầu, tiếp tục dạy Kiều Thanh vẽ cái khác.
Kiều Chi Du ngồi một bên,quay đầu nhìn Qúy Hi, trên mặt vẫn mang theo ý cười từ nãy đến giờ. Cái người này rõ ràng đối với người khác lúc nào cũng lạnh lùng cứng nhắc, nhưng khi đối mặt với tiểu hài tử thì luôn kiên nhẫn vui vẻ như vậy. Lúc cùng ở một chỗ với Kiều Thanh, thì không khác gì như một đứa trẻ lớn xác vậy.
Qúy Hi tuy ở cách một khoảng với Kiều Chi Du, nhưng cũng không tính là quá xa nhau. Qúy Hi còn mơ hồ ngửi thấy được hương nước hoa thoang thoảng của nàng bao quanh đây.
Kiều Thanh vẽ tranh rất nghiêm túc, Qúy Hi liếc sang bàn tay mảnh khảnh của Kiều Chi Du đang cầm bút viết viết cái gì đấy. Giống như đang vẽ vẽ nghệch ngoặc cái gì. Nàng bất động giây lát quay qua nhìn lại.
Chỉ thấy bộ dáng của Kiều Chi Du đang nghiêm túc ở đó, khi chuyên chú vẽ cả người lại có khí chất đặc biệt ôn nhu, vài sợi tóc đang vén ra sau tai, lộ ra ngóc nghiêng khuôn mặt, bàn tay lớn.
Đường cong của cằm thật sự xinh đẹp, môi cũng xinh đẹp, môi trên hơi mỏng, môi dưới thì vừa vặn với môi trên.
Nhìn người so với ảnh chụp còn muốn tinh xảo hơn.
Nhìn chăm chú, Qúy Hi bỗng chốc định thần lại, sao mình lại đi để ý mấy cái này quá vậy, tức khắc liền dời mắt đi chỗ khác, tiếp tục xem Kiều Thanh vẽ tranh.
“Qúy lão sư, ngươi xem ta vẽ thế nào?” Kiều Chi Du vẽ xong, cũng giống như Kiều Thanh đem giấy lại cho Qúy Hi xem.
Qúy Hi nhận lấy, nhìn đến nghiêm túc hình Kiều Chi Du vẽ, nhẫn cười mà nhìn, là hình một con mèo hoạt hình, nhịn cười, giả vờ bình tĩnh má nói: “ Rất đáng yêu. Hay là…..”
“ Cái gì?” Kiều Chi Du nghiêng nghiêng đầu hỏi.
Qúy Hi đang tìm từ nói sao cho mượt: “ Hay ngươi về nhà nói tiểu kiều tổng dạy bù lại đi.’’
Kiều Chi Du nhìn xem Qúy Hi nói giỡn nghiêm túc như vậy, bật cười lên.
Quý Hi nhìn thấy Kiều Chi Du cười, vẫn là bị lây bệnh, chẳng là hiện tại cười, trong lòng đã có suy nghĩ ẩn ý nào đó, không còn đơn thuần như trước kia nữa.
Lúc gần tối.
Vẫn như mọi khi hay đến, Qúy Hi cùng Kiều Chi Du ở trong phòng bếp bận rộn. Còn Kiều Thanh thì đang ngồi trên sô pha xem phim hoạt hình.
Trong TV nhân vật chính đang tỏ ra ngu ngốc đến hài hước, tiểu gia hỏa xem đến vui vẻ, còn cười “ hahhaaba.’’
Nghe được tiếng cười của Kiều Thanh, Kiều Chi Du cùng Qúy Hi đang ở trong phòng bếp cùng quay đầu lại xem.
“ Tiểu kiều tổng đã mở lòng ra rất nhiều rồi.’’ Qúy Hi không khỏi nhớ đến khi mới gặp Kiều Thanh, Tiểu gia hỏa cơ bản không bao giờ chịu cười, vẫn luôn là nhút nhát trốn tránh sau lưng Kiều Chi Du gọi DÌ.
“ Da mặt cũng dày hơn rồi, đều đã xem nhà của ngươi như nhà mình vậy.’’ Đến nhà Qúy Hi, Kiều Thanh không có một chút sợ hãi nào.
Qúy Hi không chút do dự nói: “ Coi như nhà mình cũng không sao cả.’’
Kiều Chi Du hỏi: “ Ngươi thích tiểu hài tử như vậy sao? Vẫn là luôn đối với mọi học sinh đều suy nghĩ có tâm vậy sao?”
“Không phải.’’ Qúy Hi cúi mặt nhặt rau, “ Ta cảm thấy ta cùng Kiều Thanh rất có duyên.’’
Kiều Chi Du: “ Có duyên??”
Động tác trên tay Qúy Hi dừng lại, lại hướng đầu về phía Kiều Chi Du nói, ‘’ Ta ngày xưa còn bé cũng bị tự kỷ.’’
Mở miệng nhàn nhạt nói ra, đem chuyện đau khổ bản thân từng trải qua nói một cách bình thản như không có gì đáng ngại. Chuyện này nàng còn chưa có bao giờ nói cho khương Niệm biết, nhưng lúc này lại không hiểu sao mình lại nói cho Kiều Chi Du.
Tự Kỷ, Kiều Chi Du cũng không cảm thấy quá bất ngờ, cõ lẽ từ trên người Qúy Hi nàng cũng cảm nhận được có gì đó giống với kiều thanh, nghe Qúy Hi vừa cười vừa nói như vậy, nàng lại thật đau lòng thay.
‘’ Sau này làm sao mà thoát ra được?’’
Qúy Hi cũng không có nói ra tỉ mỉ, chỉ là cười cười: ‘’ Thì nghĩ không thể tự kỷ cả đời. Lớn lên thì tốt hơn thôi.’’
Kiều Chi Du như cảm nhận được mọi chuyện của Qúy Hi, có lẽ Qúy Hi cũng có rất nhiều quá khứ cất dấu, nàng cũng không có nguyện ý kể cho người khác nghe.
Qúy Hi cũng không muốn nói nhiều đến những chuyện này, nàng không muốn người khác thấy mình thật thảm thương. Nàng là tự dựa vào bản thân mình mà tốt lên, cũng không cần sự thương hại của người khác.
Không nghĩ sẽ tiếp tục nói về đề tài này, Qúy Hi nói qua chuyện khác với Kiều Chi Du: « Ngươi rửa rau, ta thái rau »
‘’Ngươi dạy ta làm đồ ăn đi.’’ Kiều Chi Du nhìn Qúy Hi, tâm huyết dâng trào, nhưng lại không nói giỡn, ‘’Bắt đầu từ thái rau đi.’’
‘’Vì sao mà muốn học nấu ăn?’’ Qúy Hi không hiểu. Trong nhà nàng còn có người giúp việc, đâu cần phải tự mình xuống bếp.
Kiều Chi Du nói: ‘’Chỉ là muốn học thôi.’’
‘’Vậy ngươi thái rau cẩn thận một chút.’’ Qúy Hi cầm dao đưa cho Kiều Chi Du, nhìn cũng không quá yên tâm.
Kiều Chi Du cầm cà rốt đã rửa sạch lên, hỏi Qúy Hi: ‘’Cắt nhỏ hay là cắt thành miếng.?’’
Qúy Hi vốn muốn cắt hạt lựu, nhưng nhìn đến Kiều Chi Du lại thôi, nói: ‘’Cắt miếng đi.’’
Kiều Chi Du cầm dao, nhìn cũng rất ra hình ra dáng như thật. Qúy Hi ở một bên rửa rau, thường thường quay qua nhìn Kiều Chi Du xem sao.
‘’ Ngươi dùng dao chậm một chút------‘’
Lời vừa mới nói xong.
‘’ A………’’ Kiều Chi Du thả dao ra.
Quý Hi nhìn thoáng, đến vòi nước còn chưa tắt, vội vàng đi đến, kéo tay kiều Chi Du lại xem, ‘’Cắt vào đâu. Có cắt vào da nhiều không? Ta đi lấy băng cá nhân.’’
Xem Qúy Hi bị mình lừa như vậy, Kiều Chi Du từ cười trộm thành cười trắng trợn táo bạo, rất ẫu trí mà nói ra ba chữ: ‘’Lừa gạt ngươi.’’
Quý Hi: ‘’………..’’
Làm lo lắng như thật.
‘’ Không phải bị dao cắt vào tay,’’ Kiều Chi Du nhỏ giọng nói, nhìn đến ánh mắt chuyên chú của Qúy Hi, trong lời nói còn mang theo ẩn ý, hỏi nàng: ‘’Sao ngươi lại khẩn trương như vậy làm gì?’’
Qúy Hi nhất thời không chống lại được sự ôn nhu như vậy của Kiều Chi Du, đúng vậy, mình khẩn trương như vậy làm gì? Nàng cũng ý thức được việc này, nàng buông tay Kiều Chi Du ra, không nhìn đến Kiều Chi Du, chỉ nhàn nhạt nói râu ria: ‘’Không sao thì tốt.’’
Vòi nước vẫn còn đang chảy ào ào, Qúy Hi duỗi tay đóng lại, đi đến cầm dao, lại từ chỗ Kiều Chi Du, an tĩnh mà thái cà rốt.
Kiều Chi Du còn đang suy nghĩ vì sao Qúy Hi lại phản ứng như vậy, có phải hay không lo lắng quá rồi?
Hai người không nói lời nào, trong phòng bếp chỉ còn lại âm thanh dao thớt chạm nhau. Qúy Hi dùng dao thật chuyên nghiệp, thuần thục nhanh nhẹn, chỉ sau một lát, một củ cà rốt đã được thái xong hoàn hảo.
Kiều Chi Du rửa sạch ớt xanh, đưa cho Qúy Hi thái.
‘’Diêu Nhiễm cùng khương Niệm lại đi ra ngoài chơi?’’ Kiều Chi Du phá vỡ không khí im lặng.
‘’Ân.’’ Qúy Hi thái ớt xanh, nhớ tới buổi sáng Khương Niệm đăng tin lên vòng bạn bè. Hai người giống như là đang đi bộ, đăng lên vài tấm hình chụp cùng nhau.
Kiều Chi Du âm thầm nhìn Qúy Hi, ấp ủ một lát, mới hỏi: ‘’Ngươi cảm thấy nữ nhân ở cùng nữ nhân, có kỳ quái không?’’
Qúy Hi không biết vì sao Kiều Chi Du lại hỏi như vậy, vấn đề này quá nhạy cảm, đặc biệt nghe được vào lúc này, nàng đang nắm cán dao thật chặt, tốc độ thái rau có chút chậm lại.
‘’ Không kỳ quái.’’ Qúy Hi trả lời rất tự nhiên.
‘’Hồi trước ta cảm thấy đây là điều không thể tưởng tượng ra được.’’ Kiều Chi Du nói, trước sau đều để ý quan sát Qúy Hi, chậm rãi nói: ‘’Hiện tại ta lại cảm thấy, chỉ cần hai người thích hợp ở bên nhau liền tốt rồi.’’
Nghe đến câu này, Qúy Hi phân tâm, một dao cắt trượt vào ngón tay, dao vừa mới cắt ớt xong, chạm vào miệng vết thương lại càng thêm đau, vừa cay vừa đau.
Quý Hi chịu đựng cơn đau, chỉ rít nhẹ một tiếng trong cổ họng. Nếu không phải Kiều Chi Du nhìn thấy Qúy Hi rụt tay lại, cũng không biết nàng đã cắt vào tay.
‘’Để ta nhìn xem,’’ Kiều Chi Du kiểm tả đầu ngón tay của Qúy Hi, chỉ là lỡ cắt qua, chảy máu một ít, cũng không cắt vào sâu, « Có đau không. »
« Không đau. » Qúy Hi nhẫn đau lại nói.
Kiều Chi Du nói nàng: « Ngươi có phải hay không sẽ nói không đau?’’
Bị người ta nói đến, Qúy Hi không đáp lại.
Kiều Chi Du thổi thổi nhẹ trên vết thương, vừa mới nói xong liền cười một cái, thật đúng là cắt vào tay rồi.
Nhìn động tác nhỏ của Kiều Chi Du, Tâm của Qúy Hi đều đã động ……………..