Đi hết con đường ẩm thực, vừa đúng lúc tới giờ biểu diễn mà Nhớ sắp xếp trước đó.
Buổi diễn xuất là do người bản xứ thực hiện, nửa tháng diễn một lần, mặc dù náo nhiệt nhưng ngồi lâu liền cảm thấy thiếu thiếu gì đó, chủ yếu là nghe không hiểu người trên sân khấu nói cái gì, Nhớ phiên dịch cũng bắt đầu thiếu tinh túy vốn có, nghe được phân nửa, Mục Thị nói muốn về khách sạn.
Hoa Tri Dã không có ý kiến, ba người rời khỏi từ cửa hông.
Nhớ đưa hai người tới cửa khách sạn, rồi đón xe rời đi. Mục Thị và Hoa Tri Dã cùng nhau đi vào.
“Mục Thị.” Mới bước vào thang máy, Hoa Tri Dã lập tức gọi nàng.
Mục Thị miễn cưỡng lên tiếng: “Chuyện gì?”
Hoa Tri Dã cười.
Mục Thị giận dỗi, vừa thấy Hoa Tri Dã xuất hiện trong tầm mắt thì nghiêng đầu tránh đi, Hoa Tri Dã luôn xê dịch theo tầm nhìn nàng né tránh.
“Không vui.” Hoa Tri Dã tới gần hơn hỏi.
Mục Thị bĩu môi, mặt không biểu tình: “Không có.”
Sau khi nói xong, cảm thấy không hài lòng nên bổ sung: “Bị cầu hôn, thế nào lại không vui, vui vẻ gần chết đây.”
Hoa Tri Dã cười thành tiếng, cửa thang máy đúng lúc mở ra, có hai nữ sinh bước vào, hai người đành phải im lặng, chờ lên tới tầng chín, cửa mở lần nữa, Mục Thị vẫn như trước đó, không thèm để ý ai kia, tự mình ra ngoài trước.
Thẻ phòng trong tay Hoa Tri Dã, Mục Thị đến nơi, chỉ có thể đứng đó, chờ Hoa Tri Dã đi tới, nàng vẫn như vậy không thèm nhìn cô, đối mặt với cửa, tay cầm nấm cửa chờ cô mở.
Hoa Tri Dã thấy thẻ phòng trong túi ra, nhưng chậm chạp không mở, Mục Thị ở một bên, dùng ánh mắt còn lại quan sát động tĩnh của Hoa Tri Dã, rốt cuộc không nhịn được mở miệng: “Mở cửa a.”
Hoa Tri Dã hướng về Mục Thị một chút, cố hỏi: “Thật sự không có không vui?”
Mục Thị liếc ngang, đoạt thẻ phòng mở cửa, trực tiếp đi vào.
Hoa Tri Dã cũng theo sau, trở tay đóng cửa lại.
Bên ngoài chơi một ngày, Mục Thị cảm thấy cả người toàn mồ hôi, nàng đến bên cửa sổ kéo màn lại, rồi trực tiếp cởi áo khoác và váy ra, chỉ còn đồ lót, chân trần chạy vào phòng tắm, tách một tiếng khóa cửa lại.
Điện thoại của Hoa Tri Dã đột ngột vang lên, cô lấy ra xem là Hà Nhất Hàm gọi, trong phòng tắm truyền ra tiếng nước, Hoa Tri Dã nhận cuộc gọi, hàn huyên vài câu: “Thị Thị vẫn tốt chứ.”
Hoa Tri Dã dừng một chút, bật cười: “Vẫn tốt.”
“Ân.” Hà Nhất Hàm nghi hoặc, lại hỏi: “Thế nào?”
Hoa Tri Dã lắc đầu: “Không có gì, hôm qua tới đây đã tốt hơn nhiều.” Dừng một chút rồi tiếp tục: “Nhưng khuya qua đột nhiên tỉnh lại, giống như trước đây, bật khóc.”
Hà Nhất Hàm khẩn trương: “Không sao chứ?”
Hoa Tri Dã: “Không có việc gì, mình ở bên cạnh.”
Hoa Tri Dã nói không sao thì thật sự không sao, Hà Nhất Hàm yên lòng, hỏi thêm: “Hôm nay hai người đi chơi vui không?”
“Cũng ổn.” Hoa Tri Dã trả lời, mắt nhìn về phòng tắm, thở dài: “Cáu kỉnh.”
Hà Nhất Hàm bật cười: “Sao rồi?”
Hoa Tri Dã đơn giản đem chuyện chiếc nhẫn kể Hà Nhất Hàm nghe, Hà Nhất Hàm nghe xong liền phá lên cười, trách cứ: “Cậu cầu hôn như vậy?”
Hoa Tri Dã ừ một tiếng, bất đắc dĩ: “Còn chưa kịp chuẩn bị nhiều, hai ngày trước nhẫn mới tới tay mình.” Cô lại thở dài: “Xác thực có chút gấp.”
Hà Nhất Hàm cười nhạo Hoa Tri Dã vài tiếng: “Phương thức này còn dỗ dành mấy tiểu cô nương còn tạm được, nhưng Thị Thị, em ấy…” Cô nghĩ nghĩ: “Mình nhớ thời điểm em ấy học lớp mười một, có một nam sinh theo đuổi, ngày đó đúng lúc em ấy tìm tới mình, nam sinh cũng theo sau, hôm sau mình thức dậy, dưới lầu rải đầy hoa hồng, tay hắn thì ôm bó hoa lớn thổ lộ với em ấy.”
Hoa Tri Dã hỏi: “Sau đó thì sao?”
Hà Nhất Hàm: “Không có sau đó, căn bản Thị Thị không để ý hắn.”
Lại nói tiếp: “Cũng không phải Thị Thị thích bày binh bố trận nhưng Tri Dã à, cậu cũng quá qua loa đi, đang rửa chân cho người ta rồi cầu hôn luôn.”
Hoa Tri Dã: “Rửa chân…”
Tổng kết lại… Hoa Tri Dã bật cười: “Tốt, mình đã biết.”
Trước khi tắm Mục Thị tháo nhẫn, sau khi tắm xong, thì cầm chiếc nhẫn trên bồn rửa tay lên, nàng nhìn ra cửa, sau đó nghiêm túc xem xét.
Nhẫn được khẫm viên kim cương nhỏ, mặt trong có chữ cái tên nàng, kích thước vừa vặn. Nàng lật qua lật lại xem xét nhiều lần, rồi đeo vào, nàng mặc đồ ngủ nhìn mình trong gương một lượt mới rời khỏi phòng tắm.
Mới bước ra ngoài, Mục Thị nhìn thấy Hoa Tri Dã đang đứng ở cửa đối diện, hai chân giao nhau, một tay cắm vào túi, nàng nhìn chằm chằm một giây, rồi dời tầm mắt, phảng phất không thấy người trước mặt, quay người đi hướng khác.
“A!” Mới được vài bước, cả người Mục Thị bị nhấc bổng lên.
“Làm gì a!” Tay Mục Thị vung trong không trung mấy cái, cuối cùng vẫn phải ôm cổ Hoa Tri Dã.
Hoa Tri Dã ôm nàng nàng đi vài bước, đặt nàng xuống sô pha bên cửa sổ sát đất, nàng bĩu môi trừng mắt nhìn Hoa Tri Dã, muốn nhích qua bên cạnh, đáng tiếc Hoa Tri Dã nhanh hơn một bước, hai tay chống hai bên vai nàng, nhốt chặt.
Mục Thị muốn chui ra dưới cánh tay Hoa Tri Dã, nhưng Hoa Tri Dã lại hạ người một chút, ngăn cản. Nàng từ bỏ, vuốt vuốt tóc, đem toàn bộ trọng lượng thân thể ngã ra sau sô pha.
“Chị làm gì?” Mục Thị ngẩng đầu nhìn Hoa Tri Dã.
Hoa Tri Dã mỉm cười, nhìn vào mắt Mục Thị: “Còn nói không có không vui.”
Mục Thị nghiêng đầu không nhìn cô: “Không có.”
Hoa Tri Dã: “Thật không có?”
Mục Thị không nói lời nào.
Hoa Tri Dã: “Nếu không có thì chị an tâm.” Nói xong cô đứng lên, vuốt vuốt tóc Mục Thị: “Chị đi tắm.”
Dứt lời liền quay người, Mục Thị cắn răng giơ chân câu cô ngược trở lại, chân treo trên hông Hoa Tri Dã.
“Không vui.” Mục Thị buồn buồn nói.
Hoa Tri Dã bật cười, xoay lại, cúi người hỏi: “Tại sao không vui?”
Mục Thị không nói lời nào, trực tiếp duỗi ta đeo nhẫn đặt trước mặt Hoa Tri Dã.
Hoa Tri Dã nhìn tay nàng, muốn tháo nhẫn ra, nhưng Mục Thị nhanh hơn thu tay lại.
“Muốn làm gì?” Mục Thị hỏi.
Hoa Tri Dã nín cười: “Không phải em không thích chiếc nhẫn này sao? Chị nhận lại, sau này làm chiếc khác cho em.”
Mục Thị bĩu môi: “Em nói vì cái này sao?”
Hoa Tri Dã cúi đầu nhướng mày: “Chứ sao a?”
Mục Thị lại hừ một tiếng, duỗi chân đá nhẹ vào bụng cô, Hoa Tri Dã thấy thế, duỗi tay nắm mắt cá chân nàng.
Mục Thị: “Nào có ai đang rửa chân thì đi cầu hôn.”
Hoa Tri Dã nghe xong, bật cười. Cô đổi hướng nắm toàn bộ chân nàng, giơ lên, hơi cong người hôn xuống.
“Chị sai rồi.” Hoa Tri Dã ngẩng đầu, dáng vẻ chịu thua, ánh mắt đối diện mắt Mục Thị, nói: “Tha thứ cho chị.”
Lòng Mục Thị mềm nhũn, Hoa Tri Dã thế này nàng không có sức chống đỡ, giọng lại nũng hịu, quả thực bức nàng muốn điên.
Nhưng vẫn cố gắng đè xuống xao động trong lòng, nhíu mày ngẩng đầu,chỉ chỉ vào chân mình: “Đơn giản như vậy mà muốn em tha thứ?”
Hoa Tri Dã cười: “Em muốn thế nào?”
Mục Thị nhìn chằm chằm vào Hoa Tri Dã mấy giây: “Vẫn chưa nghĩ ra.”
Hoa Tri Dã nghe xong, đưa tay sờ đầu Mục Thị: “Nghĩ ra thì nói…”
“Em đã nghĩ ra.” Mục Thị trực tiếp chen vào.
Hoa Tri Dã nhướng mày: “Nói.”
Mục Thị thả chân xuống, ngồi như nữ vương, dùng ngón tay trỏ chỉ chỉ môi mình: “Hôn em một cái.”
Hoa Tri Dã lập tức cúi người, sắp chạm vào thì Mục Thị nghiêng đầu, môi cô chạm vào tai nàng.
“Không cho hôn dễ dàng như vậy.” Ngữ khí Mục Thị nghịch ngợm, nhìn Hoa Tri Dã: “Nếu không hôn được thì đổi đi.”
Mục Thị giương mắt nhìn Hoa Tri Dã trước mặt, tay quay chiếc nhấn theo chiều kim đồng hồ rồi quay ngược chiều kim đồng hồ. Hoa Tri Dã đứng yên chờ đợi nàng lên tiếng.
“Để em nằm trên một lần.” Mục Thị chỉ giường sau lưng: “Ngay đêm nay.”
Hoa Tri Dã nghe xong dừng mấy giây, tiếp theo bật cười, cúi đầu nhìn tay Mục Thị: “Móng tay?”
Mục Thị thuận theo ánh mắt cô nhìn móng tay dài của mình, được tu bổ hoàn mỹ còn sơn đỏ chót.
“Vấn đề nhỏ.” Mục Thị lung lay tay: “Chờ chị tắm xong, móng tay em cũng được cắt gọn gàng.”
Hoa Tri Dã nhìn Mục Thị chằm chằm suy nghĩ trong chốc lát.
Từ khi hai người bên nhau đến giờ, thời điểm trên giường Mục Thị luôn luôn nằm dưới, cả hai đều thích như vậy, nên không nghĩ tới vấn đề đổi vị trí.
Đương nhiên, Mục Thị đưa đề nghị này, cô cũng không ý kiến gì, trên giường là để hưởng thụ, cô không quá để ý quá trình như thế nào.
Chẳng qua là…
“Em có thể chứ?” Hoa Tri Dã nói ra nghi hoặc trong lòng.
Chuyện xảy ra đột ngột, cô chắc chắn Mục Thị không có bất cứ chuẩn bị gì: “Chỉ là hứng trí nhất thời…”
“Em có thể.” Mục Thị đánh gãy lời Hoa Tri Dã, chỉ phòng tắm đằng kia: “Nhanh đi tắm rửa, một hồi sẽ biết em lợi hại thế nào.”
Hoa Tri Dã nhìn Mục Thị, bật cười lớn.
“Em biết em bây giờ như cái gì không?” Hoa Tri Dã nói.
Mục Thị: “Cái gì?”
Hoa Tri Dã nhìn Mục Thị co quắp trên sô pha, nghiêng chân, vuốt vuốt chiếc nhẫn trong tay, cộng thêm nàng mới bày ra dáng vẻ cường thế, cô chậm rãi nói ra hai từ: “Lưu manh!”
Mục Thị cười lớn, phản bác: “Thời điểm lần đầu tiên chị ăn em, dáng vẻ còn lưu manh hơn cả em bây giờ.”
Hoa Tri Dã tiến vào phòng tắm, Mục Thị bắt đầu khẩn trương, khí thế hung hăng vừa rồi biến mất, nhưng bây giờ đầu óc trống rỗng.
Mặc dù chuyện này là bản năng, nhưng quá trình cần phải tiến hành tuần tự, trên giường, Hoa Tri Dã luôn là người chiếm thế chủ đạo, hiện tại…
Thế nào cũng tốt, một hồi nàng không bị ép ngược là được…