Bởi vì phải lên máy bay, Mục Thị không thể theo dõi việc này, nhưng nàng biết, thời điểm nàng đang ở trên bầu trời thì Weibo gần như bị oanh tạc.
Không chỉ có nàng, Weibo của Chu Hoa cũng có rất nhiều bình luận, xuôi theo chiều gió, xem náo nhiệt, nhưng bọn họ rất thống nhất đồng loạt chửi bới hai người.
Tôn Thần Dĩnh là người bị hại, đăng một câu: “Đã chia tay, tôi ổn, cám ơn mọi người quan tâm.” Weibo lập tức dậy sóng, ngoài ra còn có vài người bạn của cô, nhao nhao đứng ra dỗ dành, còn làm như thật nói Tôn Thần Dĩnh vì Chu Hoa và Mục Thị không ăn không ngủ mấy ngày.
Mục Thị xuống máy bay, đúng như dự liệu Weibo nàng chướng khí mù mịt.
Tiểu Mã còn đang chờ nàng liên lạc với Hoa Tri Dã, nhưng nàng vẫn cảm thấy còn có biện pháp khác, hai người đi được một đoạn thì bị phóng viên vây quanh, may Tiểu Mã tiên đoán trước, sắp xếp bảo an vây quanh Mục Thị, một đường khó khăn mới đưa được nàng lên xe.
Xe chạy đi, Mục Thị mệt nhọc dựa vào chỗ ngồi, nàng nghe Tiểu Mã nói: “Những vấn đề bọn họ hỏi lúc nãy, em thật sự rất sợ chị sẽ chửi ầm lên, trực tiếp dùng camera đánh họ.”
Mục Thị cười không nổi, nhàn nhạt liếc nhìn Tiểu Mã, hỏi: “Tình huống thế nào rồi?”
Tiểu Mã lắc đầu: “Rất tệ.”
Chuyện này càng nháo càng lớn, những gì Mục Thị từng bị chửi mắng đều lôi ra hết, coi thường nhãn hàng nhỏ, EQ thấp, xem thường người khác, những chuyện hoàn toàn không có dựa vào một bức ảnh đâu đâu cũng dựng lên như thật, tất cả đều trở nên nóng hừng hực.
Nhưng cũng có người ủng hộ, Tiểu Mã mở một video trên Weibo, nói với Mục Thị: “Chị biết em nhìn thấy gì không?”
Mục Thị vô lực lắc đầu.
Tiểu Mã đưa điện thoại qua: “Tạ Vũ Diệp đăng Weibo, nói làm sao có thể, tôi không tin.”
Bỗng dưng Mục Thị mở to hai mắt, nàng lấy điện thoại trong tay Tiểu Mã, xem.
“Cô ta làm thế này, đoán chừng sẽ bị công ty và fan hâm mộ mắng.” Mục Thị nhàn nhạt cười, không biết nên nghĩ gì mới phải.
Mục Thị dựa vào ghế nghĩ biện pháp, đột nhiên Tiểu Mã rống lên.
“Thị Thị.”
Mục Thị quay đầu nhìn hắn: “Tư liệu của mẹ cũng bị đào ra.”
Mục Thị ngồi thẳng lên, hỏi: “Cái gì?”
Tiểu Mã liếm liếm môi, ra hiệu nàng xem điện thoại, nói: “Có người vạch trần, nói chị là con gái của Giang Triết Hùng, còn nói mẹ chị là tiểu tam.”
Mục Thị ấn mở Weibo.
Con gái của tiểu tam đương nhiên cũng là tiểu tam.
Không hổ là con gái tiểu tam.
Mẹ nào con nấy.
Di truyền a.
…
Trái tim như bị ai bóp mạnh, nàng che ngực cả người cuộn lại. Tiểu Mã hoảng hồn đỡ vai nàng, sốt ruột hỏi: “Không có sao chứ?”
Môi Mục Thị trắng bệch khoát tay: “Không sao.”
Nàng hít một hơi thật dài, cố gắng điều chỉnh hô hấp.
Quá mức, lần này thật quá mức.
Nàng cầm điện thoại lần nữa, nhưng chưa làm gì thì nhận được cuộc gọi, màn hình hiển thị là Giang Triết Hùng, trái tim giật một cái.
Nàng muốn ấn nút nhận cuộc gọi, đáng tiếc ngón tay không khống chế được mà run rẩy, Tiểu Mã bên cạnh thấy thế, mau mau giúp nàng, cũng đưa di động bên tai nàng.
Mục Thị không biết tại sao mọi chuyện lại đến nước này, chuyện ngoại tình đã là tảng đá đè trong lòng, giờ lại đắp thêm một chùy làm nàng hô hấp không được.
Mẹ của nàng là tiểu tam, Mục Thấm là tiểu tam câu dẫn người có bạn gái - Thiếu gia nhà giàu Giang Triết Hùng, cố tình mang thai để chia rẻ uyên ương, nhưng không ngờ bên kia không chịu nhận, thời điểm sắp lâm bồn thì chết vì tai nạn xe cộ.
Sau khi nhận điện thoại, Giang Triết Hùng nói gì đó nhưng tai nàng ù ù không nghe được gì, Tiểu Mã ở bên cạnh lay lay mấy cái nàng mới giật mình, nghe Giang Triết Hùng nói: “Bây giờ con trở về một chuyến.”
Mục Thị đặt tay lên trán, suy yếu ứng tiếng: “Được.”
Tiểu Mã đưa Mục Thị về nhà đã rạng sáng mười hai giờ, cư xá quản lý rất tốt, không có phóng viên nào vào được, Mục Thị mới đi tới đại sảnh phát hiện Giang Triết Hùng và mẹ Giang Viêm Khải ngồi ở ghế sô pha.
Nàng kéo thân thể nặng nề đi qua, ngồi đối diện hai người.
“Chúng ta đã xem tin tức, con định xử lý như thế nào?” Giang Triết Hùng hỏi.
Mục Thị hữu khí vô lực hỏi ngược lại: “Ba nói tin tức nào?”
“Đương nhiên là tin tức về mẹ con.” Giang Triết Hùng nói, quay đầu nhìn người bên cạnh rồi tiếp tục hỏi: “Cần chúng ta ra mặt không?”
Mục Thị giương mắt nhìn Giang Triết Hùng: “Ra mặt làm gì? Thừa nhận mẹ con là tiểu tam? Năm đó là ba ngoại tình?”
Giang Triết Hùng dừng một chút, trả lời: “Đương nhiên đem chuyện này đè xuống.”
Mục Thị nhàn nhạt ồ một tiếng, dừng mấy giây, mắt nhìn mẹ Giang Viêm Khải, hỏi: “Mẹ tôi, thật sự là tiểu tam sao?”
Đối với ân oán đời trước, nàng chỉ đoán được vài phần, bà ngoại không muốn nhắc tới, nàng cũng không tiện hỏi, nhưng cài này tuyệt không ảnh hưởng đến suy đoán của nàng.
Giang Triết Hùng không trả lời, ngược là mẹ của Giang Viêm Khải mở miệng: “Nàng không phải.”
Ánh mắt Mục Thị chuyển hẳn lên người mẹ Giang Viêm Khải, nghe bà tiếp tục nói: “Ta và Mục Thấm là bạn rất thân.”
Đầu tiên Mục Thị giật mình, tiếp theo bật cười lớn: “Bạn rất thân?” Nàng lại cười thêm vài tiếng.
Đại khái đã hiểu rõ, nàng vịn cạnh ghế sô pha đứng lên, đầu rất đau, đột nhiên mắt tối sầm, cái gì cũng không nhìn thấy, nhưng nàng không muốn hai người trước mặt nhìn ra, kiên trì tiếp tục đứng lên, cúi đầu giữ nguyên tư thế chốc lát, mới nhấc chân rời đi.
“Thị Thị.” Giang Triết Hùng đứng lên gọi nàng: “Con định giải quyết việc này thế nào?”
Mục Thị không trả lời, mà nói: “Hai người ngủ trước đi, trễ rồi.” Nàng đi ra cửa lớn.
“Thị Thị.”
Mẹ Giang Viêm Khải gọi nàng, ở sau lưng nói: “Mấy năm nay ta đối với con chưa đủ tốt phải không?”
Mục Thị dừng bước, đáp lại: “Không đủ.”
Trong nhà đi ra, Mục Thị càng thấy nặng nề hơn, nàng lên xe lại mở điện thoại xem, trên mạng xuất hiện nhân sĩ biết chuyện năm đó của mẹ nàng và Giang Triết Hùng.
Cố sự nói Giang Triết Hùng và mẹ Giang Viêm Khải ở cùng một chỗ ân ái hai năm, sau này gặp Mục Thấm, Mục Thấm và mẹ Giang Viêm Khải là bạn thân, bà vừa gặp Giang Triết Hùng đã yêu, vì vậy cố tình câu dẫn Giang Triết Hùng, từ đó bắt đầu con đường làm tiểu tam.
Đoạn chuyện xưa này mặc dù hoàn chỉnh, nhưng Mục Thị cảm thấy rất buồn cười, cố sự là thật, nhưng nhân vật là giả. Khó trách vừa rồi mẹ Giang Viêm Khải hỏi nàng câu đó, đoán chừng nghĩ Mục Thị đã nhìn thấy bản Weibo này.
Về nhà một chuyến, đến phòng làm việc đã là ba giờ sáng, cả tòa cao ốc chỉ có phòng làm việc của nàng còn sáng đèn, tất cả đều đang phối hợp giải quyết chuyện này.
Mục Thị vừa vào cửa, Tiểu Mã là người đầu tiên tiến lên đón, hắn đem tình huống mới nhất nói với nàng, cuối cùng tổng kết một câu: “Nếu không có chuyện gì được vạch trần thêm, tình huống xấu nhất đều đã xuất hiện.”
Mục Thị ừ một tiếng, lại nghe Tiểu Mã phân tích xu thế trước mặt.
…
Rạng sáng bốn giờ Hoa Tri Dã mới biết chuyện này là Hà Nhất hàm gọi điện cho cô, trực tiếp giúp cô tỉnh ngủ.
Vì để trống thời gian cùng Mục Thị ra ngoài du lịch, mấy ngày qua Hoa Tri Dã cố gắng giải quyết tất cả công việc, cô làm cả ngày lẫn đêm, hôm qua vốn ở nhà chờ Mục Thị trở về, nhưng mệt quá ngủ quên.
Không ngờ mấy tiếng ngắn ngủi lại xảy ra nhiều chuyện như vậy, nàng tắt điện thoại của Hà Nhất Hàm, liền gọi cho Mục Thị.
Thật lâu bên kia mới tiếp điện thoại, Hoa Tri Dã biết xung quanh Mục Thị có nhiều người, hỏi: “Em ở phòng làm việc?”
Mục Thị ừ một tiếng.
Hoa Tri Dã bước xuống giường, hỏi một câu: “Vẫn ổn chứ?”
Mục Thị cố gắng kiên trì nhưng vì một câu này của Hoa Tri Dã mà ầm ầm sụp đỗ, ngửa đầu chớp mắt mấy lần, cố gắng không để nước mắt rơi, nàng thở ra một hơi, nói: “Em muốn gặp chị.”
Hoa Tri Dã đáp lời: “Hảo!”
Hoa Tri Dã kêu nàng đưa điện thoại cho Tiểu Mã, Mục Thị liền đưa qua, nàng đem mặt chôn trong lòng bàn tay, cái gì cũng không muốn nghĩ.
Hai người nói chuyện khoảng nửa tiếng, Tiểu mã mới quay lại đưa di động cho Mục Thị.
“Em đưa chị trở về.” Tiểu Mã nói.
Mục Thị không hỏi nhiều, ừ một tiếng.
Dưới lầu rất đông phóng viên, Mục Thị đội mũ áo, bên ngoài khoác thêm một cái khoác, dưới sự bảo vệ của nhân viên an ninh thành công lên xe.
Đoạn đường này tràn đầy ánh đèn thành thị, có lẽ về nhà, tâm Mục Thị dần dần an tĩnh hơn.
Rõ ràng cũng là con đường về nhà, rõ ràng ban đêm đường thông suốt nhưng nàng vẫn cảm thấy thời gian trôi qua đặc biệt dài. Nhưng dài thế nào thì cuối cùng cũng đến, xe dừng trước cửa, Mục Thị nhìn tiểu hoa viên bên ngoài vẫn sáng đèn, bên cạnh có một người đứng đó, tảng đá trong lòng dường như nhỏ lại.
Nàng nói cám ơn với tài xế rồi xuống xe, chờ tài xế lái đi, nàng mới nhấc chân từng bước từng bước đi về phía Hoa Tri Dã, khi khoảng cách chỉ còn một mét, đột nhiên Hoa Tri Dã mở rộng hai tay ra.
Lần này Mục Thị không thể nhịn được, nàng bước nhanh tới, đâm vào lồng Hoa Tri Dã, nước mắt bắt đầu tuôn rơi, chỉ mấy giây, vai áo Hoa Tri Dã đã ướt đẫm.
Hoa Tri Dã không nói lời nào, một tay ôm eo nàng, một tay vuốt lưng, nhẹ nhàng trấn an.
Mục Thị ở trong ngực Hoa Tri Dã không ngừng nức nở, tiếng nghẹn ngào càng lúc càng lớn, nàng nói: “Mẹ em không phải tiểu tam, Bích Viện mới là tiểu tam.”
Hoa Tri Dã nắm chặt tay, dùng sức ôm nàng, lại nghe nàng nói: “Em muốn kiện tạp chí đó! Muốn kiện Tôn Thần Dĩnh!”
Hoa Tri Dã ứng tiếng: “Hảo!”
“Chu Hoa là thứ hèn nhát!” Mục Thị nói.
Hoa Tri Dã vỗ nhẹ đầu nàng: “Đúng vậy.”
Mục Thị thở dài, mang theo tiếng khóc nức nở, đột nhiên thanh âm nhỏ xuống, toản thân thả lỏng dựa vào người Hoa Tri Dã, nói: “Hoa Tri Dã, em mệt mỏi quá.”