Giang Viêm Khải nghe Hà Nhất Hàm nói giữa trưa ăn cơm với Mục Thị, nên gọi điện thoại cho nàng ồn ào nhất định phải gặp Hoa Tri Dã bằng được.
Hoa Tri Dã cũng không ý kiến gì, buổi chiều hai người đi xem phim xong thì lái xe đến quán rượu Giang Viêm Khải chỉ dịnh.
Có điều không ngờ, Hoàng Nghệ Chương cũng đi theo, chuyện này cũng không gì đáng kinh ngạc, gặp thì gặp thôi, nhưng điều khiến Mục Thị giật mình là hắn dẫn Phương Khinh Khinh theo cùng.
Khi nàng và Hoa Tri Dã đẩy cửa vào, hiển nhiên bị tình cảnh trước mắt làm ngây ngẩn cả người.
Phương Khinh Khinh mặc quần áo Mục Thị tặng, đeo túi Mục Thị mua, dáng vẻ nhu thuận ngồi bên cạnh Hoàng Nghê Chương, rót rượu cho hắn.
Mục Thị quay đầu cùng Hoa Tri Dã nhìn nhau, với cái nhìn này, Mục Thị biết Hoa Tri Dã nhận ra Phương Khinh Khinh, nàng ho khan hai tiếng, nắm tay Hoa Tri Dã đi tới.
“Tới đây ngôi.” Giang Viêm Khải ngoắc hai người.
Mục Thị lấy mũ lưỡi trai xuống, để một bên, đồng thời lên tiếng giải thích: “Xem phim xong mới đến, lại bị kẹt xe.”
Giang Viêm Khải cười: “Cũng không ai nói gì.”
Hắn nói xong, ánh mắt vòng qua Mục Thị, dừng trên người Hoa Tri Dã, rồi hỏi Mục Thị: “Nhà chị, uống rượu hay sao?”
Hoa Tri Dã nghe vậy, đáp lời: “Tùy mọi người.”
Giang Viêm Khải cũng không khách khí, lấy chai rượu đỏ ở đầu bàn bên kia, rót vào ly đế cao trước mặt Hoa Tri Dã, non nửa ly, cũng nói: “Xin chào, cửu ngưỡng đại danh, tôi là anh của Thị Thị, Giang Viêm Khải, cô có thể theo Thị Thị gọi tôi là Tiểu Khải.”
Mục Thị lười hắn: “Anh cái đầu em.”
Hoa Tri Dã nâng ly rượu lên cười với Giang Viêm Khải: “Xin chào.”
Hai người uống hết ly rượu, Hoàng Nghệ Chương ở đầu bên kia cũng bu lại, dáng vẻ giống hệt Giang Viêm Khải rót rượu cho Hoa Tri Dã, cười hì hì: “Hoa lão sư, chúng ta đã từng gặp mặt, ngài còn nhớ không?”
Hoa Tri Dã gật đầu, chạm ly với Hoàng Nghệ Chương: “Nhớ, trong tiết mục của Mục Thị.”
Hoàng Nghệ Chương gật đầu: “Tôi là bạn thân của hai người họ.” Hắn uống cạn ly rượu trong tay, nói tiếp: “Đài của tôi còn có vài tiết mục khác, nếu Hoa lão sư có hứng thú, hãy liên hệ với tôi.”
Hoàng Nghệ Chương móc danh thiếp trong túi áo ra. Mục Thị thấy thế, thoáng đứng lên, đẩy tay cầm danh thiếp của Hoàng Nghệ Chương ra, không khách khí nói: “Hoa lão sư không đi.”
Hoàng Nghệ Chương ai nha một tiếng: “Đã có một lần sẽ có lần thứ hai, ở vùng quê Hoa lão sư còn đi, hơn nữa những tiết mục như Tống Nghệ sẽ nâng cao độ nổi tiếng rất nhanh, đây không phải hổ trợ cho Hoa lão sư sao?”
Mục Thị cười: “Không đi, tới vùng quê là vì ở đó có mình, hơn nữa độ nổi tiếng của Hoa lão sư cũng không tầm thường.”
Hoàng Nghệ Chương nghe vậy, nhận mệnh cất danh thiếp vào túi: “Được, được được.”
Lúc này hắn mới nhớ tới người bên cạnh, vừa cầm đũa lên liền buông xuống, vỗ vỗ Phương Khinh Khinh bên cạnh, gọi: “Thị Thị.”
Mục Thị ngẩng đầu nghe Hoàng Nghệ Chương nói thêm: “Giới thiệu với cậu một chút, Phương Khinh Khinh, lần trước công ty em ấy có đến văn phòng của cậu mời hợp tác nhưng bị bên cậu từ chối.”
Mục Thị cười cười, một mặt trêu chọc nhìn Hoàng Nghệ Chương: “Hai người có quan hệ gì? Sao lại lên tiếng giúp?”
Không đợi Hoàng Nghệ Chương trả lời, Phương Khinh Khinh đã xen vào: “Bạn bè!”
Hoàng Nghệ Chương do dự mấy giây: “Đúng là bạn bè!” Hắn nhìn Mục Thị: “Không phải hợp tác phiền toái gì, chỉ là quảng cáo cho một nhãn hiệu quần áo.” Hắn hỏi: “Sao cậu từ chối?”
Mục Thị lắc đầu: “Không phải, những việc này đều do Tiểu Mã quản.”
Hoàng Nghệ Chương ổ một tiếng, cười: “Vậy cậu đáp ứng là được rồi, người mình cũng đã dẫn tới, cho mình chút mặt mũi.”
Mục Thị quay đầu nhìn Hoa Tri Dã, có chút do dự.
Hoàng Nghệ Chương rất ít lên tiếng nhờ nàng hỗ trợ, hơn nữa thỉnh cầu này chỉ là chuyện nhỏ.
Nàng nghĩ nghĩ, ngẩng đầu nhìn Phương Khinh Khinh, nhưng người này vẫn luôn cúi đầu.
Mục Thị lên tiếng gọi: “Phương Khinh Khinh.”
Phương Khinh Khinh ngẩng đầu lên nhìn thấy ánh mắt xa lạ của Mục Thị cùng biểu tình hài hước.
Mục Thị hỏi: “Tôi đồng ý việc này, Hoàng Nghệ Chương sẽ được gì từ cô?”
Chủ đề đột nhiên trở nên mập mờ, Phương Khinh Khinh quay đầu nhìn Hoàng Nghệ Chương, lập tức đỏ mặt, mà lúc này Hoàng Nghệ Chương lại vòng tay ôm cô vào lòng, cười nhìn Mục Thị: “Nhìn ra được không?”
Mặc dù là trêu chọc nhưng Mục Thị thấy vậy, yết hầu phảng phất bị cái gì làm nghẹn lại, nàng uống ngụm rượu: “Gửi tài liệu qua hộp thư, tôi sẽ nói với Tiểu Mã một tiếng.”
Quá trình này, Hoa Tri Dã không nói câu nào, chỉ dựa ghế với tư thái là người xem, Mục Thị không biết cô đang nghĩ gì, có lẽ cái gì cũng không nghĩ.
Đồ ăn rất nhanh được đưa lên, Giang Viêm Khải và Hoàng Nghệ Chương đem chủ đề mở rộng hơn, mấy người bắt đầu trò chuyện thời cao trung, còn có lúc đại học Mục Thị trốn đi quán bar lại xui xẻo đụng phải phụ đạo viên.
“Em mới nhắn cho phụ đạo sinh báo bị bệnh xin nghĩ, một giây sau liền đụng phải hắn.” Mục Thị nhìn Hoa Tri Dã, ý cười đầy mặt tiếp tục: “Đặc biệt kích thích, hắn đang ôm một tiểu thư, mà tiểu thư đó vừa rót rượu cho em xong.”
Giang Viêm Khải bổ sung: “Khi đó Thị Thị kéo theo em chạy đi, sau khi chúng em rời khỏi, nàng nói em nghe chuyện này, em ở trên đường lớn cười đến rút gân.”
“Nhưng sau này hắn cũng không nhắc đến chuyện em giả bệnh.” Mục Thị lắc đầu: “ở trường thỉnh thoảng đụng mặt, hắn vẫn rất xấu hổ.”
Giang Viêm Khải: “Sao không xấu hổ được chứ? Không phải chị nói hắn có vợ con sao?”
Mục Thị nhún vai: “Cũng không phải.”
Nàng đang nói, cúi đầu liền thấy Hoa Tri Dã kẹp miếng thịt bò bỏ vào chén nàng, nàng cười cười cầm đũa lên.
“Thị Thị không ăn rau cần.” Đột nhiên Phương Khinh Khinh nói như vậy, mà lời này đúng lúc Mục Thị cũng gắp miếng rau cần bỏ qua một bên.
Đề tài lúc nãy cũng kết thúc, vì câu nói này của Phương Khinh Khinh mà bao sương lập tức yên tĩnh.
Mục Thị cảm thấy giờ phút này nàng còn xấu hổ hơn phụ đạo sinh kia.
“A!” Giang Viêm Khải ở một bên rống lên, hắn chỉ vào Phương Khinh Khinh: “Em nhớ là ai rồi, khó trách cứ cảm thấy quen mắt.” Hắn nói xong câu này, cười cười, rồi vỗ vỗ bả vai Mục Thị.
Đầu Phương Khinh Khinh càng cúi thấp hơn.
Kỳ thật Phương Khinh Khinh không biết hôm nay phức tạp thế này, cô nghe Hoàng Nghệ Chương đi gặp Mục Thị, nên đem chuyện mình bị từ chối nói cho hắn nghe, hắn thương tiếc nên dẫn cô theo.
Giang Viêm Khải là em của Mục Thị, Hoàng Nghệ Chương là bạn thân của Mục Thị, hắn còn ở trước mặt Mục Thị cùng cô tú ân ái, mà vị Hoa lão sư kia…
Cô thở dài, bỏ đũa xuống, nhỏ giọng nói: “Tôi đi toilet.”
Sau khi Phương Khinh Khinh rời đi, vẻ mặt Hoàng Nghệ Chương vô cùng nghi hoặc nhìn Giang Viêm Khải, hỏi: “Chuyện gì xảy ra?”
Giang Viêm Khải cười lớn, rồi liếc mắt nhìn Mục Thị và Hoa Tri Dã, hỏi ngược lại: “Cậu đang theo đuổi con gái người ta sao?”
Hoàng Nghệ Chương gật đầu: “Đúng vậy.”
“Mẹ của tôi ơi.” Viêm Khái lắc đầu: “Người anh em, mình không gạt cậu, em gái cậu đang theo đuổi từng ở cùng Thị Thị.”
Mục Thị lập tức phản bác: “Không có ở cùng.”
“Hảo hảo.” Giang Viêm Khải bày ra bộ dáng xem náo nhiệt: “Không ở cùng một chỗ.”
Hoàng Nghệ Chương nghe xong, nửa ngày không nói lời nào, phảng phất như vừa ăn phân trước mặt mọi người, hắn tự rót cho mình ly rượu, nghĩ nghĩ chủ động chạm ly của Hoa Tri Dã.
Hoa Tri Dã bị động tác của hắn làm bật cười, cô không cầm ly rượu, lên tiếng hỏi: “Làm gì?”
Hoàng Nghệ Chương: “Chúng ta giống nhau rất đáng thương, cùng uống một ly đi.”
Hoa Tri Dã vẫn không đụng tới ly rượu: “Từ mình uống đi, tôi cũng biết việc này.”
Hoàng Nghệ Chương: …
Hắn hung hăng gật đầu, một hơi uống cạn ly rượu.
Phương Khinh Khinh tìm cớ rời đi không quay lại, mọi người cùng nhau hàn huyên thêm nửa tiếng thì tạm biệt.
Trên đường trở về, Mục Thị điện thoại cho Tiểu Mã, đầu bên kia nhận cuộc gọi rất nhanh, nàng trực tiếp vào vấn đề: “Công ty Phương Khinh Khinh mời hợp tác, em từ chối phải không?”
Tiểu Mã ngẩn người: “Em không biết, chị còn một chút, em hỏi lại xem.”
Mấy phút sau, Tiểu Mã cầm điện thoại lên: “Đúng, Trần Vũ từ chối, thời gian không khớp, thế nào?”
Mục Thị gãi gãi đầu, nói: “Mấy ngày tới nếu bên đó gửi lại, em giúp chị an bài một chút, nhận đi.”
Tiểu Mã ứng tiếng, Mục Thị cũng cúp điện thoại.
Nàng bỏ điện thoại vào túi, ôm cánh tay người bên cạnh, mười ngón tương khấu, hỏi: “Em và Phương Khinh Khinh chụp ảnh quảng cáo, chị sẽ không ăn dấm chứ?”
Hoa Tri Dã nhàn nhạt đáp lời: “Không sao, công việc mà thôi.”
Mục Thị nga một tiếng, hỏi: “Hôm nay ăn cơm xấu hổ không?”
Hoa Tri Dã cười: “Người lúng túng không phải chị.”
Mục Thị bĩu môi.
Xác thực Hoa Tri Dã không xấu hổ, Mục Thị nhiều lần nhìn cô, gặp cô bày dáng vẻ xem trò vui, nhưng ngược lại là nàng, không biết làm sao lên tiếng nói với Hoàng Nghệ Chương.
Người từng cùng nàng mập mờ, đảo mắt bị bạn thân ôm vào ngực, không thể không khó chịu.
Mục Thị trầm thấp thở dài, nghe Hoa Tri Dã hỏi một câu: “Ngoài trừ không ăn rau cần, còn có gì em không thể ăn không?”
Mục Thị lập tức ngồi thẳng.
Nàng hơi nghiêng đầu cười ngốc nghếch vài tiếng, duỗi ngón tay nói: “Rau cần, rau xà lách, thịt mỡ, các loại nấm đều không ăn.”
Hoa Tri Dã nghe xong cười, gõ đầu nàng: “Còn nói chị kén ăn.”
Mục Thị cười: “Thứ chị không ăn còn nhiều hơn em.
Hoa Tri Dã nhìn vào mặt nàng: “Em hiểu rõ chị như vậy?”
“Cũng không phải.” Mục Thị nhướn mày: “Sau khi rời giường phải uống nước ấm, không quen dùng lược, không thích người khác đụng vào đồ chị thường dùng.”
“Đúng không?”
Ánh mắt Hoa Tri Dã đột nhiên nhu hòa, duỗi tay nắm mặt Mục Thị: “Đúng!” Cô lại hỏi: “Làm sao em biết?”
Mục Thị cười: “Chị Tri Dã, vất vả lắm em mới theo đuổi được chị, chút chuyện nhỏ này cũng không nhớ thì thật không có tâm a.”
Nàng nói xong, nhìn mặt Hoa Tri Dã, đột nhiên cười lớn: “Thế nào? Cảm động rồi?”
Hoa Tri Dã thản nhiên gật đầu: “Có chút.” Cô nói tiếp: “Chị không hiểu về em còn nhiều lắm.”
Lời này Hoa Tri Dã nói rất khẽ, giống như mang theo nũng nhịu xen lẫn cảm giác ủy khuất, tâm Mục Thị mềm nhũn, nàng nghiêng người xông qua, cười: “Không có việc gì, em sẽ cho chị cơ hội để chị từ từ hiểu em.”
Hoa Tri Dã cúi đầu mỉm cười, cô vòng tay ôm eo Mục Thị. Tài xế lái xe rất bình ổn, ánh đèn hai bên đường không ngừng lui về sau, cô thoáng nghiêng đầu, cằm đặt lên đỉnh đầu Mục Thị.
Hoa Tri Dã vẫn dùng giọng nũng nịu ở bên tai Mục Thị nói: “Chị sẽ cố gắng.”