Mới giữa trưa bầu trời xám xịt, các căn hộ bên cạnh nhánh sông phía Bắc nội thành là một mảnh tàn tích, giờ phút này bị mây đen bao phủ nhìn càng hoang tàn, cô đơn. Gạch ngói vỡ vụn, chung quanh không một bóng người.
Lúc này Mục Thị đang ở trong một công trình kiến trúc bỏ hoang, nàng đứng bên cửa sổ cúi đầu nhìn xuống, lầu hai cao khoảng ba mét không có bất cứ thứ gì che chắn, cửa thì hư hỏng mục nát, sàn nhà loang lổ những vũng nước đọng, chỉ cần nàng tiến lên trước hai bước sẽ bị mất trọng lực rơi xuống.
“Ngẩng đầu, tốt, nhìn qua bên kia, hảo!” Thợ quay phim nửa dựa vách ngoài ban công, trên lưng có hai sợi dây thừng, hô lớn: “Thổi quạt gió lớn một chút.”
Quần jean rách tươm, thậm chí không che được đầu gối nàng, trên người mặc áo T-shirt đơn giản, khoác bên ngoài chiếc sơ mi màu vàng sáng. Mục Thị cảm nhận từng đợt gió thổi vào người, thổi đến tóc trước ngực bay bay. Nhìn vào ống kính, nàng khi thì tập trung chạy, khi thì cười, có lúc lại nghiêm túc, hai tay phối hợp đồng điệu, tự nhiên đong đưa.
“Hảo.” Đạo diễn thấy cảnh quay đã xong, nói với Mục Thị: “Cô khoan hãy đi.”
Hắn từ vị trí của mình chạy qua chỗ Mục Thị, nhân viên hậu trường lập tức nhường đường. Hắn nhìn dãy cửa sổ sắp xếp bất quy tắc, cảm thấy rất hài lòng, cho người trước mặt một ánh mắt sau đó giơ máy ảnh lên.
Mục Thị quay lưng về phía cửa sổ, thợ quay phim bên ngoài cũng đã sẵn sàng. Nàng nhìn về phía ống kính còn lại, ngửa đầu.
Vốn muốn để thợ quay phim chụp biểu tình trên mặt, nhưng không ngờ khi ngửa đầu dùng sức quá mạnh, trọng tâm bất ổn nên lui về sau mấy bước.
Nhân viên cũng vì động tác nho nhỏ này mà cùng nhau hít ngụm khí lạnh, thậm chí có mấy người giật mình chạy tới chỗ nàng, may thay mấy giây sau Mục Thị cũng giữ vững thân thể.
Căng thẳng trong lòng lập tức buông xuống, Mục Thị cúi đầu xem xét, giày cao gót cách cửa sổ không đến năm centimet.
Nàng thở ra một hơi, nhích xa cửa sổ vài bước chân, điều chỉnh biểu lộ tiếp tục buổi quay chụp.
Mục thị yên lòng, nhưng Tiểu Mã dưới lầu lại không như vậy, vừa nhìn thấy cảnh đó, hắn cảm giác tim mình đập loạn xạ, chuẩn bị sẵn sàng tư thế tiếp nàng, cho dù bên dưới đã có sẵn đệm hơi.
Bởi vì muốn chờ mây tan, vốn dĩ buổi sáng chỉ quay ở lầu một vài cảnh. Nhưng chờ một hồi, đạo diễn liền nói để có cảm giác tốt hơn phải lên lầu hai, Hôm nay nhất định hoàn thành xong. Lúc ấy Tiểu Mã không đồng ý, nhưng hắn lại không lay chuyển được Mục Thị, nàng nói nàng muốn lên đó chơi, dáng vẻ ôn tồn, hắn chỉ đành đồng ý.
“Phải thêm đệm khí, ngã xuống làm sao bây giờ.” Tiểu Mã cau mày ngẩng đầu nhìn lên lầu hai, nhìn thân ảnh nho nhỏ kia.
Âm thanh khi hắn nói chuyện không lớn không nhỏ, nói xong thoáng nghiêng đầu, dư quang bắt được biểu cảm áy náy trên mặt người phụ trách.
Mười mấy phút sau, cuối cùng người trên lầu cũng đi xuống.
Tiểu Mã đứng ngay cửa chờ Mục Thị bước ra, nhân viên hậu trường cũng lần lượt xuất hiện. Mục Thị theo sau, tóc đuôi ngựa cao cao, khuôn mặt được trang điểm nhè nhẹ, trán có chút dơ. Chủ đề chính hôm nay, bên trong u ám là sức sống trần trề.
“Tiểu Mãn, xong rồi.” Mục Thị cười cởi áo khoác đưa cho hắn, Tiểu Mã cũng ăn ý đem áo cái áo khác phủ lên người nàng.
Hai người qua chỗ đạo diễn xem lại hình chụp và cảnh quay, Tiểu Mã và người phụ trách thương lượng vào câu rồi ra xe rời đi.
Trên xe chỉ có ba người, Tiểu Mã ngồi ghế phụ Mục Thị miễn cưỡng ngồi phục ở phía sau, lấy điện thoại xem tin tức, hỏi Tiểu Mã: “Trưa nay muốn ăn gì?”
Mục Thị tốt nghiệp đại học năm ngoái. Thời điểm còn ở trường có người đăng ảnh nàng lên mạng, sau đó dần dần được mời đóng vài quảng cáo nhỏ.
Mục Thị vẫn luôn xem mình là người mẫu, muốn đi theo con đường này, nàng không tham gia công ty nào, cũng không đóng phim truyền hình hay điện ảnh. Cho dù không có người đo ni đóng giày dọn đường chờ sẵn nàng cũng dựa vào ngoại hình và cảm giác trước ống kính mà đi được đến bây giờ.
Năm ngoái Mục Thị tuyển Tiểu Mã, là trợ lý duy nhất của nàng.
Trước khi phỏng vấn, hắn đã nhìn thấy ảnh của Mục Thị, cũng vì mấy bức ảnh đó mà hại hắn đến phỏng vấn với tâm lý lo sợ.
Về sau mới phát hiện, Mục Thị có bao nhiêu tùy ý thì có bấy nhiêu tùy ý, một năm qua nhận quảng cáo hay sự kiện đều tùy theo tâm tình, phảng phất không hề có ngọn lửa muốn thành công hơn. Ngược lại, người quan tâm vấn đề này nhất chính là hắn, tất cả chuyện lớn nhỏ đều do một tay hắn sắp xếp, có khi đại tiểu thư tâm huyết dâng trào làm ra biến cố gì, cũng chỉ nũng nhịu cười cười với hắn, sau đó nói, Tiểu Mã là tốt nhất.
Đôi khi Tiểu Mã nghĩ, nếu Mục Thị ký hợp đồng với một công ty tốt, có nhiều dự án lớn hơn, chắc giờ sẽ nổi tiếng hơn nhiều! mỗi lần hắn nghĩ đến chuyện này đều cảm thấy đáng tiếc.
Bất quá nói đi cũng phải nói lại, hiện nay trong ngành giải trí, nước sâu như vậy! nếu ném Mục Thị vào, lửa đốt không nói, sự thoải mái tùy ý trên người nàng cũng phải cởi bỏ.
Thực chất bên trong đại tiểu thư rất ngạo kiều, Tiểu Mã không cách nào tưởng tượng bộ dáng nàng phải hạ thấp khí chất trước mặt người khác.
Thôi quên đi, như bây giờ cũng rất tốt.
Lương hắn cao, ngẫu nhiên tâm tình bà chủ Mục tốt sẽ thưởng cho hắn khoản lớn. Không hề keo kiệt, hai người trong xã hội nương tựa lẫn nhau, tiêu dao khoái hoạt tự do tự tại không phải chuyện gì xấu.
Mục Thị nói nàng rất thích cảm giác đứng trước ống kính, Tiểu Mãn tán đồng mười phần, hắn cũng thích dáng vẻ nàng khi đó.
Đương nhiên hắn đối với Mục Thị chỉ là tình cảm bạn bè, không có bất kỳ tạp chất gì.
Mục Thị dẫn hắn đến nhà hàng Tây dùng cơm trưa, sau khi ăn xong quả nhiên không phụ mong đợi của mọi người, trời bắt đầu mưa. Tiếng sét rầm rầm cả thành thị, giống như sợ mọi người bên trong không biết đến sự hiện diện của nó.
Mục Thị đã tẩy trang, lúc này nàng mặc y phục của mình, ngồi tựa ghế: “Chiều này có an bài gì không?” Mục Thị đánh son môi, giương mắt nhìn Tiểu Mã.
Tiểu Mã cầm khăn tay lau lau miệng, ấn mở điện thoại xác nhận một lần, nói: “Bốn giờ cần gặp bàn bạc quyền đại diện sữa bò.”
Mục Thị nga một tiếng, cất gương, thả chân bắt chéo xuống, hỏi: “Phải dùng cơm sao?”
Tiểu Mã gật đầu: “Đoán chừng không chạy thoát.”
Mục Thị nghe xong bĩu môi, lấy điện thoại ra đúng lúc có tin nhắn đến, cũng đáp lại: [ Tối nay không rảnh ]
Phương Khinh Khinh: [ Ngày mai thì sao? ]
Phương Khinh Khinh: [ Chúng ta đã lâu không gặp ]
“Mai thế nào?” Mục Thị lại hỏi.
Tiểu Mã trả lời: “Ngày mai không có việc gì.”
Mục Thị: “Được.”
Mục Thị cúi đầu gửi tin nhắn: [ Mai rảnh ]
Mục Thị: [ Buổi chiều đi ]
Bữa tối ăn rất vui vẻ, vốn bên đối tác đã chuẩn bị sẵn sàng. Mục Thị có mặt như thường lệ, nhưng nàng không nói gì, tất cả lời xã giao đều do Tiểu Mã bao hết.
Trước kia khi Tiểu Mã tới phỏng vấn, Mục Thị đã bị miệng lưỡi trơn tru của hắn thuyết phục, mặc dù nàng không cần dạng người này nhưng những người khác cần, Tiểu Mã có thể lắc lư, để bên người rất tốt.
Sự thật chứng minh quyết định của nàng không sai, Tiểu Mã biết tiến thoái, EQ lại cao, nhiều lần dỗ đối tác vui vẻ nàng ở bên cạnh nhìn cũng bị lây nhiễm.
Cơm nước xong đã tám giờ tối, tâm tình Mục Thị tốt mười phần, nàng khoác tay lên vai Tiểu Mã thuận tay vẫy taxi.
“Tôi đi đây.” Mục Thị nhướn mày cười với Tiểu Mã, mở cửa ngồi vào ghế sau.
“Cùng người trong lòng hẹn hò nhiều một chút, đừng lạnh nhạt người ta.”
“Chị đi đâu?” Tiểu Mã thấy Mục Thị ngồi vào xe, kéo cửa xe hỏi.
Mục Thị cười cười, đưa tay đóng cửa, đồng thời ném lại một câu: “Có chuyện gì tìm chị.”
“Ai… Thị Thị!”
Thị Thị trong miệng Tiểu Mã đã vững vàng lên đường, Tiểu Mãn nhìn xe đi xa trong lòng thở dài, tiếp đến có tiếng leng keng vang lên. Hắn thấy điện thoại ra xem, bà chủ Mục phát lì xì.
Tiểu Mã cười cười, mở khung chat gửi cho nàng một tin nhắn: [ Yêu chị! ]
Mục Thị ở trên xe đọc tin nhắn của Tiểu Mã xong, bỏ điện thoại vào túi, kéo dây khóa, mặc dù lúc nãy Tiểu Mã giúp nàng cản rất nhiều, nhưng nàng uống cũng không ít.
Bị bia vật thực sự quá… Khó chịu.
Nàng ngồi thẳng, mắt nhìn về phía trước, bất động thanh sắc che miếng nấc một cái.
Thứ bia này có thể hủy hết hình tượng, nồng độ cồn cao không nói, uống quá nhiều sẽ liên tiếp đi WC, ợ hơi, không phải say mà không say cũng không phải.
Mục Thị có tửu lượng tốt nhưng dạ dạy lại không ổn lắm, nấc liên tục cộng thêm xe dừng đèn đỏ không ngừng nghỉ, làm nàng cảm thấy muốn nôn.
Cũng may xe rất nhanh đến khách sạn, nàng trả tiền. Sau khi xuống xe thì vỗ vỗ ngực, đeo túi lên vai, đi vào.
“Uy, chị.” Mục Thị vào cửa, ngồi xuống sô pha, gọi điện thoại: “Kết thúc rồi à, em ở sảnh chính.”
“Kết thúc, chờ thang máy.” Hà Nhất Hàm trả lời.
Sau khi cúp máy qua mấy phút cửa thang máy liền mở, Hà Nhất Hàm bước ra đưa mắt nhìn bên phải, thấy Mục Thị ngồi đằng xa chơi điện thoại.
Tiểu bảo bảo đã gần hai tuổi được Hà Nhất Hàm ôm trong tay vừa nhìn thấy Mục Thị thì hưng phấn cười lớn, hai tay vùng vẩy loạn xạ.
Hà Nhất Hàm đi qua gọi: “Thị Thị!”
Mục Thị ngẩng đầu cười, đưa tay qua nắm chặt tay Bảo Bảo: “Phỉ Phỉ cũng đến sao?”
Hà Nhất Hàm ừ một tiếng, hỏi: “Em lái xe sao?”
Mục Thị lắc đầu, dùng ngữ khí dỗ tiểu hài tử, nhìn Phỉ Phỉ trả lời: “Không có đâu.”
Hà Nhất Hàm nói: “Vậy có muốn phiền Tri Dã đưa chúng ta về không?”
Mục Thị quay đầu nhìn chị: “Ai?”
Hà Nhất Hàm giải thích: “Bạn cùng phòng thời đại học, lúc trước chị thường xuyên nhắc tới, em còn nhớ không?”
Hà Nhất Hàm dời qua trái một chút, dùng ánh mắt ra hiệu người sau lưng mình, Mục Thị thuận theo nhìn vòng qua người Hà Nhất Hàm. Một nữ nhân đứng cách hai người vài mét mặc áo sơ mi trắng, tóc dài màu nâu tùy ý vén sau tai, đang cúi đầu nhìn đồng hồ.
Mục Thị quan sát nàng vài giây, sau khi thu hồi tầm mắt mới nhớ Hà Nhất Hàm từng nhắc đến người này, nhưng đây là lần đầu tiên nàng gặp.
Đột nhiên trong đầu xuất hiện từ ngữ liên quan đến nữ nhân trước mặt: Du học về, Học Bá, Kiến trúc sư lấy được nhiều giải thưởng, độc thân…
Ánh mắt hai người chạm nhau Mục Thị thấy rõ mặt lập tức ngẩn người, sau khi phục hồi tinh thần liền ném tới nụ cười thân thiện. Người nọ cũng lễ phép cười đáp trả, rất ngắn rồi dời ánh mắt qua chỗ khác.
Mục Thị hơi nhíu mày, ý cười bên khóe miệng vẫn duy trì. Những từ diễn tả vừa rồi lần nữa lập lại trong đầu, sau khi đánh tan lại vò thành một khối, trôi theo dòng máu trong người, tất cả hình thành một từ ‘Muốn trêu ghẹo’.