"Vấn đề này rất khó giải quyết", Bội Văn đặt cốc cà phê trong tay xuống, hai tay chắp trên đầu gối ngồi trên ghế sofa, liếc nhìn Đường Nghiên đang cau mày, " nếu không thì thế này đi, để tôi giúp em thử thăm dò ý tứ chị ấy xem sao." "Đừng!" Đường Nghiên ngẩng đầu không chút do dự từ chối, "tốt nhất là không nên, nếu như nhận được câu trả lời cụ thể thì hy vọng cuối cùng của em cũng tan biến mất." "Vậy... tiếp theo em có kế hoạch gì không?" Bội Văn hỏi. Đường Nghiên bối rối lắc đầu, "em không biết, không có kế hoạch gì cả, đến bước nào hay bước đấy đi." Bội Văn kêu gào trong bụng không nhịn được phải nói với Đường Nghiên: "Thôi đi ăn gì đã đi, tôi đói lắm rồi." Đường Nghiên không có cảm giác thèm ăn, liền đứng dậy nói: "Chị Bội Văn để em hâm nóng đồ ăn cho chị nhé." "Được." Công ty vào cuối tuần so với ngày thường thì không có nhiều người, đa số những người ở đây là những phòng ban bận rộn buộc phải tăng ca, hoặc là những người có nhiều gánh nặng tranh thủ tăng ca để kiếm thêm chút tiền. Có người gõ cửa văn phòng, Kỷ Du Thanh không ngẩng đầu lên nói: "Mời vào." Là trợ lý trực ban, mang theo cơm trưa tiến vào để trên chỗ nghỉ trong phòng, sau đó nhẹ nhàng nói: " Kỷ tổng, cơm trưa đã chuẩn bị ạ". Kỷ Du Thanh vẫn đang nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính tay múa trên bàn phím lạch cạch, không thèm liếc một cái nói: "Được rồi, ra ngoài đi." Mười phút sau, cô viết xong email và bấm gửi đến địa chỉ email của công ty đối tác. Sau đó cô ấy đứng dậy và vươn vai, với chức vụ của cô cơm nước đều sẽ có người chuẩn bị nếu công việc lu bu không thể ra ngoài cô sẽ ăn, nếu không bận gì thì cô sẽ đi ra ngoài. Kéo ghế ra ngồi xuống, trước mặt cô là một bữa trưa thịnh soạn trên chiếc bàn tròn nhỏ, gồm một đĩa thịt, một đĩa rau, một canh, trái cây theo mùa và cơm trắng. Kỷ Du Thanh đưa tay gỡ đũa ra, chợt nhớ tới Nghiên Nghiên không biết đã ăn cơm hay chưa, buông đũa xuống cầm di động lên tìm đến liên lạc của nàng, rồi lại đặt điện thoại xuống, bắt bản thân mình không suy nghĩ đến nàng nữa, sau đó cô ăn qua loa vài miếng cho xong. "Em có chắc là không muốn ăn một ít không? Đồ ăn của nhà hàng này thực sự rất ngon, thử món vịt này đi." Bội Va đặt một chiếc chân vịt lớn nướng tiêu hồng bóng lưỡng vào bát trước mặt nàng Đường Nghiên không thể từ chối, liền cầm lên cắn một chút rồi lại đạt xuống. "Sao vậy, em không thích sao?" Bội Văn tò mò hỏi. Đường Nghiên cố gắng cười lắc đầu: "Không phải, rất ngon, chỉ là emăn không vào." "Này có ý gì, mới gặp chút chuyện thế đã suy sụp rồi sao? Như vậy tôi đã xem trọng em quá rồi Đường Nghiên", Bội Văn vui vẻ ăn, nói tiếp: " em phải biết rằng sau em có tôi hỗ trợ cơ mà." Đường Nghiên dừng một chút, đột nhiên hỏi: "Chị Bội Văn... tại sao chị lại muốn giúp em như vậy?" Bội Văn nghiêm mặt lại, ngẩng đầu nhìn nàng. Đường Nghiên tiếp tục nói: "Em nhớ trước đây chị từng nói với em rằng chị từng thích cô Kỷ, tại sao
.. tại sao chị lại từ bỏ?" Bội Văn chậm rãi đặt đũa xuống, ngượng ngùng cười, sau khi nuốt miếng thức ăn cuối cùng, cô nói: "Bởi vì tôi đã cố gắng, nhưng cuối cùng cũng hiểu rằng mối quan hệ thân thiết nhất giữa tôi và chị ấy chỉ có thể là bạn bè." Cô dừng một chút lại nói thêm, "Nhưng em thì khác." "Tại sao em lại khác?" Đường Nghiên không hiểu. Bội Văn dường như không muốn giải thích quá nhiều, liền cầm hộp cơm với đũa lên, mỉm cười với nàng: "Đến lúc đó em sẽ hiểu."Bội Văn ở lại đây với Đường Nghiên cho đến buổi chiều, trước khi đi, Đường Nghiên nói muốn tiễn cô, thuận tiện vứt rác luôn, nàng không thích mọi thứ bừa bộn vì cô Kỷ thích sạch sẽ. Mang theo hai túi rác màu đen, Đường Nghiên đi ra khỏi nhà, trời vẫn còn mưa phùn, sau khi nhìn chị Bội Văn lái xe đi, Đường Nghiên một mình đi vứt rác trong khu tập trung, còn phải phân loại rác, Đường Nghiên khi mới tới đây đã phải mất một thời gian mới học được cách phân loại. Sau khi vứt rác trở về, nàng tình cờ đi ngang qua hồ nước nhân tạo trong khu dân cư, Đường Nghiên đột nhiên muốn đi dạo xung quanh để thư giãn. Đường Nghiên đến đây đã gần một năm, đã phát sinh rất nhiều chuyện đều là những chuyện khắc sâu vào tâm trí nàng. Những hạt mưa rơi trên mặt hồ, tạo thành những gợn sóng nhỏ, có rất nhiều người cầm ô đi ngang qua họ đều nhìn Đường Nghiên một cách kỳ quái. Mưa dần nặng hạt hơn, Đường Nghiên vì đi đường vòng nên khá xa đành phải chạy về nhưng kết qur vẫn là ướt hết. Cơn mưa phùn biến thành mưa lớn từ trên trời trút xuống Đường Yên dùng khăn khô lau tóc nhìn chằm chằm vào cơn mưa nặng hạt ngoài cửa sổ, đã đến thời gian tan làm, thế nào mà cô Kỷ vẫn chưa về. Nghĩ đến đây, Đường Nghiên đột nhiên nghĩ tới điều gì, vội vàng bỏ khăn tắm xuống chạy ra ngoài
Cô Kỷ chuẩn bị tan sở, nàng phải nhanh chóng chuẩn bị bữa tối, lấy đồ trong tủ lạnh ra, sơ chế nguyên liệu, làm việc lưu loát liên tục. Bầu trời bên ngoài dần tối sầm, có tiếng mở cửa từ bên ngoài chắc chắn là cô Kỷ đã về. Đường Nghiên đang nấu ăn, hồi hộp đến mức nín thở. Kỷ Du Thanh buông ô xuống, ở cửa thay giày, vừa vào cửa liền ngửi thấy một mùi thơm, tò mò đi tới, Đường Nghiên ngẩng đầu mỉm cười nói: "Cô Kỷ, bữa tối sẽ xong sớm thôi." Kỷ Du Thanh gật đầu, thờ ơ hỏi: "Buổi trưa có ăn cơm không?" "Có ăn một chút ở nhà cùng chị Bội Văn ạ." Đường Nghiên nói thật. "Hôm nay Bội Văn tới đây sao?" Kỷ Du Thanh hỏi. "Chị ấy mua đồ ăn tới, nhưng cô Kỷ không có ở nhà." Kỷ Du Thanh không nói nữa, xách túi trở về phòng, Đường Nghiên không dám lơ là, đặt từng món ăn mình đã nấu lên bàn ăn, thuận tiện còn chuẩn bị tốt bát cùng đũa. Sau khi mọi thứ đã chuẩn bị xong, cô Kỷ cũng không có ý định ra khỏi phòng, vươn cổ nhìn xung quanh, đang lưỡng lự có nên đi tới gọi cô lần nữa hay không, thì cô mặc đồ ở nhà thoải mái, từ trong phòng đi ra Đường Nghiên vội vàng nói: "Cô Kỷ, đã đến giờ ăn tối rồi!" Kỷ Du Thanh cũng không từ chối, đi tới bàn ăn ngồi xuống, bưng cơm Đường Nghiên đưa cho lên, nhìn thấy vậy, Đường Nghiên cũng bưng bát ăn, trôi qua vài phút hai người một câu cũng chưa nói. Trong lòng Đường Nghiên đánh trống, [ thùng, thùng, thùng] vô cùng rõ ràng, lúc này nàng càng tin chắc cô Kỷ đã biết bí mật của mình. Đúng lúc này, ngoài cửa đột nhiên vang lên tiếng chuông cửa, Đường Nghiên đặt bát đũa xuống, đang định đứng dậy, Kỷ Du Thanh nói: "Ngồi xuống ăn đi, để cô đi xem." Sau khi Kỷ Du Thanh đứng dậy đi về phía cửa, Đường Nghiên cũng tò mò ngoảnh đầu lại muốn xem ai lại đến vào giờ này. Kỷ Du Thanh đứng ở cửa nhìn qua màn hình theo dõi, không nghĩ lại là cô ấy, cuối cùng vẫn mở cửa ra "Sao cô lại tới đây?" Thẩm Du Âm người ướt đẫm, thoạt nhìn trông cực kì sa sút: "Có một điều tôi nghĩ tôi cần phải nói với chị, bố sắp chết, mẹ tôi đang hợp tác với người ngoài để chuyển nhượng tài sản, chị không thể cứ trơ mắt nhìn tài sản của Thẩm gia chúng ta rơi vào tay người ngoài như vậy được." Kỷ Du Thanh khẽ cười một tiếng, khoanh tay nhìn cô:"Cô quên mất, tôi không phải người Thẩm gia." Nói xong chuẩn bị đóng cửa lại, cô căn bản không có hứng thú với những chuyện nhỏ nhặt này. Thẩm Du Âm vội vàng đưa tay chặn cô lại, lo lắng hét lên: "Ba, ống ấy suốt ngày đều nghĩ đến chị, suốt ngày gọi tên chị, cố chống hơi tàn để được gặp chị, coi như không phải vì chị thì cũng vì mẹ chị, tài sản của thẩm gia bà ấy cũng có một phần phải không." "Nói xong chưa?" Kỷ Du Thanh lạnh lùng hỏi. Thẩm Du Âm im lặng rút tay ra, thấp giọng nói: "Đừng để đến khi mất đi rồi mới hối hận." Bang! Cánh cửa đóng lại. Kỷ Du Thanh bước vào, Đường Nghiên nhìn chằm chằm vào cô một lúc như thể cô đang có tâm trạng không tốt, giọng nói vừa rồi của người bên ngoài nghe quen quen là ai vậy? Kỷ Du Thanh cũng không tiếp tục ăn cơm mà lập tức trở về phòng mình. Nhìn bàn ăn vắng tanh, Đường Nghiên cảm thấy đầu đau như búa bổ, sau khi vội vàng ăn xong miếng cuối cùng, nàng liền dọn dẹp mọi thứ. Kỷ Du Thanh ngồi ở đầu giường, cầm trong tay một khung ảnh của cô và mẹ, lẩm bẩm một mình: "Mẹ, nếu là mẹ, mẹ sẽ làm thế nào?" Đêm đã khuya. Kỷ Du Thanh mặc bộ đồ ngủ đi ra phòng khách, pha cho mình một tách cà phê đen không đường, uống vài ngụm rồi di chuyển đến phòng làm việc, đặt cà phê lên bàn, bật máy tính lên xem tình hình gần đây của công ty cha của cô. Thông tin cho thấy trong khoảng sáu tháng qua, công ty đã trải qua những đợt thay đổi nhân sự rất thường xuyên, nhiều lãnh đạo kỳ cựu đã bị sa thải cũng có nhiều ý kiến khác nhau về kế hoạch kế thừa của cha cô và vô số thông tin khác. Nghĩ lại lời Thẩm Du Âm buổi tối tới nói, Kỷ Du Thanh đoán có thể sẽ xảy ra chuyện lớn. Cô đang nghiêm túc nhìn chằm chằm vào màn hình máy tính thì một tiếng ho yếu ớt vang lên từ căn phòng cách đó không xa, vô cùng rõ ràng trong màn đêm tĩnh lặng. Đường Nghiên đã tắm rửa sớm rồi đi ngủ, nhưng cơn ho đột ngột khiến nàng không tiến vào giấc ngủ được, nàng cố gắng quấn chăn thật chặt cho ấm người mãi mới có thể thiu thiu một chút thì cổ họng lại khó chịu, khiến nàng một lần nữa phải ho lên cho giảm bớt sự khó chịu.Kỷ Du Thanh dừng động tác để nghe kĩ hơn, xác định là âm thanh từ phòng Đường Nghiên truyền đến liền đứng dậy đến chỗ hộp thuốc, từ bên trong lấy ra thuốc cảm đi đến trước phòng Đường Nghiên gõ cửa lên tiếng hỏi: " Con đã ngủ chưa?" Đường Nghiên kinh ngạc đến mức lập tức nhảy xuống giường, xỏ dép đi mở cửa, Kỷ Du Thanh đứng ở bên ngoài, đưa thuốc cho nàng, vẫn như trước lạnh lùng hỏi: " làm gì mà lại để bị cảm như vậy?"