[BHTT] Tim Đập Thình Thịch

Chương 90



  Những người ngồi xung quanh phần lớn đều là bạn cùng phòng của Đường Nghiên, đối với kết quả hôm nay mọi người đều rất nghi ngờ.

  "Đường Nghiên, sao vậy? Bình thường cậu không bỏ tiết nào ngoại trừ việc nghỉ học ở học kỳ trước, cậu luôn cư xử rất tốt."

  "Ừ, bảng điểm này thực sự khó hiểu."

  "..."

  Ở đây, Đường Nghiên đang ngồi trên ghế, hai tay đặt trên bàn, cúi đầu im lặng, vẻ mặt nghiêm túc.

  Sau khi bảng điểm được luân chuyển một vòng, nó lại về tay thầy Trần, hắn ta sắp xếp lại đống tài liệu trong tay rồi nhìn xuống nói: "Mọi người đối với kết quả có thắc mắc gì không, bây giờ có thể nói."

  Hạ Tử Hàm phẫn nộ không thôi giơ tay muốn đứa ra ý kiến, liền bị Đường Nghiên ngăn chặn lại kéo cánh tay cô xuống, nghiêm mặt lắc đầu.

  Thầy Trần dường như đã chú ý đến điều này, lớn tiếng hỏi: "Hạ Tử Hàm, em có thắc mắc gì không?"

  Hạ Tử Hàm lúng túng thu tay lại: "Không, không có ạ."

  Buổi họp lớp kết thúc.

  Một đám đông nhanh chóng tụ tập trước chỗ ngồi của Đường Nghiên, có người đang xem trò vui, có người thắc mắc hỏi nguyên nhân là gì, còn có người hỏi nàng có phải đã đắc tội với thầy hướng dẫn hay không, cho nên mới gây khó dễ như vậy.

  Đường Nghiên đứng dậy, vội vàng thu dọn cặp sách, nàng không muốn nói chuyện này chút nào, nhanh chóng kéo Hạ Tử Hàm ra khỏi phòng học.

  Trong thâm tâm chỉ có nàng mới biết rõ nhất nguyên nhân sâu xa của chuyện này là gì.

  "Đường Nghiên, mình nghĩ chuyện này không thể bỏ qua được, chúng ta báo cáo trường học đi." Hạ Tử Hàm vừa đi vừa nói.

  "Chuyện này là chuyện cá nhân của mình, mình không muốn lôi cậu vào, đắc tội với thầy ấy tthif ba năm tới sẽ rất khó khăn không chừng còn ảnh hưởng đến việc tốt nghiệp nữa."

  "Vậy cậu thật sự định nuốt cơn giận như vậy sao?" Hạ Tử Hàm tức giận đến mức đứng giữa khuân viên trường giậm chân.

  Bước chân của Đường Nghiên chợt dừng lại, trong lòng nàng chắc chắn là không chịu rồi, nàng cũng tức giận, nhưng cũng là bất đắc dĩ nàng có thể làm gì, nào có thể cho mọi người biết nàng đánh mất học bổng vì bảo vệ người mà nàng không nên yêu sao?

Cuối cùng.

  Nàng mím môi nói: "Sau này đừng nhắc đến chuyện này ở ký túc xá."

  Nếu một lần học bổng, có thể đổi lấy bình yên, cô Kỷ không gặp phiền toái, thì nàng nguyện ý hơn nữa là cam tâm tình nguyện.

  Hạ Tử Hàm đứng ở nơi đó, ngơ ngác nhìn bóng lưng Đường Nghiên đang sải bước về phía trước, nghiêng đầu tỏ vẻ không thể tin được. Học bổng chính là khó thế nào mới có được mà đơn giản như vậy liền từ bỏ.

  Thứ sáu, Đường Nghiên vì chuyện của câu lạc bộ nên ra muộn, Kỷ Du Thanh đã đợi người ở tầng dưới ký túc xá rất lâu. Hạ Tử Hàm xách một cái túi xuống lầu, vừa nhìn đã nhận ra cô liền tiến tới chào hỏi: "chào cô ạ con là bạn cùng phòng của Đường Nghiên!"

  "A, là con, xin chào, Đường Nghiên sao còn chưa xuống?" Kỷ Du Thanh tò mò hỏi.

  "Ở câu lạc bộ có việc nên cậu ấy đến đó rồi ạ, chắc phải một lúc nữa cậu ấy mới trở lại."

  "Thì ra là vậy chẳng trách cô không thấy bạn ấy trả lời tin nhắn." Kỷ Du Thanh lẩm bẩm, sau đó ngước mắt lên mỉm cười với Hạ Tử Hàm, mọi cử chỉ, động tác của cô đều rất nho nhã lễ độ.

  Hạ Tử Hàm liếc mắt nhìn đám người tan học ở xung quanh, xác định không có bóng dáng Đường Nghiên lúc này mới lén lút nói nhỏ với Kỷ Du Thanh: " Lần này Đường Nghiên không nhận được học bổng, bạn ấy có nói với cô không ạ?"

  Kỷ Du Thanh kinh ngạc: "Bạn ấy không nói cho cô biết."

  "Chuyện này cũng không có gì nhiều để nói, chỉ là phòng bọn con thấy điểm lần này có chút kì quái, cô ơi cháu có việc phải đi trước."

  "Được rồi, tạm biệt!" Kỷ Du Thanh vẫy tay, vội vàng lấy điện thoại di động ra gọi cho Đường Nghiên, khi ngón tay đã tìm thấy số điện thoại của nàng thị lại do dự, cuối cùng là tắt máy, đợi đến buổi tối gặp mặt thì nói chuyện đi.

  Chờ thêm hai mươi phút, thấy Đường Nghiên vội vã quay lại, mồ hôi đầm đìa, mặt đỏ bừng vì nóng mái tóc dính chặt vào trán: "Xin lỗi cô Kỷ, cháu về muộn, ở câu lạc bộ được trường giao đi vận chuyển dụng cụ..."

  "Không sao đâu, cô đợi cũng không lâu."Kỷ Du Thanh liếc nhìn nàng, từ trong túi lấy ra một chiếc khăn giấy"lau mồ hôi đi."

  Lúc Đường Nghiên đang lau mồ hôi, Kỷ Du Thanh lại hỏi: "Trong trường mọi chuyện ổn chứ?"

  Đường Nghiên sững lại một chút, mỉm cười gật đầu: "Không có việc gì."

  "Vậy lên xe đi, buổi tối trở về cô sẽ chuẩn bị đồ ăn ngon cho con."

  Trên đường trở về, Kỷ Du Thanh cố nhịn hết sức để không hỏi ra chuyện kia, sau khi về đến nhà cô lấy ra nguyên liệu vừa mua từ cốp xe bắt đầu trong phòng bếp bận rộn, Đường Nghiên thì vào trong phòng mãi vẫn chưa ra.

  Bình thường con bé sẽ ở bên cạnh hoặc ở trước mặt cô khi cô đang nấu ăn, hoặc giúp đỡ cô, hôm nay quả thực có chút không nình thường.

  "Nghiên Nghiên, ăn cơm" Kỷ Du Thanh nấu nướng xong đứng ở hành lang gọi nàng

  Bữa tối hôm nay có thịt kho tàu, sườn heo om xì dầu và đậu cove xào.

  Đường Nghiên ăn luôn ngon như vậy, nàng ăn từng miếng lớn, rất nhanh bát cơm đã bị nàng ăn sạch, đứng dậy lấy bát thứ hai, cảm thấy được đây chính là thời cơ để hỏi chuyện, Kỷ Du Thanh đặt đũa xuống, giả vờ uống nước một cách tự nhiên: "Học bổng năm nay được bao nhiêu vậy?"

  Đường Nghiên giật mình rõ ràng là hoảng sợ, do dự né tránh ánh mắt của cô, "con không chắc chắn, đến lúc phát sẽ biết thôi ạ

  Nói xong, Đường Nghiên nhanh chóng cúi đầu bắt đầu ăn, cố ý tránh né chủ đề này.

  Nhưng phản ứng rõ ràng của nàng lại không thể thoát khỏi tầm mắt của Quý Vũ Tình.

  "Nghiên Nghiên, cô không muốn con giấu cô bất cứ chuyện gì" cô Kỷ hắng giọng, trở nên nghiêm túc đứng lên nói " có phải học bổng kì này con không được phải không"

Đường Nghiên máy móc nhai miếng thức ăn cuối cùng trong miệng, khó khăn nuốt xuống, lặng lẽ đặt bát đũa trong tay xuống, cúi thấp mặt lặng lẽ gật đầu.

  Nàng không muốn cô Kỷ biết chuyện này, nhưng nàng cũng không muốn lừa dối cô Kỷ, nàng không bao giờ có thể che giấu bất cứ điều gì trước mặt cô.

  "Có thể nói cho cô biết nguyên nhân là gì không?" Kỷ Du Thanh muốn biết rõ ràng, dù sao cô cũng từng là sinh viên ở Hoa Đô, theo như điểm số của Đường Nghiên thì lấy được học bổng là chuyện trong tầm tay, nếu như không được thì chắc chắn là có nguyên nhân gì khác.

  "Con... điểm tổng hợp chưa đạt ạ..." giọng nói của Đường Nghiên rất nhỏ, nếu không cẩn thận sẽ khó nghe được.

  "Tại sao không, Nghiên Nghiên, cô hy vọng con có thể nói cho cô biết nguyên nhân sự tình, để cô có thể giúp con giải quyết vấn đề, con hiểu không?" Kỷ Du Thanh nói.

  Đường Nghiên cắn môi lắc đầu, thật sự rất khó để mở miệng nói ra nguyên nhân.

  Kỷ Du Thanh ý thức được mình có chút ép buộc, vội vàng đưa tay nắm lấy tay nàng, cẩn thận an ủi: "Nếu con tin tưởng cô Kỷ, nếu con coi cô Kỷ như người nhà thì hay để cô giúp con, được không?"

  Trong lòng Đường Nghiên đang rất loạn, nhưng nếu nàng không nói cho cô Kỷ biết thì cô ấy sẽ rất buồn, và lại suy nghĩ nhiều, rồi cô sẽ nghĩ về nàng như thế nào.

  Đường Nghiên không biết.

  "Năm ngoái con được gọi đến văn phòng của thầy Trần, thầy nói muốn có tài khoản WeChat của cô và muốn con kết nối hai ngươi nhưng con đã từ chối." Đường Nghiên cúi đầu, " trừ chuyện đó ra, con không nghĩ ra được chuyện gì mà làm mất lòng thầy Trần nữa."

  Nháy mắt, bàn tay Kỷ Du Thanh đặt trên mu bàn tay Đường Nghiên rút lại, cảm xúc phức tạp, cho nên cô ngàn đoán vạn nghĩ cũng không ra, hóa ra nguyên nhân là vậy.

  "Vậy là do cô Kỷ nên con mới bị mất suất học bổng đúng không?" Kỷ Du Thanh buồn bã nhìn nàng

  Đường Nghiên cắn chặt môi dưới, không nói gì.

  Cùng lúc đó, Kỷ Du Thanh đẩy ghế đứng dậy, đi vòng qua đến bên cạnh nàng, cô đưa tay ôm nàng vào lòng, mặt Đường Nghiên áp vào bụng dưới của cô Kỷ, Kỷ Du Thanh nhẹ nhàng vuốt đầu nàng vừa nói: "Yên tâm, cô Kỷ sẽ không để cho con đánh mất vinh quang mà con đã vất vả kiếm được mà không có lý do."

  Tim Đường Nghiên đập thình thịch trong lồng ngực, nàng đột nhiên ngẩng đầu lên: "Cô Kỷ, thật sự không sao đâu." Nàng không muốn làm to chuyện này gây khó xử, lại càng không muốn vì chuyện này mà cô Kỷ bị gây khó dễ.

  "Yên tâm đi, cô sẽ không dùng biện pháp quyết liệt, chuyện này sẽ giải quyết một cách hòa bình."

  Đêm đó, Đường Nghiên trằn trọc trên giường, hối hận đã nói cho cô Kỷ chuyện này, bây giờ cô vì bảo vệ kẻ yếu nhỡ đâu bị uy hiếp, hoặc gặp những chuyện không hay thì làm sao bây giờ, rất nhiều chuyện mà nàng không thể nghĩ ra được.

  Kỷ Du Thanh ngồi trong phòng làm việc tìm thấy số điện thoại của một người trong danh sách liên lạc của cô, tên Doãn Thu Bình cô không do dự liền nhấn nút gọi.

  Điện thoại đã được kết nối, bên kia là một giọng nam truyền đến, giọng điệu trách móc nói: "Học muội mỹ nữ, đã lâu không liên lạc, nhận được điện thoại của em tôi rất ngạc nhiên đấy."

  "Tiền bối, đã lâu không gặp, anh thế nào?" Kỷ Du Thanh cầm điện thoại, mỉm cười.

  Người đàn ông này lớn hơn Kỷ Du Thanh ba tuổi, sau khi tốt nghiệp thì ở lại trường làm việc, từng hợp tác với Kỷ Du Thanh làm người chủ trì của một trương trình cuối năm thời đại học, từng theo đuổi Kỷ Du Thanh nhưng không có kết quả, làm việc ở Hoa Đô đã mười mấy năm, vừa rồi khi Đường Nghiên nhập học cô cũng không có liên lạc sợ gây phiền toái.

  Kỷ Du Thanh cũng không vòng vo, trực tiếp đi thẳng vào vấn đề: "Tiền bối, ngày mai là cuối tuần chắc là anh rảnh, có thể mời anh một bữa cơm không?"

  "Mỹ nữ đã mời, nào có đạo lí sẽ từ chối chứ, địa điểm..."

  "Em sẽ quyết định địa điểm." Kỷ Du Thanh ngắt lời " làm sao có thể để tiền bối chi tiền chứ".

  Sau khi cúp điện thoại, Kỷ Du Thanh thở phào nhẹ nhõm, đây chính là lý do khiến cô chú ý duy trì các mối quan hệ cá nhân trong cuộc sống hàng ngày, mặc dù hiếm khi liên lạc hay gặp mặt đối phương, nhưng những lễ năm mới cô thường thăm hỏi hay tặng quà gì đó.

  Cô cảm thấy việc của Đường Nghiên ở trường cần phải tìm hiểu.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv