[BHTT] Tim Đập Thình Thịch

Chương 71



  "Đứa nhỏ ngốc, mặc như vậy không lạnh sao?" Kỷ Du Thanh lập tức giơ tay lên mu bàn tay chạm vào khuôn mặt đỏ bừng của Đường Nghiên, xem ra nàng đang lo lắng rất nhiều.

  Đường Nghiên lắc đầu cười đáp: "Không lạnh, chỉ là tay của cô Kỷ có chút lạnh."

  Kỷ Du Thanh thu tay lại, cười nói: "Cô quanh năm đều như vậy, mùa hè cũng lạnh."

  Đường Nghiên liếc nhìn phương hướng người vừa bỏ chạy, hỏi: "Cô Kỷ, người vừa rồi là ai vậy, sao ông ta lại động tay động chân với cô?"

  "Ông ấy là đại diện hợp tác mà công ty cô đang đàm phán gần đây. Buổi tối chúng ta có hẹn ăn cơm và bàn chuyện ở đây, đàn ông mà chính là như vậy, luôn mượn rượu để động tay chân". Lời này qua miệng cô Kỷ lại nhẹ nhàng như đã gặp nhiều nhưng không thể làm gì, chính là Đường Nghiên ngàn vạn lần không thể dễ dàng bỏ qua như vậy.

  Nhưng sau đó nghĩ lại, nàng phát tiết như vậy có phải đã phá việc của cô Kỷ gây ảnh hưởng cho cô hay không?

  Cảm giác áy náy trong lòng đột nhiên dâng lên, vẻ kiêu ngạo cũng tiêu tan, giọng nói của nàng trở nên yếu ớt hơn rất nhiều, "Vậy... Kỷ... cô Kỷ, việc con vừa làm có ảnh hưởng đến công việc của cô..."

  Thấy nàng thận trọng vì sợ gặp rắc rối, Kỷ Du Thanh giơ tay đặt lên vai nàng động viên: "Không có, nếu đêm nay không có con thì cô không biết giải quyết thế nào, Bội Văn cũng không ở đây, có điều" cô chuyển chủ đề " về sau vẫn là không nên làm việc xúc động như vậy, đối với con sẽ không tốt".

  Đường Nghiên gật đầu, sau đó không khỏi thấp giọng lẩm bẩm: "Con chỉ sợ... con sợ cô Kỷ bị ức hiếp..."

  "Đứa nhỏ ngốc, có sự quan tâm của con thế này cô Kỷ rất vui, đã ăn gì chưa cô đưa con đi ăn chút gì đó." Kỷ Du Thanh hỏi.

  Đường Nghiên nghe xong liền gật đầu lia lịa, mặc dù nàng đã ăn cùng bạn vừa nãy nhưng có sao, có thể cùng một chỗ với cô kể cả không làm gì cũng tốt..

  Vì thời tiết lạnh nên hai người chỉ chọn một quán lẩu gần đó, thực ra hai người cũng không đói bụng nên chỉ gọi một chút đồ ăn, chủ yếu muốn tìm một chỗ ấm áp để ngồi nói chuyện.

  Nồi nước lầu dầu cay nóng bốc khói, mang lại cảm giác ấm áp cho những người ngồi xung quanh, chẳng mấy chốc, Đường Nghiên đã đổ mồ hôi vì nóng nên nàng cởi áo khoác ra khoát lên lưng ghế mình ngồi.

" Sao bây giờ con vẫn còn ở ngoài một mình?" Kỷ Du Thanh uống một ngụm nước hỏi.

  "Đang là tuần ôn thi nên trường cho nghỉ học, tối nay con với bạn cùng phòng ra ngoài, nhưng vừa nhìn thấy cô Kỷ liền tách khỏi mọi người, dù sao họ cũng đi mua sắm mà con cũng không hứng thú lắm."

  "Như vây cũng không tốt đâu, người ta sẽ cho rằng con không hòa hợp, lâu dần sẽ không có người tới chơi với con." Kỷ Du Thanh dừng một chút lại nói: "Xã hội này là như vậy việc đối nhân xử thế vẫn là cần thiết, con người là động vật có tính xã hội, không thể tránh khỏi việc tiếp xúc với nhiều người, cho dù đó là người con không thích. Cô Kỷ của con lúc học đại học cũng không thích giao du với ai vì chúng ta tính cách rồi lối sống đủ mọi phương diện đều khác nhau, con không tưởng tượng được đâu cô đã bị gán cho hình tượng quái gở đấy, cũng may lúc đó gặp được Mễ Nhã, cô được dì ấy đưa ra ngoài đó".

  "Dì Trương khi ở trường chắc hẳn tính cách rất vui vẻ." Đường Nghiên mỉm cười nói.

  "Cũng đúng là như vậy, cô ấy còn nghịch ngợm hơn cả một cậu con trai... nháy mắt mà đã mười năm trôi qua, có nhiều chuyện như chỉ mới ngày hôm qua." Kỷ Du Thanh thở dài cảm khái.

  Đường Nghiên cúi đầu dùng đũa khuấy đều gia vị trong bát nhỏ, sau đó đột nhiên nói: "Con người là phải như vậy, phải học làm những việc mình không thích sao?"

  Kỷ Du Thanh ngồi trên ghế một lát, lưng thẳng tắp, suy nghĩ một chút mới đưa ra đáp án.

  "Đúng vậy, luôn là như vậy." Nói được nửa chừng, ánh mắt của cô đột nhiên trở nên nghiêm túc"đây là một trong những quy tắc sinh tồn trong xã hội này."

  Đường Nghiên mím môi, nhẹ nhàng gật đầu, trong giọng nói có chút cô đơn:"con sẽ ghi nhớ."

  "Nhưng con cũng đừng quá bi quan dù sao trên thế giới này đại đa số người đều sống như vậy, phải học cách tận hưởng gian khổ, như vậy sẽ tốt thôi." Kỷ Du Thanh an ủi nàng, nhưng trong lòng cô lại có chút áy náy. Có lẽ cô không nên nói cho nàng những thứ đó sớm như vậy, dù sao nàng mới mười tám tuổi, vẫn nên đợi nàng tốt nghiệp đại học rồi nói sau, nhưng đến lúc đó có thể lại quá muộn xã hội này rất tàn không có ai mà chờ bạn lớn dần chứ.

  Đường Nghiên không biết suy nghĩ gì mà cúi đầu nhìn không ra khuôn mặt cũng như biểu cảm trên mặt nàng.

  Bỗng nhiên, nàng ngẩng đầu cười toe toét, ngây thơ vô cùng: " Con cần phải cố gắng học tập, tương lai cố gắng kiếm tiền sống cuộc sống mình muốn.

  Có thể không cần theo ý người khác, không cần ép buộc bản thân làm những việc mình không thích, không cần phải đối mặt với những người nàng không thích, đó là cuộc sống mà nàng muốn hướng tới, mặc dù hiện tại nghe như truyện cổ tích phi thực tế.

  "Vậy cô sẽ cổ vũ cho con!" Kỷ Du Thanh ngọt ngào cười nói: "Ăn nhanh đi, vẫn còn nóng" nói xong, cô gắp từng miếng thịt bò béo ngậy cho vào trong bát Đường Nghiên.

  "Vâng!" Đường Nghiên mỉm cười, hài lòng gắp miếng thịt đưa vào miệng.

  Kỷ Du Thanh không ăn gì, từ đầu đến cuối cũng không động đũa thay vào đó cô uống hết ly nước chanh mật ong lớn trên bàn, gần như đã sắp thấy đáy, Đường Nghiên không hỏi ra miệng nhưng nàng nghĩ có lẽ cô uống để giải rượu.

  Sau khi ra khỏi quán Lẩu, Đường Nghiên lấy điện thoại ra xem thời gian đã qua thời gian ra vào của ký túc xá trường.

  "Có chuyện gì vậy?" Kỷ Du Thanh tính tiền xong đi ra hỏi.

  "Có vẻ như thời gian về kí túc xá qua rồi..." Đường Nghiên ngẩng đầu nhìn cô, Kỷ Du Thanh đang đi giày cao gót, cao hơn nàng nửa cái đầu.

  Thấy thế Kỷ Du Thanh không chút hoang mang nhìn đồng hồ, "mười một giờ đúng là muộn rồi, lái xe về nhà cũng không có ích gì, thế này nhé, cô đưa con đi thuê một phòng gần trường ở một đêm sáng mai con quay lại trường cũng tiện."

  "Vậy... còn cô?" Đường Nghiên thận trọng hỏi.

  Kỷ Du Thanh dừng một chút, nhanh chóng trả lời: " Cô cũng ở cùng con một đêm, để con một mình qua đêm ở ngoài cô không yên tâm".

  "Được.... được" Đường Nghiên đè xuống sự vui sướng trong lòng, tận lực che dâu để cô không nhìn ra.

  Sau khi lên xe của Kỷ Du Thanh, hai người lái về phía trường học cũng không quá xa khoảng mười phút.

  Mặc dù đã mười một giờ đêm nhưng đường phố vẫn rất náo nhiệt, các tòa nhà cao tầng vẫn sáng đèn. Cuộc sống về đêm của thành phố dường như vừa mới bắt đầu, Đường Nghiên ghé vào cửa sổ nhìn khung cảnh đường phố nhấp nháy bên ngoài, đôi mắt nàng tràn đầy phấn khích, phản chiếu đủ loại ánh sáng, đó thực sự là một thế giới khác với nàng mười tám năm qua, một thế giới rộng lớn.

  Trong xe có cuộc gọi đến của Kỷ Du Thanh, cô một tay cầm vô lăng, tay kia cắm tai nghe.

  "Bội Văn à, ừm, chị không sao, ừm, chuyện còn lại ngày mai hãy nói, chị còn có việc phải làm ở đây, được rồi, cúp máy."

  Một cuộc điện thoại kết thúc vội vàng khiến Đường Nghiên ngồi thẳng dậy trên ghế, trong đầu nàng muốn hỏi điều gì đó, nhưng lại im lặng đè xuống, lo lắng sự bốc đồng của mình sẽ ảnh hưởng đến công việc của cô Kỷ.

  Cô Kỷ chưa bao giờ nói gì, cũng chưa bao giờ chỉ trích nàng gay gắt, càng là như vậy, Đường Nghiên càng cảm thấy rối bời.

  Việc tìm chỗ ngủ cũng không mấy suôn sẻ, một số khách sạn cao cấp gần trường đã kín chỗ. Đường Nghiên đi phía sau cô Kỷ rất lâu, đặc biệt là khi cô còn đang đi giày cao gót, nhìn như vậy Đường Nghiên không đành lòng.

  "Cô Kỷ, có một khách nhỏ, giá khá rẻ, chỉ ngủ một đêm ở đó là đủ rồi."

  "Điều kiện của khách sạn nhỏ kém, chỗ ngủ cũng không thoải mái, cô Kỷ cũng không phải người nghèo, sao có thể đưa con đến ở một nơi như vậy." Kỷ Du Thanh kiên trì tìm lại.

  "Nhưng chúng ta đã hỏi gần như tất cả khách sạn quanh đây, đều đã kín chỗ rồi, con không ngại đâu, như thế nào đều được." Đường Nghiên nói.

  Cuối cùng, sau khi loanh quanh cuối cùng chọn được một khách sạn nhỏ chỉ còn một căn phòng bình thường. Nó nằm sâu trong một khu dân cư. Khi bước vào phải đi qua một hành lang sâu và hẹp, bóng đèn trên đầu lúc bật lúc tắt có vẻ hoạt động không tốt, không khí xung quanh tràn ngập ẩm mốc ướt át.

Sau khi đăng ký chứng minh nhân dân, nộp tiền đặt cọc, bà chủ nhà dẫn họ vào căn phòng rất nhỏ và tồi tàn, ánh sáng mờ ảo, khuôn mặt Kỷ Du Thanh lúc đó lộ ra biểu tình không có lời nào để nói. Trong lòng cô nghĩ muốn từ bỏ, nhìn về phía Đường Nghiên vừa muốn mở miệng, đã thấy Đường Nghiênđi vào rồi hướng cô cười nói: "Con cảm thấy rất tốt, cũng tiện nghi chỉ có 50 tệ tiết kiệm được không ít tiền."

  "Con quyết định ngủ ở nơi này sao?" Kỷ Du Thanh từ trên xuống dưới nhìn lại.

  Đường Nghiên gật đầu, cực kỳ kiên quyết, Kỷ Du Thanh không lay chuyển được nàng.

  Hệ thống sưởi ấm trong khách sạn nhỏ này có lễ có vấn đề, độ ấm không tăng so với bên ngoài cũng không khác là mấy, vì thế Kỷ Du Thanh tìm bà chủ để phàn nàn kết quả vẫn là không bệnh tật mà chết, đối phương phản bác, chỉ có như vậy, vì 50 tệ không thể đòi hỏi gì hơn.

  Kỷ Du Thanh thực sự thì có thể chịu được nhưng cô sợ Đường Nghiên chịu khổ.

  Nước trong phòng tắm nhỏ từng giọt, một lúc lâu mới ngừng, lúc thì nước nòng chảy ra lúc thì nước lạnh chảy ra, hoàn toàn là không dùng được nên hai người đành từ bỏ chuyện tắm rửa, lúc này đã hơn nửa đêm cả hai đều mệt không chịu nổi.

  "Quên đi, đêm nay liền như vậy đi ngày mai con có thể trở lại ký túc xá tắm." Kỷ Du Thanh vừa nói vừa cởi áo khoác, đắp một chiếc chăn mỏng, Đường Nghiên cũng như vậy làm theo.

  Chiếc giường rất nhỏ, vừa vặn cho hai người nằm cùng nhau, không có chỗ để lật người, tuy rằng điều kiện rất khó khăn, nhưng Đường Nghiên vẫn trân trọng hiện tại, sau này rất khó có được cơ hội như vậy.

  Đường Nghiên nằm quay lưng về phía Kỷ Du Thanh, Kỷ Du Thanh mặt quay phía lưng nàng cong thành con tôm.

  "Có lạnh không?"Kỷ Du Thanh ở phía sau nàng hỏi.

  Đường Nghiên run rẩy gật đầu.

  Ngay sau đó, người phía sau nàng di chuyển, dường như đang tiến về phía trước. Một đôi tay bất ngờ vươn ra ôm chặt lấy eo nàng, cùng lúc đó, lưng nàng như bị một vật gì đó mềm mại áp lên.

  "Chúng ta ôm nhau ngủ, giữ ấm cho nhau, như vậy sẽ ấm hơn."Kỷ Du Thanh nói.

  "Vâng... vâng" lúc này mặt Đường Nghiên đã sớm đỏ bừng, nhiệt độ cơ thể không ngừng tăng lên.


TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv