[BHTT] Tim Đập Thình Thịch

Chương 112



  Không khí trong nhà trọ vẫn cực kì thấp, mấy cô gái đi xuống lầu đều bắt gặp vợ chồng chủ nhà trọ đều bận rộn công việc của mình không ai nói với nhau lời nào, ngay cả việc trao đổi ánh mắt với nhau cũng không có. Hạ Tử Hàm nhận li nước từ chị Chu xong cũng nhanh chóng đi lên lầu, cùng các cô gái khác tám chuyện của hai người chủ.

  "Các cậu có thấy từ sáng nay thái độ của hai anh chị chủ rất khác không, mình vừa ở dưới lên không khí rất đáng sợ, thở mình cũng không dám." Hạ Tử Hàm nói

  "Mình cũng thấy vậy, đấy là chúng ta mới thấy bề ngoài thôi, chắc chắn bên trong còn chuyện gì đấy nữa, như hai người họ chính là một cặp đôi bằng mặt không bằng lòng" Lục Uyển phân tích.

  "Đúng vậy, mình cũng nghĩ như vậy." Hàn Sảng do dự nói: "Thật ra tối qua mình đã nghĩ cô Kỷ và Đường Nghiên mất tích mà chị Chu lại lo lắng như vậy, nghĩ cũng thật kì quái."

  "Mình đoán có thể các cậu không tin nhưng có khi nào chị Chu thích phụ nữ không, mà chính là cô Kỷ của Đường Nghiên nữa."

  "Này, không thể chứ, chị Chu đã kết hôn rồi còn gì", Lục Uyển đứng dậy đi thu quần áo " bây giờ mình chỉ ngóng Đường Nghiên trở về, tiến độ của chúng ta bị chậm rồi, mình chỉ muốn làm nhanh nhanh rồi về thôi."

Hà Húc thỉnh thoảng vẫn nhìn trộm Chu Khởi La, cuối cùng đợi đến khi có một vị khách ra ngoài Chu Khởi La cũng vào phòng, Hà Húc chạy nhanh đến giữ lại cánh cửa.

  "Anh có chuyện muốn nói với em". Hà Húc nói

  Chu Khởi La cúi người sắp xếp đồ đạc, dừng một chút rồi quay người lại, vẻ mặt không kiên nhẫn: "Em với anh thì có gì để nói đây."

  Hà Húc hít một hơi thật sâu nói: "Mười năm, mười năm đã trôi qua, anh vốn tưởng rằng thời gian có thể thay đổi một con người. Anh đang cố gắng bù đắp những lỗi lầm mà anh đã gây ra với em trong quá khứ, nhưng anh phát hiện ra rằng em đối với anh lúc nào cũng có một bức ngăn không thể phá bỏ."

  Chu Khởi La nhìn anh, tức giận muốn cười: "Hà Húc, nếu năm đó không phải anh ở trước mặt bố mẹ tôi nhất quyết muốn kết hôn với tôi thì tôi và chị ấy sẽ không bị chia rẽ."

  Hà Húc cũng cười, rất bất đắc dĩ, như thể đã nhìn thấu tất cả những chuyện này, "Em vẫn chưa nhìn nhận rõ chính mình, em chỉ biết đem mọi lỗi lầm đổ lên anh, anh thừa nhận, một phần nguyên nhân hai người chia tay là do anh, nhưng quan trong nhất chính là bản thân em không tin tưởng mối quan hệ đó mới dẫn đến chia tay sao?"

  Chu Khởi La ánh mắt lay động chuyển tầm nhìn, gắt gao cắn môi dưới, thân thể run rẩy.

  Nghiến răng nghiến lợi phản bác lời Hà Húc: " Không, không phải như vậy."

  "Lúc đó đồng tính luyến ái bị coi thường, là trái với luân thường đạo lí, chính em và anh đều biết điều đó. Chính em đã không tin tưởng, không tự tin với mối quan hệ đó nên em mới thỏa hiệp với bọn họ chứ không phải anh, chính em mới là người làm chia rẽ đoạn tình cảm đó."

  "Không phải, không phải tôi, không phải tôi !" Chu Khởi La hai mắt đỏ hoe, điên cuồng hét lên với Hà Húc: "Tình cảm của tôi đối với chị ấy không phải là thứ mà người như anh có thể phán xét!"

  Nói xong, Chu Khởi La đóng sầm cửa chạy ra khỏi quán trọ.

  Hà Húc đứng trong phòng, giơ tay xoa từ trên mặt lên trên đỉnh đầu ra sau gáy, hít một hơi thật sâu, cuối cùng thở dài đi ra khỏi phòng.

  Thật tội nghiệp, mà ngay cả chính anh ta cũng vậy.

  Trời đang mưa, đây cũng là một ngày mưa hiếm hoi ở Tân Cương.

  Chu Khởi La chạy một mạch dần thả chậm tốc độ, ngẩng đầu lên để nước mưa xối thẳng vào mặt chính mình trôi xuống cổ thấm dần vào áo quần, nếu những phiền nhiễu có thể cũng trôi đi như thế thì tốt rồi, cô không cho phép người đàn ông đó phỉ bang tình yêu của các cô như vậy, anh ta dựa vào cái gì chứ, anh ta không có tư cách.

  Tiếng ồn ào ở tầng dưới đã thu hút sự chú ý của Hạ Tử Hàm và những người khác. Mấy cô gái định để lại Đường Nghiên đi ra ngoài làm nhiệm vụ trước, vừa định ra cửa thì Lục Uyển nói: "Trời mưa rồi." Nên các cô đành ở lại quán trọ chờ Đường Nghiên trở về.

  Sau khi chia tay người nông dân, Kỷ Du Thanh và Đường Nghiên vội vàng quay trở lại nội thành, bắt xe trở lại lúc trời đang mưa thế này cũng không phải việc dễ dàng, ngay cả người luôn bình tĩnh giải quyết mọi việc như cô Kỷ cũng không phải việc dễ dàng. Hai người che ô đứng giữa quốc lộ bắt xe mong muốn có thể đi nhờ một chiếc xe quay về nội thành.

  Đường Nghiên đột nhiên nghĩ tới trong điện thoại di động của cô vẫn còn lưu số tài xế taxi tối qua, nếu cô có thể trả nhiều hơn một chút, gấp đôi thậm chí gấp ba, có lẽ ông ấy sẽ bằng lòng tới.

  Sau khi bấm số, tài xế đoán ngay được mục đích của nàng, may mắn thay, tài xế đang chở một vị khách đến thị trấn bên cạnh, nếu đi qua thì chỉ đi đường vòng một chút cách đó khoảng mười km.

  Đường Nghiên rất cảm kích đối phương vì đã chịu đến, vui vẻ kể lại chuyện này cho cô Kỷ: "Lát nữa sẽ có xe tới đưa chúng ta về."

  Kỷ Du Thanh có chút kinh ngạc: "Con làm thế nào vậy?"

  Vì thế Đường Nghiên đã giải thích mọi việc cho cô nghe, khiến Kỷ Du Thanh nhớ lại hôm qua đã khiến Đường Nghiên vì tìm mình mà đã bôn ba như vậy làm cô không đành lòng, đau lòng nàng cô nâng tay kéo nàng vào trong tán ô: " Về sau cô sẽ không giấu diếm chuyện gì."

  Lúc đó Đường Nghiên ngước mắt nhìn cô, thiếu chút nữa nàng đã nghĩ là cô Kỷ đang nói điều âu yếm hứa hẹn với mình,nếu thật sự là vậy thì không còn gì tốt hơn.

  Nửa giờ sau, tài xế taxi đã đến địa điểm đón họ, Đường Nghiên nhìn cô ngồi ghế sau nàng cũng quyết đoán ngồi vào vị trí bên cạnh, tài xế thấy nàng vui vẻ giống như đã tìm được liền tò mò hỏi:"Đây có phải là người con tìm ngày hôm qua không?"

  Đường Nghiên ngượng ngùng gật đầu: "Đúng vậy, ngày hôm qua đối với chú thật sự là gây phiền toái."

  Tài xế lại nói: "Cô bé này thật sự rất quan tâm tới cô, cô là..."

  Kỷ Du Thanh vội vàng trả lời: "cô, tôi là cô của con bé."

  "Ồ, khó trách, trông cô vẫn rất trẻ nếu nói là mẹ của cô bé tôi nhất định không tin, hahahaha".

  Đường Nghên xấu hổ gãi gãi trán, liếc nhìn phản ứng của cô Kỷ, kết quả cô không có phản ứng gì, ngược lại bắt gặp Đường Nghiên đang lén nhìn tóc của mình, "làm sao vậy?"

  Đường Nghiên vội vàng lắc đầu, đổi chủ đề hỏi: "Cô Kỷ, trở về chúng ta đổi quán trọ nhé."

  "Vì sao muốn đổi nhà trọ?" Kỷ Du Thanh hỏi nàng.

  Đường Nghiên cúi đầu, khua khoắng ngón tay: " Nếu không phải do bọn con thì cô đã không gặp lại chị Chu, cũng không cần nhớ lại chuyện buồn trước kia, bây giờ xấu hổ như vậy thì vẫn nên đổi quán trọ thôi."

  Kỷ Du Thanh nghe xong liền mỉm cười, tiếng cười giòn tan, "con ý, trong đầu toàn chứa những suy nghĩ gì không, có cái gì mà nhớ lại chuyện buồn, những chuyện đó cô đã sớm không để ý nữa rồi, nhưng là con con muốn đổi thì con giải thích với các bạn thế nào."

  Đúng vậy, Đường Nghiên nghĩ trong lòng, cô không thể nói ra sự thật với mọi người là cô Kỷ có quan hệ tình cảm với chị chủ quán trọ, hống hồ nàng cũng không muốn nói ra bí mật của cô Kỷ quả thật không có lí do thích hợp nào cả.

" Cô không có vấn đề gì cả, con cứ hoàn thành tốt công việc là được rồi." Kỷ Du Thanh lại bổ sung

  Tuy nhiên, nếu tiếp tục ở đó, Đường Nghiên cảm thấy mọi thứ thật kỳ lạ, đặc biệt là chị Chu, người dường như vẫn còn tình cảm với cô Kỷ, trong lòng nàng không thoải mái giống như có người cùng với mình tranh giành cô Kỷ, loại cảm giác cạnh tranh này rất căng thẳng.

  "Sao vậy, có vấn đề gì nữa sao?" Kỷ Du Thanh thấy nàng hồi lâu không nói gì.

  Đường Nghiên lắc đầu, ngẩng đầu nói: "Con không, nếu cô Kỷ không có vấn đề gì thì con cũng không vấn đề."

  Một giờ sau, xe đã đến nội thành, mưa đã tạnh. Khi họ đến nhà trọ, ông chủ Hà Húc đang sắp hoa vừa được mưa rửa sạch ở cửa thì nhìn thấy Kỷ Du Thanh và Đường Nghiên cùng bước xuống xe, trên mặt anh biểu cảm ý tứ xâu xa không thể nói rõ.

  Sau khi thanh toán hóa đơn và nói lời cảm ơn, chiếc taxi lái đi.

  Hà Húc đứng ở cửa nhìn bọn họ, theo phép lịch sự, Đường Nghiên lên tiếng chào hỏi, hỏi anh ấy chị Chu đã đi đâu, Hà Húc ôn hòa trả lời: " cô ấy đi ra ngoài." Nói xong còn thâm ý liếc Kỷ Du Thanh một cái, Đương nhiên Kỷ Du Thanh cũng nhận ra ánh mắt đó.

  "Chúng ta đi vào thôi."Kỷ Du Thanh tự nhiên đặt tay lên vai Đường Nghiên.

  Đường Nghiên sững lại một chút, đối với những động chạm của cô Kỷ nàng tương đối mẫn cảm, ngẫm lại hôm nay cô Kỷ đã không biết bao nhiêu lần làm như vậy rồi, suốt từ sáng lúc cưỡi ngựa, lúc trời mưa ven đường hay là hiện tại.

  Nhìn bóng lưng hai người đang định tiến vào, Hà Húc tiến lên hai bước để đuổi kịp.

  Đường Nghiên và Kỷ Du Thanh dừng lại, Đường Nghiên vẫn đang lưỡng lự không biết là ông chủ muốn hỏi mình hay cô Kỷ nhưng hiển nhiên là cô Kỷ " chúng ta có thể nói chuyện một chút không?"

  Kỷ Du Thanh nhìn về phía Đường Nghiên sắc mặt bình tĩnh: " Con lên với các bạn trước đi."

  "Ừm.. vâng." Đường Nghiên miễn cưỡng tách ra khỏi cô Kỷ đi vào trong, vừa đi vừa quay đầu lại nhìn vài lần, trong long nàng không khỏi nghĩ, ông chủ không phải vì chuyện chị Chu đi tìm cô Kỷ mà gây phiền toái chứ, nếu là như vậy... thì tuyệt đối nàng sẽ không để xảy ra.

  Kỷ Du Thanh biết một ngày nào đó hai người sẽ gặp nhau, và việc này không thể tránh được vì thế cô đã để Đường Nghiên đi trước.

  Hà Húc nhìn quanh rồi nói: " Ở đây không tiện nói chuyện, ở gần đây có quán cà phê khá yên tĩnh."

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv