[BHTT] Thiên Kiêu

Chương 47



Hứa Thiên Kiêu nhìn nàng trong chốc lát.

"Ngươi có phải hay không, không hạ thủ được?" Nàng hơi trào phúng mà hỏi.

"Ta có thể hay không thể hạ thủ, công chúa không biết sao?" Tần Lộ thản nhiên hỏi lại.

Tần Đại Bảo tuy là phụ thân nhưng chính tay nàng đưa hắn vào tử lộ. Hơn nữa còn phát sinh hiềm khích giữa tỷ muội, thân mẫu cũng phát điên rồi. Huống chi còn lại hai cái huynh đệ thứ xuất. Hứa Thiên Kiêu trầm mặc không nói.

Tần Lộ lại tiếp tục: " Công chúa lưu mệnh, thân là thị vệ cận thân cũng như gia nô của phủ công chúa. Nếu công chúa muốn ta giết người nào ta liền giết người đó. Nếu như không có mệnh lệnh của công chúa, ta giết đi hai hài tử căn bản không hay biết chuyện gì thì Tần Lộ ta súc sinh cũng không bằng. Huống chi, bọn hắn trên danh nghĩa là đệ đệ của ta."

"Thế nhưng bọn hắn mắng ngươi." Hứa Thiên Kiêu nói.

"Vậy thì như thế nào?" Tần Lộ nói: "Người khác mắng ta, ta nên giết hắn đi? Phủ công chúa nói lý ra thì mắng ta có rất nhiều người đi, ta có phải không nên huyết tẩy phủ công chúa một phen?".

"Tần Lộ! Ngươi lớn mật!" Hứa Thiên Kiêu trợn mắt.

Tần Lộ kéo môi cười cười, "Công chúa đây bất quá là người hỏi, ty chức trả lời mà thôi. Đây chính là đáp án người muốn nghe đấy, vậy cũng không cần trách lớn mật a."

Hứa Thiên Kiêu tức giận không thôi. Đưa tay chỉ vào Tần Lộ, nhất thời không biết phải nói cái gì. Nhìn xem vẻ mặt bướng bỉnh của Tần Lộ, Hứa Thiên Kiêu bình tâm đưa tay xuống.

"Tần Lộ, ta đây là vì muốn tốt cho ngươi. Hôm nay tuy hắn là một con kiến ngày sau chưa hẳn rung chuyển không được cây cổ thụ." Nàng đè nén tức giận nói ra: "Đợi bọn hắn lớn lên, đến lúc đó đau đầu không chỉ có ngươi, ngay cả bổn cung cũng phải hao tâm tổn trí."

"Công chúa, người quá coi thường ta, cũng quá xem trọng bọn hắn." Tần Lộ nói ra: " Công chúa còn không bằng Hoài Nam vương. Đã như vậy, người hay vẫn làm tốt tốt một cái công chúa, mặt khác đều không cần nghĩ tới."

Không cấp Hứa Thiên Kiêu có cơ hội nói chuyện Tần Lộ nói xong liền xoay người nhảy xuống mã xa.

Vô liêm sỉ! Vô liêm sỉ! Vô liêm sỉ! Hứa Thiên Kiêu nghẹn tức đến phổi mơ hồ muốn nổ tung.

Động tác lưu loát xốc lên rèm cửa Tần Lộ đã trở mình kéo lấy dây cương thúc mã đi về phía trước, còn nghiêng đầu quay lại quét mắt một cái. Trong mắt chính là trắng trợn khinh thường.

Nàng đường đường là Thiên Kiêu công chúa, hôm nay bị một cái gia nô dùng ánh mắt rõ ràng như vậy nhìn! Hứa Thiên Kiêu đang muốn mở miệng gọi người, Tần Lộ liền đánh dây cương như một trận gió lao đi ngoài.

Tần Lộ giết Hồng di nương cùng Tần Đại Bảo.

Tần Lỗi cùng Tần Khuê, thậm chí là Tần Nhã cùng Tần Cầm xét theo bối phận đều làm con cái đều có lương tri. Tâm tư ít nhiều suy ra thống hận, hận không thể giết nàng ngay lập tức. Nhất là Tần Lỗi cùng Tần Khuê, bọn hắn từ nhỏ được Tần Đại Bảo cùng Hồng di nương yêu thương, đối với Tần Lộ hầu như không có một ít cảm tình. Phụ mẫu thân sinh bị giết, nếu như bọn hắn một điểm hận đều không có, vậy căn bản bọn hắn không xứng làm người nhi tử tốt. Không, phải nói, vậy bọn hắn căn bản không xứng làm người.

Ngay cả Tần Cầm, cũng khó khăn tiếp nhận sự thật nàng giết Tần Đại Bảo không phải sao?

Suy tính một chút, nếu như Tần Lộ đứng ở vị trí của Tần Cầm, nàng có khả năng so với Tần Cầm còn khó tiếp nhận hơn mấy lần. Dù sao từ nhỏ đến lớn, Tần Đại Bảo đối với tiểu nữ nhi Tần Cầm không có nửa phần khắt khe. Nếu như là Tần Lộ, dù là phụ mẫu nàng không đúng, người khác giết nàng phụ mẫu, nàng cũng sẽ không tùy ý để hung thủ nhởn nhơn ngoài vòng pháp luật.

Cho nên, Tần Lộ không ra tay đối với Tần Lỗi cùng Tần Khuê chính vì lập trường khác biệt, nhưng mà nàng có thể lý giải Tần Lỗi cùng Tần Khuê bây giờ đối với nàng tràn ngập hận ý.

Biết được quá khứ nhưng không đoán được tương lai, Tần Lộ sẽ không vì lo sợ diễn biến sắp tới mà tự tay giết hai cái hài tử.

Về phương diện luân lý hay là mặt đạo đức mà nói, nàng không thể làm như vậy.

Điều Tần Lộ thể làm chính là bản thân phải mạnh mẽ. Chính mình đầy đủ mạnh mẽ, căn bản sẽ không sợ hãi đối thủ. Bởi vì người đủ mạnh sẽ khiến bọn hắn sợ hãi không dám trả thù.

Con kiến hôi sở dĩ có thể rung chuyển cây cổ thụ, lực lượng không phải là một hai con. Nếu Tần Lộ cường đại cho dù đối mặt với một bầy kiến hôi, cũng có thể không cần tốn nhiều sức mà bóp nát.

___________________________________

Xe ngựa dừng trước cửa cung.

Thanh Âm diều Hứa Thiên Kiêu Thanh Âm đi ra, trong đám người nàng không tự chủ được quét mắt tìm Tần Lộ.

Tần Lộ cùng Trần Nhiên giống nhau, cung kính đứng ở một bên.

Hứa Thiên Kiêu thu chân giẫm ở ghế ngựa, bàn tay trắng nõn thon dài chỉ một cái, hô: "Tần thị vệ, ngươi tới đây."

Một đám thị vệ cùng phu mã xa ánh mắt đều hướng Tần Lộ.

Tiểu tử này thật đúng là có phúc khí a.

Lòng dạ độc ác giết cha ruột, kết quả công chúa một điểm cũng không xa lánh hắn. Ngược lại xuống xe ngựa cũng gọi hắn hầu hạ, không biết hắn đã tu mấy đời phúc phận!

Đã có kinh nghiệm từ lần trước Tần Lộ tự nhiên biết rõ Hứa Thiên Kiêu muốn làm cái gì.

Nàng đi tới đứng ở cạnh xe ngựa, không giống như người khác cuối người làm ghế ngựa nhường Hứa Thiên Kiêu giẫm, ngược lại là tách ra bàn tay Thanh Âm đỡ Hứa Thiên Kiêu.

Trước mắt bao người, đối với Hứa Thiên Kiêu nở nụ cười một chút. Sau đó trực tiếp hai tay bóp lấy vòng eo mảnh khảnh đem người ôm xuống.

Hứa Thiên Kiêu chân đáp xuống đất, Tần Lộ tay lập tức buông ra.

"Công chúa, tốt rồi." Nàng cung kính nói: "Thời gian đã không còn sớm, người nên tiến vào."

Tần Lộ cử chỉ lớn mật làm Hứa Thiên Kiêu ngây ngẩn cả người.

Phục hồi tinh thần nàng thậm chí ngay cả một câu mắng vô pháp cũng không xuất khẩu.

Tần Lộ cũng là nữ nhân, nàng có thì chính mình cũng có. Làm sao mơ ước thân mật chính mình?

Nàng thật vất vả đè xuống, ác khí* lại dâng lên.

(Ác khí*: khí tức bứt rứt không lộ ra ngoài, cố kết trong lòng).

"Hoàng tỷ thật đúng là có phúc khí a." Ngọc Vinh công chúa ở phía xa nhìn thấy, lập tức xoay người đã đi tới, " Tiểu muội nhìn xem một cái, ôi, mấy ngày không thấy, đường làm quan của Hoàng tỷ ngày càng rộng mở rồi. Chậc chậc..." Nàng đưa tay muốn bóp Tần Lộ mặt, "Nhìn xem, da mịn thịt mềm, khí lực cũng không nhỏ, ôi, thật đúng là làm cho lòng người ngứa ngáy."

Tần Lộ nghiêng người tránh né tay của nàng.

"Ngọc Vinh công chúa. Chủ tử của ta còn ở đây, người đừng xằng bậy." Nàng nói ra.

Ngọc Vinh công chúa nhõng nhẽo cười, "Thật đúng là thủ thân như ngọc."

"Ngọc Vinh công chúa quá khen." Tần Lộ cười cười, khiêm tốn nói.

Hứa Thiên Kiêu trào phúng gợi lên khóe môi, "Như thế nào, không phải nói mấy cái tên đứng đầu bảng đều bị ngươi sủng hạnh qua, hiện tại ngươi còn có thể nuốt trôi?"

Ngọc Vinh công chúa thấy Hứa Thiên Kiêu tức giận, cười đến càng vui mừng.

"Hoàng tỷ không phải biết rõ nha, Bổn cung thiên phú dị bẩm."

Hứa Thiên Kiêu nhìn Ngọc Vinh không biết xấu hổ, mi thanh vừa nhấc quét đến mã xa phía trước chỉ vào.

"Hòa Huệ đã đến, ngươi có muốn đến chào hỏi một chút?" Nàng vừa cười vừa nói.

Ngọc Vinh công chúa nhìn lại, thấy quả nhiên là xe của Hòa Huệ công chúa lập tức sắc mặt liền thay đổi. Nàng hôm kia ngủ cùng phò mã của Hòa Huệ, tin tức đã truyền đến phủ Hòa Huệ công chúa nếu lúc này bị nàng bắt lại e rằng một cuộc phong ba sẽ nổi lên.

Chẳng qua, chuyện này Hứa Thiên Kiêu làm sao biết rõ?

"Hoàng tỷ ngày nào đó ngươi cần ta liền đem phò mã đưa tới quý phủ của ngươi a."

Ngọc Vinh công chúa vội vàng nói ra: "Tuy rằng hắn là cái người què, chẳng qua Bổn cung không chê hắn." Nói xong lại quay đầu lại nhìn thoáng qua, xoay người bước nhanh rời đi.

Hứa Thiên Kiêu hừ lạnh một tiếng, quay đầu trừng mắt nhìn Tần Lộ, cũng đi theo tiến vào cung.

Mặc dù là công chúa, tiến cung cũng không thể mang tất cả hạ nhân. Trừ đi thái giám Lý Phú Hải cùng Thanh Âm, những người khác đều canh giữ ở cửa cung.

Tần Lộ nhìn đến hướng Ngọc Vinh công chúa bị dọa chạy đã rất xa, chỉ thấy chiếc mã xa so với xe ngựa của Hứa Thiên Kiêu còn kém hơn rất nhiều. Người bên tron đã bước xuống, đó chính là Hòa Huệ công chúa cùng phò mã. Tuy rằng cách rất xa, tuy rằng chỉ có thể nhìn đến Hòa Huệ công chúa bóng lưng, nhưng Tần Lộ hay vẫn là bỗng nhiên ngây ngẩn cả người.

Người này bóng lưng, tại sao lại giống như vậy? Là nàng sao? Chẳng lẽ, nàng cũng tới?

Tần Lộ nóng vội như con kiến trong chảo nhưng giờ khắc này, nàng lại không thể đi lên nhìn thêm một chút. Thẳng đến khi nhìn xem Hòa Huệ công chúa cùng phò mã một đường nắm tay tiến vào cửa cung, Tần Lộ mất mát thu hồi ánh mắt.

Có lẽ không thể nào. Nàng vẫn sống tốt làm sao có thể sẽ chết. Hòa Huệ công chúa này nghĩ lại có một chút điểm giống mà thôi. Người ngựa như nước, vẻn vẹn một cái thân ảnh, căn bản nói không rõ là cảm xúc gì.

__________________________________

Ngày hội Trung thu, tất cả công chúa cùng các vương gia đều tiến cung, chuyện thứ nhất chính là đi đến nội cung thỉnh an Thái hậu. Thời điểm Hứa Thiên Kiêu đến thì Ngọc Vinh công chúa đã ngồit

trước mặt Thái hậu đem lão nhân gia chọc cười sảng khoái.

Hứa Thiên Kiêu cố ý đi chậm hai bước, cùng phu thê Hòa Huệ công chúa đi vào.

Hòa Huệ công chúa lớn hơn Hứa Thiên Kiêu một tuổi, nàng Mẫu phi mất sớm, tiên đế lúc tại vị nàng cũng không được sủng ái, nhưng về sau tiên đế chưa từng làm khó nàng. Hòa Huệ trừ khi gặp người quan trọng mới tiếp đãi, người bên ngoài cũng bởi vì nàng thập phần ít xuất hiện nên không dám đắc tội.

"Hoàng muội, hôm nay tại sao chỉ một người?" Hòa Huệ công chúa cười cùng Hứa Thiên Kiêu chào hỏi.

Hứa Thiên Kiêu nghĩ đến mấy tháng trước, vì phò mã của Hòa Huệ công chúa trộm liếc nhìn nàng một cái, mà đầu bị đập vào tường, lại bị té gảy chân. Lúc trước Hòa Huệ công chúa tiến cung cáo trạng, kết quả Hiển Tông đế mặc kệ, sau đó Hòa Huệ cũng không nhắc lại sự tình còn đối với nàng nịnh nọt cười nói.

"Tối hôm hôm qua phò mã nghỉ ngơi tại Hầu phủ hôm nay sẽ từ bên kia trực tiếp đi đến đây, chỉ sợ lúc này đang đi cùng hoàng huynh." Hứa Thiên Kiêu nói ra.

Hòa Huệ công chúa cười cười, nói: "Vậy chúng ta cùng nhau đi vào thỉnh an a."

Hứa Thiên Kiêu gật gật đầu, con mắt không để lại dấu vết nhìn phò mã của Hòa Huệ.

Phò mã Hòa Huệ công chúa họ Thôi, gọi là Thôi Hồng. Giờ phút này mặt mũi bầm dập, cũng không dám nhìn Hứa Thiên Kiêu một cái.

Ba người trước sau đi vào, tiểu thái giám vội cao giọng ghi danh chữ.

"Tham kiến mẫu hậu."

Thái hậu cười nhìn một lát, mới chậm rãi nói: "Miễn đi."

" Ân!" Hứa Thiên Kiêu ngẩng đầu lên.

Ngọc Vinh công chúa hướng phía Hứa Thiên Kiêu phất tay. Khuôn mặt cười đến giống như mặt trời nhưng đáng giận vô cùng.

" Hoàng tỷ, ngươi mau nhìn, ngươi mau nhìn." Hứa Thiên Kiêu lúc này mới phát hiện, Ngọc Vinh công chúa trong tay còn kéo cái nữ hài tử.

Nữ hài tử cúi thấp đầu, chỉ lộ ra nửa khuôn mặt.

Tuy là nửa khuôn mặt, thực sự có thể nhìn ra được, nàng cùng Hứa Thiên Kiêu, cơ hồ là giống nhau như đúc.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv