玄xuán
Trời tối đen như mực nhưng trong phòng lại sáng như ban ngày. Bên ngoài viện người cũng chưa rời đi, chẳng qua là cách xa vài bước, như cũ quan sát sự tình bên này.
"Tiểu Lộ, tiểu Lộ a..." Mai thị tựa trên người Tần Cầm một mực không ngừng lẩm bẩm tên Tần Lộ, từng chữ từng chữ liền khiến Tần Cầm không ngừng rơi lệ.
"Nương, không có chuyện gì đâu, tiểu Lộ nhất định không có chuyện gì đâu." Tần Nhã đã tỉnh lại tựa trong lòng Hồng Liên mở miệng khích lệ Mai thị.
Mai thị liếc nhìn nàng một cái, gật gật đầu, chẳng qua là vẫn đang lầm bầm: "... Đều tại ta, đều tại ta, nếu như tiểu Lộ không còn, ta cũng không muốn sống..."
Hồng Liên yên lặng nhìn ba người trong nội tâm âm thầm suy đoán, đến cùng là chuyện gì.
Tần Lộ được Hoài Nam vương tín nhiệm, hôm nay lại là thị vệ cận thân của Thiên Kiêu công chúa nhưng đến cùng là chuyện gì, rõ ràng nghiêm trọng đến mức uy hiếp tính mạng của hắn?
"Đến cùng là thế nào?" Nàng lần thứ hai hỏi: "Các ngươi nói cho ta biết, ta nói không chắc có thể giúp các ngươi đi cầu tình."
Hồng Liên là người mà Hoài Nam vương ban cho Tần Lộ, hơn nữa nghe nói nàng lúc trước tại phủ Hoài Nam vương là đại nha hoàn đắt dụng.
Tần Nhã mắt nhìn Mai thị mở miệng muốn nói ra,
Tần Cầm lại nhanh một bước mở miệng trước "Không có việc gì, đại ca không có việc gì. Hồng Liên tỷ, hôm nay làm phiền ngươi rồi, ngày khác chúng ta nhất định tốt tốt cám ơn ngươi."
Hồng Liên không động thanh sắc cười cười
"Không cần khách khí, không có việc gì là tốt rồi."
Nàng nói ra: "Chẳng qua nếu như thật sự cần giúp đỡ, các ngươi cứ mở miệng, tuyệt đối đừng khách khí."
"Tốt, chúng ta sẽ nhớ." Tần Cầm miễn cưỡng vừa cười vừa nói.
____________________________________
Trong phòng mùi vị huyết tinh càng ngày càng nồng, Tần Lộ bụm lấy bụng dưới vẫn đứng ở nơi đó, dần dần cảm thấy có chút cháng váng hoa mắt, mất dần khí lực. Chủy thủ rơi bên chân, lẳng lặng nằm nơi đó. Hứa Thiên Kiêu yên tĩnh đứng đối diện Tần Lộ. Giữa hai người dùng loại phương thức trầm mặc giằng co. Tần Đại Bảo cùng Hồng di nương đến lúc này hoảng sợ chưa dứt. Bọn hắn đang sợ, nhất là Hồng di nương sợ hãi tăng lên một tầng ôm chân Tần Lộ toàn bộ người phát run.
Tần Lộ không chịu động thủ bởi vì Tần Đại Bảo là cha của thiếu nữ Tần Lộ.
Bên trong không khí khẩn trương, Hứa Thiên Kiêu bỗng nhiên nở nụ cười đưa tay chỉ vào vết thương của Tần Lộ, không đếm xỉa tới mà nói: "Tần cô nương, thương thế của ngươi tuy không nguy hiểm đến tánh mạng, nhưng nếu để như vậy một mực không băng bó, máu cũng sẽ chảy hết đấy."
Tần Lộ bụm lấy bụng dưới tự nhiên có thể cảm nhận được huyết tinh ấm áp chảy ra bên ngoài.
Sắc mặt Tần Lộ tái nhợt bờ môi khô khốc hành lễ nói ra: "Khẩn cầu công chúa thu hồi mệnh lệnh."
"Lời bổn cung nói ra tự nhiên sẽ không thu hồi." Hứa Thiên Kiêu nói ra, quay người ngồi trên ghế.
"Tần cô nương nếu là muốn dùng mạng của mình đổi mạng cho cha ngươi cùng di nương. Bổn cung... sẽ tác thành ngươi." Hứa Thiên Kiêu cười cười xinh đẹp đến chói mắt, nhưng lời nói lại máu lạnh như vậy.
Tần Lộ nhịn không được chân mềm nhũn run lên hai cái.
Tần Đại Bảo cùng Hồng di nương kích động nếu như Tần Lộ không chịu động thủ thì chỉ có thể đổ máu đến chết, bọn hắn có thể nhặt về một cái mạng.
"Tiểu Lộ..." Tần Đại Bảo nghe được tin vớt được mạng sống liền kích động, nói ra: "Tiểu Lộ, những năm này ngươi tự vấn chính mình một chút, ta với đối với ngươi đến cùng như thế nào? So với đại tỷ cùng tiểu muội, so với hai cái đệ đệ. Ngươi biết không ta một mực coi ngươi là sự kiêu ngạo của Tần gia, trở thành tia hy vọng của Tần gia....."
"A, cho nên ngươi nguyện ý chết đi để bảo trụ sự kiêu ngạo cùng hy vọng của Tần gia sao?" Hứa Thiên Kiêu cười cắt ngang lời Tần Đại Bảo.
"Ngươi!!! " Tần Đại Bảo nghĩ sẽ chửi ầm lên nhưng người nói chuyện với hắn là công chúa, mắng không dậy nổi a! Không biết là lúng túng hay vẫn là tức nghẹn mặt chợt đỏ bừng.
Tần Lộ cười cười...
"Công chúa, ty chức không muốn giết hắn, cũng không phải là bởi vì hắn là cha." Bởi vì Tần Lộ được giáo dục rằng người phạm pháp sẽ có pháp luật quyết định xử phạt, nàng không có tư cách quyết định.
Tần Lộ tiếp tục nói: "Nếu như công chúa hạ lệnh muốn mạng của bọn hắn, ty chức sẽ không nhiều. Thế nhưng nhường ty chức đi làm...."
"Không dám?" Hứa Thiên Kiêu hỏi, nhiều hứng thú nhìn chằm chằm sắc mặt Tần Lộ ngày càng tái nhợt.
"Có phải hay không không dám a? Ngươi thật giống tỷ tỷ của ngươi cảm tình rất tốt, tỷ tỷ của ngươi bị khi dễ ngươi cũng không dám đào mắt tỷ phu thay tỷ tỷ hả giận. Máu đều nhanh muốn đổ hết ngươi vẫn còn không dám giết Tần Đại Bảo. Chậc chậc, Tần thị vệ mang danh hộ chủ thì ra chỉ có cái gan chuột a!"
Không phải ta không dám, mà là ta không thể!
Tần Lộ cảm thấy lời này cùng Hứa Thiên Kiêu giải thích cho dù nàng nghe cũng không hiểu bởi vậy dứt khoát câm miệng không nói.
Hứa Thiên Kiêu nhìn bộ dạng Tần Lộ như vậy cũng không tức giận ngọc thủ nâng lên nước trà lạnh đi vài phần nhấp một miếng, nói: "Dù sao thời gian của Bổn cung còn nhiều, cũng đã lâu không nhìn thấy màng kịch vui vẻ một chút. Hôm nay phải tốt tốt xem một chút, đổ máu chí tử là cái dạng gì a!."
Hứa Thiên Kiêu nhìn về phía Tần Đại Bảo cùng Hồng di nương, "Các ngươi cũng tốt tốt nhìn xem vở kịch này có tròn vai hay không. Nếu như bỏ lỡ lúc này, đại khái là cả đời các ngươi không thể nhìn được nữa! ".
Tần Đại Bảo cùng Hồng di nương bị dọa sợ không dám tỏ thái độ.
Hứa Thiên Kiêu lúc này bày ra tư thái dễ chịu xem kịch vui.
Nữ nhân này thật ác độc! Tần Lộ cảm giác chân mình hầu như không vững nữa rồi.
Nhìn Hứa Thiên Kiêu dung nhan tươi cười như hoa hồng rở rộ ngay trước mắt làm cho Tần Lộ hận không thể đi đem cái hoa hồng kia giật xuống đầu cành, hung hăng mà xoa bóp cánh hoa, thỏa thích chà đạp giày vò!
"Tần tỷ tỷ..." Thiếu nữ Tần Lộ một mực yên lặng lặng yên rơi nước mắt lúc này rút cuộc nhịn không được khóc thành tiếng, "Làm sao bây giờ, làm sao bây giờ a, Tần tỷ tỷ, ta không muốn ngươi chết..."
Tần Lộ không lên tiếng nhưng trong lòng cũng tại hò hét nàng không muốn chết!
Nàng không muốn chết.
Tần Lộ đã chết qua một lần, tuy rằng không hề nhớ rõ cảm giác kia nhưng nàng không nghĩ sẽ trải qua một lần nữa. Nàng muốn sống, dù là sống được vất vả khó khăn một chút, nàng cũng muốn sống.
"Thanh Âm, Trúc Âm, hai người các ngươi tiến đến." Hứa Thiên Kiêu cao giọng gọi người.
Bên ngoài có người lên tiếng, tiếp theo cửa bị đẩy ra, Thanh Âm Trúc Âm đi đến. Hai người thu hết sự tình vào mắt, bình tĩnh đi đến Hứa Thiên Kiêu bên cạnh xin chỉ thị: "Công chúa, có gì căn dặn?"
Hứa Thiên Kiêu nói: "Lúc trước cha của Tần thị vệ cha tìm Bổn cung nói cái gì, hai người các ngươi nói lại lần nữa cho Tần thị vệ nghe một chút."
Trúc Âm mắt nhìn Tần Lộ xem như trên người không có thương tích. Hai bước đi đến Tần Lộ trước mặt, mở miệng nói: "Công chúa, người hãy để cho tiểu nhân ở lại phủ công chúa làm người hầu a. Tiểu nhân lúc trước trong phòng tài vật làm việc, một mực làm đều rất tốt. Lần này chính là cái Trương đại quản sự cố ý hãm hại tiểu nhân bởi vì nhi tử của tiểu nhân không cùng nhi nữ nhà hắn kết hôn, công chúa, cầu người minh xét a!"
"Công chúa, người thật sự muốn đuổi tận giết tuyệt tiểu nhân sao? Ta khuyên người tốt nhất không nên làm như vậy, nếu không, người nhất định ngươi sẽ phải hối hận."
"Công chúa, người không thèm để ý thanh danh của mình, chẳng lẽ cũng không thèm để ý thanh danh Hoài Nam vương sao?"
"Nếu người ở kinh thành biết rõ, đường đường là thị vệ cận thân của Thiên Kiêu công chúa lại là nữ nhân, người đoán xem, người ở kinh thành sẽ nghĩ như thế nào, nói như thế nào? Nếu người ở kinh thành biết rõ, đường đường Hoài Nam vương ban một nữ nhân cho một nữ nhân, người đoán xem Hoài Nam vương tại Kinh thành sẽ như thế nào mất mặt, người bên ngoài sẽ nghĩ như thế nào đối với cái Vương gia là hồ đồ? Đến lúc đó, coi như là người giết tiểu Lộ, giết cả nhà chúng ta nhưng chặn không được miệng mồm thế nhân."
"Công chúa, tiểu nhân không cầu cái khác, chỉ cầu một cái, chính là cho tiểu nhân làm quản gia phủ công chúa. Tiểu nhân nhất định trung thành tận tâm vì người làm việc."
Trúc Âm trí nhớ tốt, lời nói lúc trước của Tần Đại Bảo nàng hầu như một chữ không nói sai. Lúc này Thanh Âm thuật lại lời nói Hứa Thiên Kiêu.
"Tần Đại Bảo, ngươi không sợ Bổn cung ra tay trước giết ngươi?" Thanh Âm nói ra.
Trúc Âm tiếp thuật lại lời Tần Đại Bảo, "Không sợ, người đã biết tiểu Lộ là thân nữ nhi, như cũ lưu lại nàng bên người, điều này nói rõ nàng đối với ngài tiểu Lộ còn hữu dụng. Vì lôi kéo ở nàng, người sẽ không giết tiểu nhân!."
"Cái kia, nếu như ngay cả Tần Lộ ta cũng giết!? "
"Không, sẽ không đâu..." Trúc Âm học lại lời Tần Đại Bảo, tuy rằng mặt không đổi sắc, thế nhưng Tần Đại Bảo bây giờ một bộ sợ hãi toàn thân run rẩy.
"Sẽ không đâu, sẽ không đâu, công chúa tha mạng, công chúa tha mạng a! Thật sự là, thật sự là Tần Lộ là cái nữ nhi bất hiếu. Không thể cùng tiểu nhân sống những ngày tháng trôi qua tốt, là nàng muốn đem tiểu nhân đến thôn trang chịu khổ... Công chúa người đồng ý như vậy, Tần Lộ cha ruột cũng không tha nàng sau này làm việc sẽ không tốt tốt tin tưởng a. Công chúa tin tưởng ta, Tần Lộ sẽ không đối với người trung thành...." Tần Đại Bảo sợ hãi ngay cả nói cũng không trôi chảy.
Tần Lộ đối với Tần Đại Bảo không có bất kỳ cảm tình, tự nhiên cũng sẽ không vì lời nói của Tần Đại Bảo mà thương tâm khổ sở. Thế nhưng thiếu nữ Tần Lộ thì khác biệt, tuy rằng oán hận, nhưng đến cùng đối với Tần Đại Bảo còn sót lại vài điểm phụ tử tình thân. Bây giờ nghe Trúc Âm học lời nói, thiếu nữ Tần Lộ hầu như tan vỡ.
Hai tiếng thê lương thét lên về sau, thiếu nữ Tần Lộ mang theo nức nỡ nói: "Tần tỷ tỷ, ngươi, động thủ đi!"
"Không cần cố kỵ ta, giết hắn đi!"
"Ngươi vốn không phải ta, ngươi giết hắn không phải giết cha, ngươi giết hắn a!"
"Tần tỷ tỷ, ta phải đi, ta muốn rời khỏi nơi này, ngươi, ngươi bảo trọng..."
Thiếu nữ Tần Lộ thanh âm càng ngày càng nhỏ, Tần Lộ một câu cũng không kịp lưu lại. Cũng chưa kịp hỏi nàng muốn đi đâu, thanh âm của nàng liền triệt để biến mất.
Đợi Tần Lộ phục hồi lại tinh thần chỉ thấy Hứa Thiên Kiêu đã hạ mình hạ nhặt lên chủy thủ, đi tới trước mặt nàng.
"Tần cô nương, Bổn cung hỏi ngươi một lần nữa, ngươi có động thủ hay không?" Hứa Thiên Kiêu nói ra: "Nếu là còn muốn hiếu thuận không động thủ, cái kia với tư cách chủ nhân của ngươi, Bổn cung cũng thật sự không nỡ để ngươi như vậy chịu tội."
Hứa Thiên Kiêu đem chủy thủ di chuyển đến vị trí ngực trái Tần Lộ, "Bổn cung, không ngại tiễn ngươi một đoạn đường."
Tần Lộ giương mắt nhìn Hứa Thiên Kiêu.
Hứa Thiên Kiêu sững sờ, do dự một đao kia có muốn đâm xuống hay không.
Ngọc thủ bị ép buông lỏng, chủy thủ bị đoạt đi.
"Tiểu..." Hồng di nương chỉ kịp nói một chữ.
Tần Đại Bảo làm sợ đến tiểu trong quần, một bên lui về phía sau một bên hô: "Tiểu Lộ, ta là cha ngươi, ta là ngươi..."
Chủy thủ vạch phá trên cổ Tần Đại Bảo.
Máu tươi phun ra.
Cùng lúc đó, Tần Lộ cũng ngã xuống đất.