"Đúng vậy, thật hữu duyên, vì sao lúc ấy nhị thúc lại thả cho cậu chạy đi?"
"Nhị thúc từ trước đến nay ánh mắt không tốt, lúc đấy trời tối rồi, thấy rõ được mới là lạ."
Lăng Hiểu le lưỡi, thiếu niên mặt mày còn chưa trưởng thành, môi hồng răng trắng, nhưng chiếc đầu vàng hoe lại không thích hợp chút nào so với độ tuổi của hắn, trông có chút khôi hài.
Bữa sáng hôm ấy Đường Oái chưa kịp nhìn kĩ hắn, mà hiện tại ngồi ở đại đường trước một ngọn nến lớn, nhìn thiếu niên trước mặt cùng màu tóc vàng, Đường Oái nhịn không được lại cười rộ lên.
"Gương mặt cậu, cùng màu tóc...... thật không liên quan gì......"
Đường Oái từ trước đến nay nghĩ sao nói vậy, liền trực tiếp nói thẳng.
Vừa nói ra, Lăng Hiểu lại đỏ mặt: "...... Này...... Đây là bị đám kia ép buộc, nói như vậy mới dễ dàng đi ăn hiếp đòi tiền người khác...... Không được cười!"
Đường Oái không thèm cho hắn mặt mũi: "Ha ha ha ha......"
Bộ dáng của cậu mà đi đòi tiền. Không bị người khác đòi tiền là may lắm rồi.
Lăng Hiểu không được tự nhiên: "Kia...... hay tôi nhuộm màu lại?"
Đường Oái: "Nhuộm đi nhuộm đi, mẹ nó bộ dáng này quả thực dọa người."
......
Kỳ thật Lăng Hiểu cảm thấy bộ dáng này nhìn khá ổn, càng giống dạng người lưu manh, hắn muốn làm kẻ lưu manh chứ không phải cái dạng hiếu học chăm ngoan......
Bất quá nếu nàng không thích, liền nhuộm lại đi.
Lăng Hiểu ngồi vào cái đệm đằng sau, Đường Oái tùy tiện ngồi ở một cái đệm khác phía trước.
Dì Lưu mang đồ ăn khuya vào, một bát mì lớn, hai cái chén nhỏ cùng hai đôi đũa, Đường Oái cùng Lăng Hiểu ăn mì, Lăng Hiểu vừa ăn vừa một bên nhìn trộm Đường Oái.
Đường Oái ăn mì, lông mày rủ xuống, bờ môi mềm mềm, gương mặt thanh tú không chút biểu tình, lông mi liên tục nhấp nháy như một chiếc quạt nhỏ, quả thực động lòng người.
Chờ ăn xong, Dì Lưu quay lại thu dọn chén, Đường Oái đánh cái ngáp, ăn no liền mệt nhọc, đáng tiếc đêm còn dài đêm còn dài a, Đường Oái nhìn người bên cạnh nàng, thiếu niên mặt mày đỏ ửng, đột nhiên nàng lại nổi hứng trêu trọc người kia.
"Này, cậu đã từng yêu ai chưa?"
Thiếu niên ngẩng đầu lên, nhìn Đường Oái với vẻ mặt khó hiểu: "...... Đột nhiên hỏi cái này để làm gì?"
Đường Oái cười tủm tỉm: "Muốn hỏi thôi, còn 2 tiếng nữa mới đến 2 giờ, đêm còn dài......"
Lăng Hiểu: "......"
"Từng có."
"Kể một chút xem."
Lăng Hiểu hồi tưởng nói: "Lần đầu tiên là khi còn nhỏ, lúc ấy cái gì cũng đều không hiểu, có một nữ sinh đối tôi thổ lộ, lúc ấy tôi cảm thấy đặc biệt...... Đặc biệt tự hào, cậu có biết cái cảm giác này không? Chị họ...... Hơn nữa nữ sinh kia lại là hoa khôi lớp bên cạnh...... Sau đó tôi liền đáp ứng."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó, tôi không hiểu tâm tư của cậu ấy, cậu ấy chê tôi không thể dùng xe đạp đưa cậu ấy đến trường, không thể mỗi ngày đưa đồ ăn vặt cho cậu ấy, sau một lần cãi vả thì cả hai chia tay."
"Cậu ấy còn cho tôi một cái tát, hiện tại ngẫm lại, cậu ấy có phải đang đùa giỡn với tình cảm của tôi không?
Đường Oái: "......" Khả năng thật đúng là chỉ dụ dỗ cậu.
"Lúc sau tôi liền cảm thấy có bạn gái cũng chẳng có gì tốt lành, chi bằng không có. Nhưng là sau này khi tiếp xúc với nhiều người...... Liền có một ít học muội tìm tôi, nói tôi lớn lên rất đẹp, muốn làm bạn gái, muốn chiếu cố tôi......"
"Tôi đáp ứng, bởi vì loại cảm giác này cũng không tệ...... Bất quá tôi không thích bọn họ!"
Đường Oái: "...... Cậu chính là tra."
Lăng Hiểu: "......?"
Đường Oái: "...... Vẫn còn là trẻ con."
Lăng Hiểu: "= =|||"
Đường Oái lắc đầu, hiện tại cậu còn nhỏ a, chỉ biết đạt được mục đích, hoàn toàn không biết sau này phải trả giá, bởi vì thích được chiếu cố mà đi đáp ứng một nữ hài tử nhiệt tình, lợi dụng người khác thích mình để thỏa mãn sự ích kỷ trong chính bản thân mình, không phải là tra nam thì là cái gì?
Lăng Hiểu nhìn Đường Oái, vẻ mặt suy tư, hỏi: "Biểu tỷ, có phải từng thích ai đó sao?"
Đường Oái quay đầu đi, nhìn thiếu niên bộ dáng ngây thơ, nhắm mắt lại: "Từng có a, đều trưởng thành như vậy, khẳng định phải từng thích qua một người chứ."
Lăng Hiểu: "Cũng đúng, vậy người kia là người như thế nào?"
Đường Oái nở nụ cười, cười đến chua xót: "Người kia a, lớn lên rất xinh đẹp, thành tích học tập rất tốt, năng lực xuất chúng, nàng được rất nhiều người thích, quả thực chính là dạng người yêu hoàn hảo được viết trong tiểu thuyết."
Lăng Hiểu kinh hô: "Lợi hại như vậy?"
"Đúng vậy, chưa ngừng ở đó, gia cảnh nhà nàng rất cuồng bá, cha mẹ nàng gia thế cao trên cả vạn người...... Thượng đế tạo ra con người, phải có hai loại người tỉnh táo và mơ hồ, bằng không vì sao khoảng cách giữa con người với con người thật lớn như vậy."
Lăng Hiểu: "...... Kia...... Cậu ta thích cậu sao?"
Đường Oái: "Thích a, không thích biểu tỷ cậu thì thích ai?"
Lăng Hiểu: "......" Nguyên lai biểu tỷ hắn cũng rất tự luyến.
Bất quá biểu tỷ xác thật lớn lên xinh đẹp, nét mặt tinh xảo, dáng người cũng hảo.
Lăng Hiểu: "...... Hai người kết giao sao?"
Đường Oái: "Tuổi trẻ chính là tuổi trẻ, chúng ta hiện tại đều không gọi kết giao, gọi là bắn pháo...... Biết bắn pháo là có ý tứ gì không?"
Lăng Hiểu lắc đầu.
Đường Oái liền rất bình tĩnh bắt đầu lừa dối hài tử: "Bắn pháo chính cả hai người đều thích nhau, cả hai đều tìm hiểu sâu hơn về nhau, ví như gặp gỡ cha mẹ hai bên a, nói về cuộc sống tương lai, suy nghĩ cho tương lai cả hai, ngẫm lại tương lai kết hôn sẽ mặt áo cưới như thế nào linh tinh linh tinh...... Còn cậu chỉ lo hiện tại mà không suy nghĩ đến tương lai ra sau thì chỉ gọi là kết giao."
Lăng Hiểu tựa hồ là minh bạch gì đó gật gật đầu: "Nguyên lai là như thế này a."
Lăng Hiểu không biết, mười năm sau, chính là bởi vì một câu nói này của biểu tỷ, một cánh cửa mới đối với hắn chậm rãi mở ra.
Lăng Hiểu hỏi: "Vậy hai người sau này?"
Ngoài cửa gió lạnh vẫn như cũ gào thét, càng thổi càng mạnh, một tiếng bang bang vang lớn, tựa hồ cây muốn đổ, lúc sau lại khôi phục bình tĩnh trở lại. Ong bướm vay quanh ngọn nến khổng lồ, bay múa thê lương, tựa hồ vì rét lạnh, không màng tất cả nhào vào ngọn lửa, sau đó biến mất không còn thấy nữa.
Có người nói, thiêu thân cam tâm tình nguyện lao đầu vào lửa, cũng có người nói, chỉ là nhất thời choáng váng đầu óc.
Đường Oái mặt vô biểu tình lắng nghe động tĩnh bên ngoài, trong lòng không có một chút cảm xúc: "Sau đó, bắn pháo xong, tôi cảm thấy gia thế nàng quá hiển hách, tôi lại không phải cô bé lọ lem, thật sự không xứng với gia đình nàng, trèo cao không nổi, liền chia ly."
Lăng Hiểu: "......" Sao tôi lại có cảm giác như cậu đang trêu chọc tôi??
Lăng Hiểu nhìn nàng: "Như vậy chia tay cậu cam tâm sao? Cậu không phải thực thích thực thích hắn sao? Hắn cũng thích cậu a...... Đều đã bắn pháo, hắn cứ như vậy mặc kệ cậu, không cảm thấy khổ sở sao?"
Này nhóc, như thế nào lại hỏi cái vấn đề đau lòng này.
Đường Oái cười cười, tựa hồ là không sao cả tiêu sái, nhưng biểu tình căn bản một chút đều không tiêu sái, ngược lại làm cho người ta cảm thấy đau lòng.
"Có cái gì khổ sở, hơn nữa không phải nàng mặt kệ tôi, là tôi không để ý đến nàng nha, lại nói tôi hiện tại lại không thích nàng, ai nói cho cậu tôi hiện tại thích nàng?"
Lăng Hiểu nhìn thẳng nàng, Đường Oái trốn không được, ánh mắt đơn thuần mà lại vô tội chớp chớp: "...... Nhìn tôi như vậy làm gì?"
Lăng Hiểu: "Cậu rõ ràng còn thích hắn."
Tên nhóc này a, làm người không thể quá sắc bén.
Đường Oái nghẹn lời.
Nàng không nên thích cô.
Rõ ràng biết, Tiêu Duyệt chính là trưởng nữ Tiêu thị, là người sẽ thừa kế tập đoàn Tiêu thị, là con của chủ mưu khiến gia đình nàng tan nát.
Cho nên nàng không nên thích cô.
Nàng hẳn là hận cô.
Hận cô, hận gia đình cô, bất kể bây giờ nàng hủy diệt cô, còn có tập đoàn sau lưng cô chống đẩy.
Tuy rằng khả năng cả đời đều làm không được, kia cũng muốn rời xa cô mãi mãi, không thể yêu, chỉ có thể hận.
Rõ ràng hẳn là như vậy.
Nàng đối với cô chỉ có hận.
Đường Oái duỗi tay sờ sờ đầu Lăng Hiểu, đột nhiên liền cười một chút: "Cậu về sau sẽ biết, thế nào là thích một người a, không phải cậu nói thích, cậu liền có thể hạnh phúc với người ta."
Lăng Hiểu "A" một tiếng, rõ ràng nghe không hiểu, Đường Oái cũng chỉ là cười cười, không nói.
Lăng Hiểu cũng là tính tình đơn thuần, một hồi cũng không còn rối rắm giữa thích và không thích, mà là tiếp tục quấn lấy biểu tỷ hắn nói chút chuyện khác, trong chốc lát hắn nói xấu nhị thúc và mắng rằng trường trung học cơ sở ở thị trấn này tệ đến mức nào, chỉ là từ đầu tới đuôi, Đường Oái luôn có vẻ hứng thú với hắn.
Nhiều ngày trôi qua bình đạm, chỉ chớp mắt, đã đến ngày chôn cất cha nàng và bà nội.
Đường gia có một khu nghĩa trang đất trống ở ngọn đồi phía sau thị trấn. Đa số, các tổ tiên ở Đường gia đều được chôn cất ở đó từ hàng trăm năm.
Tang sự lần này làm thập phần đơn giản, Đường nhị thúc mướn một ít người, một vài người thân thích, khúc nhạc bi ai dọc trên đường đi, có tám người khiên bốn góc hai cổ quan tài, theo sau là một đội ngủ khổng lồ.
Đường Oái thay đổi trang phục đen, nàng cùng Lăng Hiểu đi trước một đội người, mặt vô biểu tình, ánh mắt chỉ nhìn chằm chằm trầm mộc quan tài trước mặt, Lăng Hiểu có chút lo lắng cho nàng, dùng cánh tay chạm nhẹ nàng, Đường Oái không phản ứng, vẫn như cũ chết lặng đi về phía trước.
Dọc theo đường đi yên tĩnh không tiếng động, tất cả mọi người đều có vẻ mặt buồn bã đầu cúi xuống, chỉ có tiếng bước chân chậm chậm đi vào con đường núi, đặc biệt rõ ràng trong khu rừng im lặng.
Túc trực bên linh cữu bảy ngày, Đường Oái trong lòng vẫn là cố tình tránh né sự thật rằng phụ thân nàng cùng bà nội đã qua đời, mà đến tận bây giờ nàng đã không thể không tiếp thu sự thật này.
Hai người yêu thương nàng nhất, đều đã chết.
Đường Oái cảm thấy này một đường đều là vô thức đi, mãi cho đến khi tất cả các nghi lễ được hoàn thành, nàng vẫn thờ ơ với mọi thứ.
Đường nhị thúc vỗ vỗ mặt nàng, nàng mới hồi phục tinh thần, lúc này mộ viên đều chỉ còn lại ba người. Đường nhị thúc cùng Đường Oái, Lăng Hiểu.
Lăng Hiểu dọc theo đường đi đều thực lo lắng cho nàng, nhưng là lo lắng cũng vô dụng, hắn lại không phải Đường Oái, căn bản không thể hiểu được tâm tình của nàng. Đường nhị thúc vỗ vỗ Đường Oái, liền mang theo Lăng Hiểu rời đi, lưu lại Đường Oái một người ở mộ viên bên trong, hảo hảo yên lặng một chút.
Thời gian có thể phai nhòa hết thảy, nhưng trước hết, bi thương đều phải cần có thời gian để chậm rãi lắng đọng lại.
Đường Oái dựa lưng vào mộ bia đã được dựng thẳng, chậm rãi ngồi xuống.
Đường Oái trí nhớ rất tốt, nàng đem toàn bộ kỉ niệm vui vẻ hai năm trước hết thảy nhớ rõ rành mạch, hiện tại càng thêm lênh đênh khổ sở. Chân tình lúc đó, còn có hồi ức ấm áp, đặt ở hiện tại xem ra, chính là một hồi giấc mộng khôi hài, mà giấc mộng này lại làm xé rách con tim của cả hai, khắc mãi ở trong lòng, chạm vào không được, nhớ cũng không được, vừa nhớ tới chính là vô cùng đau đớn.
Nàng yêu cô.
Nàng hận cô.
Không biết qua bao lâu, Đường Oái chỉ cảm thấy chung quanh là một mảnh yên tĩnh, đêm qua vừa mới đổ một trận mưa, mùa đông gió lạnh đến thấu xương, nàng đem chính mình rụt rụt co lại, sau đó nàng nghe thấy tiếng bước chân không nhanh không chậm, từ từ vang lên, bước đến nàng càng ngày càng gần.
Đường Oái cảm giác được có người đứng trước nàng, nàng ngẩng đầu lên, vừa lúc thấy người kia một đầu tóc dài phiêu nhiên, ý cười dịu dàng đứng trước mắt nàng.
Lúc ấy Đường Oái thậm chí cho rằng người kia là Tiêu Duyệt, nhưng lại không phải.
Nữ nhân ngồi xổm xuống dưới, tóc dài bồng bềnh, uốn lượn, bị nữ nhân chộp vào trong lòng bàn tay đùa giỡn.
"Cô là Đường Oái sao?"
"Tôi có một số việc muốn cùng cô nói chuyện, về Tiêu thị."
"Cô có muốn hủy diệt nó không? Nếu muốn thì đi cùng tôi."
- --------------------
Mình đã comeback sau mùa thi:)))