***Tập đoàn Tân Thiên Kỷ***
Văn phòng của Tổng giám đốc, Hoàng Anh đang làm việc mấy ngày nay chị sắp bị đống hỗn độn này đè chết rồi. Chị đang đau đầu với việc thu mua đang đình trễ lại thêm hội đồng quản trị đang đã hết kiên nhẫn mặc dù chị đã cho chuẩn bị tiến hành tiếp nhưng đó chỉ là động thái làm yên lòng những người đang thúc ép thôi. Chị cần phải bàn với cô trước khi cho khởi động lại dự án này. Đang miên man thì tiếng mở cửa làm chị giật mình, bực bội nói:
- Không biết gõ cửa sao?
Kết thúc câu nói thì cũng là lúc chị thấy thân ảnh trước mắt mình. Chị đứng ngay dậy khi thấy thư ký đóng cửa lại ra ngoài. Cô thấy dáng vẻ bất ngờ đó liền muốn chọc chút:
- Vậy Tần tổng có cần em ra ngoài gõ cửa mới vào lại không?
- Em nói gì vậy?
Chị đi lại giúp cô đẩy xe lăn lại chỗ bàn làm việc, cô chống tay đứng lên ngồi vào ghế thì lúc mới rời xe được một bước tay chịu lực của cô bị trượt tưởng sẽ ngã thì chị đã nhanh tay đỡ lấy cô. Cô được chị ôm chặt, tim như hẫng một nhịp. Mắt chạm mắt. Cả hai đều bất động nếu không có tiếng gõ cửa làm hai người sực tỉnh. Chị ngượng ngùng, mùi hương của cô thật thơm làm chị không giữ được thanh tỉnh, bị cuốn vào nó, đúng là người ta gọi cô là hóa thân của hồ ly tinh tinh mị hoặc người khác. Ngay cả chị cũng không thể cưỡng lại nên cảm ơn người gõ cửa. Cô đỏ hết mặt, im lặng cúi đầu. Với chị cô chưa bao giờ giữ được bình tĩnh, cô tự trấn tĩnh mình. Thấy hai người vẫn ôm nhau cô liền khẽ nói:
- Giúp em ngồi xuống!
Chị nghe thấy giọng nói nhỏ nhẹ pha chút ngại ngùng cảm thấy rất dễ thương. Nghĩ thì nghĩ vẫn giúp cô ngồi xuống ổn định rồi quay ra cửa hỏi lớn:
- Ai đó?
- Dạ! Tôi mang trà vào._ Thư ký đứng bên ngoài đáp.
- Vào đi!
Thư ký bước vào cô để hai ly trà xuống trước mặt hai người đó rồi không biết vô tình hay cố ý tầm mắt bỗng lướt qua Gia Mẫn, cô ấy như đứng hình trước vẻ đẹp chết người, vẻ quyến rũ pha vào sự thông minh, mỏng manh chứ không phải quyến rũ rực lửa. Cô chưa bao giờ gặp người cô đẹp tuyệt đến vậy. Cô cứ nghĩ tổng giám đốc là nhất rồi nhưng không đây mới thật là trùm cuối. Mà cũng không thể so sánh, vẻ đẹp hai người này khác nhau. Hoàng Anh là khiến người khác muốn xa vào lòng, sự mạnh mẽ, trưởng thành nhưng Gia Mẫn lại thêm sự mỏng manh, yếu đuối khiến người ta muốn ôm vào lòng mà bảo vệ. Gia Mẫn hơi mất tự nhiên khi cô người cứ nhìn chằm vào mình, Hoàng Anh nhìn là biết thư ký của mình đã bị cô câu hồn mất rồi. Chị khó chịu đúng là cô nên cất ở nhà.
- Không có việc gì thì ra ngoài đi. Tôi có việc phải bàn.
Cô thư ký giật mình cúi đầu xin phép ra ngoài, cô đã nhận ra mình hơi bất lịch sự. Chị thấy cửa đã đóng hẳn thì quay sang nhìn cô thấy cô vẫn im lặng có vẻ vẫn lấn cấn chút lúc nãy. Chị liền muốn đùa chút:
- Người ta có vẻ thích em rồi đó. Em mà thuộc thời phong kiến chắc thì thành quốc họa quá.
Cô hơi đỏ mặt nhìn chị đáp:
- Ai quan tâm người ta thích hay không chứ. Mà em sinh ra đã vậy đâu phải lỗi của em, lục căn không thanh tịnh thì chịu thôi.
- Vẻ đẹp của em thì lục căn khó mà thanh tịnh được._ Hoàng Anh lại tiếp tục trêu.
- Không giỡn nữa nghiêm túc đi. Không em về đó!_ Cô làm vẻ không vui.
- Ok! Chị đang bị làm khó đây. Lại không thể trực tiếp tìm em.
Hoàng Anh quay cái laptop qua cho cô xem, khỏi liếc cô cũng biết là chuyện gì. Lý do hôm nay cô bất ngờ tới tận đây là vì chuyện này. Cô biết chị đang bị kẹt giữa hai bên, không thể kéo dài phải chừa thể hiện cho Nguyễn gia, cho Khánh Nam. Gia Mẫn nhìn thẳng vào mắt chị, hỏi:
- Em bảo chị làm gì chị cũng làm đúng không?
Hoàng Anh liền gật đầu, đáp:
- Thì em bảo chị dừng mà.
- Chị... Em làm như em ra lệnh, người ta nghe được nghĩ em vượt quyền đó.
- Sao cũng được mà.
- Chị thay ngay Phó giám đốc vào dự án và toàn bộ thuộc hạ dưới quyền do đích thân anh ta tiến cử cho Khánh Nam._Vừa nói Gia Mẫn vừa lấy một tập tài liệu đưa cho Hoàng Anh.
Hoàng Anh hơi bất ngờ, lật từng trang xem tên Phó giám đốc thường ngay có vẻ ngay thẳng đúng là không thể nhìn mặt bắt hình dong. Hắn có liên quan tới một cái tên làm chị chú ý, có vẻ là đã đi đêm rồi. Chị có chút hiếu kỳ là cô có tài liệu này bằng cách nào nhanh như vậy và tại sao lại không trực tiếp sử dụng nó. Chị nhìn cô, vừa thấy ánh mắt đó cô liền hiểu.
- Không phải chừa thể diện cho chồng chị, cho chị đường giải thích với anh ta sao.
Đúng là nếu để cho Hoàng Anh làm thì có thể nói rằng là Khánh Nam hỗ trợ, cũng như lần trước cho cũng nói là những báo cáo của Khánh Nam. Có thể ngoài mặt tính công cho anh ấy, giữ hòa khí trong gia tộc, trong liên minh. Thứ hai đương nhiên Hoàng Anh phải đồng lòng thì Gia Mẫn mới làm nhưng nếu cô trực tiếp làm thì chị khó thể giảng giải được gì vì nó là gì cũng thành chị với cô có gian tình nên đừng tất cả cho chị xử lý vẫn hay hơn. Cũng chừa đường Gia Mẫn lui nhẹ ra.
- Vẫn là em suy nghĩ chu toàn. Em muốn thay vào những ai?
Gia Mẫn cười cười đáp:
- Chị nên bàn lại với Bảo Nguyên. Em không dự định nhúng tay trực tiếp đâu. Người ta tìm tới nhà rồi chị cũng nên trực tiếp nắm giữ mọi thứ trong kế hoạch chia lại giới tài chính đi.
- Chị đã có dự tính này rồi. Em yên tâm chị biết làm gì.
Gia Mẫn quay người tính đứng lên chống tay qua xe lăn về thì chị gọi lại:
- Em về hả?
- Ừ cũng sắp tối rồi, em một mình trễ Tal sẽ lo nên tranh thủ thôi.
- Em đi một mình? Cô bạn thân của em đâu?_ Hoàng Anh hiếu kì hỏi, vì hai người như hình với bóng.
- Đâu phải lúc nào cậu ấy kè kè với em đâu. Chẳng qua là em không khỏe nên cậu ấy mới ở bên chăm sóc thôi.
Hoàng Anh nhìn đống công việc nãy giờ cũng làm gần xong để đó tối thức khuya làm tiếp. Từ lúc cô về tới họ không có đi riêng đây thời điểm tốt nhất. Chị không thể bỏ lỡ, chị muốn hai người xây dựng quan hệ lại như trước đây. Chị bèn đứng lên mặc áo vest vào đi lại chỗ cô nói:
- Chị mời em đi ăn tối được không?
Cô bất ngờ, hỏi lại:
- Ăn tối? Chị không phải đang bận hả?
- Sắp xong rồi. Việc lúc nào làm chẳng được. Được không? Nể mặt chị nha.
Gia Mẫn lưỡng lự một hồi thì cũng gật đầu. Hoàng Anh thấy cô đồng ý thì rất cao hứng. Chị cúi xuống bồng cô lên, làm cô giật mình nhất thời ôm chặt cổ chị. Chị đặt cô ngồi vào xe lăn, cẩn thận đắp tấm khăn mỏng lên chân cô. Chị cau mày, chạm nhẹ vào đầu gối của cô. Cô không hiểu chị làm sao, chỉ im lặng để chị đẩy cô ra khỏi phòng. Từ trên đi xuống sảnh thì các nhân viên cũng có thoáng thoáng nghe tin đồn của hai người, những người mới thì họ thật hiếu kỳ cô gái xinh đẹp này là ai mà thân thiết như vậy với Tần tổng băng lãnh của họ. Chị đẩy cô ra ngoài tòa nhà vệ sĩ của cô tính mở cửa xe cho cô thì chị ngăn lại:
- Cô ấy đi với tôi. Các người chạy xe theo đi.
Chị xong thì đích thân đẩy cô lại xe mình chờ sẵn. Tính bồng cô vào xe thì cô chặn tay chị lại, khẽ nói:
- Nè người ta nhìn. Khánh Nam còn bên trong tòa nhà đó. Em tự vào được mà.
Chị cau mày, không nói không rằng chị vẫn cúi xuống ôm cô vào xe, cài dây an toàn rồi bản thân đi sang bên kia ngồi vào xe lái xe đi. Trên xe cô thấy chị có vẻ không vui, thì cô hạ giọng hỏi thăm:
- Chị sao vậy? Từ lúc trên phòng rồi tới đây nữa.
- Em đó chị dám làm thì tự mình biết nặng nhẹ. Còn nữa chân em bây giờ đúng đi được nhưng không phải vẫn cần người dìu sao. Em nghĩ chị không nhớ bao nhiêu lần em bị ngay đầu gối rồi. Lần này lâu lành như vậy, không cẩn thận sao được. Người khác nghĩ gì quan trọng hay chân em quan trọng.
Hoàng Anh thật sự rất giận, cô sao lại để ý nhiều như vậy. Không tin tưởng chị có thể xứ lý được những vấn đề này. Cô nhìn chị không biết nói gì, không nghĩ là chị lại giận đến thế. Nhưng những rắc rối này tránh được thì nên tránh. Gia Mẫn biết mình nên xuống nước dỗ ngọt thôi.
- Em chỉ lo cho chị thôi mà. Chân em cũng sắp khỏi rồi, đừng giận nữa. Chị tính mời em ăn gì đây?
Thấy cô đã hạ giọng giảng hòa với mình, Hoàng Anh cũng thôi không để trong lòng làm gì mấy khi hai người đi riêng với nhau chị không muốn làm mất không khí. Chị nói:
- Sau này em cứ tin tưởng chị. Chị tuyệt đối biết bản thân mình nên làm gì và không làm gì._ Chị nói hết câu thì cầm tay Gia Mẫn.
Cô khẽ rút tay ra, nhỏ giọng nói:
- Chị cứ như vậy em thật không biết phải đối diện với chị thế nào....
Hoàng Anh nhìn vào tay mình trong lòng có chút phức tạp. Phải chi lúc đó chị không biết tình cảm của cô thì liệu có trở nên ngượng ngịu, khó xử như bây giờ không? Bản thân mình không thể buông xuống đoạn tình cảm với Hạo Thiên, cũng không biết mình đối với Gia Mẫn là thế nào. Người chết luôn sống mãi trong tâm người, ở một vị trí rất đặc biệt khó thay thế. Nhưng trên đời mấy ai biết người tưởng chừng không bao giờ rời đi thì là người rời đi sẽ để lại mất mát lớn nhất và một khi đi là không báo trước cũng không bao giờ quay trở lại. Hoàng Anh đang dần đánh mất người yêu mình nhất trên đời này. Nếu chỉ là Gia Mẫn đơn phương thì không nói làm gì nhưng Hoàng Anh cũng có tình cảm chỉ là không nhận ra thì đúng là bi kịch. Con người ta ai cũng có giới hạn của sự chịu đựng.
Xe dừng lại một nhà hàng Nhật, chị xuống xe thì vệ sĩđi theo đã mang xe lăn chờ sẵn. Chị mở cửa ra dìu cô ngồi vào xe lăn vệ sĩ đẩycô đi cùng chị vào bên trong cả hai đi vào một phòng V.I.P mà chị đã cho đặtsẵn trước lúc tới đây. Chị ôm cô đặt xuống đệm ngồi, hơi chút khó khăn vì sợ đầu gối cô đau. Ổn thỏa rồi thì nhân viên phục vụ vào chị gọi tất cả những loại sushi mà cô thích đặc biệt là trứng cá hồi. Gia Mẫn như trước mặc chị chọn tất vì chị luôn biết sở thích của cô. Nhân viên phục vụ đem đồ ăn vào, Hoàng Anh chu đáo lau đũa cho cô.
- Nè em có chuyện muốn hỏi.
Hoàng Anh đang nhai, ra hiệu cô cứ hỏi.
- Hôm đó chị Mỹ Kì nói em làm gì mà không từ thủ đoạn? Em nghĩ mãi không ra em đã làm gì sai hay sao?
Hoàng Anh hơi đơ người chút, mới đáp:
- Tại lúc đó cậu ấy nghi kị em chuyện với Thanh Nhã thôi. Không gì đâu đừng để ý. Em không làm gì là được rồi.
Cô im lặng một chút, bỗng thốt ra câu làm chị muốn nghẹn họng:
- Chị cũng nghĩ em là người thủ đoạn sao?
- Em nói gì vậy?_ Hoàng Anh vội phũ nhận.
- Chị nghĩ cũng đúng thôi. Trước giờ ám đấu đều là em không có thủ đoạn hơn người khác sao làm được._ Gia Mẫn làm như không để ý tới, thản nhiên trả lời.
- Em đừng nghĩ nhiều mà. Bỏ chút thời gian gần gũi mọi người hơn để họ bớt thành kiến với em đi. Họ cũng có xấu đâu.
Hoàng Anh muốn giúp Gia Mẫn thân thiết hơn với mọi người, chứ tình hình này khó làm việc mà chị muốn gặp cô thường xuyên cũng khó. Gia Mẫn không phải là không muốn nhưng trước giờ cô sống khép kín không muốn quá nhiều người bước vào cuộc sống mình, Hơi khó khăn nhưng chắc cũng nên thử, cô cũng muốn biết họ muốn nói tới chuyện gì.
- Bảo Minh chắc vẫn hận em lắm.
- Chị sẽ lựa lời khuyên nó. Em-
- Chị năm đó chẳng phải cũng không chấp nhận cách em đối xử với Bảo Minh sao? Tính khuyên gì chứ. Năm đó một trong những lý do khiến quan hệ của chúng ta đóng băng, xa cách chị quên rồi sao?
Tự dưng cô nhắc lại quá khứ làm chị nhất thời không biết nói gì. Chị năm đó rất không đúng ý với cách xử lý của cô. Bảo Minh bị Gia Mẫn thẳng tay tước hết mọi quyền hành, ép rời khỏi Khánh Quốc đi châu Âu – một hình thức lưu đày. Năm đó bao nhiêu người xin cũng không được, chị và mẹ đã xuống nước hết mức nhưng kết quả vẫn không thay đổi. Bảo Minh chỉ là lỡ dại chứ không cố ý kết bè kéo cánh, nghe lầm kẻ ly gián với là trưởng nam có tâm tranh giành cũng phải thôi. Chị cũng không ngại nhưng có nói sao cô vẫn không chịu cứ nhất quyết ép Bảo Minh vào đường cùng, khiến cho mẹ chị giận cô tới bây giờ. Sau lần đó, quyền lực Gia Mẫn được hiện lên rõ rệt, không ai hoài nghi về địa vị của cô và sự tín nhiệm của ba chị dành cô là lớn đến mức nào. Trước lúc đó người khác còn khá mơ hồ và vai trò cũng lặng ở phía sau nhưng không ai ngờ thế lực cô lại cài cắm âm thầm sâu và rộng lớn quá mức tới chị cũng không tin được. Nói đi nói lại Tần chủ tịch thật sự đã che giấu thực lực quá tốt, để cô lớn mạnh mới xuất đầu lộ diện, một phát bước lên vị trí số 3 tại Tần gia, quyền lực quá lớn trải dài ở cả ba gia tộc và cả các mối quan hệ bên ngoài.
Hồ Thiên Ninh, Kim Bảo Nguyên là do cô dẫn dắt thành, ban đầu chị đâu ngờ quan hệ giữa họ lại thân thiết như vậy. Nên ba năm nay dù không ít người muốn làm suy giảm thế lực của cô nhưng cũng chỉ có thể đụng vành ngoài chứ thế lực đã nằm dưới quyền hai người này và cả Tuyết Nghiên. Cao tay! Giờ Hạo Thiên cũng không thể sánh với Gia Mẫn.
Gia Mẫn biết chị đang nghĩ gì, cô biết năm đó mình đã không lời giải thích cho những việc mình làm. Cô thừa nhận cô thật sự muốn triệt để triệt đi địa vị và thế lực của Bảo Minh là có tâm tư riêng...
- Em thừa nhận năm đó tâm tư riêng. Chị cư xử như vậy cũng đúng. Em không phải thần thánh nên không thể lúc nào cũng rộng rãi, bao dung.
Hoàng Anh lập tức hỏi lại:
- Tại sao lúc đó chị bắt thang cho em vẫn không xuống, em nhẹ tay chút không phải đã sống yên biển lặng rồi sao? Những cái đó chị có thể cho em mà. Chị thật không hiểu, là ai trong chúng ta đẩy đối phương đi.
Gia Mẫn lắc đầu:
- Là em đẩy chúng ta ra nếu em không làm vậy em làm sao có thể dứt ra khỏi mối quan hệ mập mờ không lối thoát đó. Em sẽ đi về đâu, kết quả sẽ ra sao? Còn với Bảo Minh chị thật sự nghĩ em không làm, ba chị sẽ không làm sao? Hoàng Anh em thừa nhận là em tâm tư riêng nhưng không phải chỉ vì thế.
- Ba đồng ý cho em tùy ý thì chị đã hiểu. Nhưng không thể chừa một chút đường lui cho thằng bé sao. Và mẹ chị nữa, bà ấy rất đau lòng vì em tuyệt tình như vậy.
Gia Mẫn nhìn thẳng vào mắt Hoàng Anh:
- Chị thật sự không hiểu gì sao? Theo luật liên minh tội nó là tội chết đó, ít nhất cũng trục xuất khỏi gia tộc. Em phủ đầu ra hình phạt như vậy không phải quá tốt rồi sao? Bốn năm rồi đó Hoàng Anh chị vẫn không hiểu dụng tâm của em. Chị nghĩ nó nghĩ tới cái ghế của chị thì người đầu tiên phải diệt là ai? Là em tới giờ vẫn vậy. Ai muốn tới chỗ chị đều phải chôn em trước đã.
Thú thật chị nghĩ không tới. Gia Mẫn đã dụng tâm để bảo vệ đường lui cho Bảo Minh sao? Hoàng Anh không biết đang nghĩ gì nhưng vẻ mặt rất khó đoán. Xem ra giữa hai ngườ rất nhiều việc làm sau lưng đối phương. Đên giờ không ai biết Hoàng Anh thật ra là con người như thế nào có thật là không giỏi ám đấu như lời Gia Mẫn nói hay không. Người thừa kế Tần gia đương nhiệm không tầm thường. Hai con người quá thông minh đứng cạnh nhau khả năng rất cao tồn tại sự nghi kị nhất định. Tri nhân, tri diện bất tri tâm mà. Đề phòng nhau cũng là lẽ thường tình.
- Hình phạt đó là do Khánh Nam cầu xin ba nên ông ấy chấp nhận. Nếu Khánh Nam không liều mình thì em sẽ làm như vậy?
- Chị nghĩ sao?_ Gia Mẫn không thể tiếp tục giải thích.
- Chị không biết! Bảo Minh là một trong số rất ít người ủng hộ em yêu chị. Nó lớn cùng em. Em tàn nhẫn quá Gia Mẫn. Chị thật không biết Gia Mẫn ngày nào đã đi đâu. Chị biết hôm nay không nên nhắc đến quá khứ không vui này nhưng khúc mắc giữa chúng ta quá lớn.
Gia Mẫn biết cô đã thay đổi rất nhiều, biến thành người rất tuyệt tình nhiều lúc cô thật không biết cô phải làm gì mới tốt. Ở vị trí này của cô rất nguy hiểm không thể người khác đọc được suy nghĩ, nắm bắt tâm tư của cô. Cô dù muốn nói hết cho chị hiểu nhưng không được. Gia Mẫn trầm tư suy nghĩ một lúc rồi thở dài:
- Nói vậy chính em là người sai đúng không?.... Hoàng Anh em thật không muốn yêu chị đâu. Em muốn chị hãy bỏ quá khứ và chấp nhận Khánh Nam. Anh ấy thật lòng với chị.
- Gia Mẫn! Chị không yêu Khánh Nam._ Hoàng Anh gạt đi
- Không liên quan tới em. Chị yêu hay không yêu, em không quản nổi._ Gia Mẫn thật bó tay với vấn đề này.
Cuộc hôn nhân này hôn nhân lợi ích, có tinh toán nên đành chịu thôi. Coi như Khánh Nam không may mắn. Chứ nói thì cô cũng nói rồi.
- Em thật không quan tâm sao?_ Hoàng Anh bỗng nhiên hiếu kì, cô thật không có chút ý muốn chiếm hữu sao?
- Quan tâm thì chị yêu em sao?_ Gia Mẫn cũng đâu vừa.
- Chi thua em._ Chị làm động tác đưa tay đầu hàng, làm cô bật cười.
- Thôi em muốn về. Em mệt rồi.
Hoàng Anh cũng biết cô từ chiều giờ chắc cũng mệt nên gọi thanh toán xong thì giúp cô ngồi lên xe lăn đi về. Gia Mẫn tính lên xe của mình, thì bị chị chặn lại đưa cô lên xe mình. Quá nhanh làm cô không thể phản kháng, cô thật không biết chị muốn làm. Không để cô thắc mắc quá lâu.
- Chị đưa người đi đương nhiên phải đưa người về trao tận tay chứ mắc công ai kia của em lại trách móc.
- Em với Tal không có gì, chị nói như em với cậu ấy có tình ý vậy.
- Chị biết cô gái đó cũng thích con gái, lửa gần rơm lâu ngày cũng bén mà đúng không?_ Hoàng Anh nói như đang ghen, bản thân chị cũng không biết thái độ của mình như vậy.
Gia Mẫn cau mày, hết sức khó hiểu. Ghen sao? Điên hả trời.
- Nếu bén đã bén từ lâu đợi đến hôm nay sao. Bọn em ăn cùng, ngủ cùng, tắm cùng hết sức bình thường nhưng có gì đâu chứ.
Hoàng Anh như nghe bom nổ bên tay:
- Ngủ cùng? Tắm cùng? Em không sợ người ta làm gì em sao? Em...
- Nè! Em đã dám để như vậy đương nhiên không có gì nếu có cũng là em chấp thuận. Chị đó thu liễm lại đi. Chị làm như chi thích em không bằng._ Cô không thèm để ý tới chị.
- Chị.. chị mà thích em... thì chị đi giết cô ta ngay._ Hoàng Anh lắm băp chị thật không hiểu mình rất bực khi nghe cô người thân thiết với cô như vậy, đến chị còn không được nữa là.
" Không lẽ mình ghen thật" suy nghĩ này chợt thoát qua làm chị giật mình. Chị tự trấn an mình là không phải. Chị sắp bị dòng suy nghĩ đó hù chết. Cẩu huyết.