Tống Li bị chấn thương không nghiêm trọng, sau hàng loạt đợt kiểm tra cũng không có vấn đề gì. Sau một thời gian theo dõi và điều trị, nàng có thể xuất viện trở về nhà.
Nhưng về nhà, nàng có thể về đâu.
Ngày xuất viện không ai để ý đến Tống Li. Sáng sớm hôm sau, sau khi Tống Li được bác sĩ thông báo có thể xuất viện, một mình nàng lặng lẽ thu dọn đồ đạc.
Lâm Sang Ngư vẫn đung đưa một chân, quay đầu lại nhìn nàng, quan tâm hỏi: "Này,... Cậu không định nói với chị Nhất Linh cậu xuất viện sao?"
Tống Li chậm rãi thu dọn đồ đạc, cúi đầu không nói gì.
Lâm Sang Ngư kiên trì hỏi: "Này, trả lời coi."
Tống Li không nhìn lên, một lúc sau mới trả lời: "Tôi không nói với chị ấy."
Lâm Sang Ngư tò mò hỏi: "Tại sao cậu không nói cho chị ấy biết?"
Tống Li ngẩng đầu nhìn cô, Lâm Sang Ngư co rụt đầu lại, cảm thấy hơi lạnh.
Tống Li nói: "Không cần thiết."
Lâm Sang Ngư khịt mũi: " Ồ, Chị ấy đối với cậu tốt như vậy, còn không nói với chị ấy cậu xuất viện sao?"
Tống Li không có nhiều đồ, thậm chí còn không có thay quần áo, mỗi ngày đều mặc trên người áo bệnh viện, không có việc gì liền thu dọn.
Tống Li phớt lờ Lâm Sang Ngư rồi rời khỏi cửa. Lâm Sang Ngư là người duy nhất còn lại lẩm bẩm “Dù sao thì cũng có thể coi là tình bạn cùng phòng mà tạm biệt mình chứ a ".
Nói tình bạn cũng không thích hợp, nửa tháng nay Tống Li đối với Trương Nhất Linh khá nghe lời, nhưng lại luôn thờ ơ với mọi người.
Buổi chiều Trương Nhất Linh thường đến bến viện, nhưng hôm nay cô đến sớm, cô lái xe đến bệnh viện như thần giao cách cảm vậy.
Khi bước vào cửa bệnh viện, cô tình cờ nhìn thấy Tống Li đang đứng ở nơi làm thủ tục xuất viện. Trên tay nàng cầm một chiếc túi nhỏ, không biết trong đó có gì.
Trương Nhất Linh bước nhanh vài bước về phía sau Tống Li.
Sau khi Tống Li làm xong thủ tục, liền lẳng lặng quay người, vừa muốn rời đi thì tình cờ nhìn thấy Trương Nhất Linh đứng sau lưng nàng.
Hai người nhìn nhau, Tống Li quay đi.
Trương Nhất Linh cau mày, cảm thấy Tống Li có gì đó không ổn.
Cô cúi đầu hỏi nàng: "Tại sao xuất viện lại không nói với chị? Em có chắc em đã bình phục hoàn toàn không?"
Tống Li nói nhỏ: "Sáng nay bác sĩ nói em có thể xuất viện. Em không biết số điện thoại của chị."
Chỉ được coi là một lý do.
Trương Nhất Linh đưa tay ôm lấy nàng, tay kia cầm lấy chiếc túi mà Tống Li đang mang đi về phía lối ra bệnh viện. Cô vừa đi vừa nói: "Không sao, còn sớm, chị đưa em về, nhà của em..."
Sau đó, Trương Nhất Linh nhận ra Tống Li đã mất người thân. Nói một cách logic, nàng nên tìm một người giám hộ khác.
Trước đây nàng đã nói với cô, nàng cũng có một người họ hàng ở thành phố khác, hẳn đã là người thân quen nhất rồi.
Trương Nhất Linh lặng lẽ thở dài, cảm thấy có chút mất mát.
Mặc dù đã chủ động quan tâm nàng trong khoảng thời gian như vậy, nhưng cô luôn có cảm giác mình đã mất đi thứ gì đó.
Có lẽ là do điều kiện gia đình rộng rãi, bao dung, từ nhỏ cô đã mềm lòng, không nỡ nhìn người khác đau khổ.
Trương Nhất Linh thay đổi lời nói của mình: "Nếu nhà em không tiện, chị có thể tìm chỗ khác cho em, hoặc liên hệ với người ở thành phố khác của em--."
Tống Li ngắt lời cô: "Không cần."
Nàng cắt ngang một cách thẳng thừng đến nỗi ngay cả Trương Nhất Linh cũng dừng lại, cảm thấy hơi mất tự nhiên.
Trương Nhất Linh sờ tóc nàng, hỏi, "Có chuyện gì vậy?"
Tống Li thì thào: "Cảm ơn chị đã trả tiền thuốc cho em... Em sẽ trả lại tiền cho chị."
Trương Nhất Linh tự hỏi nàng tức giận là do cô đã giúp nàng trả tiền thuốc men sao? Rốt cuộc, nàng có vẻ là một đứa trẻ mạnh mẽ.
Sau khi biết được điều này, cô cười nói: "Lớn lên em trả lại cho chị cũng được, đừng lo."
Tống Li gật đầu, không nói gì. Trương Nhất Linh chợt nhớ ra cái gì đó, liền dừng lại, bảo Tống Li đợi cô ở đây, rồi cô chạy sang một bên.
Tống Li theo bước chân cô, nhìn về phía đó, Tống Li dường như đang nói chuyện với y tá trên quầy, lấy một tờ giấy và một cây bút, mỉm cười cảm ơn rồi bắt đầu viết.
Sau khi Trương Nhất Linh quay lại, cô đưa tờ giấy trên tay. Tống Li nhận lấy nhìn xuống.
Có một dãy địa chỉ và một dãy số điện thoại.
Trương Nhất Linh nói: "Đây là địa chỉ và số điện thoại của chị. Mặc dù em đang tìm họ hàng của em, nhưng em nên giữ cái này. Nếu sau này có chuyện gì, em có thể tìm chị"
Tống Li nhướng mắt nhìn người phụ nữ đang đứng trước mặt.
Trương Nhất Linh xinh đẹp, cần phải nói không ai trong Trương gia là xấu xí. Đặc biệt, mẹ của Trương Nhất Linh, bà cũng là một mỹ nhân ở thành phố B lúc bấy giờ. Dù người đẹp này chạy theo Trương Minh hai năm nhưng điều đó không ảnh hưởng đến vị thế của bà trong thành phố B.
Trương Nhất Linh giống mẹ, nhưng không có nét quyến rũ và vẻ đẹp quá trưởng thành của bà. Thay vào đó, cô giống như dòng nước chảy dưới ánh trăng, kèm theo ngọn đèn trong nước, nét đẹp nho nhã dịu dàng.
Sự dịu dàng tượng trưng cho sự thiếu quyết đoán. Tốt bụng nên dễ bị người khác lợi dụng.
Một người như vậy.
Tống Li thì thầm "Cảm ơn".
Trương Nhất Linh đưa Tống Li đến một địa chỉ mà nàng đã nói. Đó là một căn hộ tầm trung, không quá xa xôi. Nói cách khác, rõ ràng điều kiện sống của Tống Li trước đây cũng khá tốt. Theo cách này, nàng ở thành phố lân cận.
Sau khi đến nơi, chiếc xe ổn định dừng lại, Tống Li buông dây an toàn xuống xe. Một người ngồi trong xe, một người đứng ngoài.
Trương Nhất Linh vốn dĩ muốn nói "tạm biệt", nhưng cổ họng cô nghẹn lại, không nói được gì.
Đột nhiên Tống Li đi vòng qua phía trước xe, chạy đến cửa sổ ghế lái, ánh mắt của Trương Nhất Linh dõi theo bước chân nàng. Cô quay lại, trước khi hoàn hồn, một nụ hôn nhẹ nhàng in trên mặt cô.
Tống Li hôn lên mặt cô.
Dù đó chỉ là cái chạm nhẹ nhàng, nhưng Trương Nhất Linh muốn bật cười thành tiếng mà không thể giải thích được.
Lý do gì dẫn đến tâm trạng vui vẻ như được người mình thích hôn thế này?
Trương Nhất Linh vội vàng che mặt, hai mắt cong lên, lông mày cong, ánh mắt càng ôn nhu.
Cô cúi đầu ho khan hai tiếng, cuối cùng ngẩng đầu lên nhìn chằm chằm vào mắt Tống Li.
Trước đây cô không nhìn kỹ, nhưng bây giờ trong ánh nắng mùa đông hiếm hoi, đôi mắt đó quả thực là màu xanh lam đậm.
Sâu và đẹp, cô không thể không muốn đến gần.
Trương Nhất Linh mỉm cười: "Chị có thể hiểu là em rất thích chị?"
Mặc dù không giống như theo nghĩa đó.
Tống Li nhìn cô, tai đỏ bừng, mặt nàng mỏng hơn tờ giấy, vội vàng nói lời từ biệt chạy vào căn hộ.
Hy vọng gặp lại.
Mặt trời đột ngột biến mất, một đám mây đen bao phủ, như đang cảnh báo điều gì đó.
Phải mất một thời gian dài, Trương Nhất Linh mới biết hôn không nhất thiết có nghĩa là thích.