Âm thanh giày tây chạm vào mặt sàn bằng gỗ hướng đến căn phòng sáng ánh đèn cam nhạt phảng phất mùi thơm của trầm hương tĩnh lặng.
Người mặc áo sơ mi đen cẩn trọng cúi đầu một cái.
"Chúng ta có nên tiếp tục thực hiện kế hoạch nữa không?"
"Không giết Tô Thanh nữa." Người đàn ông ngồi trên ghế da, chậm rãi đung đưa từng nhịp.
Người còn lại kinh ngạc. "Cậu chủ..."
"Giết Ngô Cẩn Ngôn đi." Gã cười đê tiện, đưa tay dập điếu thuốc rồi cẩn thận đặt gạt tàn sang một bên.
"Tuân lệnh!"
Thuộc hạ chuẩn bị rời đi, nhưng gã lại chợt suy nghĩ âm mưu gì đó bèn gọi lại.
"Làm ăn cho sạch sẽ vào. Thi thể Đàm Trác làm tao thấy vô cùng buồn nôn."
"Dạ được. Tôi sẽ nhắc bọn chúng chú ý hơn."
Cánh cửa gỗ đóng lại. Lúc này tiếng cười lớn mới được bật ra. Nghe qua rất giòn như nghe kĩ lại vô cùng quỷ dị.
Gã đàn ông nâng niu bức ảnh gia đình trong tay.
"Tần Lam..."
"À không. Chị hai nhỉ? Chị hãy chờ và từ từ thưởng thức món quà tôi tặng chị sắp tới đi..."
"Hahaaha..."
—
Tần Lam tỉnh giấc phi thường sớm. Đêm qua đã rất mệt mỏi vì đau đớn, hiện tại lại không thể nghỉ ngơi quá nhiều.
Nàng khoác trên mình cảnh phục cao ngạo, chậm rãi mang quân hàm ở hai bên vai như cách người phụ nữ đang tỉ mỉ đeo những chiếc bông tai tinh xảo nhất.
Nhất định, nàng nhất định phải bắt được hung thủ đã ra tay với Đàm Trác.
Ngô Cẩn Ngôn đêm qua đã rời khỏi. Đương nhiên nàng biết điều đó vì gần như chỉ ngủ được đôi ba tiếng vào đầu ngày. Nàng hiện tại những gì cần nói cũng đã nói với cô, những gì cần chối từ cũng đã chối từ thẳng thắn.
Chỉ là có một khoảnh khắc, nàng thừa nhận nàng đã rung động.
Tần Lam nhìn bản thân mình trong gương. Đúng là khí chất không tồi, luận cả về sắc lẫn về tài. Chỉ có mỗi nội tâm của nàng chưa bao giờ có thể hoàn thiện.
Thử nghĩ xem, Cẩn Ngôn vừa đến, bên cạnh nàng không được bao lâu, nàng lại vì chút ấm áp bảo ban vô tình của cô mà đã suýt đem lòng thương yêu...
Đưa bàn tay chai sần vì súng đạn của mình kéo lấy ngăn tủ đầu giường. Một sấp tài liệu được bọc kín, nàng từng bước từng bước chậm rãi mở ra.
Toàn bộ đều là tài liệu về Ngô Cẩn Ngôn, có cả gia đình cô và rất nhiều thông tin về vụ án năm đó.
Khác với người trong cuộc, Tần Lam từng ra sức tìm hiểu ngọn ngành vụ cháy đến tận sáu năm liền, trong khi đó Ngô Cẩn Ngôn lại một lòng không muốn biết sự thật.
Lý do vì sao? Chắc bởi lẽ cô không phải là người thù dai, không đa sầu, không nghĩ sâu. Hoặc cũng là do cô mạnh mẽ, vì vốn dĩ sự thật có phơi bày ra hay không thì Ngô Cẩn Ngôn - Người từng được cho là thừa kế duy nhất của Ngô thị năm đó, vẫn không thể khiến gia đình mình trở lại như lúc ban đầu.
Những bức ảnh đánh dấu cột mốc trưởng thành của đứa trẻ năm đó lần lượt trượt ra. Bảng điểm cấp hai, cấp ba, ảnh giấy trúng tuyển đại học. Tất cả được Tần Lam cẩn thận cất giữ.
Rốt cục, mọi thứ vẫn là nên được đốt đi.
Sau đêm qua, Ngô Cẩn Ngôn trong hồi ức của nàng vĩnh viễn chỉ bắt đầu từ vài năm trước, từ khi cô là học viên do nàng huấn luyện. Không hơn không kém.
—
Đội trưởng Tần lái xe đến doanh trại, nơi này đã qua hơn hai tháng nàng chưa đặt chân đến. Cảnh sát gác cổng nhìn thấy liền lập tức nghiêm chỉnh đứng dậy chào, bên trong cũng bắt đầu được một phen náo loạn.
Nhất là nhóm học viên vừa đến. Bọn họ rất háo hức được diện kiến sĩ quan Tần vang danh khắp chốn. Truyện Hệ Thống
"Đội trưởng!"
Sự xuất hiện của Tần Lam khiến mọi người kinh ngạc. Đồng đội của nàng cũng nhanh chóng bước ra chào đón mặc dù cả đêm qua không ai có thể vui vẻ lên được.
"Chị trở về rồi." Tô Thanh nhanh chân bước đến, không quên lén quan sát vết thương của Tần Lam.
Nàng đưa mắt nhìn xung quanh một lượt.
Thiếu mất Ngô Cẩn Ngôn.
Nhưng thôi, hiện tại vẫn nên giới thiệu với mọi người trước.
Học viên lúc này đang xếp hàng chuẩn bị huấn luyện đầu ngày nên không mất quá nhiều thời gian để hạ lệnh tập trung.
Vương Quán Dật đứng sang một bên, cao giọng: "Giới thiệu với mọi người, đây là đội trưởng Tần của doanh trại S."
Nói xong, cậu ta hướng về phía Tần Lam thông tin sơ về các tiểu đội: "Bên trái chúng ta là tiểu đội A do sĩ quan Tô dẫn dắt. Kế đó là tiểu đội B do sĩ quan Vương là em dẫn dắt. Tiếp là tiểu đội C do sĩ quan Hứa dẫn dắt. Cuối cùng là tiểu đội D do sĩ quan Ngô dẫn dắt."
"Đây là nhóm học viên S15 thuộc đội S chúng ta."
Tần Lam gật đầu đã hiểu.
Tô Thanh bên cạnh cũng nhanh chóng tiếp lời: "Thông qua các bài kiểm tra tập thể, hiện tại tiểu đội D đang dẫn đầu với chỉ số đáng kể."
Mà tiểu đội D dưới quyền của Ngô Cẩn Ngôn.
"Ngô Cẩn Ngôn tại sao không trở về doanh trại?"
Sau khi nghe thấy báo cáo, đội trưởng Tần trực tiếp lướt qua.
Ba người không hẹn mà đưa mắt nhìn nhau.
Hứa Khải hiểu được tình hình lập tức giở giọng để thêm dầu vào lửa: "Cô ta lúc nào mà không đột nhiên biến mất. Không có chút kỉ luật nào."
Nghe thấy mấy lời đó, nội tâm Tần Lam đột nhiên tức giận. Cũng không rõ là vì Hứa Khải mỉa mai cô khiến nàng khó chịu hay là vì đúng thật Ngô Cẩn Ngôn không có kỉ luật.
Vương Quán Dật lập tức phất tay tạm thời giải tán. Dù sao chuyện bất đồng trong đội cũng không nên để học viên biết được.
Cuối cùng, hôm nay tất cả học viên được nếm trải đau khổ khi đội trưởng Tần trở về.
Ngô Cẩn Ngôn không dễ nhưng Tần Lam lại khó hơn gấp mười. Cô có thể chỉ cho kiểm tra liên tiếp ba môn trong một ngày nhưng đội trưởng lại đòi hỏi tất cả các môn. Đúng là trời tính cũng không qua nổi sức ép của Tần Lam.
Chắc là vì đang tức giận ai đó, không biết trút vào đâu.
—
Đêm xuống, cả doanh trại bắt đầu chìm dần vào một giấc ngủ yên.
Ánh đèn sáng mờ nơi phòng làm việc của Tần Lam vẫn sáng, trên bàn ngổn ngang rất nhiều loại giấy tờ tồn đọng lại từ vụ án Bắc Sơn mà nàng đã bỏ quên.
Chỉ là Ngô Cẩn Ngôn vẫn chưa về...
Tin nhắn đột nhiên xuất hiện trên màn hình điện thoại.
Trong lòng Tần Lam có chút mong chờ người nhắn là Ngô Cẩn Ngôn nhưng không phải.
Nàng chậm rãi lướt điện thoại lên.
Gia Nghê: "Ba ngày nữa phía cảnh sát sẽ hoàn thành khám nghiệm. Cậu sẵn sàng chưa?"
Sẵn sàng ư?
Trái tim nàng chợt nhói lên một cái.
Thực ra là vĩnh viễn không sẵn sàng tiễn biệt Đàm Trác như vậy.
Cả hai vụ án đã bắt đầu đi vào đường cùng với vô số nghi vấn.
Ai là người đã giúp Thẩm Lương vượt ngục để sai khiến hắn vận chuyển chất cấm rồi lại giết chết không nương.
Ai là người đã chiêu dụ Đàm Trác đến nơi đó để rồi giết cô ấy một cách tàn nhẫn như thế?
Tần Lam cắn thật chặt môi mình.
Chung quy, câu hỏi lớn nhất chỉ có một.
Ai là người đang ẩn náu sau lớp mặt nạ để từng bước báo thù nàng một cách không lường trước được như thế?
—
11/07/2022.