Sáng nay bệnh viện Nhân Tâm cũng đông đúc như thường lệ. Ngô Cẩn Ngôn sau khi hoàn thành thủ tục xuất viện cho đội trưởng Tần thì hiện tại còn đang đích thân đưa người kia trở về nhà.
Tần Lam không về nhà bố mẹ, cũng không về chung cư K có Trương Gia Nghê. Nghe lời, Ngô Cẩn Ngôn hiện tại đang chạy chiếc xe quân đội hướng về phía ngoại thành theo sĩ quan trưởng chỉ dẫn.
"Chị không tính báo bình an với gia đình à?" Ngô Cẩn Ngôn vừa lái xe, trong khi buồn miệng thì hỏi một câu đồng thời cũng đang thăm dò tâm trạng của người đang ngồi ở ghế phụ.
Tần Lam lúc này đang chống tay ngắm nhìn cảnh vật bên ngoài cửa, tâm tư vô cùng phức tạp.
"Không cần đâu." Nàng nói. "Em đừng cố tìm hiểu về tâm trạng của tôi nữa. Chuyện trong lòng của ai người nấy giữ."
"Giữ mãi cũng có ích gì đâu." Ngô Cẩn Ngôn nhún vai một cái. "Nếu không nói được với tôi thì chị có thể nói với Nghê tỷ. Hà cớ chi ép bản thân mình cứng rắn như vậy."
Tần Lam cười nhạt, chất vấn: "Em đang dạy đời tôi ư?"
"Tôi đang khuyên chị. Chị mang cái tâm trạng bất ổn này trở về doanh trại thì có nước cấp dưới như chúng tôi bị ăn hành dài dài." Cô tự nhiên nói, nhưng hàm ý vẫn là đang quan tâm đến nàng hơn.
"Em yên tâm. Công tư phân minh."
Ngô Cẩn Ngôn chợt nhớ ra điều gì đó, trong lúc đợi đèn đỏ thì cô lấy trong hộp xe ra một cây bút máy, nhìn vô cùng đắt tiền.
"Có người đưa cho chị."
Nàng nhíu mày. "Là ai?"
"Trưởng khoa họ Nhiếp."
Tần Lam vẫn giữ nguyên hai hàng chân mày đang nhíu chặt, đưa mắt nhìn dòng chữ được khắc trên cây viết rồi nhanh tay giật lấy.
Trong chớp mắt, Ngô Cẩn Ngôn hoàn toàn không cản được việc nàng thẳng thừng vứt nó ra ngoài cửa sổ.
"Tôi biết lý do vì sao chị không có người yêu rồi." Ngô Cẩn Ngôn chế giễu. "Chị xem tình cảm của người ta như cỏ rác."
Xem tình cảm như cỏ rác.
Tần Lam không cảm thấy thẹn, mang ánh mắt nghiêm túc của mình nhìn người đang ngồi phía ghế lái.
"Cẩn Ngôn, trong thế giới của những đặc công như chúng ta, tình yêu không phải là tất cả."
"Ái tình rực rỡ đến mấy cũng có lúc phải lụi tàn. Chỉ có tin yêu vào công lý sẽ chẳng cách nào phai nhoà."
"Cẩn Ngôn, cả cuộc đời này, điều chúng ta phải chọn là đất nước."
Ngô Cẩn Ngôn nhướn mày, phản bác: "Đó là chị chọn. Chúng tôi không chọn con đường cô độc suốt đời. Chị cũng quá bảo thủ rồi đấy."
Người kia im lặng không đáp.
"Con người chúng ta sẽ không sống được nếu như không nhớ thương một ai. Hiện tại, chị nghe những lời này có thể thấy nó ấu trĩ. Nhưng đến giai đoạn hoàng hôn của cuộc đời, bên cạnh không có ai, đồng đội không cách nào cùng chị đi đến suốt đời, chị sẽ cảm thấy việc một mình rất dáng sợ."
"Những người nói rằng vĩnh viễn không yêu ai là những người ích kỉ, ích kỉ với chính mình."
—
Xe cuối cùng cũng dừng bánh tại một căn nhà nhỏ nằm ở vùng ngoại ô. Trước nhà là bờ cát trắng mịn, phía sau lại là một khu rừng tự nhiên xanh tốt.
Ngô Cẩn Ngôn một bên đỡ lấy tay Tần Lam, không ngừng cảm thán: "Chị cũng biết hưởng thụ quá đấy, sĩ quan Tần."
"Nhà này do một người thân tặng. Em nhìn tôi giống có tâm trí để tìm mấy chỗ này ư?" Tần Lam mang chìa khoá tra vào ổ, vừa nói.
Cô dìu Tần Lam vào trong nhà. Tranh thủ quan sát không gian một chút.
Mặc dù không có người ở nhưng lại tương đối sạch sẽ. Phòng khách vừa đủ, trưng bày rất nhiều khung ảnh của sĩ quan Tần từ khi nhỏ và dừng lại ở độ tuổi xuân xanh.
Ngô Cẩn Ngôn bị mùi hoa nhài tự nhiên trong nhà làm cho thích thú một chút.
Phụ giúp nàng dọn dẹp, lau chùi xong thì cô cũng nói lời tạm biệt vì ở doanh trại vẫn còn phải đón tiếp học viên thực tập. Tần Lam cũng không muốn giữ, chân nàng hiện tại có thể đi dựa vào việc bám lên tường, không cần Ngô Cẩn Ngôn phụ giúp gì nữa.
"Tôi đi đây. Có việc gì cần thì cứ gọi tôi." Ngô Cẩn Ngôn hoàn thành đặt thuốc bệnh viện đưa vào ngăn tủ rồi nói.
"Được. Đi cẩn thận." Tần Lam gật đầu một cái.
—
Thời điểm Ngô Cẩn Ngôn về đến doanh trại thì đội học viên cũng được đưa đến bằng xe buýt. Vương Quán Dật lúc này đang trao đổi với bọn họ về quy định doanh trại.
Nhìn thấy Ngô Cẩn Ngôn, cậu ấy nhanh tay ngoắc cô lại: "Ngô đặc công."
Cô gật đầu rồi đi lại.
"Đây là đặc công Ngô, là thành viên của đặc nhiệm S." Vương Quán Dật chậm rãi giới thiệu.
Cô quan sát một lượt. Học viên này chỉ là một nhóm nhỏ theo lời của Tần Lam nhưng cũng đâu đó gần ba mươi người. Huấn luyện quân sự giai đoạn này rất khắc nghiệt, không dừng lại ở đó, còn phải huấn luyện vài nhóm thực tập sinh của đại học y khoa, y dược.
Đợi bọn họ lần lượt đi vào hết, Ngô Cẩn Ngôn mới lên tiếng: "Sĩ quan Tần xuất viện an toàn. Một vài tuần nữa sẽ trở về doanh trại."
"Được. Vất vả rồi, Ngô đặc công." Quán Dật thân thiện nở nụ cười.
—
Doanh trại bắt đầu huấn luyện, không khí vô cùng nóng bức. Ngô Cẩn Ngôn quân phục chỉnh tề, mang một chiếc kính râm nhìn hàng ngũ thẳng lối trước mặt. Bọn họ cùng lắm sau này cũng sẽ trở thành những người như cô, dốc lòng bảo vệ an ninh đất nước.
"Vì sĩ quan trưởng và sĩ quan phó không có mặt ở doanh trại nên tôi - Ngô Cẩn Ngôn sẽ đứng ra dẫn dắt các bạn trong khoá học đầu tiên này." Ngô Cẩn Ngôn đứng nghiêm, không nhanh không chậm nói lớn.
"Quy định các bạn đã được đặc công Vương nói qua nên tôi sẽ không nhắc lại."
"Bước vào môi trường quân đội, để trở thành một binh chủng tinh nhuệ cho quốc gia thì ai trong các bạn phải thống nhất với chính mình những điều sau đây." Ngô Cẩn Ngôn lạnh giọng, hơi thở hoàn toàn mạnh mẽ của một đặc công.
Mọi người chăm chút nhìn vào cô, dưới ánh mặt trời gay gắt cũng không dám thở mạnh.
"Thứ nhất, yêu nước; dốc toàn bộ sức lực cho an ninh quốc gia. Thứ hai, dũng cảm; mưu trí; nhanh nhẹn. Thứ ba, đoàn kết để lập công; chịu được khó khăn. Và cuối cùng, đó là chiến thắng." (Cái này tui bịa á chứ làm gì có trong khẩu hiệu quân đội:)))
"Cho dù bộ binh, thuỷ binh hay không binh. Đó là những nhiều các bạn phải ghi sâu trong lòng. Đã rõ chưa?"
Đám đông lập tức hô: "Rõ!"
Buổi huấn luyện đầu tiên thường không nặng nề, mọi người rèn luyện sức khoẻ qua các bài tập dễ đến khó như một buổi lý thuyết đầu tiên. Ngô Cẩn Ngôn không phải lần đầu huấn luyện nên vẫn chưa có khó khăn gì với cô, chỉ là khác với đội trưởng Tần, cô ít buông ra những lời khó nghe làm người khác nhụt chí.
Hứa Khải cùng Quán Dật trong lúc rảnh rỗi có đứng từ xa quan sát một chút. Một người gật gù bảo được còn người kia không ngừng vạch lá tìm sâu. So với mọi người trong đội thì Hứa Khải chính là cá nhân đặc biệt thành kiến với Ngô Cẩn Ngôn.
"Dù sao người ta cũng là phó đội đặc nhiệm H. Cậu đừng xem thường." Vương Quán Dật khuyên người kia ngậm cái miệng không ngừng chê bai của mình lại.
"Phó đội thì không cần kiểm tra khi đến nơi khác ư? Nghe có thấy lạ không?" Hứa Khải vẫn một mực không chịu khẳng định Cẩn Ngôn.
Vương Quán Dật lấy điện thoại ra, bấm vào tài liệu gì đó rồi đưa cho đặc công Hứa: "Cậu nhìn xem. Người ta trẻ tuổi. Thậm chí còn được đặc cách tốt nghiệp."
Quả thực sau khi bị Tần Lam đánh rớt, Ngô Cẩn Ngôn đã nổ lực được đặt cách tham gia thực chiến trước sáu tháng và trở thành đặc công chính thức trước ba tháng so với những người cùng khoá.
Hứa Khải liếc mắt một cái rồi rời đi.
Vốn dĩ Tần Lam yêu thương nhất đội là anh ta, thế nào lại bị Ngô Cẩn Ngôn giành lấy?