“Thảo dân mới nghe được tin tức, trong nhà có việc phải nhanh chóng trở về Vận thành.” Sắc mặt Phong Minh nghiêm túc làm cho trái tim đang nhảy nhót của Đường Tĩnh lạnh đi mấy phần.
“Cực kì nghiêm trọng sao, làm sao lại gấp như vậy?” Buổi sáng còn tốt, đúng là quá đột ngột.
Mộ Dung Thiên Thần tiến lên nắm lấy tay Đường Tĩnh, “Đã có việc gấp thì để cho hắn rời đi trước.” Nhìn như đang suy nghĩ cho hắn.
“Thảo dân cảm tạ Vương gia thấu tình đạt lý.” Cơ hồ nghiến răng nghiến lợi mà nói.
Mộ Dung Thiên Thần nhíu mày, “Bổn vương vẫn luôn như vậy.”
(Ta ngửi thấy mùi thuốc súng bà con ạ ^_^)
Đường Tĩnh không nhìn thấy sóng ngầm giữa họ đã bắt đầu khởi động, hỏi Phong Minh: “Vậy lúc nào thì ngươi khởi hành?”
“Bẩm Vương gia, Vương phi, chào từ biệt xong sẽ đi.”
Gấp như vậy. “Ta để cho a Tựu chuẩn bị lương khô cho ngươi ăn trên đường, về Vận thành chúng ta sẽ gặp lại. Đi đường cẩn thận.” Đường Tĩnh dặn dò.
Đáp ứng một tiếng liền lưu luyến nhìn nàng một cái rồi dứt khoát rời đi.
Nhìn bóng lưng rời đi của hắn, Đường Tĩnh khẽ thở dài ngồi xuống dùng bữa với Mộ Dung Thiên Thần.
“Ầm.” Tin tức truyền đến chỗ Mộ Dung Thiên Tứ là lúc hắn đang chìm đắm trong ảo tưởng, đột nhiên hắn quăng đổ ly trà đang thưởng thức xuống đất, loảng xoảng một cái chiếc chắn rơi vỡ, tiếng động lớn làm cho gã sai vặt sợ lập tức quỳ xuống thỉnh tội, nhưng hắn không hiểu mình mắc tội gì.
“Bọn họ thực sự đã tốt?” Mộ Dung Thiên Tứ bởi vì phẫn nộ mà sắc mặt trở nên hung dữ.
“Vâng..” Gã sai vặt cúi đầu sợ hãi trả lời, Thái tử như vậy thật đáng sợ.
Làm sao có thể, làm sao có thể! Mộ Dung Thiên Tứ giống như bị rút hết sức lực xụi lơ dựa vào ghế, hắn dùng hết tâm cơ bày ra kế hoạch hoàn hảo từ đầu tới cuối lại thay người khác làm giá y?
Tất cả đều oán hận lên người Lý Linh Lan, trong mắt Mộ Dung Thiên Tứ bắn ra lửa, hận không thể phá hủy toàn bộ. Hắn chưa bao giờ biết Lý Linh Lan có năng lực như vậy, có thể giấu giếm nhiều... nhiều năm như vậy, coi hắn như kẻ ngốc mà đùa bỡn xung quanh. Hiện tại hắn hoài nghi có phải nàng và Mộ Dung Thiên Thần đã sớm cấu kết, đuổi theo sau lưng hắn chỉ là thuật che mắt của bọn họ?
Không được! dưới áo choàng Mộ Dung Thiên Tứ nắm chặt nắm đấm, nếu không để cho ta sử dụng thì không thể cho người khác được lợi.
Gã sai vặt vụng trộm ngẩng đầu lên nhìn Mộ Dung Thiên Tứ một cái, thấy hắn như sát thần nhìn chằm chằm phía xa, sắc mặt âm tình bất định, sợ tới mức đầu cúi càng thấp giống như muốn hạ thấp sự tồn tại của chính mình.
Rất lâu sau mới truyền đến âm thanh bình tĩnh của Mộ Dung Thiên Tứ: “Ngươi lui xuống trước đi.”
“Vanag.” Gã sai vật đã sớm hy vọng nghe được câu nói này, hắn trả lời xong liền chạy nhanh như chớp.
Vận thành
Phong Minh một đường bôn ca vào giờ Thân đã đến trong thành, lẳng lặng tiến vào một ngôi nhà giả danh là Hoa Mỹ thanh lâu, nhìn đại sảnh hết sức náo nhiệt ôn ào tiếng người nhưng chỗ này yên tĩnh không có một bóng người, vốn đại sảnh đầy nữ tử xinh đẹp trang điểm đang lôi kéo khác nhân thì cũng không thấy đâu.
Mộ sự bất an tràn ra trong lòng, hắn cay mày đi lên lầu hai, tú bà Đỗ nương đang sai người chuyển rất nhiều thùng đi xuống, Phong Minh nhìn bốn phía vẫn yên tĩnh như cũ, vẻ mặt lạnh lùng hỏi Đỗ nương: “ Đây là có chuyện gì?” Âm thanh trong trẻo lạnh lùng làm cho Đỗ nương rùng mình, nàng xoay người:
“Chủ tử.”
“Ta hỏi ngươi là có chuyện gì?”
“Vâng, là Thần Vương gia, chiều hôm qua người của hắn tới đây.” Qủa nhiên là hắn, lúc nghe được tin từ Đỗ nương hắn đã hiểu, đoán được là hắn (MDTT) động chân tay, bất quá hắn không nghĩ tới Mộ Dung Thiên Thần sẽ phá hủy chỗ này.
Thanh lâu này là cọc ngầm chủ yếu ở Vận thành, bốn phía thông với chỗ tiếp nhận tin tức mỗi quốc gia, có thể nói là trạm trung chuyển các tin tức quan trọng. Bứt dây động rừng, hắn rút cọc ngầm chỗ này tương đương với việc hắn rút toàn bộ cọc ngầm ở Vận thành.
Trong lòng như rỉ máu, nhưng vẫn lạnh nhạt phân phó Đỗ nương: “Đi thăm dò xem chúng ta tổn thất bao nhiêu cọc ngầm.”
Đỗ nương nhận lệnh lập tức đi làm.
Đỗ nương vừa đi nhưng muốn nói lại thôi: “Chủ tử, nô tài vốn không nên lắm miệng việc riêng của chủ tử. Nhưng mà... Nhưng mà...” Tuy chủ tử luôn ôn hòa nhưng Đỗ nương theo hắn nhiều năm như vậy cũng hiểu được hắn là con sói đội lột cừu, cho tới bây giờ hỉ nộ không hiện ra mặt, theo nàng biết thì người đắc tội với hắn không ai sống tốt.
Đợi lâu không có âm thanh, “Rốt cuộc là có chuyện gì, nói.” Phong Minh lạnh lùng nói.
“Thần vương gia để lại một câu bảo ta nói cho người.” Biết bản thân ấp a ấp úng để cho chủ tử không thể kiên nhẫn, nàng lập tức nói.
Phong Minh lấy lại tinh thần, sự bình tĩnh trên mặt có kẽ hở: “Nói cái gì?”
“Hắn nói cách xa Thần vương phi một chút, nếu không chuyện ngày hôm nay mới chỉ là bắt đầu.” Đỗ nương uyển chuyển truyền đạt ý của Mộ Dung Thiên Thần cho hắn.
“Ha ha.” Phong Minh cúi đầu cười nhẹ, hắn đương nhiên biết lời của Mộ Dung Thiên Thần không dễ nghe như vậy, hắn không mắng mình đã là cảm tạ trời đất rồi.
“Đã biết, ngươi đi xuống đi.”
Phong Minh vào căn phòng hắn thường ở, hắn thật sự không ngờ Mộ Dung Thiên Thần vì để cho hứn rời xa ĐườngTĩnh có thể không tiếc bất cứ giá nào. Lần này mạng lưới tình báo của hắn bị tổn thất nặng nề như vậy, xem ra hắn không nên ở lại Vận thành, nên sớm quyết định. Nghĩ tới đây sắc mặt hắn ảm đạm, đây không phải là nguyện vọng của hắn sao, vì sao rời đi còn có chút không nỡ?
Nhớ tới thiếu nhiên tuấn tú bất phàm ở Đồng Thiện đường, nhớ tới bằng hữu ở Đồng Thiện đường vui vẻ đùa giỡn, nhớ tới thiếu nữ có nụ cười tự nhiên xinh đẹp, sống cuộc sống vô cầu vô thúc phấn khích, khóe môi Phong Minh nhếch lên nụ cười yếu ớt, cả người rút đi sự lãnh khốc, trở nên ấm áp mà bình tĩnh, dưới ánh mặt trời tỏa ra ánh sáng rực rỡ.
Đồng thành
Cấp dưới của Mộ Dung Thiên Thần làm việc rất nhanh, ngày hôm sau phần lớn dân chúng đều có chuyển biến tốt, nghe cấp dưới báo tin thắng lợi, Mộ Dung ThiênTứ đỏ mắt không thôi, “Ngũ đệ đúng là có năng lực, nhanh như vậy đã có thể giải quyết dịch bệnh, thật sự không thể quên công lao.”
“Đâu có đâu có.” Mộ Dung Thiên Thần khiêm tốn nói, “Vẫn ít nhiều nhờ công của Vương phi. Đúng là phải cảm tạ Phụ hoàng để cho ta cưới được Vương phi hiền lành giỏi giang như vậ.” Nói xong còn thâm tình liếc Đường Tĩnh một cái, Đường Tĩnh thẹn thùng liếc mắt nhìn hắn một cái liền cúi đầu.