Trong thư phòng
Mộ Dung Thiên Hiên đưa cho Mộ Dung Thiên Thần bản mật hàm, “Đây là tin tức mấy ngày nay Phong Vũ lâu tìm hiểu được, đệ xem đi.”
Mộ Dung Thiên Thần nhìn thoáng qua: “Là người nào?”
“Đệ nghĩ là ai?” Mộ Dung Thiên Hiên đùn đẩy mật hàm, từ từ uống trà.
Tuy đã đoán được kết quả nhưng Mộ Dung Thiên Thần vẫn không thể tin được, đôi mắt ngày thường nhu hòa hiện đầy sương mù như hồ sâu không thấy đáy, gương mặt lạnh lùng cũng nhiễm một tầng sương.
“Vì sao ngay cả Vương phi của đệ cũng không buông tha, đệ thấy gần đây hắn sống quá nhàn nhã rồi.” Lời nói sau cùng giống như nghiến lên.
“Lần này hắn tính sai rồi, để cho trắc phi vô dụng của hắn ra tay.” Mộ Dung Thiên Hiên cười lắc đầu, hiển nhiên không đồng ý với cách làm này của Mộ Dung Thiên Tứ. (Ai biểu ổng ấy làm vậy??? Tự cho là đúng...)
“Ca nói là Trắc phi của hắn làm? Vì sao hắn không tự mình ra tay?”
“Cái này đệ phải hỏi hắn rồi.” Mộ Dung Thiên Hiên vô tội nhún vai, hắn cũng không phải là Mộ Dung Thiên Tứ, làm sao có thể biết được trong đầu tên ngốc đó suy nghĩ cái gì.
“Kế tiếp đệ định tính toán như thế nào?” Mộ Dung Thiên Hiên hứng thú hỏi, theo tình hình này, đắc tội với đệ đệ của hắn không phải là lựa chọn sáng suốt.
“Nếu hắn đã nghĩ như vậy thì phải trả giá lớn.” Mộ Dung Thiên Thần lành lạnh cười, quả đấm nắm chặt, gân tay nổi lên.
“Hiện tại cơ thể của đệ đã chuyển biến tốt, không ngại giúp Phụ hoàng thống trị thiên hạ nữa.”
“Đệ thật sự tính toán như vậy?” Mộ Dung Thiên Hiên giật mình hỏi, không nghĩ tới Lý Linh Lan lại ảnh hưởng tới hắn như vậy. Mấy ngày nay ở trong phủ hắn âm thầm quan sát Lý Linh Lan, nàng đúng là tao nhã hiền lương, có tri thức hiểu lễ nghĩa, nhưng không muốn nói cho nàng biết chuyện vào triều. Trầm tư hồi lâu, Mộ Dung Thiên Hiên mới mở miệng:
“Đệ có biết điều ta không mong muốn nhất là chuyện để đệ tiến vào vòng tranh đấu triều đình này, nàng xứng đáng sao?”
“Với đệ mà nói, vì nàng tất cả đều xứng đáng. Đối với đệ, cái gì cũng không quan trọng bằng an nguy của nàng. Lòng đệ đã quyết, ca không cần khuyên đệ.”
Nếu đã nói đến mức này, Mộ Dung Thiên Hiên cũng không muốn nói gì thêm, đứng dậy, vỗ vai Mộ Dung Thiên Thần rồi đi ra khỏi thư phòng, chỉ để lại một mình Mộ Dung Thiên Thần giống như điêu khắc, lâm vào trầm tư.
Phòng Hiên vương phi
Đường Tĩnh rút tay đang bắt mạch cho HIên vương phi, môi mỏng mím lại, bắt đầu trầm tư: Không đúng, mạch tượng hoàn toàn bình thường.
Hiên vương phi nhìn Đường Tĩnh cau mày, hiểu nàng cũng không chẩn đoán được gì.
Vốn không có bao nhiêu hy vọng, cho nên cũng không thất vọng lắm, nhiều năm như vậy nàng đã quen loại cảm giác mất mác này rồi. Hy vọng càng lớn thì thất vọng cũng càng lớn, cho nên nàng cũng không ôm ấp bao nhiêu hy vọng, cái loại hy vọng rơi từ thiên đường ngã xuống vực sâu nàng tận hưởng nhiều lắm rồi, mỗi lần tim như bị đao cắt, nàng không muốn lại tiếp tục lĩnh hội.
Một lúc sau Đường Tĩnh mới ngẩng đầu nói với Xuân Ngọc đang đứng đối diện: “Các ngươi đi xuống trước đi, ta có chuyện riêng muốn nói với Hiên vương phi.” Xuân Ngọc gật đầu cùng nha đầu của Ngọc Tử Khâm đi ra ngoài.
Đợi các nàng đi rồi Hiên vương phi rốt ruột đứng lên, quấn quýt hỏi: “Vì sao lại để cho các nàng đi ra ngoài, có phải thân thể của ta có vấn đề gì không?”
Đường Tĩnh kéo tay nàng, ý bảo nàng ngồi xuống: “Tỷ tỷ không nên gấp gáp, ta chỉ có mấy vấn đề hỏi tỷ mà thôi, ta sợ bọn họ không được tự nhiên.”
Đường Tĩnh nói vậy làm cho nàng có chút yên tâm, thở ra một hơi rồi ngồi xuống, có chút xấu hổ cười cười: “Là ta quá ngạc nhiên, muội có vấn đề gì cứ hỏi.”
“Dì cả của tỷ tỷ..., à, không, là nguyệt tín khi nào thì đến?” Đường Tĩnh nhìn chằm chằm vào nàng làm cho nàng có chút khó xử: “Hầu như tháng nào cũng tới.”
“Chuẩn xác sao?”
Hiên vương phi gật đầu, “Cực kì chuẩn.”
“Vậy... vậy lúc nào thì Hiên vương gia tới phòng của tỷ?”
“Không có quy luật, bất quá một tháng sẽ tới phòng của ta 3, 4 lần.”
Nghe xong Đường Tĩnh rũ mắt, nếu như vậy một hai lần không phải là không được, nếu là do Hiên vương vậy thiếp thất khác sao lại có con nối dõi. Xem ra y thuật của nàng thiếu sót, ngày khác phải thỉnh giáo Qúy thúc nhiều hơn.
Sau đó Đường Tĩnh viết cho nàng phương thuốc đưa cho Hiên vương phi: “Đây là phương thuốc, ăn vào sau khi có nguyệt tín nửa tháng, liên tục ba ngày. Tốt nhất ba ngày này để cho Hiên vương gia tới phòng của tỷ.” Dựa vào thủ đoạn và tâm cơ nhiều năm làm chủ mẫu của Ngọc Tử Căng, Đường Tĩnh tin tưởng chuyện đơn giản như vậy nàng ấy nhất định có thể làm được.
Hiên vương phi nhận lấy phương thuốc, nhìn Đường Tĩnh: “Muội muội, ngươi nói thật với ta, có phải thân thể của ta có vấn đề gì sao?”
Đường Tĩnh khó xử lắc đầu: “Thứ lỗi cho ta tài sơ học thiển, không đoán ra vấn đề trong thân thể của tỷ tỷ” Dừng một chút, nàng lại nói tiếp: “Có lẽ thời cơ chưa tới, nếu tỷ và hài tử có duyên phận thì hắn nhất định sẽ đến. Cho nên tỷ tỷ yên tâm chớ buồn.” Kê xong phương thuốc Đường Tĩnh ngồi một lúc rồi rời khỏi.
Mùa thu hoa viên của Vương phủ không có sức sống như mùa hạ, nhiều đóa hoa ít cao quý đã bắt đầu rũ xuống, tàn phai trong gió rồi rơi xuống đất. Chỉ có mấy cây hoa cúc vẫn ngạo nghễ vươn tay đón ánh mặt trời.
Đường Tĩnh đi dạo qua hoa viên, nhớ lại những lời Hiên vương phi vào đêm trung thu từng nói, quả thật “tuổi trẻ như ánh mặt trời, hoa nở thì hoa phải tàn” giống như mấy người thiếp thất diễu võ dương oai tức giận với nha hoàn của mình, như đóa hoa cúc vươn ra đón ánh mặt trời, lãnh ngạo kiều diễm.