Bênh Vực Người Mình Cuồng Ma

Quyển 2 - Chương 26



Tiến trình quay chụp《Yêu Vương truyện》 diễn ra vô cùng thuận lợi, dù sao thì đạo diễn đã được chứng kiến từ khi kịch bản này bắt đầu hình thành, diễn viên cũng đều thực nghiêm túc phối hợp, rất ít khi phát sinh tình huống nhiều lần NG. Đặc biệt là nhìn Tô Viên Viên một tiểu hồ ly cơ hồ không NG, trong khi nàng là diễn viên có suất diễn nặng nhất cả đoàn, những người khác tự nhiên liền biết ngượng ngùng, không thể không nỗ lực, toàn bộ đoàn phim đều đắm chìm trong không khí tích cực hăng hái hướng về phía trước.

Ngay tại thời điểm Tô Viên Viên cơ hồ nhận thầu toàn bộ hot search, đột nhiên tuôn ra một cái tin tức hấp dẫn ánh mắt mọi người - Phùng Huy cùng Lương Tinh Ngữ sắp kết hôn!

Phương Lập Triết vẫn luôn yêu cầu thủ hạ nhìn chằm chằm Phùng Huy, nhưng hắn bồi Tô Viên Viên đóng phim đã rất bận rộn, Phùng Huy lại không có ý đồ nhằm vào hắn, nên gần đây cũng ít chú ý hơn. Gọi thủ hạ tới hỏi, vừa nghe xong, hắn thực sự cảm thấy ghê tởm đến cực điểm!

Nguyên lai sau khi Phùng Huy bị Hướng Đồng xa cách liền hoàn toàn không cần da mặt nữa, gã khom lưng uốn gối chạy tới lấy lòng Lương Tinh Ngữ, hoa ngôn xảo ngữ, bán thảm, viết tình ca, thiết kế anh hùng cứu mỹ nhân, khổ nhục kế,...... thủ đoạn gì cũng dám dùng, không bao lâu sau lại lừa được Lương Tinh Ngữ tới tay.

Lương Tinh Ngữ tin tưởng gã là "lãng tử hồi đầu", từ đây sẽ chỉ thích một mình cô, cho nên liền bắt đầu vì người trong lòng tính toán, muốn tiếp tục phủng gã leo lên. Cũng không biết Phùng Huy nói cái gì, Lương Tinh Ngữ cư nhiên đồng ý dùng phương pháp chưa kết hôn đã có thai bức Tinh Huy chủ tịch thừa nhận Phùng Huy làm con rể. Tinh Huy chủ tịch chỉ có một đứa con gái duy nhất, hiện giờ cô đã hoài thai, lại khăng khăng một mực chỉ nhận định Phùng Huy, vậy ông còn ngăn trở kiểu gì? Mặc dù chướng mắt Phùng Huy, chủ tịch vẫn phải đồng ý hôn sự, hơn nữa còn phải đổi một người đại diện nổi danh dẫn dắt Phùng Huy, bắt đầu phủng gã...... một lần nữa.

Phùng Huy lần này đã biết tự lượng sức, gã biết điều không tranh đoạt tài nguyên đắc tội với người, mà trực tiếp viết mấy ca khúc kinh điển miễn phí đưa cho vài vị thiên vương thiên hậu. Bọn họ biểu diễn chính là quảng cáo tốt nhất, ca khúc tốt, được nhiều người biết đến, tác giả là gã dương nhiên cũng sống tốt hơn.

Những ca khúc kinh điển đời sau, tùy tiện lấy một bài ra tới đều có thể kinh diễm thế nhân, Phùng Huy tự định vị mình là là nhà soạn nhạc thực lực siêu cường. Đây đã xem như lui vào hậu trường, gã lại thành con rể Tinh Huy, trong tình huống bình thường, còn có người nào dám đắc tội gã? Chỉ cần địa vị củng cố, gã sẽ có thể sống tốt hơn khi trước gấp ngàn lần!

Mà Hướng Đồng từng khinh thường gã, chỉ là một nữ minh tinh tầm thường trong Tinh Huy mà thôi, còn không phải mặc gã muốn làm gì thì làm? Gã thậm chí đã bắt đầu ra tay chèn ép Hướng Đồng, muốn cô ta trở thành hai bàn tay trắng, rồi nhốt lại dưỡng như một con chim hoàng yến, vẹn toàn chấp niệm đời trước.

Phương Lập Triết vẫn luôn không từ bỏ mong muốn tìm lại bạn tốt, liền tính cùng Phùng Huy tranh đấu cũng trước sau không thể hạ thủ tàn nhẫn, sợ bạn tốt trở về phải đối mặt với tình trạng thanh danh hỗn độn. Nhưng hắn trăm triệu không nghĩ tới, tên cô hồn dã quỷ này vì thượng vị lại có thể vô sỉ đến thế. Hiện tại, đối với đứa nhỏ trong bụng Lương Tinh Ngữ, hắn cũng không biết nên tính đây là huyết mạch của bạn tốt hay là con nối dõi của tên cô hồn dã quỷ kia.

Tô Viên Viên nhìn Phương Lập Triết cau mày khó chịu mà đau lòng, vận khởi pháp thuật bay tới trước mặt hắn, vươn móng vuốt nhỏ xoa xoa ấn đường đang nhăn chặt kia, "Đừng tức giận, ta ngẫm lại biện pháp, xem có thể tìm được Phùng Huy chân chính hay không."

Phương Lập Triết lập tức quay sang nhìn nàng "Thực sự có biện pháp sao?"

"Ừm, ngươi chờ chút." Tô Viên Viên nhảy đến ngồi ngay ngắn giữa phòng, nhắm mắt lại dò hỏi.

【001! Hiện tại có biện pháp nào giúp ta chiêu hồn Phùng Huy không? Ta có thể dùng điểm nguyện lực để đổi!】

【Ký chủ, hiện tại lượng fan của ngươi đang tăng lên rất nhanh, tốc độ tu luyện cũng càng lúc càng nhanh, hẳn là chỉ cần bốn năm nữa liền có đủ tu vi chiêu hồn, dùng điểm nguyện lực đổi, đáng giá sao?】

【Ngươi cũng nói lượng fan của ta đang tăng rất nhanh, đây đều là công lao của thư sinh, nếu không có hắn, nguyên bản ta phải đợi bảy tám năm nữa mới có thể tu luyện ra cái đuôi thứ ba. Hiện tại ta đã đạt được rất nhiều chỗ tốt rồi, ta không muốn nhìn thư sinh phiền muộn, ta muốn giúp hắn tìm bằng hữu trở về.】

Vốn dĩ 001 muốn khuyên Tô Viên Viên nghĩ cho mình nhiều hơn, nhưng nghe nàng nói xong lại cảm thấy vô pháp phản bác. Tuy rằng hiện tại chiêu hồn sẽ tổn thất rất nhiều điểm nguyện lực, nhưng kỳ thật số điểm này cũng là do Phương Lập Triết hỗ trợ kiếm được. Được người giúp đỡ, xác thật nên hồi báo một chút.

001 cảm thấy có lẽ đây chính là điều Tô Viên Viên từng nói - Sinh mệnh không thể chỉ có điểm nguyện lực, phải chú ý hơn vào những gì xảy ra xung quanh, hòa mình vào cuộc sống mới có thể vui sướng. Cho nên nó cũng không khuyên tiếp, trực tiếp khấu trừ 1000 điểm nguyện lực, truyền cho nàng lượng pháp lực đủ để chiêu hồn một lần. Bây giờ điểm nguyện lực chỉ dư lại 2367 điểm, khoảng cách tới một vạn điểm thực sự rất xa, nhưng nó tin tưởng Phương Lập Triết sẽ có phương pháp giúp ký chủ rút ngắn thời gian tu luyện càng nhiều.

Đột nhiên khấu trừ 1000 điểm nguyện lực, bộ lông tơ của Tô Viên Viên lập tức ảm đạm một chút, không nhìn kỹ là sẽ không chú ý tới, nhưng Phương Lập Triết vẫn luôn nhìn chằm chằm nàng tức khắc thay đổi sắc mặt!

"Tô Tô! Tô Tô! Ngươi làm sao vậy?" Hắn sợ sẽ quấy rầy Tô Viên Viên, không dám lớn tiếng nói chuyện, ngồi quỳ ở một bên thử thăm dò "Tô Tô? Ngươi có thể nghe thấy sao? Ngươi lại hao tổn tu vi đúng không? Ngươi đừng giúp ta tìm, để ta nghĩ biện pháp khác, ngươi đừng làm thương tổn chính mình."

Hắn gắt gao siết chặt nắm tay, sắc mặt trắng bệch. Hắn cho rằng Tô Viên Viên nói có biện pháp chính là pháp thuật thông thường của yêu tinh, không ngờ tới sẽ yêu cầu hao tổn tu vi. Giờ khắc này nhìn thấy thân thể Tô Viên Viên biến hóa, tràn ngập đầu óc hắn đều là tự trách. Nhìn nàng lẳng lặng nhắm chặt hai mắt không đáp lại, hắn cũng không dám quấy rầy, chỉ có thể mím môi nhíu mày lo lắng nhìn Tô Viên Viên.

Lần đầu tiên, hắn sinh ra cảm giác thống hận vì mình chỉ là người thường, dưới tình huống như vậy lại chỉ có thể lo lắng sốt ruột mà chẳng giúp được gì, nếu không có hắn, có phải Tô Viên Viên có thể tu luyện thành người sớm hơn không?

Lúc này, Tô Viên Viên đã linh hồn xuất khiếu, đuổi theo linh hồn của Phùng Huy bay tới thành thị lân cận. Nàng vừa thi pháp liền lập tức gọi được Phùng Huy tới, nhưng có một cổ hấp lực không biết từ đâu tới lại hút linh hồn anh ta đi, lượng pháp lực mà nàng có chỉ dùng được một lần, còn chưa kịp nói rõ ràng với Phương Lập Triết đã phải vội vàng đuổi theo.

May mắn là trong trạng thái linh hồn nàng có thể ngay lập tức bay xa vạn dặm, chỉ vài phút sau đã đuổi kịp Phùng Huy, đi theo hắn tới một bệnh viện ở thành phố lân cận. Nàng nhìn linh hồn Phùng Huy bị hít vào trong thân thể một bệnh nhân, lại chạy quanh bệnh viện vài vòng mới tìm hiểu được người kia là một người thực vật, năm ngoái gặp tai nạn xe cộ, bởi vì không còn người nhà, người gây họa cũng không có tiền bồi thường, hiện tại đã không còn ai quan tâm, trạng thái rất kém cỏi, có lẽ chỉ cần một khoảng thời gian ngắn nữa thôi là anh ta sống không nổi nữa.

Tô Viên Viên trợn tròn đôi mắt, không ngờ nàng đoán trúng, Phùng Huy thật sự biến thành người thực vật! Nàng nhìn thiếu niên gầy còm sắc mặt tái nhợt nằm trên giường bệnh, vỗ vỗ ngực thở phào nhẹ nhõm. May mà nàng quyết định dùng điểm nguyện lực chiêu hồn, nếu thật sự chờ vài năm sau tu luyện ra cái đuôi thứ ba mới chiêu, chắc chắn Phùng Huy đã thật sự chết mất rồi!

Nàng lại xác nhận kỹ càng phòng bệnh cùng tên họ hiện tại của Phùng Huy, rồi mới vội vội vàng vàng trở lại thân thể mình, vừa mở mắt liền nói: "A Triết, ta tìm được Phùng Huy rồi!"

Phương Lập Triết ôm chặt nàng, bàn tay run run rẩy rẩy kiểm tra thân thể nàng "Tô Tô, ngươi có sao không? Vừa rồi ngươi vẫn không nhúc nhích, cả hô hấp cũng ngừng, ta còn tưởng......"

Tô Viên Viên ngẩn ra, thân mật cọ cọ mặt hắn, cười nói: "Ta không có việc gì, vừa nãy có chút vấn đề nhỏ, linh hồn Phùng Huy chạy mất, ta đành phải vội vàng linh hồn xuất khiếu đuổi theo, nên mới không kịp nói gì với ngươi. Ngươi yên tâm, ta hoàn toàn khỏe khoắn, còn tìm được Phùng Huy. A Triết, chúng ta đi mau, trạng thái Phùng Huy cực kỳ xấu, hiện tại linh hồn anh ta đã nhập vào trong thân thể một người khác, lại trở thành người thực vật, nếu không nhanh lên anh ta liền thực sự xong đời."

"Được, chúng ta đi." Phương Lập Triết vừa thu thập đồ vật vừa lo lắng nhìn nàng "Ngươi thật sự không sao chứ? Nhưng ta cảm thấy hình như ngươi không ổn lắm? Lúc trước ngươi nói phải chờ bảy tám năm nữa mới có thể chiêu hồn, hiện tại...... có phải lại hao tổn tu vi đúng không?"

"Ai nha, không có việc gì đâu, khoảng thời gian này lượng fan tăng càng ngày càng nhanh! Hao tổn chút tu vi chỉ tương đương với thiếu một ít fan mà thôi, ngươi nếu đau lòng ta thì tìm cách làm ta càng nổi tiếng hơn đi, có càng nhiều fan là được rồi!" Tô Viên Viên bị tiêu giảm một chút tu vi, nhưng nàng cũng không cảm thấy có cái gì không khoẻ, mà thực ra thì nàng cũng chẳng thèm để ý, ngược lại còn thật cao hứng vì có thể giúp Phương Lập Triết tìm được Phùng Huy. Nàng thúc giục, "Nhanh đi đi thôi, tuy Phùng Huy đã biến thành người thực vật, nhưng ta có thể chữa trị cho hắn, ngươi yên tâm đi."

Phương Lập Triết cuối cùng cũng bình tĩnh trở lại, hắn ôm chặt lấy Tô Viên Viên, hứa hẹn: "Ta nhất định sẽ ngươi càng ngày càng nổi tiếng, sẽ có rất nhiều rất nhiều fan, vô số."

Vì ở ngay thành thị lân cận, Phương Lập Triết chỉ cần lái xe hai giờ liền tới được bệnh viện kia. Bệnh viện không cho phép mang sủng vật vào, Tô Viên Viên dứt khoát tránh né cameras nhảy vào từ cửa sổ.

Phương Lập Triết lấy thân phận bằng hữu của người bệnh đi đăng ký tới thăm, hơn nữa bệnh viện cũng có rất nhiều người biết mặt hắn, hắn đưa ra chứng minh thư đăng ký xong liền được dẫn ngay tới phòng bệnh của Phùng Huy.

Phùng Huy hiện tại tên là Lâm Hi, vừa tròn mười chín tuổi, bệnh tật cộng với phải nằm im thời gian dài trên giường bệnh khiến sắc mặt anh ta rất khó coi, gầy đến mức hai má đều có chút lõm vào, nhưng vẫn có thể nhìn ra gương mặt hiện tại rất đẹp, khi khỏe mạnh nhất định là soái ca cấp bậc giáo thảo.

Phương Lập Triết không có biện pháp từ trên người bệnh nhân xa lạ này nhìn đến bóng dáng của bạn tốt, hắn nhìn xuống gầm giường, Tô Viên Viên đang tránh ở nơi đó. Lại nghe nàng khẳng định một lần nữa, hắn hít sâu một hơi, bắt đầu cùng bác sĩ thương thảo việc chuyển viện. Lâm Hi nằm ở đây đã hơn một năm, căn bản không có ai chịu quản, người gây họa bị phán bỏ tù, tiền thuốc men cũng chẳng bồi thường. Hiện giờ Phương Lập Triết nguyện ý bổ túc tiền thuốc men còn tiếp thu Lâm Hi, phía bệnh viện đương nhiên lập tức đồng ý, nhanh chóng hoàn thành thủ tục cho Phương Lập Triết chuyển người đi ngay buổi trưa hôm đó.

Trên đường đi, Tô Viên Viên dùng linh lực bao bọc lấy phần đầu Lâm Hi bắt đầu trị liệu, đại não nhân loại cực kỳ phức tạp, các mô thần kinh hay mạch máu đều rất yếu ớt, bất cứ bộ phận nào xảy ra vấn đề đều rất dễ tạo thành bệnh tật cực khó cứu chữa, y học hiện tại vẫn chưa thể tìm ra phương pháp cứu trị người thực vật. Nhưng khi Tô Viên Viên dùng linh lực xâm nhập vào, nàng có thể nhìn rõ ràng mỗi một bộ phận bên trong, tuy nàng chưa từng học y, nhưng có thể dựa vào linh thức cảm nhận được nơi nào là tốt, nơi nào có vấn đề.

Tìm ra phần mô não có vấn đề, Tô Viên Viên dùng linh lực chậm rãi chữa trị, tựa như gỡ ra một đoàn len sợi hỗn loạn, tuy rằng rườm rà, nhưng cũng không tính khó khăn. Hai giờ sau, khi Lâm Hi được chuyển vào phòng bệnh, kết quả kiểm tra đã cho thấy bệnh tình có chiều hướng chuyển biến tốt đẹp.

Bệnh viện vô pháp giải thích hiện tượng này, chỉ có thể quy kết thành người thân cận có thể đánh thức người bệnh, đề nghị Phương Lập Triết nói chuyện với Lâm Hi nhiều hơn, có lẽ tới một ngày nào đó Lâm Hi có khả năng tỉnh lại. Chuyện tương tự đã từng phát sinh, người thực vật ngủ say mười tám năm còn có thể thức tỉnh, cho nên Lâm Hi có thể chuyển biến tốt thật đúng là chẳng có gì kỳ quái.

Tìm được Lâm Hi, Phương Lập Triết coi như dỡ xuống được một gánh nặng, ban ngày hắn bồi Tô Viên Viên ở đoàn phim đóng phim, buổi tối liền vào bệnh viện chiếu cố Lâm Hi. Hắn vẫn luôn cùng Lâm Hi nói từng chuyện từng chuyện xảy ra trong năm nay, Tô Viên Viên thì luôn ở bên cạnh giúp Lâm Hi trị liệu, bọn họ không quan tâm chuyện khác. Mà Phùng Huy bên kia hình như cũng vội vàng trù bị hôn lễ, không có thời gian nhảy nhót gây chuyện.

Khoảng nửa tháng sau, hôm đó Phương Lập Triết đang ngồi trong phòng bệnh vừa xem TV vừa nói chuyện với Lâm Hi, chuyển sang kênh tin tức giải trí, hắn nhìn thấy Phùng Huy bên trong, không nhịn được nhíu mày, "Phùng Huy, hôm nay cái tên thế thân cậu kết hôn, gã ta sắp trở thành con rể của Tinh Huy Giải Trí. Cậu phải nhanh chóng khỏe lại, tôi còn chờ cậu tỉnh lại tự mình báo thù đấy!"

"Tôi...... đương...... đương nhiên muốn...... tự mình...... báo thù......"

Thanh âm khô khốc, có vẻ thực suy yếu, Phương Lập Triết ngẩn ra, kinh ngạc cúi đầu nhìn người trên giường bệnh, nói: "Phùng, Phùng Huy?"

Lâm Hi chậm rãi mở mắt ra, hữu khí vô lực giật giật khóe miệng, nhìn chằm chằm TV nói: "A Triết...... Cảm ơn......"

Phương Lập Triết hốc mắt chua xót, lập tức bật dậy lao ra cửa phòng kêu bác sĩ. Sau khi kiểm tra, các bác sĩ xác định Lâm Hi đã khôi phục bình thường, hiện tại chỉ cần vật lý trị liệu và điều trị tu dưỡng, ở bệnh viện quan sát một tuần nữa là có thể về nhà.

Tin tức tốt! Phương Lập Triết nhìn về phía Tô Viên Viên đang núp sau bức màn, đôi mắt cong cong. Tiểu hồ ly này, thật sự mang đến cho hắn quá nhiều quá nhiều may mắn!!!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv