Phiên ngoại về Mạc Khi
Bệnh viện tâm thần và thế giới thực - A Ninh Ninh
Edited by Nát Viết Nhảm
Sau khi lấy đủ tín chỉ trước thời hạn một học kỳ, tôi mới xin nghỉ học. Chuẩn bị kỹ càng mọi thứ trong nhà xong xuôi, tôi mới nói cho Daniel biết hết thảy. Ngoài mặt thì tôi nói cho mấy người bạn tốt của mình biết về hành trình tương lai, nhưng thực ra trong lòng tôi hiểu rằng là tôi đang lo sợ ý chí của mình không đủ mạnh, một khi chạy vào bệnh viện tâm thần thì lại không đi ra được nữa, cho nên tôi cũng tự nhủ bản thân mình cần phải chuẩn bị hậu sự lỡ như có gì không may xảy ra.
Daniel nghe xong, quyết định một hai phải đi cùng tôi. Tôi cự tuyệt, cậu ấy lại càng thêm quyết liệt. Cậu ấy cảm thấy, nếu quả thật xảy ra chuyện gì thì cậu ấy có thể tiếp ứng cho tôi ở bên ngoài, ít nhất như vậy thì tôi cũng có thể xoay xở hết thảy mọi chuyện. Suy nghĩ hồi lâu, tôi mới đồng ý.
Sau đó, trên đường đến bệnh viện, Daniel đột nhiên lại hỏi tôi, "Vì sao cậu lại không bảo lãnh cho con bé ra luôn, cần gì phải lén la lén lút đem con bé đi trốn ra ngoài?"
Tôi cười đáp, "Đầu óc của cậu để dùng cho việc học tập thì rất tốt, vì sao dính vô mấy chuyện này lại chậm chạp như vậy? Nếu có thể dễ dàng bảo lãnh con bé ra được, chẳng phải chú Uông đã làm như thế từ lâu rồi sao? Cả thế giới đều biết, đứa bé này là con gái của một tên cuồng sát nhân và của một bệnh nhân tâm thần, cậu nghĩ coi, ai sẽ nhận nuôi con bé? Chẳng phải người nhận nuôi con bé cũng bằng xương bằng thịt sao? Thế nên đến lúc người ta biết về chuyện của mình, của chú Uông, thì không biết còn kinh thiên động địa thế nào nữa."
"Cậu nói cũng đúng, đây cũng chính là nguyên nhân vì sao hồi trước mấy cô gái bên khoa báo chí theo đuổi mình mà mình không đồng ý, mấy cái cô phóng viên kia phiền phức y hệt như đám paparazzi, so với Bin Laden còn kinh khủng hơn bội phần!".
========== Truyện vừa hoàn thành ==========
1. Sổ Tay Người Vợ Có Chồng "7 Năm Ngứa"
2. Ngài Vương, Kết Hôn Nhé!
3. Trọng Sinh Chi Sủng, Tra Nam Hóa Thê Nô
4. Thành Đôi
=====================================
Tôi gật đầu, nghĩ nửa ngày, lại không yên tâm hỏi Daniel, "Nhưng cậu đã chắc chắn chưa, cái vụ cậu nhờ người ta làm giả giấy tờ cho mình sẽ không xảy ra chuyện đấy chứ? Lỡ như mọi chuyện bị bại lộ, mình mà bị công an điều tra thì chết thảm luôn đấy."
"Yên tâm đi, mình có google cái bệnh viện tâm thần này rồi, nghe nói cơ sở vật chất của cái chỗ này rất tồi tàn, cũng không hề thuộc thẩm quyền của bất kì đảng phái liên quan nào, nên cũng khó tra giấy tờ hoàn cảnh của bệnh nhân. Mấy người bệnh tâm thần mà không có tiền bạc tài sản thì bình thường đều bị quăng vào cái chỗ đấy."
"Bà mẹ nó!" Nói đến đây, tôi đột nhiên trông thấy xấp hồ sơ mà Daniel làm giả cho tôi, toàn bộ đều là những thông tin thật của tôi, "Thạc sĩ ngành xã hội học, Mạc Khi, đây đều là thông tin thật của mình mà! Cậu làm cái quái gì thế?"
Daniel thoải mái mà giương lên một nụ cười vui sướng, "Cậu thì biết cái gì? Như vậy thì lại càng thêm an toàn, cậu yên tâm đi, mấy cái này là được người bạn học chuyên ngành về phần mềm làm đấy, bọn họ thường giúp học sinh cấp ba làm giả thẻ căn cước kiếm hơi bị nhiều tiền đấy, chưa từng bị bắt bao giờ, bảo đảm là rất chất lượng."
Nghe Daniel nói như vậy, trong lòng của tôi quả nhiên lại đánh lên tiếng trống. Tôi nắm thẻ căn cước trong tay, đánh giá một hồi thật lâu, đột nhiên lại dùng giọng nói máy móc mà mình đã học thật lâu từ trong phim, hỏi Daniel, "Cậu có thấy mình nghe giống như người ngoài hành tinh không?"
Daniel nhấn một tay vào tay lái, ngẩng đầu nhìn vào tôi trong tấm gương đối diện, "Yên tâm đi, một khi cậu đã thành công chui vào bệnh viện tâm thần, có giống hay không cũng đâu quan trọng, cậu cứ như thế đi."
Tôi nản lòng ngồi thừ trên xe, quay đầu nhìn ra cảnh trí tối tăm mù mịt bên ngoài cửa sổ, không bao lâu sau, tôi trông thấy một tòa nhà làm bằng đá cẩm thạch màu gừng xuất hiện trong tầm nhìn của mình. Phía trên cánh cổng có lan can bằng sắt, trước mắt tôi hiện lên vài phông chữ kiểu latin màu đỏ tươi, 'Bệnh viện tâm thần Trường An'.
Không hiểu sao tôi giật thót trong lòng, đột nhiên đầu tôi thoáng lên mấy hình ảnh kinh khủng của bộ phim Mỹ « Bệnh viện tâm thần ». Những đôi mắt trợn tròng nhìn vào vũng máu, mấy cụ già tóc tai lưa thưa gầy như que củi, bệnh nhân mặc đồng phục trắng không ngừng thét lên những tiếng chói tai bất kể ngày đêm... Ngay tại thời khắc này, tôi đột nhiên cảm thấy có chút khiếp đảm.
Thử hỏi có ai trong hoàn cảnh mà không sợ cho được? Là một người bình thường, có chút sợ hãi mấy người tâm thần là điều khá bình thường. Khi bạn ghét hoặc cảm thấy một hành vi không thể lý giải được, bạn sẽ tự nhiên quy chụp cái mác “đồ thần kinh” lên cho người khác, bởi vì bạn nghĩ rằng bạn không hề giống với đối phương, bạn không biến thái hay có những suy nghĩ điên rồ, vì vậy nên bạn tự cho mình cái quyền được áp đặt cái danh bệnh tâm thần lên người khác chẳng phải sao?
Trước khi đến đây, có lẽ tôi cũng tò mò và cũng không quá sợ hãi, nhưng khi nhìn thấy dòng chữ 'Bệnh viện tâm thần Trường An', tất cả đều biến thành sự hoang mang và luống cuống mà không cách nào kìm hãm nổi.
Đứng trước cổng bệnh viện tâm thần, tôi cố gắng khiến mình nhớ đến những quyết tâm trước đó của mình. Tôi hồi tưởng về quãng thời gian tốt đẹp được chú Uông chăm sóc, tôi tự mường tượng về những khoảnh khắc đẹp đẽ trong nhân thế này cũng như những hoàn cảnh ngoài ý muốn có thể xảy ra trong bệnh viện tâm thần, tôi thậm chí nhớ đến cái cô phóng viên giả điên lẻn vào bệnh viện chỉ vì đi săn tin tức.... Đúng, về sau cô ấy đã giành được giải Pulitzer cho hạng mục báo chí, thế nhưng còn tôi thì sao? Có lẽ tôi sẽ giúp được cho một đứa bé có một cuộc sống bình thường như bao người, mà đứa bé này, nghe nói là tầm mười sáu tuổi phải không nhỉ? Lỡ như con bé chết rồi thì sao? Lỡ như... đúng rồi, đã nhiều năm như vậy, có lẽ rất nhiều chuyện đã phát sinh.
Khi nghĩ như vậy, Daniel đột nhiên lắc cánh tay của tôi, giọng nói có vẻ lo lắng, "Cậu sao vậy? Đi không? Còn chưa vào trong bệnh viện tâm thần mà điên rồi sao?"
Tôi trợn mắt nhìn Daniel một cái, hiểu rằng tình huống trước mắt đã không còn kịp để tôi suy nghĩ lung tung. Tôi nhất định phải vào cái bệnh viện tâm thần này, dẫn đứa bé kia ra cho bằng được, mặc kệ con bé còn sống hay đã chết, là điên thật hay là điên giả, tôi vẫn phải tự đi vào, tìm cho ra đáp án.
Mà kỳ thật lúc trước, tôi vẫn có chút hi vọng phần nhiều là con bé đó đã chết trong kia. Nếu như con nhỏ chết rồi, về sau chẳng phải sẽ không còn phải lo lắng gì nữa hay sao? Không phải sao? 327?
Sau một hồi ổn định tinh thần hết thảy, tôi giả bộ làm một người máy đi trên mặt không một chút biểu cảm đi vào bệnh viện tâm thần, còn cố tình đi đứng trông thật cứng nhắc, sau đó đi cùng Daniel và một y tá hướng dẫn vào trong một gian phòng.
Khi đi qua hành lang, tôi dùng ánh mắt còn lại quan trắc từng bệnh nhân đi ngang qua mình. Có người nhìn điềm nhiên như không có chuyện gì, hoàn toàn giống như là một người bình thường. Có người thì lại trông thật mệt mỏi, nằm rạp trên mặt đất nôn mửa bừa bãi. Còn có người nằm sải lai trên nền đất ngoài hành lang, cầm dải lụa vàng trong tay thẫn thờ ca hát. Còn có người dựa vào cửa sổ, đang ra sức tranh cãi với một y tá bên cạnh không hồi kết...
Tôi nhịn không được nhắm mắt lại nghỉ ngơi một hồi, sau lưng lại không cẩn thận bị một người va vào một phát. Tôi vô thức nhìn lại phía sau, một cô gái đi ngang qua tôi với một mái tóc dài, tướng mạo thanh tú lại không thể che khuất được vẻ cao ngạo. Tay của cô ấy bị còng lại, đứng bên cạnh hai vị cảnh sát cao lớn vạm vỡ. Hai người cứ vô tình áp giải cô gái kia đi qua chúng tôi, rồi tiến vào phòng làm việc của viện trưởng.
Cô y tá dẫn đường ngượng ngùng nhìn Daniel và tôi một chút, sau đó an bài cho chúng tôi ngồi trên ghế dài phía ngoài văn phòng chờ đợi. Vào lúc đó, tôi chỉ nghe thấy tiếng gào thét của cô gái kia phát ra từ trong phòng.
Cô gái kia chính là Cung Diệu Thấm.
Tôi nghe thấy tiếng gào thét như muốn xé toang cổ họng của Cung Diệu Thấm văng vẳng phát ra từ căn phòng, điên cuồng gào lên nói, "Rồi tao giết tụi nó đấy thì sao? Bọn nó đều đáng chết! Bọn nó có tiền mà không cho tao xài! Vậy có được coi là cha mẹ ruột không? Không cho tao tiền à? Vậy thì tao còn để tụi nó ở lại đây làm gì? Thả tao ra!"
Lúc này tôi lại nghe thấy có tiếng giằng co trong căn phòng, giọng nói của viện trưởng ôn hòa xen lẫn ở trong đó, "Đừng như vậy mà, hai vị đồng chí cảnh sát khách khí một chút, tôi thấy đứa bé này, xác thực là có chút khuynh hướng bạo lực, nhưng vẫn phải đợi kết quả chẩn đoán thì mới có thể biết, bằng không thì mấy anh trước hết cứ để con bé trong bệnh viện chúng tôi đi."
Tiếng của vị cảnh sát nối tiếp theo sau, "Viện trưởng bà không biết, đây là do quan toà nói cô ta có khuynh hướng bạo lực, chúng tôi mới phải dẫn cô ta tới đây làm một kiểm tra theo quy trình. Kỳ thật mấy người cũng nhìn ra được, cô ta đâu có tâm thần gì đâu, chắc chắn là do cô ta giả điên, muốn tránh hình phạt, cái ngày cô ta giết cha mẹ vừa vặn đúng lúc vào hôm sinh nhật mười tám tuổi của cô ta, nếu theo luật thì chắc chắn sẽ bị xử bắn, thế nên cô ta mới giả vờ thế chứ!"
"Mày mới giả vờ! Tụi bay mới là mấy thằng bệnh! Cả nhà tụi bay đều có bệnh! Tao muốn giết hết đám tụi bay! Ahhhhh!"
Cung Diệu Thấm nói xong, chỉ dừng lại trong một khoảnh khắc ngắn ngủi, tôi và Daniel liền nghe cảnh sát tức giận rống lên, "Á! Cái con ranh hư đốn này! Còn dám cắn tao?" Sau đó là một tiếng bạt tai vang lên.
Viện trưởng lại một lần nữa lại đứng giữa ngăn cản, "Không nên động thủ! Không nên động thủ! Đồng chí cảnh sát mấy người bớt giận, tôi thấy đứa bé này hẳn là thật có bệnh gì đấy, nếu không làm sao lại có thể hung tợn như vậy?"
Cảnh sát 'Phì' một tiếng "Bệnh cái khỉ gì, chung quy cũng là do người nhà không biết dạy dỗ khiến nó trở nên khốn nạn như thế, viện trưởng, con ranh này chúng tôi trước hết sẽ cứ để nó lại đây, chờ khi nào có kết quả kiểm tra rồi thì bà hãy báo lại với chúng tôi được không?"
"Được rồi, cứ như thế đi."
Thanh âm bên trong gian phòng dần dần thu nhỏ, không bao lâu, Cung Diệu Thấm lại bị cảnh sát hung hăng xô đẩy ra. Vào thời điểm cô ta đi qua, tôi không biết bởi vì cái gì, đặc biệt chăm chú nhìn thoáng biểu cảm trên mặt Cung Diệu Thấm, tôi nhìn thấy một nụ cười, một nụ cười của sự quỷ quyệt hiện trên môi.
Quả nhiên, đúng là con ranh hư đốn như lời của mấy vị cảnh sát!
Về sau tôi và Daniel liền được dẫn vào phòng làm việc của viện trưởng, viện trưởng là một người phụ nữ hơn ba mươi tuổi, tướng mạo không coi là xinh đẹp tinh xảo, nhưng toàn thân trên dưới đều toát lên một vẻ sang trọng cao quý. Tóc của bà ấy búi cao trên đầu, chiếc váy bút chì màu đen cạp cao lại càng làm tôn lên vóc dáng cao gầy của bà ấy, nhìn thoáng cũng có thể nhận ra, bà ấy là người rất biết chưng diện.
Tôi được Daniel an bài trên ghế, sau đó đã nhìn thấy cậu ta tay bắt mặt mừng cùng viện trưởng giới thiệu, "Chào viện trưởng, tôi tên là Daniel, còn đây là một người em của bạn tôi, cậu ấy vốn là sinh viên đại học Bắc Kinh, thế nhưng về sau nó lại đột nhiên bị điên..." Daniel nói đến đây thì giọng nói lại hạ thấp xuống, nhìn viện trưởng rồi chỉ đầu của mình, "Nói chung là nó bị ảo tưởng nó là người máy, có lúc còn nói mình là người ngoài hành tinh, bị điên nhưng lại rất giỏi, vốn là bạn của tôi sẽ chăm sóc nó, nhưng vừa vặn cậu ấy phải đi công tác, nên nhờ tôi chăm hộ, thế nhưng là..." Daniel nói đến đây mặt lại nhăn nhó tỏ vẻ thẹn thùng, "Bạn gái của tôi mấy ngày trước có thắng một giải đấu nên được tặng 2 vé đi du lịch Hàn Quốc, tôi bây giờ không còn cách nào, liền nghĩ, tôi có thể gửi nhờ đứa em của bạn tôi ở tạm đây mấy ngày được không?"
Do Daniel khoa tay múa chân một hồi, vô cùng dạt dào cảm xúc. Biểu lộ đúng chỗ cảm xúc kịp thời, trong lúc nhất thời khiến tôi còn tưởng mình là em của bạn cậu ta thật. Còn tôi, muôn đời cũng chẳng thể sành sõi lõi đời như thế được.
Viện trưởng rõ ràng là đã tin Daniel, trên mặt lộ ra một chút khó xử, "Dĩ nhiên có thể, tuy nhiên bệnh nhân trong bệnh viện chúng tôi, đa số đều là thường trú, bệnh nhân đến ở tạm thời như vầy, chúng tôi chưa từng có trường hợp tương tự, kỳ thật hai người nên đến bệnh viện công lập khoa tâm thần, chúng tôi chỉ là tư nhân ··· "
"Ái chà! Viện trưởng đừng như vậy mà!" Daniel nhíu mày, lại nâng bàn tay của viện trưởng biểu lộ một bộ mặt si tình, "Chị hẳn thì cũng thấy đấy, tôi là người ngoại quốc, đến đó làm thủ tục cũng vô cùng phiền phức, tôi chỉ đi có một hai tháng, hoặc là nửa năm, chị giúp tôi chăm sóc anh bạn này một thời gian đi, tôi cảm ơn chị nhiều lắm."
Viện trưởng bị vẻ anh tuấn của Daniel làm cho choáng váng cả đầu óc, do dự hồi lâu, cũng không để ý trong lời nói láo của cậu ta có biết bao sơ hở, chỉ đành qua loa đáp ứng, "Vậy thì cậu làm một chút thủ tục ghi danh, tôi đi sắp xếp phòng bệnh cho cậu ấy."
Cứ như vậy, nhờ vào mỹ nam kế của Daniel, tôi thành công xâm nhập vào bệnh viện tâm thần. Sau khi sắp xếp phòng bệnh của tôi ổn thỏa, Daniel thì thầm nói một câu tiếng Anh vào bên tai của tôi, "Welcome to the asylum!" (Chào mừng đến với bệnh viện tâm thần)
Tôi biết, vào lúc này thì tôi sẽ phải thoát ly khỏi thế giới thực một khoảng thời gian thật thật lâu.