Bạch Tiến mời mấy người đến đem xác Quách Ngọc Lan đi mai táng. Sau đó anh ta quay về lại tìm đến Bạch Thần đòi tiền, vì chắc bẩm rằng Bạch Thần nhất định đã lén lút để dành được không ít tiền trong nhiều năm như vậy, Bạch Tiến ép Bạch Thần phải lấy số tiền đó ra cho mình lập nghiệp. Bạch Thần đương nhiên không chịu, Bạch Tiến trông thấy thái độ kiên quyết của Bạch Thần, lập tức động thủ.
Bạch Thần bị Bạch Tiến đẩy đánh tới góc tường, trên người chằng chịt những vết thương. Ông hối hận nhìn đứa con bất hiếu đang đứng trước mặt này, bàn tay vô tình lại đụng phải một cái cuốc được dựng trong góc tường.
Cái cuốc này thường được Quách Ngọc Lan dùng để trồng hoa trong hoa viên, ngay lúc đấy Bạch Thần đã sững sờ khi đụng phải cái vật thể lạnh lẽo ấy. Lập tức lại cảm thấy Quách Ngọc Lan đang ra ám hiệu cho mình, thế là ông vung tay lên, hung hăng bổ ngay một cuốc trên đầu Bạch Tiến.
Sau đấy máu me chảy ra lênh láng, Bạch Tiến chưa chết, nhưng anh ta cũng không khác gì cái xác không hồn nằm trên mặt đất, giãy dụa vùng vẫy, thở hổn hển, khiến Bạch Thần khủng hoảng không thôi. Cũng đúng vào thời điểm này, Phương Khả Di dẫn cháu gái Nhiên Nhiên của ông đi vào.
Nhưng đứa cháu Nhiên Nhiên mập mạp ngày thường mặc dù rất ít giao lưu cùng ông bà nội, nhưng lại bởi vì sợi dây liên hệ huyết thống mà Bạch Thần đau lòng vô cùng. Mà khi nói đến đây, tôi liền hiểu tại sao lúc trước Mao Đầu lại hay che chở cho 345, có lẽ là Mao Đầu nhìn thấy hình bóng đứa cháu gái của ông trên cơ thể 345.
Phương Khả Di trông thấy hết thảy trước mặt liền hoảng sợ gào thét, còn đứa cháu gái thì vẫn đần độn ngậm lấy que kẹo ô mai trong miệng. Bạch Thần xấu hổ nhìn hết thảy trước mặt, đột nhiên ông cảm thấy mình đã biến thành một con quỷ. Ông biết rằng ngay khoảnh khắc bản thân muốn giết chết Bạch Tiến, thì ông đã hoàn toàn đánh mất sự tỉnh táo trong lý trí.
Ông đã mất đi người mình yêu, ông không thể đánh mất thân nhân của mình thêm nữa. Thế là Bạch Thần vứt cái cuốc trong tay mình xuống, rồi quỳ rạp ngay trước mặt Bạch Tiến như khúc gỗ.
Phương Khả Di nhìn thấy tình cảnh như thế, lập tức lôi Nhiên Nhiên ra ngoài cửa. Cô ta khoanh hai tay trước ngực, nhìn Bạch Thần với một vẻ mặt hợm hĩnh, "Hay lắm! Cái lão già này, thật đúng là ngoài sức mong đợi đấy! Ông thế mà dám ra tay hiểm độc như vậy! Anh ấy là con của ông, anh ấy có làm gì quá đáng khi xin ông ít tiền đâu chứ? Ông còn nhân tính hay không hả! Ông vừa giết chết chính con ruột của mình đấy ông biết không? Hả?"
Hai tay của Bạch Thần ôm lấy đầu của mình, đôi mắt trống rỗng chìm trong tuyệt vọng, "Không không!" Ông mãnh liệt lắc đầu, "Nó vẫn có thể cứu được, nó vẫn còn cứu được, nó còn sống, cô mau đi tìm bác sĩ! Cô mau đi tìm người đến giúp đỡ đi lẹ lên!"
Phương Khả Di sững sờ, đảo mắt nhìn về phía Bạch Tiến đang nằm giãy dụa trên mặt đất, biểu cảm trên gương mặt không thể che giấu sự chán ghét đang tuôn trào ra ngoài. Cô ta khẽ cắn môi, đôi môi của cô ta đột nhiên trở nên đỏ lên như rỉ máu thật dọa người. Đi lên phía trước mấy bước, Phương Khả Di cúi người nhấc cái cuốc mà Bạch Thần đã vứt xuống đất, nhìn về phía cái đầu của Bạch Tiến, hung hăng bổ xuống thêm mấy cuốc nữa.
Lần này, Bạch Tiến thật sự đã chết rồi.
Bạch Thần không dám tin tưởng những thứ ông nhìn lấy trước mặt, đột nhiên ông hóa điên bổ nhào về phía Phương Khả Di, "Mày là cái thứ oan nghiệt! Tại sao mày lại phải làm như vậy? Mày có biết hay không, nó biển thành như thế này... đều là tại mày cả!"
Biểu cảm của Phương Khả Di rất lạnh lùng, lãnh khốc đến nỗi khiến cho người ta không rét mà run. Bạch Thần đã sinh hoạt chung với người con dâu xa lạ này trong cùng một căn nhà to lớn lâu như vậy, nhưng đây là lần đầu tiên ông phát hiện, Phương Khả Di còn có vẻ mặt như thế. Gương mặt toát ra sự lạnh lẽo tựa băng sương, còn đồng tử trong đôi mắt thì như bị ếm bởi tà thuật của Bà Chúa Tuyết, cô ta mặc cho Bạch Thần tha hồ đánh đập, nhục mạ tàn nhẫn bản thân mình, còn cô ta thì cứ bất vi sở động. Trong lòng của cô ta giờ phút này đã tính toán xong tất cả mưu kế, còn tất cả những hành vi của Bạch Thần đang làm chỉ thêm phần hỗ trợ cho Phương Khả Di nhanh chóng đạt được mục đích.
Một lúc lâu sau, Phương Khả Di đẩy thân thể cực kỳ suy yếu của Bạch Thần ra, cây cuốc đặt ở một bên, còn cô ta thì đột nhiên trở nên hoảng hốt thất thố chạy ra khỏi căn phòng ẩm thấp kia. Sau đó, Bạch Thần đang ở trong phòng thì nghe được tiếng Phương Khả Di hét toáng lên, "Có ai không mau tới đây! Giết người! Có kẻ giết người!"
Sau đó để Bạch Thần trở tay không kịp, lúc cảnh sát hỏi thăm Phương Khả Di, Bạch Thần cũng ở ngay chỗ đấy. Ông trơ mắt đứng nhìn Phương Khả Di vừa khóc ai oán vừa tự thuật cái được coi là 'Chân tướng' cho mọi người, "Tôi vừa mới đi vào, đã nhìn thấy bố chồng đang dùng cuốc liều mạng đánh vào đầu chồng tôi, tôi bị dọa sợ, vội vàng nhào tới giật cái cuốc trên tay cha chồng tôi, thế nhưng sức lực của tôi quá yếu, tôi định đoạt lại, nhưng cha chồng lại còn đánh chửi tôi, tôi bị bố chồng đẩy cho ngã nhào xuống đất, chính mắt tôi thấy bố chồng đánh chết chồng tôi, sau đó... sau đó bố chồng còn định đem tôi.... "
Cảnh sát truy vấn, "Định giết cô?"
Phương Khả Di khẽ nâng đôi mắt yếu đuối lên, lắc đầu, "Ông ấy định vũ nhục tôi, sau đó mới giết tôi. Ông ấy hình như bị điên, tôi rất sợ hãi, nhưng tôi rõ ràng nhớ kỹ, ông ấy đã nói như vậy."
Bạch Thần ngồi tại chỗ, liều mạng lắc đầu, rốt cục nhịn không được há miệng hét lớn, "Mày là cái thứ oan nghiệt! Là mày giết con trai của tao! Bây giờ mày còn muốn giết cả tao! Mày là cái thứ oan nghiệt! Áhhhh!" Đó cũng là tiếng hét lần đầu tiên của Bạch Thần trước khi ông trở thành Mao Đầu.
Phương Khả Di sợ hãi thu mình lại phía sau cảnh sát, không còn cái vẻ kiêu ngạo và độc đoán thường thấy, cô ta trông như một người phụ nữ nhát gan. Cô ta kéo Nhiên Nhiên vào trong ngực của mình, chỉ vào Bạch Thần hỏi Nhiên Nhiên, " Nhiên Nhiên, con nói đi, lúc đó con vào phòng, nhìn thấy cái gì?"
Nhiên Nhiên ngây ngô nhìn Bạch Thần hồi lâu, ngẩng đầu ngoan ngoãn nói với cảnh sát, "Trông thấy ông nội cầm cuốc, bố thì nằm trên mặt đất, trên đầu đo đỏ."
Ngay khoảnh khắc này, Bạch Thần đã hoàn toàn tuyệt vọng. Cả người ông vô lực co quắp ngồi dưới đất, trước mắt hoàn toàn mơ hồ. Ông không trách Nhiên Nhiên, ông biết Nhiên Nhiên chỉ đang nói những gì mà con nhỏ nhìn thấy, thế nhưng kẻ giết con trai mình, thật sự không phải là ông.
Ông giương mắt nhìn về phía Phương Khả Di, rốt cục vẫn nói không nên lời, ông biết rằng dù gì nói cho cùng ông vẫn phải tự trách bản thân, giá như lúc trước ông đủ quan tâm dể xây dựng tình cảm cha con cùng Bạch Tiến, giá như ông có thể cân bằng giữa vai trò của một người chồng trong mối quan hệ thần tiên quyến lữ (1) và vai trò của một người cha trong một mái ấm ba người khắng khít, nếu tình cảm giữa ông và Quách Ngọc Lan không sâu đậm đến vậy...
(1) Thần tiên quyến lữ - 神仙眷侣: Ý chỉ những cặp đôi hài hòa trong tình cảm, vượt ra khỏi những khoái cảm về nhục dục.
Vì nghĩ như vậy, cả người ông bắt đầu bị cuốn vào vòng xoáy của quá khứ oan trái không cách gì thoát ra được, hô hấp của ông bất ổn, há miệng chỉ còn biết la hét cuồng loạn, trong nháy mắt Bạch Thần ngày trước biến thành Mao Đầu. Trong mắt của ông tràn ngập sự phẫn hận cùng hoang mang, nhìn vào Phương Khả Di đang rúc sau lưng cảnh sát, hung hăng vọt tới, "Mày là cái thứ oan nghiệt, tao muốn giết mày! Tao phải giết mày!"
Tình hình lâm vào hỗn loạn trong phút chốc, Mao Đầu nói, cuối cùng ông chỉ nhớ rõ mình muốn giết Phương Khả Di, nhưng do có cảnh sát và những người chung quanh can thiệp, ông không thể giết được cô ta. Về sau ông bị cưỡng chế đưa đến cục cảnh sát, bị mấy tên cảnh sát mà Phương Khả Di đã đút lót, tra tấn bức cung.
Thế nhưng ông không thể nhận tội, có chết ông cũng không nhận tội. Bởi vì nếu như bản thân ông nhận tội, chính ông sẽ trở thành kẻ sát nhân giết chết con trai ruột, ông không thể ôm tội danh như vậy đến gặp Ngọc Lan được!
Ngay cả đã đến thời khắc ấy, thế mà người ông ấy vẫn nghĩ đến Quách Ngọc Lan.
Cho nên ông giả ngây giả dại, rốt cục bị cảnh sát mang vào cái bệnh viện tâm thần Trường An này. Ở chỗ này, ông có thể bình an sống nốt quãng đời còn lại, ông có thể không cần ôm tội danh chịu chết, vả lại, ông còn có thể chăm sóc cho 345, đứa bé bụ bẫm trông giống cháu gái của mình.
Ông nói, trong bệnh viện tâm thần, ngoại trừ mỗi ngày thét lên, Mao Đầu nói ông cũng sẽ ngắm nhìn khoảnh khắc ngắn ngủi lúc mặt trời mọc, rồi chiêm ngưỡng khoảnh khắc mặt trời đỏ cam khuất dần về phía chân trời, hết lần này đến lần khác ông đều tự hỏi bản thân, dành trọn tình yêu cho một người đáng để yêu hết lòng có phải là một sai lầm hay không?
Kết quả cuối cùng, cũng hết lần này đến lần khác, ông đều nghĩ nó không hề sai.
Ông yêu Quách Ngọc Lan, tình yêu hơn hẳn tất cả, không thể thay đổi vì bất cứ người ai.
Làm một người cha, ông đã trao cho Bạch Tiến hết thảy những gì ông có, ngoại trừ tình thương. Vốn dĩ, tình thương của người cha và tình yêu, hai thứ tình cảm này không có gì mâu thuẫn cả, nhưng trong thế giới của Bạch Thần, ông lại không cẩn thận khiến chúng không còn cân bằng nữa.
Thế nhưng cuối cùng cho dù lựa chọn đấy tốt hay xấu, chẳng phải tất cả vẫn là do một mình Bạch Tiến tự lựa chọn để sống như vậy sao?
Mao Đầu lựa chọn cho rằng mình đã làm đúng, Bạch Tiến cũng lựa chọn cho rằng bản thân không hề sai. Cho nên hết thảy đều là do vận mệnh an bài, không thể trách tội bất kỳ kẻ nào.
Mỗi sáng sớm nhìn ra ngoài cửa sổ, trong đáy mắt của ông vẫn chỉ xuất hiện ánh mắt ôn nhu như nước của Quách Ngọc Lan.
Ánh mắt lần đầu gặp đã khiến ông xuyến xao, ánh mắt lưu luyến khi họ cùng nhau triền miên, hay ánh mắt thỏa mãn khi họ được ở gần bên nhau. Từng giờ từng phút, đều còn lắng đọng trong trái tim của Mao Đầu. Cuối cùng chúng kết thành một dòng sông băng, từng ngày trôi qua càng củng cố cho tình yêu cùng niềm tin vốn đã vững chắc của Mao Đầu.
"Bây giờ tôi không còn chút hối hận nào về những điều mình đã làm trong đời, chỉ có Ngọc Lan và Bạch Tiến quá đáng thương, nếu như bọn họ không gặp phải tôi, nếu như họ không trở thành người yêu và con trai của tôi, mà họ trở thành người yêu và con trai của một người nào đó hiểu lý lẽ sự đời hơn tôi thì có lẽ những bi kịch này đã không xảy ra." Kết thúc câu chuyện trong quá khứ, Mao Đầu đã nói như thế với chúng tôi.
Tôi ngồi đối diện Mao Đầu, nhìn thấy khuôn mặt già nua của Mao Đầu dần trở nên ảm đạm do ánh lửa đang thoi thóp yếu dần, còn tôi thì chỉ cảm thấy thương tiếc cho câu chuyện của Bạch Thần.
Đương nhiên, câu chuyện quá khứ này của Mao Đầu, ngay từ đầu tôi đã bán tín bán nghi. Bởi vì tôi quả quyết vững tin rằng, sống lâu trong bệnh viện tâm thần này sớm muộn gì cũng có một ngày sẽ biến thành một bệnh nhân tâm thần. Bệnh nhân tâm thần có thể đánh nhau, có thể tranh đấu hung ác, có thể nói dối, có thể giết người. Còn Mao Đầu của thời khác này, rất có thể, ông ta cũng chỉ đang bịa ra một câu chuyện dối trá trắng trợn. Dù câu chuyện này khiến tôi cảm thấy ưu thương cũng cảm thấy thật đáng tiếc, nhưng rất có thể, đây chỉ là những lời bịa đặt của Mao Đầu.
Nhưng nhờ có một nửa trí não của một người bình thường, tôi quyết định không xem toàn bộ câu chuyện của Mao Đầu là những lời hoang đường, tôi quyết định tin tưởng câu chuyện này, bởi vì khi tôi nhìn vào Mao Đầu, lòng của tôi... chợt thấy xót xa dị thường.
424 ngồi bên cạnh thở dài, bắt đầu dùng giọng nói kính cẩn nhẹ nhàng của mình lại hỏi Mao Đầu lần nữa, "Cho nên, thật ra ông là người bình thường đúng không ạ?"
Mao Đầu cười cười, "Cũng có khác nhau ở điểm nào đâu cơ chứ, sống trong cái bệnh viện tâm thần này, có những kẻ điên khùng thật sự, cũng có những kẻ giả vờ điên loạn, có những kẻ là hung thủ thật sự, cũng có những kẻ cũng chỉ giả mạo là hung thủ. Người bình thường cảm thấy nơi này phức tạp, những kẻ điên thật sự lại cảm thấy thế giới hiện thực ngoài kia mới thật sự phức tạp! Tôi sống ở chỗ này càng lâu, càng cảm thấy nơi này đơn thuần, hỉ nộ ái ố toàn bộ đều biểu hiện lên trên khuôn mặt, so với những kẻ nhân diện thú tâm ngoài kia còn tốt gấp trăm lần."
Mao Đầu nói xong, tôi tán thành gật gật đầu, không bao lâu lại cảm thấy không đúng, lại lắc đầu, "Con cũng cảm thấy như vậy."
Mao Đầu nhìn tôi gật đầu "Cũng thật sự không biết đời này tôi sống làm sao mà lại trở thành như vầy, rõ ràng yêu nhiều bao nhiêu, thì tiếc nuối càng sâu bấy nhiêu."
424 nghe đến đó, một bàn tay đột nhiên nắm lấy tay tôi, trong màn đêm thăm thẳm, tôi rõ ràng nghe thấy lời tán đồng của 424, "Đúng vậy ạ, rõ ràng yêu nhiều bao nhiêu, thì tiếc nuối càng sâu bấy nhiêu."