Edit: Yangda
Chu Nhiên luôn gọi cho Hà Dũ mắng mỏ, nào là công ty lớn có bao nhiêu biến thái, nào là khổ lại còn mệt, cậu đã liên tục tăng ca trong một tuần.
Mới vừa gặp mặt, cậu lập tức nắm tóc mình đưa tới trước mặt Hà Dũ hỏi: "Cậu đếm đếm xem còn mấy cọng? Còn mấy cọng?"
Hà Dũ nghiêm túc đếm: "Một, hai, ba, bốn......"
Vẻ mặt Chu Nhiên khó chịu: "Cậu đếm thật đấy à?"
"Không phải cậu kêu tớ đếm sao?"
"Chẳng lẽ tớ kêu cậu ăn phân cậu cũng ăn?"
Chu Nhiên dựa ra sau ghế, khuôn mặt tràn đầy u sầu, "Nếu không phải công ty trả lương nhiều, tớ đã đá chân sau* chạy đi nơi khác."
*尥蹶子( đá chân sau): sau khi mất hứng thú hoặc phàn nàn về công việc thì họ sẽ ngừng làm việc đó, còn có nghĩa năng động, vui vẻ. (Nguồn: Baidu)
Hà Dũ không nhịn được cười ra tiếng nói: "Cậu thử đá chân sau cho tớ xem, tớ sống hai mươi mấy năm còn chưa thấy người nào đá chân sau đâu."
Chu Nhiên ủ rũ cụp đuôi im lặng, an tĩnh được một chút, đột nhiên thét lên: "Aaaaaa! Tớ đã được không ngủ trước 1 giờ sáng trong 1 tuần rồi đó!"
Cô nhìn Chu Nhiên trông giống như một quả bóng xì hơi, cô cầm điện thoại vẫy vẫy: "Du Du đang đóng phim, đi thăm không?"
Cậu lập tức hăng hái: "Đi đi đi!"
Chu Nhiên vốn dĩ muốn lái xe, có điều Hà Dũ nói cậu đang mệt không nên lái xe, sợ sẽ gây ra tai nạn làm cô bị thương, đuổi cậu ra khỏi ghế điều khiển.
Đoàn phim ở Đông Lâm.
Đoàn phim này có xuất phát điểm khá cao, từ đạo diễn, biên kịch đến tổ làm phim, đều là những tên tuổi đứng đầu trong ngành.
Hào phóng đầu tư như vậy, nghe nói là có vị nhà đầu tư nào đó muốn nâng đỡ người.
Nhưng nâng đỡ ai, thì không rõ.
Ngoài giới suy đoán rất nhiều, nhưng không ai biết chính xác, nhưng chắc chắn nữ diễn viên đó là sao hạng nhất, bản thân chính là tâm điểm của sự chú ý, không cần phải nâng đỡ.
Không cần suy nghĩ nữa, người đang thảnh thơi dựa lưng nhà đầu tư chính là nhân vật nữ số 2 Bạch Du Du.
Nếu không phải Hà Dũ lớn lên cùng với cô ấy, cũng không thể nào tin được.
Bạch Du Du đóng vai nữ số 2, khác biệt hoàn toàn so với nữ 2 ác độc tâm cơ như các bộ phim khác, cô ấy đóng vai một diễn viên múa ba lê tài năng, bởi vì tai nạn xe cộ, làm cho cô ấy không thể tiếp tục bước lên sân khấu được.
Cuộc sống bị xáo trộn, sau đó gặp được nam chính.
Nam chính là người bị trầm cảm cùng với chứng rối loạn nhân cách.
Nhân cách chính là một chàng trai tỏa nắng, lạc quan, thích cười, chơi dương cầm rất giỏi, nhưng vì quá khứ thời thơ ấu làm cho sức khỏe tâm lí không tốt lắm.
Lúc ngủ, hoặc gặp đả kích, nhân cách thứ hai lập tức sẽ xuất hiện.
Hắn là người trầm tính, an tĩnh, có chút ảm đạm và bệnh hoạn.
Nhân cách chính thích nữ chính, nhân cách thứ hại thích nữ số 2.
Nghỉ ngơi giữa giờ, chân Bạch Du Du còn bó thạch cao, cô nàng khập khiễng đi tới: "Rốt cục lương tâm của hai người cũng trổi dậy, đã biết đến thăm tớ."
Nhân viên công tác bên cạnh đưa cho Hà Dũ một chai nước, cô cảm ơn sau đó quay sang nhìn Bạch Du Du: "Tớ bị Chu Nhiên làm phiền chết đi được."
Chu Nhiên hét lên với Hà Dũ: "Cậu thật táng tận lương tâm, chẳng biết đồng cảm gì cả!"
"Được rồi." Bạch Du Du cau mày, "Cậu đừng hét nữa được không?"
Hôm nay trời lạnh, không giống mùa hè, nhưng trong trường quay lại nóng như phòng xông hơi.
Lớp trang điểm dễ bị trôi, chuyên viên trang điểm tô lại son môi cho Bạch Du Du, rồi dặm thêm chút phấn.
Bạch Du Du mặc ít quần áo, cảnh quay là mùa hè, trợ lí đưa cho cô một tấm chăn mỏng.
Cô thở dài: "Hôm nay đúng lúc đóng máy, đợi lát nữa các cậu cùng tớ đi tiệc đóng máy đi."
Hà Dũ lễ phép từ chối: "Chúng tớ không liên quan, đi có hơi ngại."
Bạch Du Du đưa mặt lại gần cô, nói: "Trần An đi thì sao?"
Trần An là một biên tập, lúc trước anh viết một quyển tiểu thuyết đề tài về khảo cổ, Hà Dũ đã đọc không dưới 50 lần, cuốn sách bị lật đến nát, hiện tại còn đặt ở đầu giường của cô.
Bạch Du Du bắt chéo đôi chân dài: "Đi không, anh ấy chắc chắn sẽ đi, nghe nói lần này các nhà đầu tư cũng đi nữa."
Hà Dũ không hứng thú với mấy nhà đầu tư trong miệng Bạch Du Du, đầu óc cô bây giờ chỉ có Trần An.
Lần này nhất định phải xin được chữ kí.
Trước khi đi cô còn phải trang điểm lại.
Bình thường để mặt mộc đã quen, hôm nay bỗng dưng trang điểm, Chu Nhiên trêu chọc cô: "Trái tim đã rung động rồi à?"
Cô lấy son môi ra: "Không chỉ có rung động đâu."
Cô ôm ngực, hít sâu: "Muốn đến gặp thần tượng, bây giờ tớ đang rất khẩn trương!"
Chu Nhiên bị bộ dạng này của cô làm cho mắc cười, thiếu nữ bất lương này trốn học đánh nhau cũng không thèm chớp mắt vậy mà bây giờ lại khẩn trương.
"Được rồi được rồi, đủ đẹp rồi, đi thôi."
-
Địa điểm ăn cơm ở nhà hàng Đồ An.
Là nơi mà Hà Dũ có bán nhà cũng không dám nghĩ tới.
Hôm nay không nhiều người tới lắm, cơ bản là đạo diễn đoàn phim, phó đạo diễn còn có nhà làm phim, cùng với vài diễn viên quan trọng, Bạch Du Du và Hà Dũ đến ăn ké.
Người phục vụ dẫn đường ở phía trước, mở cánh cửa phòng trong cùng, đã có người ở bên trong.
Hà Dũ chỉ cần nhìn thoáng qua đã thấy Trần An.
Cô hơi nhấp môi, có chút khẩn trương, không biết nên nói cái gì.
Ngược lại Trần An dường như khá quen thuộc với mấy cô gái nhỏ khẩn trương khi nhìn mình, anh chủ động hỏi cô: "Muốn ký tên hả?"
Hà Dũ lập tức gật đầu: "Muốn!"
Anh nhìn xung quanh, hỏi người bên cạnh: "Mấy người có giấy bút không?"
Hà Dũ rất tự giác lấy giấy bút đã chuẩn bị trong túi xách ra: "Em có."
Trần An cười cười, nhận lấy giấy bút, kí họ tên của mình vào.
Hà Dũ da mặt dày chỉ vào chỗ trống bên cạnh: "Có thể viết một câu tặng ở chỗ này là Tặng nhà khảo cổ học của viện nghiên cứu Bắc Kinh_Hà Dũ không?"
Tay đang cầm bút hơi khựng lại, Trần An hứng thú hỏi cô: "Em là nhà khảo cổ học à?"
Cô gật đầu: "Đúng vậy, em cực kì thích cuốn sách anh viết về khảo cổ, quá chân thật."
Trần An cúi đầu ở viết câu của Hà Dũ vừa nói: "Hiếm có cô gái nào kiên trì lâu với nghề này, hy vọng em có thể cố gắng."
"Em sẽ cố gắng!"
Sau khi trở về chỗ ngồi, Hà Dũ ngồi chung với Chu Nhiên: "Cậu có muốn tớ tìm một chỗ đóng khung tờ giấy này lại không?"
Chu Nhiên nhìn cô: "Nếu không cậu đem tờ giấy này thành đồ gia truyền đi, truyền từ đời này sang đời khác luôn."
Hà Dũ trầm tư suy nghĩ một lát.
Tiếp thu ý kiến của cậu: "Ý hay."
......
Có bệnh.
Không nhiều người tới đây, nhưng diễn viên nữ chiếm hơn phân nửa, khoảng năm sáu người.
Cơ bản đều được người khác mang vào.
Ai tới đây cũng đều là những nhà đầu tư đứng đầu ngành.
Bên cạnh có người khe khẽ nói nhỏ: "Nghe nói chủ tịch của JI cũng tới."
"JI?"
"Đúng vậy, tớ chưa từng thấy người đó đâu."
"Hình như công ty của gia đình của người đó đầu tư vào bộ phim này, cũng không biết vì sao hôm nay lại đến đây."
......
Cửa phòng mở ra, mọi người bên trong im thin thít.
Hà Dũ ngẩng đầu nhìn thoáng qua.
Có hai người đi vào, Hà Dũ lập tức nhìn thấy người đi vào đầu tiên là Cố Thần, còn người ở đằng sau cô không biết.
Hiển nhiên, Cố Thần cũng nhìn thấy cô, hơi ngạc nhiên.
Gật đầu với cô, coi như chào hỏi.
Hà Dũ dời tầm mắt.
Bên ngoài có vẻ như có người đang nói xin lỗi.
Giọng nói lạnh lùng của người đàn ông vang lên: "Không sao."
Rồi mới bước vào phòng.
Sự xuất hiện của anh như một hòn đá, rơi xuống mặt hồ tĩnh lặng, tạo nên một vòng gợn sóng.
Thỉnh thoảng bên cạnh có tiếng người xì xào to nhỏ.
Anh làm như không nghe thấy.
Hôm nay ở đây đều là minh tinh, hình tượng hay khí chất đều nổi bật hơn người bình thường.
Cho dù như vậy, Từ Thanh Nhượng vẫn dễ như trở bàn tay kéo dài khoảng cách với bọn họ.
Như là cỏ lau trong rừng tùng có tuyết, đứng thẳng kiêu ngạo.
Áo khoác bị dính rượu, anh thong thả ung dung cởi ra, đặt xuống một bên.
Hà Dũ có hơi thắc mắc, sao hôm nay anh lại đến đây.
Đạo diễn Trần giơ chén rượu lên giới thiệu với bọn họ: "Đây là chủ tịch của JI, Từ Thanh Nhượng."
Xung quanh lại nổi lên âm thanh bàn tán nghị luận.
Nhưng phần lớn đều là những người từng trãi, chỉ kinh ngạc một lát rồi thôi.
Nhưng ngoại trừ những người được các minh tinh mang theo.
Thậm chí có người trộm giơ điện thoại chuẩn bị chụp lén.
Từ Thanh Nhượng là người kín tiếng, rất ít khi xuất hiện.
Người đều hiếu kỳ, có điều tuy rằng JI là công ty lớn, nhưng cũng đâu có quan hệ gì với bọn họ, chủ tịch của JI trông như thế nào, càng chẳng có bất cứ quan hệ gì.
Có điều nếu bọn họ phát hiện chủ tịch của JI không phải là một lão già trăm tuổi, mà là một người đàn ông cả khí chất lẫn khuôn mặt đều xuất sắc, thì chắc chắn ai cũng cảm thấy tò mò.
Có một minh tinh nhỏ cũng muốn mượn điều này thỏa mãn lòng hiếu kì của mình một lần.
Nào biết vừa giơ điện thoại lên, màn hình lập tức đen thui.
Cố Thần cầm thực đơn che trước camera điện thoại, khóe miệng hơi cong: "Có thể chờ ăn uống xong hãy chụp được không?"
Cô gái sửng sốt, sau đó nhìn thấy khuôn mặt đẹp trai trước mặt đột nhiên đến gần lại, mặt hơi đỏ lên.
"À...... được."
Cô gái đỏ mặt cất điện thoại vào trong túi, quả nhiên người đẹp thì chơi chung với người đẹp.
Bữa cơm cũng rất yên tĩnh, hơn nữa cũng không có khói thuốc mịt mù như mọi lần.
Bình thường ở các bữa tiệc như này, chỉ cần nhiều đàn ông, không bao lâu sẽ có người châm thuốc, vừa hút thuốc vừa nói chuyện.
Mặc dù Hà Dũ cũng hút thuốc, nhưng cũng chỉ là đôi khi, cô không có nghiện thuốc lá, nếu không muốn hút thì sẽ không hút.
Hơn nữa cô cũng không thích hút ở nơi có nhiều người.
Cô quan sát một lát, thấy trong bữa tiệc có mấy người muốn hút, có điều đều bị đạo diễn trừng mắt không cho hút.
Không biết đạo diễn Trần nói cái gì với Từ Thanh Nhượng.
Đôi khi anh sẽ gật đầu đáp lại, rất ít khi thấy anh mở miệng
Hà Dũ nhàn rỗi sinh ra nhàm chán, mở điện thoại chơi game Lianliankan*.
*Giống game Pikachu cổ điển.
Quả nhiên không ngoài dự đoán của Chu Nhiên, chưa đến một phút cô đã thua.
Cô chơi game rất lợi hại, có điều mấy trò chơi về trí tuệ thì cô mù tịt.
Chu Nhiên chọt chọt bả vai cô: "Lát nữa đến quán net không?"
Cô không thèm ngước đầu lên trả lời: "Ok."
Bạch Du Du chủ động tham gia: "Cho tớ đi với."
Lần này Hà Dũ không nói chuyện, ra hiệu ok.
Trần Chính nghe được cuộc nói chuyện của bọn họ, hứng thú hỏi bọn cô: "Chơi trò gì vậy, tôi có thể đi chung không?"
Trần Chính là người đóng vai nam chính của bộ phim này, Chu Nhiên không biết anh ta với Bạch Du Du có ân oán, chỉ biết anh ta là một đại minh tinh, nên vội vàng gật đầu: "Được, cậu biết ăn gà* không?"
*Game PUBG Mobile
Trần Chính lộ vẻ mặt khó xử: "Ăn gà à, tôi chỉ chơi game trên điện thoại thôi."
Hà Dũ nhún vai, không nói chuyện.
Cô không có ấn tượng gì tốt với Trần Chính.
Nhưng mà Trần Chính lại có ấn tượng khá tốt với cô, anh ta đều có ấn tượng tốt với các cô gái xinh đẹp.
"Em là bạn của Du Du hả?"
Hà Dũ gật đầu.
Anh ta cười, vươn tay trái ra: "Xin chào, anh tên Trần Chính."
Hà Dũ vốn không muốn đáp lại, nhưng ở đây có nhiều người, hiện tại cô đến đây với thân phận bạn của Bạch Du Du, nếu không chừa mặt mũi cho anh ta trước mặt mọi người, thì người khác sẽ châm chọc mỉa mai Bạch Du Du.
Hà Dũ vươn tay, lễ phép chỉ muốn chạm vào một chút: "Hà Dũ."
Không ngờ Trần Chính cố ý nắm chặt tay.
F*ck.
Hà Dũ nhíu mày, dùng sức rút ra.
Trước mặt có một tiếng động lớn, đạo diễn Trần luống cuống tay chân kêu người phục vụ lấy khăn giấy tới.
Chén rượu trước mặt Từ Thanh Nhượng không biết làm sao lại đổ.
Rượu Champagne làm ướt khăn trải bàn, tầm mắt anh dừng trên tay của Hà Dũ.
Rồi nhàn nhạt rũ mắt xuống, giấu đi cảm xúc trong đáy mắt.
Sau khi lau khô, không biết ai chuyển đề tài sang kịch bản.
"Biên kịch Trần An lần này viết kịch bản thật sự rất xuất sắc, đặc biệt là đề tài hai nhân cách, tôi cảm thấy bộ phim này chắc chắn sẽ rất hot!"
Trần An khiêm tốn cười: "Nhân vật nam chính là do cô Từ gợi ý cho tôi, nếu không có cô ấy chắc không có bộ phim như vầy đâu."
"Cô Từ?" người nọ thắc mắc.
Trần An gật đầu: "Cô Từ chính là nhà đầu tư lần này."
Những lời đó làm cho suy đoán nhà đầu từ nào đó muốn nâng đỡ người sụp đổ.
Sắc mặt Cố Thần không quá đẹp, anh ấy nhìn thoáng qua Từ Thanh Nhượng, sắc mặt người này vẫn vậy, tựa như nghe được, lại dường không nghe thấy.
Mấy người kia vẫn sôi nổi thảo luận: "Vậy anh cảm thấy nhân cách chính với nhân cách thứ hai anh thích cái nào hơn?"
Anh chần chờ một lát: "Chắc là nhân cách chính, anh ấy là một tình yêu nhiệt huyết chân chính, biết quý trọng sinh mệnh của bản thân, hy vọng mọi người xung quanh đều bình an, nhưng đến nhân cách thứ hai, tích cách anh ta quá nội tâm, mọi lời nói đều giấu trong lòng, bên ngoài ôn hòa nhã nhặn, loại này thật sự rất đáng sợ, bởi vì một khi bùng nổ, anh ta sẽ hoàn toàn biến thành một kẻ điên."
Kẻ điên.
Hai chữ này như một khối băng, lặp đi lặp lại bên tai anh, rồi đâm vào ngực anh.
Không khí như đọng lại, anh cảm thấy chóng mặt.
Mọi thứ trước mắt mờ mịt, choáng váng.
Anh rút khăn trải bàn trước mặt trong chớp mắt, chén đĩa rơi xuống đất tạo thành âm thanh đỗ vỡ chói tai, tất cả mọi người đều quay sang nhìn về phía anh.
Từ Thanh Nhượng một tay nắm chặt khăn trải bàn, một tay che ngực, làn da vốn dĩ đã rất trắng giờ lại càng thêm trắng bệt, mồ hôi tuôn ra.
Anh như một con cá thiếu nước, hô hấp dồn dập, thở gấp.
Mọi người xung quanh bị cảnh này dọa sợ, kể cả Hà Dũ.
Cô ngơ ngác nhìn anh, nhất thời không biết phải làm sao.
Không kịp chuẩn bị chạm vào ánh mắt của anh, anh đang nhìn cô.
Đôi mắt sâu thay đổi cảm xúc nhiều lần, dần dần bình tĩnh, cuối cùng trông như một hồ nước tĩnh lặng.