Bệnh Sủng

Chương 59



Edit: Lily_Carlos

Thấy Giản Tình kích động như vậy Tiểu Thỏ ngăn Giản Chính Dương đang định đi nấu mì giúp mình, cô nhìn về phía Giản Tình rồi nói với Giản Chính Dương: “Anh ngồi nói chuyện với dì đi, em sẽ nấu xong nhanh thôi.” 

Thật ra sống một mình nhiều năm như vậy cô cảm thấy mình nấu hai món ngon nhất là mì và cơm rang, trước kia cô luôn ở một mình nên cảm thấy việc nấu các món khác rất phiền, vì thế cô thường xuyên nấu mì và cơm rang để ăn, do đó cô làm hai món ấy rất ngon.

Tiểu Thỏ không nghĩ Giản Chính Dương sẽ tỉnh dậy vào lúc này nên không chuẩn bị phần cho anh, bây giờ anh ấy đã tỉnh dậy rồi nên tất nhiên cô phải nấu thêm một tô mì nữa, trước đó hai người ăn không nhiều, vả lại sau khi vận động kịch liệt hai người nhanh chóng chìm vào giấc ngủ, hiện tại cô cảm thấy rất đói, chắc hẳn anh ấy cũng vậy.  

Cô cho mì sợi đã chín vào trong bát sau đó bưng mì ra khỏi phòng bếp, cô thấy Giản Tình đang kéo tay Giản Chính Dương nói gì đó, Giản Chính Dương thì có vẻ đang mất kiên nhẫn nhưng vẫn tuỳ ý để Giản Tình kéo tay mình nói không ngừng vì Tiểu Thỏ bảo anh nói chuyện với bà ấy. 

Sau khi nghe thấy tiếng động Giản Chính Dương nhanh chóng giả bộ đáng thương nhìn Tiểu Thỏ, tên này đúng là không phải người tốt, anh thừa biết Tiểu Thỏ không có sức miễn dịch với những thứ đáng yêu nên chỉ cần dựa vào bộ mặt vô tội này để chiếm chỗ tốt ở chỗ Tiểu Thỏ.

Sau khi nhận được tin tức Giản Chính Dương truyền đến thì Tiểu Thỏ suýt bật cười, cô lườm anh một cái rồi lên tiếng gọi: “Dì ơi, Chính Dương, hai người mau tới ăn mì.”

“Để anh giúp cho.” Giản Chính Dương lập tức tránh khỏi tay Giản Tình chạy đến bên cạnh Tiểu Thỏ.

Giản Tình vẫn cười thản nhiên ngồi trên ghế salon, trước kia khi bà nói chuyện với con trai thì anh luôn tỏ ra không kiên nhẫn còn hơi tí lại phát cáu nhưng vừa rồi khi nói chuyện cùng bà vì có Tiểu Thỏ nên anh không hề nổi nóng nữa, có lẽ quyết định không ngăn cản hai đứa đến với nhau là đúng. 

Vì chân Tiểu Thỏ đang không tiện nên cô chỉ bưng được một bát mì ra, cô đặt chén mì trên bàn rồi bảo Giản Chính Dương mang bát mì khác và đũa ra còn bản thân lại quay về bếp làm nốt bát mì thứ ba. 

Cô thấy Giản Chính Dương bưng mì ra ngoài rồi lại đi vào, Tiểu Thỏ nhìn anh bằng ánh mắt kỳ quái hỏi: “Anh vào để làm gì? Gọi mẹ anh vào ăn mì rồi anh cũng ngồi ăn luôn đi, mì để lâu sẽ không ngon.”

Giản Chính Dương đi đến trước mặt Tiểu Thỏ thấy cô đang mặc áo T-shirt của mình, anh cảm thấy lúc này cô thật mê người, anh nhẹ nhàng đi đến ôm eo cô nhỏ giọng hỏi: “Bà ấy có bắt nạt em hay không?”

Giản Chính Dương vẫn nhớ đến chuyện Giản Tình từng bắt nạt Tiểu Thỏ nên muốn bảo vệ cô. 

Tiểu Thỏ cười cười lại vô cùng cảm động: “Không có đâu dì chỉ xin lỗi em, bọn em chỉ mới nói chuyện một lúc không xảy ra chuyện gì đâu.”

“Thật?”

“Thật đó.” Thỏ con cười cười nói: “Anh ra ngoài ăn mì đi.”

Giản Chính Dương nhìn nụ cười của Tiểu Thỏ có chút không yên lòng: “Tiểu Thỏ, em sẽ không rời khỏi anh chứ?” 

Tiểu Thỏ sững sờ quay đầu nhìn ánh mắt lo lắng của Giản Chính Dương, cô hiểu ý cười một tiếng: “Em đã nói rồi chỉ cần anh không phụ em thì em cũng không phụ anh, em đã nói rõ với dì rồi.” 

Giản Chính Dương nghe xong nhanh chóng vui vẻ trở lại: “Tiểu Thỏ, anh yêu em, chúng ta sẽ mãi ở cùng nhau bất kỳ ai cũng không thể tách chúng ta ra.” 

“Được.” Tiểu Thỏ cười nhìn bộ dáng vui vẻ của Giản Chính Dương, trong lòng cô cũng cảm thấy vui vẻ: “Được rồi, đừng ở đây nữa mau ra ăn mì với mẹ anh đi.”

“Anh muốn ăn cùng với em.” Giản Chính Dương làm nũng.

“Đi đi, đừng làm nũng ở đây, anh cũng lớn rồi mà còn làm nũng như trẻ con vậy, anh không ngại mất mặt à? Anh nhanh ra ngoài với mẹ anh đi.”

Giản Chính Dương nghĩ câu nói nào của Tiểu Thỏ cũng là thật, sau khi nghe thấy cô nói như vậy anh lập tức lo lắng nhìn cô hỏi: “Tiểu Thỏ, em cảm thấy anh làm nũng như vậy rất mất mặt sao?” 

Tiểu Thỏ không hiểu sao anh đột nhiên lại nghiêm túc như vậy: “Không đâu.” 

“Vậy sao vừa rồi em......”

Tiểu Thỏ đã hiểu vì sao Giản Chính Dương lại xoắn xuýt như vậy, cô cảm thấy hơi buồn cười lại đau lòng vì anh ấy lại mẫn cảm như vậy: “Đồ ngốc, em chỉ nói đùa với anh thôi mà.” 

Giản Chính Dương nghiêm túc nói: “Mỗi lời nói của em anh đều cho là thật, Tiểu Thỏ đừng bao giờ nói không thích anh có được không?” 

Mặc dù không biết vì sao Giản Chính Dương không có lòng tin với chính bản thân mình như vậy nhưng Tiểu Thỏ vẫn rất thích thái độ nghiêm túc này của anh ấy, điều này thể hiện mỗi lời nói của anh ấy đều nghiêm túc. 

“Được, sau này em không nói như vậy nữa, em rất thích cách anh làm nũng, em cảm thấy anh làm như vậy chứng tỏ anh rất yêu em và cần đến em, nhưng mà trừ mẹ và bà của anh thì anh không được làm nũng với những người phụ nữ khác biết không?” 

“Anh biết rồi, vợ, từ nay về sau anh chỉ làm nũng với mỗi em thôi.” Mặc dù Tiểu Thỏ có nói trừ bà ngoại và mẹ nhưng Giản Chính Dương lại hứa chỉ làm nũng với một mình cô. 

Vì chuyện này mà sau này Giản Tình và bà ngoại của Giản Chính Dương đều ghen tị......

Tất nhiên những cái này đều nói sau đi, Tiểu Thỏ nhìn Giản Chính Dương nghiêm túc hứa hẹn với mình như vậy cũng không ý thức được ý trong lời anh nói, cô đẩy anh ra ngoài, Giản Tình còn ở bên ngoài nếu cô với Giản Chính Dương cứ dây dưa mãi trong này để dì ấy phản cảm thì không tốt lắm. 

“Nhanh ra ngoài ăn mì đi, em xong ngay đây.” 

“Để anh nấu đi, em ra ngồi ăn. Giản Chính Dương không muốn Tiểu Thỏ đứng ở đây.”

“Không sao đâu, anh ra ngoài nhanh lên.”

Thấy Tiểu Thỏ kiên trì như vậy thì Giản Chính Dương cũng chỉ có thể bất đắc dĩ xoay người đi: “Được rồi, hay để anh đỡ em.” 

“Đi đi, chỉ một tô mì thôi mà em cũng ko mảnh mai đến vậy, anh nhanh ra ngoài ăn mì của anh đi.” Tiểu Thỏ thấy Giản Chính Dương khẩn trương như vậy thì cười không được mà khóc cũng chẳng xong. 

Giản Chính Dương đi đến phòng ăn, thì Giản Tình đã ngồi trước bàn ăn bắt đầu ăn mì, bà thấy con trai cứ đi một bước lại quay đầu nhìn về phía phòng bếp thì cũng không đổi sắc mặt. 

“Nếu còn không ngồi xuống ăn thì mì sẽ hỏng hết.”

Giản Chính Dương ngồi xuống không nói lời nào mà bắt đầu ăn mì, anh nghĩ đây mà mì Tiểu Thỏ nấu cho mình cho nên mới đặc biệt thơm đến vậy, anh chăm chú ăn mì thỉnh thoảng ngóng động tĩnh trong bếp trực tiếp coi Giản Tình ngồi đối diện như không tồn tại.

Vì có tác dụng tâm lý trước đó nên Giản Tình thấy con trai có hành động như vậy thì cũng không có phản ứng gì lớn, chẳng qua bà chỉ cảm thấy con trai bị hãm sâu hơn mình nghĩ. 

Tiểu Thỏ mới chỉ mở của để bê mì ra thì Giản Chính Dương nhanh chóng nhảy dựng lên: “Vợ, em cẩn thận chút để anh đỡ em.”

Anh thận trọng đặt mì lên bàn rồi quay lại đỡ Tiểu Thỏ, anh nói bằng giọng dịu dàng: “Nào, em cẩn thận chút.”

Tiểu Thỏ hơi ngượng ngùng nhìn Giản Tình thì thấy bà vẫn nghiêm túc ăn mì mà không chú ý đến mình thì vội kéo tay Giản Chính Dương. 

“Anh cũng ngồi xuống ăn đi, em không sao.”

“Được.” Giản Chính Dương ngồi cạnh Tiểu Thỏ bắt đầu ăn một cách vui vẻ.

Thực bất ngôn tẩm bất ngữ*, ba người rất yên tĩnh chỉ có tiếng húp mì, Giản Chính Dương ăn xong trước, còn uống sạch bát canh, Tiểu Thỏ nhìn anh.

*: khi ăn không bàn luận khi ngủ không lẩm bẩm

“Ăn no chưa?”

“No rồi.” Bình thường Giản Chính Dương cũng không ăn nhiều, anh vỗ vỗ bụng ra hiệu mình đã ăn no rồi. 

Mặc dù Tiểu Thỏ là người ăn cuối cùng nhưng tốc độ cũng không chậm nên là người ăn xong thứ hai, cô uống thêm hai ngụm nước mì rồi bỏ bát xuống. Lúc cô ăn mì thường uống nước mì vả lại lúc này là nửa đêm cô cũng không muốn ăn quá no. 

“Không ăn nữa sao?” Giản Chính Dương thấy Tiểu Thỏ bỏ bát xuống liền hỏi. 

“Ừ.”

Tiểu Thỏ cầm khăn lau miệng, Giản Chính Dương bê bát của cô húp nước mì trong đó, Tiểu Thỏ đã quen với hành động này của Giản Chính Dương nên không hề ngạc nhiên nhưng điều này làm cho Giản Tình chấn kinh. Từ nhỏ con trai bà đã không thích người khác đụng vào đồ của mình mà giờ lại đi uống canh thừa của Tiểu Thỏ, phải yêu đến mức nào mới có thể thay đổi nhiều đến vậy cơ chứ?

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv