Ban đêm hai người theo lẽ thường thì sẽ chia chăn mền ra ngủ, nhưng không cách xa nhau khoảng cách của một người nữa.
Ngủ đến nửa đêm, Lâm Huân rất tự nhiên mà đưa tay ôm Khởi La vào trong ngực, cô bé động đậy, sau đó ngoan ngoãn vùi trong ngực hắn ngủ rất an ổn, giống như một con thú nhỏ.
Hắn hôn đỉnh đầu nàng một cái, cười thỏa mãn.
Ngày hôm sau, Khởi La tỉnh dậy trước giờ Mão.
Nàng mở to mắt, không biết làm sao lại ở trong ngực Lâm Huân, ngẩng đầu nhìn cằm hắn.
Nam nhân có góc cạnh cương nghị giống như lưỡi đao, trên cằm đều là râu lít nha lít nhít.
Râu của hắn mọc rất nhanh, một ngày không cạo thì sẽ mọc tốt giống như cỏ dại.
Nàng không sợ chết mà đưa tay sờ lên.
Rất thú vị.
Bỗng nhiên tay của nàng bị bắt lại, Lâm Huân xoay người một cái đặt nàng dưới thân, giọng nói khàn khàn: “Có ai nói cho nàng biết là buổi sáng nam nhân rất nguy hiểm không, hửm?”
Khởi La cảm nhận được ánh mắt tối tăm của hắn, chưa kịp nói chuyện thì đã bị hắn hôn.
Lâm Huân vuốt ve cái cổ bóng loáng của nàng, thuần thục khều rớt dây buộc yếm, bàn tay vươn vào áo trong.
Khởi La bị hắn hôn đến mức ý loạn tình mê, chỉ cảm thấy nơi nào đó trên người hắn đã nóng hổi như sắt.
Lâm Huân kiềm chế lại, hỏi bên tai nàng: “Chỗ đó còn đau không?”
Khởi La thở gấp, lắc đầu, lại nhanh chóng gật đầu.
Lâm Huân nhếch khóe miệng, bàn tay với xuống dưới: “Thôi, ta tự kiểm tra.”
“Không được! Chàng đừng…” Khởi La bắt lấy tay hắn nhưng lại không kịp, chỉ cảm thấy toàn thân chấn động.
Chưa được một lúc, nàng ở trong ngực nam nhân ngâm nga một tiếng, bị ném cao lên đám mây, thân thể hoàn toàn xụi lơ.
Nàng vừa thẹn vừa xấu hổ, nào có ai như vậy chứ… Sau đó nàng cắn mạnh một cái vào vai Lâm Huân.
Lâm Huân dùng một tay ôm nàng, mặc cho nàng cắn, lực đạo đó giống như móng vuốt nhỏ gãi lên bờ vai.
Rất thoải mái.
Hắn giơ tay lên nhìn, trên ngón tay là nước trơn bóng óng ánh, thật sự là cô bé cực kỳ nhạy cảm, hắn vừa trêu chọc một cái là đã lên đỉnh rồi.
Nếu như hắn làm thật thì nàng không khóc lóc cầu xin mới là lạ.
Hắn vô cùng cảm khái, hai mươi mấy năm mình chưa từng chìm đắm vào chữ sắc này, cũng chưa từng cảm thấy có một ngày mình sẽ bị một nữ nhân bắt lấy… Thế nhưng lại gặp được khắc tinh này.
Sợ mình làm nàng bị thương, hắn phải kìm nén con ngựa gần như sắp thoát cương, còn muốn khiến nàng sung sướng.
Hắn chạm vào trán nàng nói: “Giảo Giảo, thoải mái không?”
Khởi La sẽ không trả lời đâu, hai tay vịn bờ vai hắn, dựa vào trong cổ hắn hít thở, gương mặt đỏ bừng, trên trán có một lớp mồ hôi thật mỏng.
Loại cảm giác này mặc dù rất xấu hổ nhưng ngẫm nghĩ lại thì mùi vị hết sức tươi đẹp.
Kích thước chỗ đó của hắn kinh người, cho nên đêm tân hôn nàng không hề dễ chịu thậm chí còn cảm thấy đau.
So sánh ra thì ngón tay thoải mái hơn.
Lâm Huân nhặt cái yếm của nàng từ bên cạnh mặc cho nàng: “Ta ôm nàng đi tắm?”
Khởi La kiên quyết lắc đầu.
Ai biết được hắn sẽ còn làm ra chuyện gì…
“Vậy ta để Ninh Khê đi vào hầu hạ nàng.
Ta đi luyện võ, một lát nữa quay lại.” Lâm Huân lại giúp nàng mặc áo trong.
Đời này hắn vẫn là lần đầu tiên hầu hạ người ta mặc quần áo.
Sáng hôm nay Khởi La vốn muốn hầu hạ hắn luyện võ, thế nhưng bị hắn giày vò nên hoàn toàn không còn sức lực, chỉ có thể ngoan ngoãn gật đầu.
Lâm Huân xuống giường rửa tay ở chỗ chậu đồng, sau đó mặc quần áo rồi ra ngoài, Vu Khôn và Thấu Mặc đã chờ ở trong sân.
Hắn nghiêng đầu nhìn thấy Ninh Khê đang lôi kéo Mộ Vũ, hai người hình như đang nói chuyện.
Mộ Vũ nói: “Ninh Khê tỷ, tỷ để ta đi vào đi, công tử thật sự bị thương rất nặng, ngài ấy muốn gặp tiểu thư.”
Ninh Khê đè lấy nàng ta nói: “Mộ Vũ, ngươi không biết tiểu thư đã xuất giá rồi sao? Biểu công tử bị thương, ta cũng gấp.
Nhưng ngươi bảo tiểu thư làm thế nào đây? Hiện tại nàng ấy đã là người của phủ Dũng Quan hầu, nàng ấy không thể nào đi thăm biểu công tử được.”
“Tỷ để ta đi thử xem trước đã.” Mộ Vũ làm bộ muốn đẩy Ninh Khê ra, vừa ngẩng đầu thì phát hiện ra Lâm Huân đang đứng phía sau Ninh Khê, thật sự rất bức bách, nàng ta theo bản năng lùi về sau một bước.
Mặc dù thân thủ nàng ta không tệ nhưng tuyệt đối không phải là đối thủ của Lâm Huân.
Bởi vì Huyền Ẩn từng nói, trong đám người hắn ta từng dạy, không có ai ác hơn, ngộ tính xuất sắc hơn Lâm Huân.
Lâm Huân tựa như không nhìn thấy nàng ta, nói với Ninh Khê: “Đi chuẩn bị nước nóng, phu nhân muốn tắm rửa.”
“Vâng.” Ninh Khê nhìn Mộ Vũ một cái rồi lui ra đi chuẩn bị.
Mộ Vũ nghiêm mặt, vô cùng đề phòng.
Nàng ta không biết Lâm Huân muốn làm gì.
Người ngoài chỉ nhìn thấy bề ngoài của Lâm Huân, thậm chí sẽ có người cảm thấy Lâm Huân chỉ hơi lạnh lùng cao ngạo, cũng chẳng có gì ghê gớm.
Nhưng Mộ Vũ từng nghe Huyền Ẩn kể chuyện năm đó của Lâm Huân.
Thiếu niên bị người ta hãm hại, rơi vào trong bầy sói, cùng bầy sói cắn xé nhau, cuối cùng may mắn sống sót được.
Đó là nhân vật còn hung ác hơn cả sói.
Lâm Huân không nói gì, chỉ chắp tay rời đi.
Hắn đã đoán được Mộ Vũ sẽ làm thế nào nhưng cũng không định ngăn cản.
Hôm trước hắn bị Chu Huệ Lan kích thích trở nên rối loạn nên mới có thể như thế.
Trải qua đêm qua, hắn đã ít nhiều hiểu rõ tâm ý của Khởi La, hắn cũng muốn biết thê tử của hắn sẽ xử lý chuyện này như thế nào.
Trên đường đến sân luyện võ, Vu Khôn theo thường lệ nói với hắn về vài chuyện trong phủ, khi nói đến chỗ ở ban đầu của hắn đúng lúc phải đổi mới, hắn nói: “Không cần động vào, trực tiếp chuyển hết đồ của ta đến chỗ phu nhân.”
Vu Khôn ngơ ngẩn.
Bởi vì dựa theo quy tắc, cho dù Lâm Huân đã thành thân thì vẫn phải có chỗ ở riêng, Khởi La quả thật là hầu phu nhân nhưng cũng là một nữ nhân trong hậu trạch, sau này phải ở cùng các di nương khác, thay phiên nhau hầu hạ việc thông phòng.
Đồ của hai người để chung cũng không tiện.
“Hầu gia có ý là sau này sẽ ở cùng với phu nhân?” Vu Khôn không xác định mà hỏi lại.
Lâm Huân nhàn nhạt lên tiếng, lại là vẻ mặt không thể nghi ngờ.
“Vậy một lát nữa tiểu nhân sẽ bảo Cẩn cô nương thu dọn hết đồ trong phòng ngài rồi đưa đến chỗ phu nhân.
Chỉ có điều phải đặt thêm mấy tủ đựng quần áo, nếu là thư phòng… thì ngài dùng chung với phu nhân trước đã?”
Lâm Huân suy nghĩ một chút: “Thư phòng tạm thời không vội.
Lát nữa ta lại hỏi ý của phu nhân.”
Vu Khôn và Thấu Mặc liếc nhìn nhau, biểu cảm của cả hai đều ẩn chứa thâm ý.
Xưa nay trong Hầu phủ có chuyện gì thì đều là Lâm Huân quyết định, dù là việc liên quan đến Quận chúa thì cũng chưa từng nghe nói hắn muốn thương lượng với ai.
Phu nhân mới này quả nhiên là khó lường, bây giờ mới tới thôi mà ngay cả Hầu gia cũng phải hạ thấp tư thái.
Bên kia Mộ Vũ vẫn xông vào phòng Khởi La, quỳ gối trước màn kêu: “Tiểu thư! Nô tỳ có lời muốn nói.”
“Mộ Vũ, hai ngày nay ngươi đi đâu vậy?” Phía sau màn truyền đến giọng nói hơi lười nhác.
Mộ Vũ vội la lên: “Công tử bị thương, mất máu quá nhiều, bây giờ vẫn chưa tỉnh.
Xin tiểu thư đi thăm ngài ấy một chút đi! Người công tử muốn gặp nhất chắc chắn là người.”
Khởi La lập tức ngồi dậy, nhìn cái bóng mơ hồ bên ngoài màn, tâm niệm dao động.
Sao biểu ca lại bị thương? Bị nương có nặng không, nàng có nên đi không? Nếu đi thì phải nói thế nào với Lâm Huân? Cuối cùng nàng tiu nghỉu thở dài, nói: “Ta bảo Ninh Khê chuẩn bị chút thuốc bổ, ngươi mang đến cho biểu ca đi… Ta thì không đi đâu.
Còn nữa, ngươi vẫn là về bên cạnh biểu ca đi, chỗ ta không cần ngươi nữa.”
Mộ Vũ ngẩn ra, quỳ lên mấy bước về phía trước: “Tiểu thư!”
Khởi La nói: “Ta đã xuất giá làm thê tử người ta rồi, không có cách nào tùy ý đi ra ngoài giống như trước kia nữa.
Sau này cho dù đi ra ngoài thì cũng có hộ vệ của Hầu phủ bảo vệ, ngươi ở lại bên cạnh ta không phát huy được tác dụng lớn.
Biểu ca bị thương, huynh ấy cũng đang là lúc cần người.
Cho nên ngươi về đi.”
Mặc dù Khởi La không biết chuyện gì đã xảy ra nhưng nhìn dáng vẻ của Mộ Vũ thì hẳn là Lục Vân Chiêu bị thương rất nghiêm trọng.
Bản án dám làm tổn thương mệnh quan triều đình tuyệt đối sẽ không nhỏ.
Nàng biết mặc dù Lục Vân Chiêu là con ruột của Lăng Vương nhưng rất nhiều chuyện, hắn không thể dựa vào Lăng Vương được, phải dựa vào chính mình để tranh giành.
Như thế thì phải đối mặt với nhiều nguy hiểm hơn, càng cần nhiều người có thể giúp hắn hơn.
Điều mà bây giờ nàng có thể làm cho hắn cũng chỉ có những việc này thôi.
Mộ Vũ cúi thấp đầu không nói gì.
Nàng ta ở lại bên cạnh Khởi La thì có thể báo lại cho Lục Vân Chiêu biết chuyện của Khởi La, nếu như trở về… Phủ Dũng Quan hầu vững như thành đồng, chỉ sợ sau này muốn nhận được tin tức về Khởi La sẽ rất khó.
Nhưng Lục Vân Chiêu bị thương thành như thế, khi nàng ta biết tin tức thì đã đến Lục phủ trước.
Trong lòng nàng ta vẫn muốn ở bên cạnh Lục Vân Chiêu hơn.
Ninh Khê đi ra từ phòng tắm, tiến vào màn đỡ Khởi La.
Khởi La nói: “Ninh Khê, em giúp Mộ Vũ thu dọn đồ đạc, tiễn nàng ấy đi đi.”
Mộ Vũ biết không còn đường cứu vãn nữa.
Trông tiểu thư rất yếu đuối nhưng khi đã đưa ra quyết định thì sẽ không dễ thay đổi, cho dù yêu cầu ở lại thế nào đi nữa cũng vô ích.
Nàng ta quỳ tại chỗ dập đầu lại ba cái rồi đứng lên nhanh chóng đi ra ngoài.
Khởi La ngâm mình trong thùng tắm một lúc, nỗi lòng phức tạp.
Giữa nàng và Lục Vân Chiêu, là nàng phụ lòng hắn.
Nhưng nàng đã phụ một người rồi, không thể phụ thêm một người nữa được, cho nên bắt đầu từ ngày gả vào Hầu phủ, nàng đã dự định sống thật tốt với Lâm Huân.
Nàng rửa mặt trang điểm xong, sự mệt mỏi đã giảm đi rất nhiều, ngồi bên bàn tròn ở phòng ngoài chờ Lâm Huân quay lại dùng bữa sáng.
Nàng có chút không yên lòng, còn đang suy nghĩ chuyện của Lục Vân Chiêu.
Chắc chắn là Lâm Huân biết nhỉ? Hắn không nói với nàng chứng tỏ hắn để ý quan hệ Lục Vân Chiêu và nàng đến mức nào.
Chẳng trách ngày đó lại bị Chu Huệ Lan chọc giận.
Chưa được một lúc, Lâm Huân đã mang mồ hôi đầm đìa quay lại, thấy trong ngoài phòng đều không có Mộ Vũ, hắn biết Khởi La xử lý xong rồi.
Khởi La vừa nhìn thấy hắn là đỏ mặt, trong đầu đều là hình ảnh khó coi, cũng may là hắn đi thẳng vào phòng tắm, nàng mới không cúi mặt xuống đất.
Khi ăn sáng hai người không nói lời nào, chờ đến khi nha hoàn thu dọn đồ ăn và chén đĩa rời đi, Khởi La mới lấy dũng khí nhìn về phía người ngồi ở đối diện.
Hắn đang lau tay, nhận thấy được ánh mắt của nàng thì ngước mắt.
“Mẹ ta vốn thấy thân thủ của Mộ Vũ tốt nên để nàng ấy làm nha hoàn hồi môn của ta, nhưng mà nàng ấy đã tự ý rời khỏi vị trí hai ngày, thật sự không có tâm tư đi theo ta, ta đã làm chủ đuổi nàng ấy đi.
Chỗ này của ta cũng không cần bổ sung thêm nha đầu, bên cạnh có Ninh Khê và Hình ma ma chăm sóc, còn có nha hoàn Hầu phủ có thể sai khiến được.” Khởi La nói một mạch.
“Những việc này do nàng làm chủ.” Lâm Huân không để ý mà nói.
Nàng vốn cũng không cần nói những chuyện nội trạch này, thế nhưng Mộ Vũ vốn là nha hoàn hồi môn của nàng, không thể biến mất không còn tăm hơi được, cho nên nàng mới muốn khai báo một tiếng.
Khi hắn nâng chén súc miệng, nàng nhìn thấy yết hầu nhấp nhô lên xuống, hơi thở cứng đờ.
Tướng mạo hắn cũng không được tính theo kiểu đẹp mắt đến cực hạn, nhưng toàn thân đều tản ra chí khí dương cương, rất có hương vị của nam nhân.
Mãi đến khi hắn nhìn qua, nàng mới vội vàng ngoảnh mặt đi, giả vờ như nói chuyện với Ninh Khê sau lưng.
Kiểm kê lễ vật xong, Lâm Huân cùng Khởi La ngồi kiệu đến Chu gia ở ngõ Chu Tước, hàng xóm xung quanh đều là gia quyến quan lại bình thường, chưa từng nhìn thấy cảnh tượng lớn như vậy, toàn bộ chạy ra xem náo nhiệt.
Lâm Huân xuống kiệu trước, nam nhân anh tuấn cao lớn, quanh người được bao phủ một lớp ánh mắt trời sáng chói.
Xung quanh là một loạt tiếng thán phục.
Hắn cúi người tự mình đỡ Khởi La xuống kiệu, hai người cùng nhau đi vào Chu gia.
Mãi đến khi không nhìn thấy bọn họ nữa, người xem náo nhiệt vẫn còn đang nghị luận ầm ĩ.
Chu Minh Ngọc và Quách Nhã Tâm nhận lễ của đôi phu thê, dựa theo phong tục mà cho hầu bao.
Chu Minh Ngọc thân thiết nói với Lâm Huân chuyện trên triều đình, Lâm Huân cũng thu lại thái độ coi trời bằng vung của thường ngày, vô cùng kiên nhẫn nói chuyện với nhạc phụ.
Quách Nhã Tâm kéo Khởi La về chỗ ở của mình, nhẹ giọng hỏi: “Có phải cô gia đã động phòng với con rồi không?”
Khởi La vốn còn sợ nói cho Quách Nhã Tâm biết thì bà sẽ lo lắng, muốn giấu giếm, nào biết được Quách Nhã Tâm liếc mắt là đã nhìn ra rồi? Nàng theo bản năng nhìn về phía Ninh Khê và Hình ma ma, hai người đều xua tay áo, nàng chỉ có thể ấp úng.
Quách Nhã Tâm vỗ tay của nàng: “Đứa trẻ ngốc này, nó muốn là con cứ mặc cho nó làm ẩu à? Có bị thương không?”
“Là con tự muốn cùng chàng…” Khởi La nhẹ giọng nói.
Noi xong mới phát hiện ra, đây không được xem như là bảo vệ mà là tiếng lòng của mình.
Nàng thật sự rất thích người đó, tốn mất hai kiếp mới đến bên cạnh hắn được, cho nên hắn mang đến tổn thương cũng được, đau đớn cũng được, nàng đều vui vẻ chịu đựng.
Quách Nhã Tâm nói lời sâu xa: “Giảo Giảo, người mà từ nhỏ con đã thích là nó đúng không? Ta nhớ lần đầu tiên con nghe thấy tên nó thì đã có phản ứng vô cùng khác lạ.
Chỉ là với thân phận của nó, cho dù bản thân không muốn nữ nhân thì cũng sẽ có rất nhiều người nhét nữ nhân cho nó.
Con để nó đắc thủ sớm như vậy, chỉ sợ sau này nó sẽ có mới nới cũ, không biết trân trọng con.”
“Đó cũng là số mệnh của con.” Khởi La thấp giọng nói.
Bây giờ nàng không dám nghĩ đến có một ngày hắn sẽ thích người khác, hoặc là bên cạnh có nữ nhân khác thì mình sẽ như thế nào.
Vừa nghĩ đến là đã cảm thấy trái tim đau đớn.
Quách Nhã Tâm biết cũng không hỏi ra được gì, thấy sắc mặt nàng vẫn hồng hào, Lâm Huân không giống như không tốt với nàng, bà bèn để cho nàng quay về chỗ ở của nàng nghỉ ngơi trước.
Căn phòng của Khởi La vẫn được bố trí giống như trước khi xuất giá, Quách Nhã Tâm không động vào.
Nàng nhớ đã đồng ý giúp Doãn thị thiết kế một chiếc vòng tay nên để Ninh Khê bày giấy bút ra, mình thì ngồi sau bàn sách vẽ.
Nàng cầm bút, chống cằm suy nghĩ, hoàn toàn không chú ý tới chuyện xung quanh, cũng không chú ý tới Lâm Huân đã quay lại.
Nha hoàn muốn bẩm báo, Lâm Huân làm động tác im lặng, đi thẳng về phía phòng khách.
Chờ Khởi La vẽ ra đường nét mơ hồ rồi thì nhớ tới việc hỏi nha hoàn: “Đi đến phía trước hỏi xem, có phải lão gia còn nói chuyện với Hầu gia không.”
Nha hoàn nhỏ giọng nói: “Hầu gia vừa mới quay lại, thấy tiểu thư đang bận thì không để chúng ta quấy rầy.
Ngài ấy đã đi đến bên chỗ phòng khách rồi.” Khởi La đáp một tiếng, đột nhiên nhớ tới bức tranh mà Lục Vân Chiêu vẽ vẫn còn được treo trên tường phòng khách! Nàng sợ Lâm Huân hiểu lầm, vội vàng chạy tới, đúng lúc nhìn thấy Lâm Huân đang đứng trước bức tranh đó, tập trung quan sát.
Trên bức tranh đó có đóng con dấu của Lục Vân Chiêu, hắn vừa nhìn là đã biết bút tích của ai.
“Hầu gia…” Không biết vì sao Khởi La có chút chột dạ.
Nàng và Lục Vân Chiêu đã không còn gì nữa, không biết Lâm Huân có suy nghĩ nhiều hay không.
“Lục Hi Văn được xưng là cầm kỳ thư họa tinh thông mọi thứ, hôm nay nhìn thấy tranh của hắn, nét bút rải rác lại cực kỳ sinh động, chẳng trách được nàng treo ở nơi này.” Lâm Huân xoay người lại, vẫy tay với nàng.
Khởi La ngoan ngoãn đi qua, ngẩng đầu nhìn hắn: “Lúc ấy phải bố trí phòng khách, muốn tìm hoa bốn mùa treo lên tường, đúng lúc nhìn thấy bức tranh này của biểu ca khá là thích hợp.
Nếu chàng không thích thì ta cho người lấy xuống ngay…”
“Không cần như thế.” Lâm Huân xua tay, đi đến bên cạnh ngồi xuống rồi ôm Khởi La ngồi lên chân mình: “Ta biết tâm ý của nàng.”
Khởi La cúi đầu không nói lời nào, rõ ràng là thẹn thùng.
Lâm Huân nhìn xung quanh, lại hỏi: “Nơi này đều do nàng bố trí?”
“Ừm.”
Lâm Huân nói: “Ta rất thích.
Lúc nào đó phu nhân cũng bố trí nhà chúng ta đi?”
Hắn nói nhà chúng ta.
Trong lòng Khởi La mềm nhũn, nàng dịu dàng cười nói: “Chỉ cần chàng thích thì lúc này cũng được.”
Lâm Huân bị nụ cười của nàng mê hoặc ánh mắt, hắn ôm eo nàng, ấn nàng về phía mình, không nói lời nào mà cúi đầu hôn nàng.
Khởi La ghé vào ngực hắn, cái miệng nhỏ khẽ mở, đầu lưỡi đều bị hắn kéo ra ngoài ngậm lấy, càng hôn càng sâu.
“Ối, xin lỗi.” Ninh Khê vốn muốn đi vào, vội vàng quay lưng đi, hai người đang thân mật lúc này mới tách ra.
Khởi La muốn đứng dậy nhưng Lâm Huân không chịu buông ra, vừa xoa lưng nàng trấn an vừa trấn định hỏi Ninh Khê ngoài cửa: “Chuyện gì?”
“Lão gia và phu nhân đã chuẩn bị xong, muốn nô tỳ đến hỏi Hầu gia xem khi nào đi đến phủ Quốc công?”
Lâm Huân dùng ánh mắt hỏi thăm Khởi La, Khởi La gật đầu, hắn bèn nói với Ninh Khê: “Ngươi đi bẩm báo, bây giờ có thể đi rồi.”.