*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Nhìn Thẩm Kính Bỉnh, trong đầu tôi đột nhiên xuất hiện một câu nói.
Thiên đường có đường không đi, địa ngục không cửa lại xông tới.
Thẩm Kính Bỉnh cuối cùng vẫn là vô lực cùng tôi té xuống.
Ngoài ý muốn, chúng tôi không té đập đầu xuống đất chết, mà là rơi xuống lưới an toàn được giăng sẵn.
Đây không phải là mấu chốt.
Mấu chốt là tôi cùng Thẩm Kính Bỉnh cơ hồ đều phải tứ chi dán chặt.
Hắn chớp chớp đôi mắt long lanh nước, cẩn thận từng li từng tí một nhìn tôi, “Bác sĩ không sao chứ?”
Tôi lắc lắc đầu, nhìn ánh mắt ẩn tình của hắn, có chút suyễn khí, muốn nói lại thôi, “Anh…”
“Hả?”
Chớ suy nghĩ quá nhiều, tôi thật sự bị áp đến suyễn khí.
“Anh, anh có thể dịch sang bên cạnh một tí được không?”
Cơ thể Thẩm Kính Bỉnh cao to cường tráng cứ thế đè lên thân thể mỏng manh nhỏ bé của tôi, làm tôi không chịu nổi, đành tạm nghiêng đầu qua một bên, tận lực không nhìn thẳng mắt Thẩm Kính Bỉnh, tay vỗ vai hắn.
“Nhanh nào.”
Lại tới nữa rồi, Thẩm Kính Bỉnh trưng ra vẻ mặt mềm mại, đôi mắt ướt át, mang theo ai oán.
Tôi kiên trì giữ đầu nghiêng sang một bên.
Tự động đem giây phút động tâm vừa rồi đổ cho a-đrê-na-lin bạo phát trong giây phút sống còn, tôi tận lực trưng ra bản mặt lạnh lùng, lặp lại lần nữa.
“Bệnh nhân?”
Thẩm Kính Bỉnh thấy tôi không chút nào phản ứng với ý tứ của hắn, mặt mày chậm rãi lạnh xuống, hắn không nhúc nhích, cứ như vậy lẳng lặng nhìn tôi.
Mịa nó, anh nhìn tôi làm gì?
Tôi đột nhiên có cảm giác sợ hãi không lí do.
Tinh thần rất nhiều người bệnh đều mang chấp niệm, bọn họ sẽ đối với chuyện nào đó hoặc người nào đó đặc biệt cố chấp.
Tôi không hề hi vọng Thẩm Kính Bỉnh có chấp niệm gì với tôi.
Đối với tôi không tốt, đối với hắn cũng không ổn.
Quan hệ giữa tôi và hắn như hai người qua đường, tôi là bác sĩ, hắn là người bệnh.
Tôi cực kỳ cấp tốc muốn dãy ra khỏi thân hắn, nhưng bởi quá gấp, tôi cọ một cái, hắn liền hừ một tiếng.
Sức hút của trái đất, không có biện pháp.
“Thịnh Dịch.” Hắn biết tên tôi, hắn rất ngốc, nhưng năng lực cơ bản vẫn có.
Ánh mắt Thẩm Kính Bỉnh có chút phức tạp, mang theo vài phần mờ mịt cùng nhẫn nại, cứ như vậy nhìn tôi, “Nấm của tôi làm sao vậy?”
Hắn không nhắc tới tôi cũng quên mất nấm này nọ.
Ha ha.
Tôi trong lòng cười lạnh.
Có thể làm sao, đoán chừng là nấm kim châm lắc(1) mình hóa thành nấm đầu khỉ(2) chứ gì.
Đều là đàn ông, tôi đương nhiên biết hắn bị làm sao, cho nên, tôi không dám nhúc nhích, thế mà vẫn cảm nhận rõ ràng thứ gì đó cứng rắn nóng bỏng chạm vào đùi.
Tôi tê một chút, không dám nhúc nhích, cắn chặt hàm răng, ép đến cơ thể căng thẳng, tận lực không nghĩ xem đó là vật gì.
Thẩm Kính Bỉnh chớp mắt một cái, nhìn tôi không nói, hắn sợ mình nói sai cái gì, lại chớp mắt một cái, cẩn thận từng li từng tí lúng túng nói, “Có phải là nấm thành thục không? Thịnh Dịch, anh sờ.”
Tôi sờ cái đầu anh =.,=
Biểu hiện lúc này của hắn quá mức chân thật, làm tôi quên luôn hắn vốn là người có ý thức hỗn loạn.
“Thật khó chịu a.” Hắn thử giật giật, chậm rãi cọ lên thân thể tôi.
Tôi “Ừ” một tiếng, vẻ mặt bình tĩnh rốt cục bể nát, lại không dám nói lớn tiếng, nhỏ giọng thầm thì, “Con mẹ nó anh đừng nhúc nhích.”
Thẩm Kính Bỉnh lập tức bất động, bĩu môi vùi đầu vào cổ tôi.
Tôi trong lòng không ngừng kêu khổ, bên cạnh đột nhiên vang lên giọng nói trào phúng của Tiểu Hắc, “Nhá, si nam liệt nữ, làm ơn tạm dừng vở diễn sinh ly tử biệt này giùm tôi được không?”
Tôi một lần nữa sâu sắc cảm thấy Tiểu Hắc là món quà thần tiên ban tặng cho tôi.
Tôi đẩy Thẩm Kính Bỉnh một cái, “Mau đứng lên.”
Lưới an toàn đối diện với cửa sổ hành tang tầng cao nhất, một đám người đang chờ chúng tôi, Tiểu Hắc đứng ngay phía trước đám người đó, cười như không cười.
Thẩm Kính Bỉnh như không nhìn thấy đám người kia, nghe tôi nói mới chậm rãi bò dậy, nắm lấy cánh tay Tiểu Hắc duỗi ra nhảy vào trong hành lang.
Tôi hít thở sâu, tận lực bỏ qua tiểu huynh đệ cũng đang chậm rãi thức tỉnh.
Trèo qua cửa sổ mới phát hiện người đều đã tản đi, chỉ còn dư lại Tiểu Hắc đang chờ tôi một bộ thiếu kiên nhẫn, còn có chủ nhiệm lẳng lặng đứng bên cạnh.
Chủ nhiệm vừa nhìn thấy tôi liền đánh tới, thành ra tôi mới bị Thẩm Kính Bỉnh áp đến không còn nửa cái mạng suýt thì đứng không nổi.
“Tiểu Thịnh, không sao chứ?” Chủ nhiệm mặt căng thẳng, không còn dáng dấp bình tĩnh tự nhiên khi đối mặt với bệnh nhân.
A?
Chủ nhiệm tà mị cuồng quyến rơi đâu rồi?
Bệnh nhân thần kinh vẫn luôn im lặng lạnh lùng nhìn đột nhiên sấn lại đây, nhìn chủ nhiệm lôi kéo tay của tôi, lại nhìn vẻ mặt không tình nguyện của tôi, cứ thế chu môi gỡ tay chủ nhiệm ra.
Chủ nhiệm cũng không kinh ngạc, cười híp mắt nhìn sắc mặt căng thẳng của Thẩm Kính Bỉnh, sau quay sang nhìn tôi, “Tiểu Thịnh a, cậu vì y học mà hiến thân, thực sự là làm người kính nể.”
Tôi cảm thấy lời này có chỗ không đúng lắm, nhưng lại nói không ra không đúng chỗ nào, nhất thời quên mất tay vẫn bị Thẩm Kính Bỉnh nắm chặt.
Tuy rằng nghe không hiểu nhưng lãnh đạo nói nhất định phải phụ họa theo, cho dù tôi mới từ bên bờ sinh tử trở về, vấn đề thường thức này vẫn có thể phản ứng kịp.
“Vâng vâng, chủ nhiệm nói rất đúng.”
Chủ nhiệm cười như một con hồ ly, liếc mắt nhìn Tiểu Hắc bên cạnh vẫn luôn lạnh lùng, “Cậu xem, thật tốt.”
“Tào lao.” Tiểu Hắc không để ý đến hắn nữa, chuyển sang tôi, “Anh làm tôi sợ muốn chết, may là Bạch —— ”
Tiểu Hắc đột nhiên dừng lại, tí nữa thì cắn phải lưỡi của mình.
“May là chủ nhiệm nói với tôi có biện pháp phòng hộ, vừa rồi chỉ là một vở kịch dựng lên để điều trị cho bệnh nhân.”
Hắn tự nhiên nói, hoàn toàn không để ý đến chủ nhiệm đang nhích lại sát cạnh.
Mà không đợi chủ nhiệm lại đây, Tiểu Hắc như gắn ra đa trên người, hắn không nhìn chủ nhiệm, hỏi tôi, “Có đi không?”
Tuy rằng chân tôi vẫn đang mềm nhũn, nhưng tôi dám chắc nếu tôi nói không Tiểu Hắc nhất định xem tôi như bệnh nhân tâm thần mà kéo đi.
Hơn nữa, bên cạnh tôi còn có một quả bom hẹn giờ, cho nên tôi vội vội vã vã gật đầu, “Đi.”
Tôi nói xong, Tiểu Hắc cứ thế xoay người rời đi, một cái liếc mắt cũng không cho chủ nhiệm.
Tôi như cô vợ nhỏ đi theo sau.
Để lại hai người ngây ngốc nhìn chúng tôi đi xa.
Nửa ngày, chủ nhiệm nhìn Thẩm Kính Bỉnh bên cạnh trầm mặc không nói, hơi có chút thương tiếc anh hùng.
“Không dễ dàng đâu, cả ngày giận dỗi.”
Thẩm Kính Bỉnh không hiểu, nghiêng đầu liếc mắt nhìn hắn.
Chủ nhiệm sờ sờ cằm của chính mình, “Anh vì sao phải tới đây?”