Tôi là Thịnh Dịch, là bác sĩ khoa tâm thần, ngày đầu tiên đi làm, tôi gặp một bệnh nhân rất đệp giai.
Hắn thật sự rất đẹp, đặc biệt là lúc hắn mặt không cảm xúc nói với tôi về cây nấm, khuôn mặt góc cạnh rõ ràng, làm tôi nghĩ tới sát nhân đẹp giai biến thái giết người điên cuồng trong phim kinh dị mới xem tối qua.
“Bác sĩ, bác sĩ xem, nó mọc ra.”
Đối với bệnh nhân đột nhiên tiếp cận, tôi rất vui mừng, bởi vì để bọn họ cả người sung sướng là chức trách của thầy thuốc.
Mà vì nam nhân này thực sự quá đẹp, hắn lại cao hơn tôi rất nhiều, khi tôi lại gần, hơi thở vừa vặn thổi ra cổ tôi, làm tôi ngứa đến run người.
Cổ tôi rất mẫn cảm,nhìn ánh mắt trong veo của hắn, tôi đột nhiên chột dạ vì nội tâm xuất hiện ý nghĩ xấu xa.
Tôi chột dạ là bởi tôi có tiêu chuẩn đạo đức cao chứ không phải vì hắn quá đẹp.
Nhưng mà cmn hắn thực sự rất đẹp trai đấy, nếu như hắn không vừa nắm hai tai vừa thuyết phục tôi tin chúng là nấm thì càng đẹp hơn.
Nội tâm tôi vô cùng tiếc hận, lại không thể nói ra.
Tôi nhất định phải mỉm cười, ý vị sâu xa cùng hắn giao lưu.
“Há, anh còn thấy nơi nào có cây nấm nữa không?”
Hắn cảm thấy tôi hiểu được hắn cho nên rất vui vẻ, lông mày nhíu lại giãn ra, trong mắt thoáng hiện vẻ thâm thúy.
Thật đẹp giai quá điiii, tôi nhẹ nhàng an ủi trái tim nhỏ của mình.
“Còn có nơi này!”
Không nghĩ tới hắn vui vẻ không nắm hai tai nữa, tay rất nhanh nắm lấy đồng phục bệnh nhân lỏng lẻo của mình tuột xuống.
“Nơi này cũng có cây nấm!”
…
Bệnh nhân này, tại sao anh lại cởi quần ra?!
Nội tâm chịu đựng một cú bạo kích, tuyệt đối không được tức giận, tôi nhất định phải mỉm cười.
Tôi bình tĩnh dời tầm mắt, dùng tốc độ nhanh nhất kéo quần của hắn lên.
Ừm, hắn không chỉ có khuôn mặt rất đẹp, phía dưới cũng rất bá.
Hắn lại nỗ lực gỡ tay của tôi ra, đem “nấm” của hắn cho tôi xem.
Tôi căng thẳng tiếp tục tươi cười, sử ra toàn bộ sức lực bình sinh nắm lấy quần của hắn, gân xanh trên mu bàn tay nổi lên.
“Không không không, tôi nhìn thấy rồi, thấy rồi, ha ha ha.”
Tôi lúng túng cười, nhìn hắn nở nụ cười thỏa mãn, tôi không chút nào dám buông lỏng lực tay, sợ hắn đột nhiên nhất thời hứng lên, cho tôi——
Xem nấm.
Thấy hắn không có dấu hiệu phản kháng, cứ cười ha hả ngồi trên ghế nhìn tôi, tôi âm thầm thở phào nhẹ nhõm.
Tiếp tục cười ý vị sâu xa.
“Bệnh nhân, sau này không nên tùy tiện cho người khác nhìn nấm của anh.”
“Tại sao?”
Nam nhân mày rậm mắt to nghiêng đầu nhìn tôi, vẻ mặt hồn nhiên, mà vì ngũ quan thâm thúy, không biết vì sao có chút tà mị.
Chậc chậc chậc.
Một tổng tài bá đạo tốt như vậy sao lại bị tâm thần chứ…
Tôi vừa ở trong lòng cảm thán, vừa nở nụ cười thánh thiện nhã nhặn, “Bởi vì nó rất… nó rất….”
Tôi bắt đầu không biết nên nói gì.
Bởi vì tính đặc thù của công việc, nhân viên y tế đều phải có tính kiên nhẫn, chúng tôi đều phải có tâm lí nói chuyện với người bệnh như dỗ trẻ nhỏ.
Tôi nên dùng từ gì hình dung nấm của hắn đây?
To, dài, mạnh mẽ? Có khi còn cứng lên?
Không, thế này quá ảo diệu, không thích hợp với trẻ nhỏ.
“Bởi vì nó rất đặc biệt!” Tôi cắn răng chậm rãi phun ra từng chữ.
“Nhưng Tiểu Minh nằm bên giường sát vách cũng có cây nấm!” Nam nhân biến lại thành dáng vẻ bình tĩnh như ban đầu cùng tôi trao đổi.
“Anh cho hắn xem nấm của anh rồi?!” Nói xong tôi mới phát hiện ngữ khí của mình có chút không đúng lắm, sao tôi lại thấy chua chua nhỉ?
Lần thứ hai tôi âm thầm khinh bỉ ý nghĩ đen tối của chính mình.
“Không không không, tôi xem của hắn, hắn nửa đêm rời giường khiêu vũ, vừa nhảy vừa sờ nấm của hắn.”
Hắn hình như nghe thấy ngữ khí của tôi không đúng lắm, vội vã xua tay giải thích.
Cuối cùng, không biết nghĩ gì mà hắn cười hì hì nói, “Tôi chỉ cho bác sĩ xem nấm của tôi thôi!”
Ha ha…
Tôi không hề có xíu xiu ước muốn được nhìn nấm của anh nhé, dù rằng anh rất đẹp, dù rằng nấm của anh cũng rất bá.
Tôi giơ tay lên nhìn đồng hồ trên cổ tay, thời gian nói chuyện với bệnh nhân sắp kết thúc.
“Được rồi, hôm nay chỉ tới đây thôi, khi đi ra ngoài nhớ gọi người kế tiếp vào nhé.”
Hắn không nhúc nhích, tôi kiên trì nhắc lại lần nữa.
Hắn cắn môi, lưu luyến hỏi tôi, “Bác sĩ còn khám tiếp nữa không?”
“Hôm nay thế này là được rồi.”
Tôi qua loa đáp lại, tôi không hy vọng bệnh nhân có chấp niệm với tôi, tôi chỉ hi vọng có một ngày bọn họ có thể khỏi hẳn, sau đó rời khỏi tôi hoàn toàn.
Chấp niệm không phải việc tốt, nó khiến con người ta điên cuồng.
Tôi không nghĩ tới hắn vẫn không nhúc nhích, đôi mắt đào hoa long lanh lóe lên ánh sáng nhỏ vụn, “Nếu bác sĩ không khám nữa, tôi sẽ cho bác sĩ xem nấm của tôi.”
Nói là làm, nam nhân liền đứng lên.
Phản ứng đầu tiên của tôi là nắm chặt lưng quần của hắn, đề phòng hắn lại cho tôi xem nấm.
Tôi ngẩng đầu nhìn hắn, vừa vặn hắn cũng cúi xuống nhìn tôi, bốn mắt nhìn nhau. Lúc này tôi mới phát hiện vị trí của chúng tôi vô cùng vi diệu.
Tôi nở nụ cười, “Lần sau có thời gian tôi nhất định đến gặp anh, tôi nói thật đấy. Mà này, không được cho phép bất kì người nào xem nấm của anh, được không?”
Hắn hình như rất vui vẻ, lông mày giãn ra, vốn đã rất tuấn tú, bây giờ nhìn càng giống như hắn đang tỏa sáng.
Chói mù con mắt của tôi, chói mù mắt chó của tôi.
“Được, lần sau chúng ta cùng nhau xem nấm.”
Nói xong, một thằng đàn ông mét tám cứ thế nhảy nhảy nhót nhót rời đi.
Để lại cho tui biểu cảm =.=|||
Gặp quỷ, ai thèm xem nấm với anh.
Tôi mất tập trung khép lại hồ sơ của hắn, trên mặt bìa, tên của hắn đang lòe lòe toả sáng.
Thẩm Kính Bỉnh.
Mợ nó ai đặt tên thế này?
Không trách hắn đẹp trai như thế.
Hự, chào tạm biệt các món nấm.___.
Ngày thứ 14….