Bệnh Mỹ Nhân Vạn Nhân Mê Cầm Kịch Bản Pháo Hôi

Chương 6: Vườn trường (6)



Edit: Quýt Hơi Ngọt

Đoạn Cẩn nghe thấy tiếng mở cửa, lại không thấy người hầu đi vào, có chút nghi hoặc ngẩng đầu.

Nam nhân cao lớn đứng sau cửa, sắc mặt lãnh đạm nhìn cậu.

Đoạn Cẩn không biết Đoạn Du tìm cậu có chuyện gì, nhìn Đoạn Du giống như có chút thất thần, liền nhắc nhở hắn một câu.

Phục hồi tinh thần lại Đoạn Du nhấp môi mỏng đi đến, đứng cạnh giá sách, nói: "Để anh giúp em xem bài tập."

Đoạn Cẩn có chút kinh ngạc, cậu còn tưởng rằng lời nói trên bàn cơm của Đoạn Dụ chỉ là khách khí, không nghĩ tới thật sự tới phụ đạo cho cậu.

Nhưng thái độ lạnh nhạt xa cách, thậm chí còn mang theo điểm chán ghét trước kia cũng không giống làm bộ.

Đoạn Cẩn chỉ có thể cho rằng, là chính mình bắt đầu nghiêm túc đọc sách, không còn là người chỉ biết gây phiền toái đến người khác trong mắt của Đoạn gia đại thiếu, nên mới đối xử khác với cậu.

Chính là không nghĩ tới Đoạn Du là người ngoài lạnh trong nóng, chỉ là không biết sau khi phát hiện cậu bắt nạt bạn học, sau khi trưởng thành bị bạn học trả thù, liệu có đối cậu thất vọng tột đỉnh.

Đoạn Cẩn xuống giường, xỏ dép lê, cúi đầu lục cặp sách một hồi, lấy phiếu bài tập môn toán, đưa cho Đoạn Du.

"Chỉ làm bài tập toán."

Bởi vì hôm sau là cuối tuần, Đoạn Cẩn cẩm thấy chính mình có thể thả lỏng, liền chỉ làm mấy đề toán dễ, sau đó liền nhanh chóng đi tắm, rồi nằm ở trên giường.

Thiếu niên rũ tầm mắt, nhìn đề toán trong tay, không dám cùng nam nhân đối diện, thầm sỉ vả chính mình lười nhác.

Nếu biết trước ca ca sẽ đến kiểm tra bài tập, ít nhất cậu sẽ đem đống đề toán đó làm xong hết.

Nam nhân không nói chuyện, cầm lấy bài thi, mở đèn bàn, lôi ra ghế dựa ngồi xuống bàn học.

Hắn xem rất nhanh, không cần lấy giấy bút thử lại phép tính.

Đoạn Cẩn đứng ở phía bên trái, theo tầm mắt hắn, cùng nhau kiểm tra bài thi.

Ban đầu còn có chút xấu hổ, rồi cũng dần dần bình tĩnh lại.

Ngón tay dài của nam nhân lướt đến câu hỏi điền vào chỗ trống rồi dừng lại.

Đoạn Cẩn cũng vừa lúc thấy được đề bài kia, là bởi vì sơ ý, viết nhầm dấu khai căn.

Không cần Đoạn Du nói, Đoạn Cẩn liền hơi nhón chân, lướt qua cái bàn, cầm lấy bút nước bên tay phải nam nhân.

Sau đó liền dùng tư thế này gạch bỏ dấu khai căn.

Toàn bộ quá trình rõ ràng không có đụng tới Đoạn Du.

Nhưng mùi hương thanh khiết kia vẫn quẩn quanh ở chóp mũi Đoạn Du, nam nhân không tự chủ được toàn thân run một chút, ngón tay khẽ động, không cẩn thận liền để lại vệt gấp trên bài thi.

Đoạn Cẩn không biết chuyện gì sảy ra, có chút kỳ quái quay đầu nhìn hắn.

Thiếu niên có bả vai thiên hẹp, tựa vào mép bàn, cổ trắng nõn lộ đường cong đẹp mắt, khuôn mặt non nớt còn không lớn bằng lòng bàn tay của hắn, đôi mắt đào hoa xinh đẹp mê hoặc nhìn hắn.

Lại là loại này ánh mắt ——

Nam nhân phảng phất lại nghe thấy trái tim mình "Phanh, phanh" nhảy lên, loại cảm giác xa lạ này làm một người thuận lợi mọi việc trong chốn thương trường như hắn không biết làm sao.

Hắn vươn tay, muốn che lại đôi mắt của thiếu niên, không muốn cậu nhìn mình bằng ánh mắt vô tội lại chuyên chú như vậy nữa.

Bàn tay nân lên một nửa hắn mới phản ứng được chính mình đang làm cái gì. Trên khuôn mặt vẫn không có cảm xúc gì, chỉ sửa lại phương hướng đưa đến bên trái Đoạn Cẩn.

Giống như đem người giam vào lồng ngực mình.

Nam nhân cũng cảm thấy như vậy có chút không đúng, nhưng cảm giác thiếu niên tựa vào lồng ngực mình liền không muốn buông ra.

"Đề bài ở mặt sau sao lại không làm hết."

Thanh âm nam nhân trầm thấp mà từ tính, như là từ lồng ngực phát ra, có chút cảm nhận được nhiệt độ trên sau người, Đoạn Cẩn có chút không được tự nhiên.

Hơn nữa vì duy trì tư thế, eo cậu có chút mỏi, run nhè nhẹ.

Cậu lại không biết mở lời như thế nào để ca ca cho mình ra ngoài.

Đoạn Cẩn không có trả lời hắn, nam nhân cũng không vội, ngón tay thon dài gõ nhẹ lên bài thi, kiên nhẫn chờ đợi Đoạn Cẩn mở miệng.

Đoạn Cẩn do dự nửa ngày, vẫn là không có mặt mũi bảo ca ca rút tay để cậu ra ngoài, đành phải chịu cơn nhức mỏi dưới eo, nói: "Mấy đề này hơi khó, em định ngày mai làm.".

Nam nhân tựa hồ rốt cuộc cũng phát hiện cậu không thoải mái, nhưng cũng không dời đi tay. Mà ngồi dịch ra sau, đem chân chuyển qua phía sau Đoạn Cẩn, giữa hai chân để trống một vị trí.

"Ngồi......"

Thấy Đoạn Cẩn bất động, lại bổ sung câu: "Anh dạy em......"

Tuy rằng Đoạn Cẩn bởi vì bẩm sinh thể nhược, tinh tế, nên so với bạn đồng trang lứa lùn hơn một chút.

Nhưng vô luận là dáng người tinh xảo hay ngũ quan xinh đẹp, đều chưa từng bị người khác coi như một đứa trẻ.

Cậu vẫn luôn lấy hình tượng thanh niên nam tính thành thục, nghiêm túc, có đảm đương trách nhiệm làm hình mẫu hướng tới.

Hiện tại lại bị ca ca đối xử như một đứa bé, yêu cầu ngồi phía trước hắn.

Đoạn Cẩn nhấp môi, rối rắm thật lâu, chung quy vẫn là không chịu được phần eo bủn rủn, thật cẩn thận ngồi ở ven ghế.

Rõ ràng thời điểm cậu ngồi xuống rất cẩn thận, cũng không có đụng tới nam nhân. Nhưng nam nhân đằng sau dường như cảm thấy không thoải mái, hơi điều chỉnh tư thế, hai chân hơi khép vào một chút, vì xem bài thi mà thân trên cũng tiến về phía trước.

Nhiệt độ cơ thể của nam nhân hơi cao, nhiệt độ ở đùi theo hai lớp vải mỏng truyền đến người Đoạn Cẩn.

Đoạn Cẩn trước khi xuyên qua chưa từng có anh chị em nào, nhất thời cũng không biết phản ứng thế nào đối với hành động hơi thân mật quá này. Chỉ có thể cố gắng thuận theo, một cử động nhỏ cũng không dám.

Nhưng Đoạn Du lại hoàn toàn không cảm thấy khó chịu một chút nào.

Trái lại, từ chỗ tiếp xúc hắn lại cảm thấy một loại cảm giác tê dại, nhắm thẳng đến đầu quả tim hắn.

Đoạn Du từ mười tuổi đã nhận được sự quản thúc của Đoạn gia, liền thông tuệ trưởng thành sớm, còn nhỏ tuổi đã xác định được con đường của chính mình, giống như người máy hoạt động theo một lộ trình kế hoạch có sẵn, đối với bất kì thứ gì sảy ra đều không sản sinh sự tò mò, nhiệt tình.

Những thứ từng khiến hắn tò mò, cũng chỉ bị hắn nhẹ nhàng hóa giải trong thời gian ngắn, liền bị đặt ngoài tầm mắt.

Giờ phút này, hắn lại phát hiện ra chính mình lại say mê cảm giác đem thiếu niên khóa trong lồng ngực.

Bắt đầu từ buổi chiều nhìn thấy cậu, liền ẩn nấp sâu trong tiềm thứ hắn, trước đó khát vọng bí ẩn này hoàn toàn không bị hắn phát hiện, rốt cuộc đã được thỏa mãn.

Kỳ thật hắn có rất nhiều phương pháp, để tránh lãng phí trời gian trên người Đoạn Cẩn.

Trên bàn cơm cố tình lãnh đạm, làm không khí cũng trở nên ngột ngạt, bà Lý sẽ cáo trạng với phu nhân, Đoạn phu nhân sẽ gọi điện cho hắn, bắt hắn phụ đạo cho Đoạn Cẩn.

Khi đó hắn cũng không ý thức được bản thân muốn gì, chỉ theo bản năng hoàn thành mọi việc.

Làm cho hắn thuận lý thành chương, tự thuyết phục mình chỉ là do "bị bắt".

Hắn miễn cưỡng nhẫn nại đè nén trái tim đang đập loạn, không quản đến nữa, khát vọng so với trước đó còn nhiều hơn, tầm mắt xoẹt qua thiếu niên trong lồng ngực, không dám dừng lại lâu, bắt đầu giảng đề.

Các giáo viên ở trường cao trung quý tộc của Đoạn Cẩn đều có kinh nghiệm dạy học, Đoạn Cẩn dưới tình huống không có cơ sở nền móng cũng có thể nghe hiểu.

Đoạn Du hiển nhiên so với nhóm giáo viên chuyên nghiệp kia còn lợi hại hơn nhiều.

Là một loại trực tiếp, nhanh chóng, hiệu suất cao mở rộng tư duy.

Đoạn Cẩn nghe mê mẩn, theo ý nghĩ của nam nhân nhanh chóng viết xuống, hoàn toàn quên mất sự xấu hổ khi ngồi trong ngực nam nhân.

Đề lớn ở mặt sau không tốn thời gian giải, so với đề lựa chọn cùng câu hỏi điền vào chỗ trống phía trước của Đoạn Cẩn còn ít tốn thời gian hơn.

Nam nhân có chút hối hận, nghĩ hẳn là nên đổi phương pháp có càng nhiều bước giải.

Hắn không muốn bị thiếu niên nhìn ra manh mối gì mà ghét bỏ, sợ hãi hắn, nhìn con số cuối cùng cậu viết xuống, liền chủ động đứng dậy định chở về phòng, nghĩ nghĩ xem lần sau nên lấy lí do gì để phụ đạo cậu học tập.

Chỉ thấy thiếu niên ngồi ở ghế trên, ngẩng đầu, sùng bái nhìn hắn, nói: "Ca ca ngày mai cũng có thể tới phụ đạo em sao?"

Thiếu niên chớp chớp mắt, như nhớ tới cái gì, lại bổ sung: "Ca ca làm việc xong, thờ gian rảnh có thể phụ đạo em học tập không?"

Ánh sáng ấm áp từ đèn bàn phía sau thiếu niên chiếu tới, cổ họng nam nhân có chút ngứa, áp xuống câu "Bé ngoan" chuẩn bị thốt ra, khắc chế nói: "Được......".

Đoạn Cẩn tắt đèn, lúc nằm ở trên giường, so ngày thường làm xong bài tập sớm hơn một giờ.

Tiếp thu quá nhiều tri thức mới, cậu cảm thấy hơi mệt.

Bất quá hai mắt vẫn sáng lấp lánh, có chút hưng phấn hỏi 5654: "Cậu nói nếu tôi thi đậu Trạng Nguyên, thì tính là OOC không?".

Đoạn Cẩn ngày thường đều thanh thanh lãnh lãnh, tuy rằng ôn hòa có lễ phép, nhưng có lẽ là bởi vì thân thể không thể chịu đựng cảm xúc quá mãnh liệt, cho nên theo thói quen giữ bình tĩnh, không hoạt bát như những học sinh cao trung khác.

Lúc này lại có chút trẻ con.

Trong chớp mắt 5654 có chút do dự giữa dỗ cậu cùng nói thật, cuối cùng vẫn là theo quy tắc, hồi phục nói: "Kết quả thi của cậu không thể vượt qua Tạ Dật cùng Trình Uyên."

Đoạn Cẩn nghe nói vậy lại nghĩ đến viêc Tạ Dật đi học cũng không nghe giảng, lại trừ bỏ ngữ văn, mỗi môn khác đều là điểm tuyệt đối, cùng với trên bàn đều là bài tiếng Anh cùng sách công thức vật lý, cũng không vì lời 5654 nói mà cảm thấy thất bại cùng thất vọng.

Chỉ là nghe được tên của Trình Uyên liền có chút ngoài ý muốn, hiếu kỳ nói: "Cậu lần trước nói chỉ số cảm xúc của Trình Uyên có vấn đề là chuyện như thế nài vậy? Hắn gần đây đã xảy ra chuyện gì sao?"

5654 trả lời vấn đề của cậu như mọi khi, chỉ là nói: "Cần ký chủ phải tự quan sát một chút."

Đoạn Cẩn biết hẳn là đề cập tới bí mật thế giới rồi, cũng không hỏi lại nữa, nói nhanh ngủ ngon liền nhắm hai mắt tiến vào mộng đẹp.

【 Lời tác giả 】

Các bảo bảo không cần ở khu bình luận nhắc tới việc xét duyệt, lo lắng bị báo cáo.

???

Quýt: mấy hôm nay bạn tui nhiều đứa sinh nhật quá, tui bị đắm chìm trong tiệc tùng nên bỏ bê edit xin lỗi mọi người nha!!!!! Mà dạo này tui đang đi tìm việc làm thêm???? nhưng mà tui thấy nản quá à!!

Chúc mọi người đọc chuyện zui zẻ nhé!!!

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv