Bệnh Mỹ Nhân Vạn Nhân Mê Cầm Kịch Bản Pháo Hôi

Chương 11: Vườn trường (11)



Edit: Quýt Hơi Ngọt

Trụ sở Đoạn gia.

Bóng đêm dần buông, văn phòng tổng tài không bật đèn. Một nam nhân anh tuấn cao lớn ngồi trước bàn làm việc, nhìn ngựa xe như nước dưới lầu.

Ngoài cửa sổ đèn rực rỡ phản chiếu lên khuôn mặt hắn, làm ngũ quan vốn đã như tượng khắc lại càng thêm phần cường thế.

Chuẩn bị tổ chức hội thảo vài vị thư ký ở ngoài cửa chờ, cũng không một ai dám phát ra âm thanh, chỉ dùng ánh mắt bảo những người khác gõ cửa.

Tuy rằng sẽ có chút vấn đề nhỏ, nhưng thành tích công ty so với quý trước cao hơn rất nhiều, cũng đấu thầu rất nhiều hạng mục có giá trị lâu dài.

Nhưng là không biết vì sao, thiếu tổng cuồng công tác so với lúc trước cường độ làm việc đều nhiều hơn, bọn họ mệt mỏi mỗi ngày đều rụng một đống tóc mà đầu tóc thiếu tổng nhìn qua còn không thiếu sợi nào, nhưng khí áp quanh thân ngày một trầm thấp.

Hai cái giờ trước nhận được điện thoại từ A thành về viiecj đấu thầu xảy ra vấn đề muốn hắn qua, dăm ba câu cư nhiên đem tổng bộ phụ trách hạng mục này mắng đến khóc.

Phải biết rằng chủ quản kia chính là một đại thúc hơn hai mươi năm công tác...... Hai năm trước mẹ bệnh nặng cũng chưa rơi một giọt nước mắt hán tử.

Việc ở công quá nhiều, hắn đã hai ngày không về nhà.

Ngày tiếp nối đêm làm việc, hai ngày không ngủ đến ba tiếng, chính là vì buổi tối có thể về nhà bồi Tiểu Cẩn.

Kết quả đấu thầu ở A thành xảy ra vấn đề, hắn cần phải chạy tới chủ trì đại cục ——

Thời gian về nhà Tiểu Cẩn ăn cơm chiều cũng không có.

Nam nhân trong mắt đều là hồng tơ máu, ngón tay thon dài nôn nóng gõ cái bàn.

Rốt cuộc, hắn nhẫn nại không được lấy ra di động ——

"Uy? Ca ca."

Trong nháy mắt nghe thấy giọng nói thiếu niên thanh âm, nội tâm nôn nóng cùng bất an của hắn liền được vuốt phẳng.

Thật giống như chim yến về tổ.

"Tiểu Cẩn, đang làm cái gì nha?" Nam nhân tự nhiên mà giảm nhẹ ngữ điệu, nhẹ nhàng dỗ dành.

"Ca ca, em mới vừa tắm rửa xong, hôm nay có chút mệt mỏi, muốn đi ngủ."

Không biết có phải là ảo giác của hắn hay không, Đoạn Du mơ hồ cảm thấy giọng nói thiếu niên không réo rắt như mọi ngày, mà hàm chứa chút mưa xuân mị ý.

Đoạn Du giọng nói trầm trầm: "Tiểu Cẩn ban ngày làm cái gì sao?"

Thiếu niên thanh âm mang theo chút nghi hoặc: "Ban ngày đi học nha."

Đoạn Du truy vấn nói: "Cùng bạn học ở chung thế nào?"

"Em rất ngoan ngoãn học tập, ca ca anh dạy phương pháp giải đề quá tốt đi, hôm nay lớp có bài trắc nghiệm ngoài Tạ Dật chỉ có em làm ra thôi đó."

Tạ Dật?

Tiểu Cẩn phía trước nháo muốn chuyển sang lớp 2 hình như chính vì người này.

Đoạn Du bực bội đứng lên, nới lỏng carvat, mạnh mẽ áp xuống nôn nóng trong lòng: "Tiểu Cẩn...... Hiện tại cùng Tạ Dật ở chung thế nào?"

"Hắn giống như không quá thích em, tuy rằng là ngồi cùng bàn, nhưng là sẽ không nói chuyện." Thiếu niên dừng một chút, "Này sẽ không ảnh hưởng đến nhà của chúng ta đi?"

Nghe được "ngồi cùng bàn" mà nhăn mày lại nghe thấy "Nhà của chúng ta" liền giãn ra.

Đúng rồi, Tiểu Cẩn là em trai hắn, bọn họ là quan hệ huyết thống thân mật nhất.

Giọng nói nam nhân trở nên ôn nhu: "Không có việc gì, em không cần lo lắng việc này. Em cùng cùng bàn với hắn không thoải mái sao? Có muốn ca ca gọi điện cho chủ nhiệm lớp, để Tiểu Cẩn ngồi một mình như lúc trước không? Như vậy ngủ trưa cũng thoải mái hơn một chút."

"Không cần không cần, em mà lại ngồi như trước, chú nhiệm lớp khẳng định sẽ trừng em.".

Nam nhân nghe thấy cậu ngoan ngoãn trả lời như vậy, trầm thấp nở nụ cười, qua tần số điện tử, so với ngày thường còn trầm thấp hơn.

Đoạn Cẩn cảm thấy lỗ tai lại nóng lên.

Cậu đem điện thoại đổi sang bên kia: "Ca ca khi nào về nhà?"

"Anh mấy ngày nay chuẩn bị đi công tác, rất nhanh ba ngày là có thể đi trở về, Tiểu Cẩn là nhớ ca ca sao?"

Đoạn Cẩn từ nhỏ đã chịu giáo dục hàm súc của người phương đông, cho dù là đối với người nhà, nói chút nhớ a yêu a, cũng sẽ ngượng ngùng, ngượng ngùng xoắn xít liền thay đổi cái lý do thoái thác: "Giáo viên toán lại nói rất nhiều tri thức mới a......"

Tiếng cười trầm thấp tê dại từ ống nghe truyền đến, "Nhóc không lương tâm, đem ca ca thành công cụ giảng đề hình người nha, cũng không quan tâm ca ca làm việc có mệt hay không, thật là tiểu phôi đản."

Nghe thấy thiếu niên vội vàng phủ nhận, nam nhân cười càng vui vẻ, lại trêu chọc vài câu Đoạn Cẩn, dụ dỗ thiếu niên nói "nhow ca ca", còn một tấc lại muốn tiến một thước muốn thiếu niên nói "Muốn ca ca về nhà sớm một chút" mới cảm thấy mỹ mãn cup máy.

Nhìn xem thời gian, đã tới lúc ra sân bay. Đoạn Du sửa sang lại carvat, mở cửa phòng đi ra ngoài.

Thấy cấp dưới đứng ở cửa, vẻ mặt ngốc lăng nhìn hắn, liền tâm tình thật tốt không so đo với bọn họ. Nhanh chóng sắp xếp công việc cho bọn họ xong, liền đi thang máy xuống lầu.

"Thật hay giả a...... Đại thiếu gia còn vó thể lộ một mặt như vậy sao......" Một thư ký trung niên mặt vặn vẹo, không dám nói ra cái từ kia.

Một nữ thư ký nữa đi tới nghĩ sao nói vậy: "Là biểu tình xuân tâm nhộn nhạo a."

Trưởng thư ký bịt miệng nàng, vẻ mặt nghiêm túc: "Chuyện riêng của Đại thiếu gia không được tự ý nghi luận, làm tốt công việc của bản thân là được."

Rồi sau đó lại thả lỏng thở hắt ra, cũng không ngay ngắn như vừa nãy, "Cuối cùng không cần áp lực lớn đến không dâm thở mạnh một tiếng."

Tuy rằng ngày hôm qua ngủ sớm, nhưng thời điểm Đoạn Cẩn bị đánh thức vẫn hôn hôn trầm trầm.

Trên đường đến trường, xe lái thật vững vàng, cậu vẫn cảm thấy đầu có điểm nặng.

Tài xế từ kính chiếu hậu thấy dáng vẻ khốn đốn của cậu, có chút đau lòng: "Tiểu thiếu gia ngủ một chút đi, đến trường học tôi gọi cậu. Học tập rất quan trọng, nhưng khiến mình quá mệt mỏi nha......"

Đoạn Cẩn cảm thấy hẳn nên đáp lại lời quan tâm của bác tài xế, nhưng cậu thật sự quá mệt mỏi, không đợi bác tài xế đem nói xong, liền ngủ thiếp mất.

Ngủ cũng không quá an ổn, vẫn luôn là trạng thái nửa mộng nửa tỉnh, xe dừng lại, không đợi tài xế gọi, cậu liền mở bừng mắt.

Bác tài xế giúp cậuđởn cửa xe ra, thấy Đoạn Cẩn hai mắt mê mang, một bộ dáng không có tinh thần, trong lòng lo lắng có phải cậu bị bệnh hay không.

"Tiểu thiếu gia, nếu không hôm nay xin nghỉ nghỉ ngơi một ngày? Thân thể cậu sẽ không chịu được mệt mỏi."

Giọng nói Đoạn Cẩn có chút ách: "Bác ơi, cháu chỉ là do ngày hôm qua ngủ không tốt, xin nghỉ một ngày sẽ không đuổi kịp tiến độ đâu.".

Cậu vừa mới đưa chân ra, còn chưa chạm tới đất, đã bị ngăn lại. Trình Uyên đã sớm chờ ở bên cạnh xe liền duỗi tay muốn đem cậu bế lên.

Đoạn Cẩn đẩy ra hắn tay, tuy rằng đầu có chút choáng váng, nhưng còn nhớ rõ chính mình phải sắm vai pháo hôi ác độc bắt nạt hắn.

"Hôm qua không phải đã nói rồi sao, cậu không được tự chủ chương, hay cậu đây là muốn quỳ xuống để tôi cưỡi đến phòng học?"

Trình Uyên hầu kết giật giật len xuống, nếu không phải tài xế Đoạn gia còn ở đây, hắn sẽ nói cho tiểu thiếu gia, hắn rất vui lòng bị cậu coi là ngựa mà cưỡi......

Hắn có thể chở tiểu thiếu gia, cho mông nhỏ vừa đầy vừa kiều ngồi trên lưng hắn, hai chân thon thả kẹp vào eo hắn. Tiểu thiếu gia bảo hắn đi đâu, hắn liền đưa cậu đến đó.

Nhưng mà so với điều này, hắn càng quan tâm đến thân thể của Đoạn Cẩn hơn.

Giọng nói tiểu thiếu gia có chút khàn, hơn nữa rầu rĩ.

Trình Uyên nửa quỳ xuống, nhìn kỹ thiếu niên.

Trên mặt vết đỏ đã không còn, khôi phục lại vẻ trắng nõn non nớt. Nhưng hai mắt vô thần, chóp mũi cũng hồng hồng.

Trình Uyên sờ sờ trán Đoạn Cẩn: "Đoạn thiếu, có phải là cậu ốm rồi không?"

Giọng nói Trình Uyên trầm thấp lại ôn nhu, Đoạn Cẩn vừa nghe thấy, liền nhớ tới hình ảnh cường ngạnh ôm chặt mình ngày hôm qua của hắn, một bên hôn lỗ tai cậu, một bên dán sát vào thấp giọng nói chuyện, sau gáy lại nổi lên một trận tê dại.

Trừng mắt nhìn Trình Uyên một cái, người này dỗ dành cậu còn làm chuyện mấy kỳ lạ với cậu, làm thân thể cậu có cảm giác kỳ quái. Nhưng Trình Uyên lại xác thật là bị cậu bắt nạt, cậu cũng không tìm ra lỗi ở đâu.

Đoạn Cẩn buồn bực nói với hệ thống: "Tôi không thích bắt nạt người khác."

Hệ thống dỗ dành nói: "Sau chuyến chơi thu không sai biệt lắm sẽ kết thúc cốt truyện, hoàn thành một nhiệm vụ sẽ có ngày nghỉ, cậu có thể ở không gian Chủ thần nghỉ ngơi một chút. Hơn nữa không có cậu tới, Trình Uyên mỗi ngày đều sẽ bị đánh, cậu cũng coi như che chở hắn, hơn nữa Trình Uyên sẽ bởi vì những việc này mài giũa mà trở nên ưu tú, xuất sắchơn.".

Áy náy trong lòng liền giảm đi không ít, nhưng Đoạn Cẩn vẫn không rõ, bì cái gì mà muốn trở nên ưu tú liền nhất định phải chịu đựng những trắc trở này. Hơn nữa bản thân Trình Uyên cũng không phải bởi vì bị bắt nạt mà trở nên ưu tú mà hắn vốn dĩ đã có năng lực.

Cậu nhìn về phía Trình Uyên, chỉ thấy hắn ngẩn ngơ nhìn mình, không chớp mắt, trong lòng áy náy lại tăng lên.

Vừa nãy có phải mắng hơi quá đáng rồi không, giống như đã đả kích đến lòng tự trọng của Trình Uyên.

Hôm nay sao tính tình mình lại lớn như vậy, không phân biệt xanh đỏ đen trắng liền hung dữ với người ta.......

Cậu nắm lấy ngón út Trình Uyên, quơ quơ.

"Tôi..... Tôi đây không phải có ý kia, chúng ta cùng đi thôi.".

Trình Uyên nhanh chóng đem tay Đoạn Cẩn nắm chặt trong, ngón út không rút ra, còn để Đoạn Cẩn nắm.

"Được rồi......"

Đoạn Cẩn cùng Trình Uyên tay nắm tay đi lên lớp, dọc theo đường đi ánh mắt bạn học nhìn lên làn cậu cảm thấy không tốt hơn bao nhiêu so với ngày hôm qua bị ôm tới phòng học.

Đặc biệt là cậu so Trình Uyên thấp hơn một cái đầu, Trình Uyên lúc không ngồi xổm xuống hay là nửa quỳ, cậu phải ngửa đầu mới có thể nhìn thẳng mặt hắn, làm cậu càng cảm thấy mình giống như bạn nhỏ được người lớn nắm tay qua đường........

Hơn nữa tay Trình Uyên rất nóng, đem toàn bộ tay cậu bao chặt trong lòng bàn tay, cậu đều lo lắng cho rằng tay mình ra mồ hôi.

Nhão nhão dinh dính, không thoải mái, còn có thể cọ lên ngón út Trình Uyên.

Nhưng Trình Uyên không có ý định buông ra, cậu cũng vì lời mình vừa nói mà tự trách, thật sự không còn cách bảo Trình Uyên buông tay.

Thật vất vả tới cửa lớp, Đoạn Cẩn thấy chủ nhiệm đã đứng bên trong, nhỏ giọn cùng Trình Uyên thương lượng: "Hôm nay cậu không cần đưa tôi vào phòng học, chủ nhiệm lớp đang ở bên trong rồi."

Trình Uyên nghe thấy cậu ngoan ngoãn nói chuyện với mình như vậy, tim trước đó như chảy mật ngọt nay đã hóa thành vũng nước, sao không đáp ứng cho được.

Hắn đem cặp sách cho tiểu thiếu gia, sờ sờ mặt cậu: "Cơ thể không thoải mái liền xin nghỉ, đừng cố gắng chống đỡ, có việc gì thì gọi điện thoại cho tôi, tôi sẽ tới ngay.".

Sau khi xuống xe Đoạn Cẩn bị gió thu chầm chậm thổi, cộng thêm đi đường hoạt động thân thể, nên đã không còn mệt mỏi như lúc mới tỉnh.

Cậu thở dài trong lòng, vai chính công thật là tốt a, không tính toán với cậu, còn chủ động quan tâm sức khỏe bạn học nữa.

"Tôi biết rồi, cậu mau đi học đi."

Trình Uyên đứng ở chỗ ngoặt bên cạnh lớp 2, mắt lộ ra si mê mà nhìn Dđi vào lớp học, nói mấy câu voeis chủ nhiệm lớp, ngồi trên ghế, lấy sawchs vở cho môn học đầu tiên.....

Đến khi tiếng chuông vào học thứ hai vang lên, hắn mới miễn cưỡng đi về phía lớp mình.

Tiết tự học sớm qua đi, Đoạn Cẩn lại cảm thấy đầu mình bắt đầu ê ẩm.

Cậu rầu rĩ ghé vào trên bàn, cảm thấy như ẩn như hiện, tiếng huyên náo ầm ĩ của bạn hoc dần cách cậu thật xa. mà ở lúc ẩn lúc hiện, đồng học ầm ĩ thanh cách hắn rất xa.

Đồ vật lành lạnh đăth lên trán cậu, thật thoải mái, cậu nheo đôi mắt lại cọ cọ.

TruyenFull.com đổi tên miền thành TruyenFull.tv