Quy Nhất
Hôm nay trời ấm áp, từng chồi non dưới đất mọc lên, phủ đầy màu xanh mơn mởn một cách xinh đẹp và tươi sáng.
Sắc mặt của Vân Thư Trần gần đây tốt hơn nhiều, trời vừa trở nên quang đãng thì đã đi ra góc thoải mái nhất dưới cây hòe già, nửa nằm nửa ngồi đọc sách hoặc xem đồ nhi múa kiếm.
Vân Thư Trần ốm một trận, sau đó lại yếu nhược suốt mấy tháng. Khanh Chu Tuyết không yên lòng, bèn xin chưởng môn cho nghỉ một thời gian, việc luyện kiếm cũng dời về Hạc Y Phong.
《 Quy Nhất 》 là một quyển kiếm phổ tổng cộng có Thất Kiếm*, coi như nền tảng cơ bản. Nàng từ năm mười bốn tuổi đến hai mươi mốt tuổi, miệt mài luyện tập cũng đã bảy năm. Về hình thức bên ngoài nàng đã tương đối thuần thục, dù nhắm mắt lại cũng có thể múa ra được. Những chân lý ẩn chứa trong đó, nàng đã bắt đầu có thể lĩnh ngộ.
(Thất Kiếm: Bảy kiếm chiêu.)
Ánh nắng xuân lấp lánh trên lưỡi kiếm sáng như tuyết, mỗi khi nàng đâm ra rút vào, những vệt sáng lung linh như những gợn sóng nhỏ lấp lóe trên thân kiếm, trông rất đẹp mắt.
Cuối cùng nàng thu thế lại, đeo kiếm mà đứng, bóng lưng thẳng tắp, lúc này không gió, bộ y phục trắng tinh không hề lay động, tựa như như cây thông xanh phủ đầy tuyết.
Vân Thư Trần quan sát đồ nhi luyện kiếm, trong đầu lại nhớ về những chuyện xa xưa.
Tổ sư gia là kiếm tu, môn hạ đệ tử đều sẽ nhiều hay ít mà biết chút kiếm thuật. Bao gồm cả Liễu Tầm Cần cùng Việt Trường Ca, sau này do chọn theo con đường khác nên ít dùng, không tinh thông lắm mà thôi.
Mà nàng là do trời sinh yếu ớt, khi đó tu vi không cao nên càng dễ đổ bệnh. Việc luyện kiếm vốn dĩ là hoạt động cường độ cao, nàng mới vận động vài cái đã cảm thấy tức ngực, lại tung ra vài đường kiếm ngắn, mệt mỏi mang một thân mồ hôi trở về, cuối cùng bị sốt cao tới một ngày một đêm.
Nàng cầm kiếm mà run run rẩy rẩy, tổ sư gia nhìn thấy trong lòng cũng run run rẩy rẩy, cứ cảm thấy đứa nhỏ này sắc mặt tái nhợt, khí huyết rất kém, như thể chỉ một cái chớp mắt thôi là hồn sẽ về Tây Thiên.
Vậy là không dám cho nàng luyện thêm, chỉ có thể để nàng nghỉ ngơi ở một bên.
Bởi vậy Vân Thư Trần có thể ngồi thưởng thức sư huynh đệ tỷ muội khổ sở luyện tập kiếm pháp, quả nhiên là khổ sở --- nhìn đại mỹ nhân phong tình vạn chủng hiện nay, ai có thể nghĩ được nàng vung kiếm lên chân trái có thể giẫm chân phải ngã xuống, cũng chính xác mà nện lên người của Liễu Tầm Cần.
Nàng nheo mắt lại và hồi tưởng giữa ánh mặt trời mùa xuân rực rỡ. Chung quy vẫn là đồ nhi nhà nàng kiếm pháp lỗi lạc, dáng người xuất trần, tư thế như nào cũng đều mang thẻo vẻ tinh tế đẹp mắt.
Như tục ngữ đã nói, phong phạm cao thủ.
Khanh Chu Tuyết quay đầu lại, vừa vặn đụng phải ánh mắt của sư tôn. Nữ nhân kia đang nghiêng người một cách lười biếng, vẫy vẫy tay về phía nàng, "Tới đây."
"Đã đến lúc tìm một quyển kiếm phổ mới cho ngươi."
"Kiếm phổ mới?" Khanh Chu Tuyết ngẫm nghĩ, "Trần sư huynh nói học xong Thất Kiếm này, tiếp theo nên học Tử Dương kiếm pháp."
"Vi sư cũng không rành về kiếm đạo." Vân Thư Trần nói tiếp, "Nhưng chưởng môn dạo gần đây có nói với ta, bản kiếm phổ kia không quá thích hợp với ngươi."
"... Tại sao lại như vậy?"
"Ngươi nghĩ xem tại sao?"
Nàng ung dung nói, "Phóng mắt khắp Cửu Châu, Băng linh căn như ngươi một bàn tay là có thể đếm hết. Mà trong đó kiếm tu cũng lác đác không có mấy, mà trong đám lác đác đấy càng ít người có thể lưu lại kiếm phổ. Mà tới bây giờ cũng chưa tìm ra đầu mối."
"Những kiếm phổ đang lưu truyền của Thái Sơ Cảnh đều là Kim Mộc Thủy Hỏa Thổ Ngũ Hành. Sợ là sẽ gây khó khăn cho ngươi."
Khanh Chu Tuyết khẽ thở dài một cái, "Vậy đành phải tạm chấp nhận thôi, có lẽ cũng sẽ không đến nỗi quá kém."
"Tạm chấp nhận?" Vân Thư Trần cười cười, "Ngươi quả thật tùy tiện."
"Không cần phải tạm chấp nhận."
Nàng chống thân mình ngồi dậy, suối tóc dài đổ ra sau lưng, Khanh Chu Tuyết vô thức đi qua đỡ nàng.
Vừa mới tiến sát đến bên vai, tay liền bị nắm chặt, rất chặt, nghe được Vân Thư Trần nói, "Nếu đã không có, vậy đồ nhi hãy viết một quyển đi. Như vậy không phải là có rồi sao?"
Tự viết một quyển?
Khanh Chu Tuyết nghi ngờ mà nhìn nàng, nhưng từ bên trong đôi mắt của sư tôn không nhìn ra được ý đùa giỡn.
Vân Thư Trần hơi nghiêng đầu, một sợi tóc rơi xuống, bị nàng dùng đầu ngón tay vén lên. Lúc này ánh mắt của nàng đang nhìn vào Thanh Sương kiếm trên tay Khanh Chu Tuyết.
Nàng dùng ngón tay nâng lưỡi kiếm, Khanh Chu Tuyết không khỏi hơi nhấc lên, tránh cho nàng bị đứt tay.
"Năm đó ta nghiên cứu về trận pháp, cũng là như thế." Nàng nhìn lưỡi kiếm sáng bóng kia, "Không người dẫn đường, không người hiểu được, lại càng không ai để tâm. Trời đất bao la, lại phảng phất như chỉ có một mình ta độc hành. Có lẽ làm người đi đầu thì luôn luôn vất vả hơn những người sau."
Lưỡi kiếm trơn bóng, phản chiếu đôi mắt của Khanh Chu Tuyết, trong đó chứa đựng sắc thái hơi ngỡ ngàng, Vân Thư Trần ấm áp nói, "Nhưng cuối cùng lưu danh sử sách, cũng là những người đi đầu."
Khanh Chu Tuyết nghe vậy cũng không có gì dị nghị, "Chỉ cần có hiệu quả, khổ cực như nào cũng không quan trọng."
Khóe môi của Vân Thư Trần cong lên, nhưng trong lòng lại khẽ thở than.
Vận mệnh tự có an bài, cô nương trước mắt này ngày sau có lẽ sẽ có tiền đồ to lớn. Hiện tại vẫn còn chút ngây ngô, mười phần tài hoa mới hiển lộ được ba phần, nhưng chỉ như vậy đã làm người không dời mắt được.
Khanh Chu Tuyết cùng nàng tán gẫu vài câu, không được bao lâu, lại tiếp tục đi luyện kiếm. Khi nàng xoay người rời đi, trên váy áo màu trắng thêu hoa văn chim hạc, ánh nắng vừa lúc chiếu tới, thật giống như Phượng Hoàng đập cánh.
Khiến người ngưỡng mộ.
Vân Thu Trần cứ thế lặng lẽ nhìn, ban đầu là sự ngưỡng mộ, nhưng sau đó tâm trạng ấy dần lắng xuống như phủ một lớp bụi.
Ánh mắt chuyển hướng, nàng ngước nhìn một chiếc lá trên cây hòe, rồi lại nhìn về phía ánh nắng mặt trời, phía sau là bầu trời xanh thăm thẳm, vô tận.
Ai có thể suốt đời trói buộc Phượng Hoàng?
Có lẽ nàng cũng không thể.
***
Vân Thư Trần nói để nàng tự viết một quyển, không phải là nói đùa cho vui. Nhưng cũng không phải để Khanh Chu Tuyết ngồi đối diện vài vài quyển sách trống trơn mà bàn luận suông.
Nàng có tính toán khác.
Nghe sư tôn nói muốn đi ra ngoài một chuyện, Khanh Chu Tuyết cũng đi theo nàng. Đi càng xa, cảnh vật càng trở nên quen thuộc, Vân Thư Trần đưa nàng đến vùng đất hoang vu nơi lần trước luyện kiếm đối diện với thiên lôi.
Khanh Chu Tuyết cảm thấy hơi kỳ quái, vì sao nàng lại biết đến nơi này? Sau khi ngẫm nghĩ đôi chút, có lẽ là do mình cùng sư tôn ăn ý với nhau.
"Chỗ này khá tốt." Nàng đứng chắp tay, mái tóc dài được một dải lụa thắt lại, trên cánh đồng bát ngát gió thổi phần phật, khiến suối tóc xanh của nàng theo đó mà tung bay.
Khanh Chu Tuyết nhìn bóng lưng của nàng, bỗng dưng nhớ tới khi ấy mười bốn tuổi, Vân Thư Trần cũng là đứng như thế này trên đỉnh Nhất Mộng Nhai, cả người phủ trong ánh mặt trời, ngoái đầu lại mà nhìn mình.
Hình ảnh đó có thể nhớ cả đời.
Như là... có rất nhiều hình ảnh có thể nhớ cả một đời. Có lẽ cứ nhớ kỹ như vậy, cả một đời sẽ tràn ngập bóng hình của sư tôn.
Ngay lúc đó Vân Thư Trần cũng vừa vặn quay đầu lại, chỉ có điều lần này nụ cười của nàng dịu dàng, vươn tay ra, "Tới đây."
Tay nàng của nàng được nắm chặt lấy, lòng bàn tay mềm mại, siết một cái rồi lại buông lỏng. Khoảnh khắc tay của nàng lồng vào tay sư tôn, một làn sương trắng dâng lên, sắc trời dần dần thay đổi.
"Hãy quên hết những chiêu thức ngươi từng học đi." Vân Thư Trần buông tay nàng ra, "Chút nữa có thể sẽ hơi khó khăn, Khanh nhi hãy cố hết sức."
Thanh âm của nàng trở nên âm vang lúc ẩn lúc hiện sau câu nói đó. Cuối cùng bóng người cũng biến mất trong làn sương trắng mênh mang.
Khanh Chu Tuyết gật đầu, cầm chắc Thanh Sương kiếm, cảnh giác nhìn bốn phía, sau một lát bỗng nhiên nhỏ giọng nói, "Sư tôn, thân thể của người hiện tại không thể vận dụng nhiều linh lực, không cần quá mức..."
Còn chưa nói xong, những gai gỗ dưới chân trồi lên, suýt chút nữa là đâm vào thấu tim. Khanh Chu Tuyết ngay lập tức chống bảo kiếm xuống đất, cả ngươi bay lên không trung tánh cho bị đâm xuyên.
Nàng vừa hạ xuống đất, dây leo lại tự nhiên từ đâu xuất hiện, cuốn lấy mắt cá chân của nàng. Thanh Sương kiếm tỏa ra khí lạnh kinh khủng, liên tiếp chặt đứt những nhánh dây leo không ngừng sinh sôi.
Nhưng xung quanh đã thay đổi hoàn toàn, gió xuân thổi khiến cây cỏ mọc liên tục, lan tràn cực nhanh bao phủ nàng bên trong, giống như một lồng giam to lớn, kín mít không kẽ hở.
Dưới chân nàng giờ đây chỉ toàn là gai nhọn như những móng vuốt quỷ đang cào xé, chi chít gai nhọn. Chẳng mấy chốc, cổ chân nàng đã in hằn những vệt máu do gai nhọn cọ xát.
Bỗng nghe thấy từ xa tiếng hươu kêu vang vọng, trong trẻo và du dương. Khi sương mù tan biến hoàn toàn, Khanh ChuTuyết ngẩng đầu nhìn lên, trong khu rừng rậm rạp xanh thẳm, một con Bạch Lộc* với bốn móng như ngọc, bay cùng mây trời, như một vị tiên sứ, nhảy nhót trên những bụi gai chằng chịt, thoắt ẩn thoắt hiện.
(Bạch Lộc: Hươu trắng.)
Đó là vị thần canh giữ mắt trận phía Đông– Mộc thần Câu Mang.
Khanh Chu Tuyết muốn đuổi theo nó, nhưng những dây leo dưới chân không thuận theo mà bám chặt lấy chân nàng, mỗi bước muốn đi đều phải dùng kiếm chặt mấy nhát. Trực giác của nàng cho biết nếu cứ như vậy sẽ bị mắc kẹt bên trong, liền tập trung tinh thần bay lên trời.
Nàng tập trung tinh thần, dồn hết khí lạnh trong người vào thanh kiếm, để mặc cho những dây leo khóa chặt lấy mình. Cuối cùng nàng đột ngột xuất kiếm, sương lạnh đóng băng hoàn toàn những phần yếu ớt bên dưới của dây leo, nàng dồn toàn lực chém xuống đó một nhát, chặt đứt một cụm dây leo thành từng khúc.
Vết cắt nhanh chóng đông lại, trong chốc lát hết thảy mọi động tĩnh đều đình chỉ.
Nắm bắt lấy cơ hội này, Khanh Chu Tuyết đạp lên phi kiếm, bay hướng về phía vệt sáng ở bầu trời phía trên rừng cây.
Bỗng chốc trước mắt trắng xóa, một lớp hoa bay phủ kín mặt, Khanh Chu Tuyết chỉ cảm thấy một mùi hương ngọt ngào xông vào mũi, như thể chứa đựng cả hương hoa và vị mưa của toàn bộ mùa xuân. Quay đầu lại, nàng đối diện với con Bạch Lộc đang lơ lửng trên không, dáng vẻ thanh thoát xinh đẹp, nó hít mũi về phía nàng.
Nàng ngự kiếm dưới chân, trong tay ngay lập tức ngưng ra một phiến băng sắc nhọn, phóng về phía nó. Không ngờ rằng con hươu trắng kia không hề né tránh, để mảnh băng sắc nhọn xuyên qua thân thể ---
Lông tóc không hề suy suyển.
Lúc này, Khanh Chu Tuyết mới nhìn rõ, Bạch Lộc cũng giống như Thương Long và Chu Tước trước đó, không phải là sinh vật bằng xương và thịt, mà được tạo thành từ vô số cánh hoa trắng nhỏ li ti, kết tụ thành hình dáng xinh đẹp của một sinh vật hoang dã nơi núi rừng.
Nó ôn hoà mà nhảy nhót xung quanh Khanh Chu Tuyết, dường như cũng không có ý định tiến công. Nhưng mỗi bước nó đi qua, đều từ hư không mà mọc lên một nhánh dây leo, thong thả sinh trưởng dưới chân nó, nhanh chóng quấn lấy Khanh Chu Tuyết kéo xuống dưới.
Nàng bị đập xuống một cách tàn bạo ở giữa một bụi gai, vết mau lấm tấm bám đầy y phục màu trắng, một tiếng rên khẽ tràn ra từ bên môi.
Ở ngoài trận pháp, Vân Thư Trần rũ mắt xuống, ly trà cầm trong tay đã lâu chưa hề nhấp qua. Ban đầu chỉ muốn dùng lực một cách nhẹ nhàng, nhưng suy nghĩ kỹ một chút, nếu lần này không làm tới nơi tới chốn thì những lần sau e là cũng sẽ đi theo vết xe đổ, cho nên quyết định đổi ý.
Khi Khanh Chu Tuyết ngã xuống, những nhánh dây leo nặng nề trườn đến, cuốn lấy tay chân và bên eo, siết lại một cách chặt chẽ, đè nặng khiến nàng hít thở không thông.
"Cho ngươi thời gian một nén hương, phải thoát ra được."
Một giọng nói quen thuộc vang lên bên tai, vạch ra một ranh giới cho nàng. Ý thức của Khanh Chu Tuyết từ trong cơn đau đớn dần hồi tỉnh lại, vươn tay ra định lấy Thanh Sương kiếm, nhưng cổ tay đã bị dây leo quấn chặt.
Nàng cố gắng gồng mình, từng chút một rút cổ tay ra, nhưng dây leo như bóng với hình, hoàn toàn không thể thoát ra được. Cả người nàng như con bướm sắp chết trong mạng nhện, bất lực mà vẫy vùng đôi cánh mỏng manh một cách vô ích.