Thấy chim nhỏ nhiều ngày không ăn, e rằng đến sức mở miệng cũng khó khăn, Khanh Chu Tuyết liền ân cần đút thức ăn đến tận mỏ.
Chim nhỏ vừa nhìn thấy con sâu, liền kích động đến run rẩy cả người, ánh mắt lập tức sáng quắc.
Nàng rất đỗi vui mừng, xem ra không cho ăn nhầm.
"Đừng vội, mấy con này đều là của ngươi."
Nghe vậy, cục bột kia chẳng hiểu sao lại run lên bần bật.
Ngay lúc ngàn cân treo sợi tóc, nó liều chết dùng sức mổ vào mu bàn tay trắng nõn kia một cái, lập tức rách da.
Khanh Chu Tuyết bất đắc dĩ phải buông tay, nhìn cục bông trắng kia bay đến mép tường, bám chặt vào vách, lại còn phát ra một tiếng "Bốp" thanh thúy.
Nàng nghi hoặc xoa chỗ đau trên mu bàn tay, vết thương trong nháy mắt liền lành lại, như thể chưa từng tồn tại.
"Lại không ăn, sẽ đói sinh bệnh."
Khanh Chu Tuyết càng thêm lo lắng, bưng đĩa đi về phía nó.
Nếu không có sức đưa thư, nàng phải làm sao liên lạc với sư tôn đây?
Cục bông từ hình cầu xù lông biến thành cái bánh dẹt, dính chặt vào góc tường, hình như chỉ cần nàng tiến thêm một bước, con vật nhỏ này sẽ lập tức tự sát tại chỗ.
Nàng hơi sững người, lúc này mới chậm chạp nhận ra, hình như... Nó sợ sâu.
***
Phía Bắc của Cửu Châu là dãy Bắc Nguyên Sơn, quanh năm tuyết phủ.
Nếu vượt qua dãy núi này, sẽ đến nơi địa hỏa thiêu đốt mãnh liệt nhất.
Nơi này là --- Ma vực mà người tu hành không bao giờ đặt chân đến.
Nơi đây cây cối thưa thớt, lại quanh năm u ám không thấy ánh sáng, thân lá mảnh mai yếu ớt, không thích hợp dùng để rèn luyện.
Trên mảnh đất mà Nữ Hy thị sinh sống qua nhiều thế hệ, nhà cửa thường dùng kim loại và đá, chạm khắc hoa văn cũng là kiểu cách thường thấy, vô cùng hoa lệ.
Trong một dinh thự, Phạm Âm đang kể với Vân Thư Trần về những điều nàng để ý trong mấy tháng ở Già La Điện, nàng vừa nói vừa cảm thấy di mẫu của mình --- sắc mặt đang cứng đờ.
"... Sao vậy?"
Vân Thư Trần cố gắng quên đi cảnh tượng Khanh Chu Tuyết bưng một đĩa đồ ăn sống tanh tưởi trong thức hải, nàng xoa mi tâm, cố nén cơn cồn cào trong dạ dày.
Từ khi Khanh Chu Tuyết đặt chân lên địa phận của Lưu Vân tiên tông, trong lòng nàng vẫn luôn không yên tâm, nên đã hóa ra một con chim sẻ nhỏ làm phân thân, xem thử nàng đang làm gì.
Kết quả lại bị đồ đệ tàn nhẫn ngược đãi.
Nghịch đồ.
"Không có gì. Cứ tiếp tục đi."
Phạm Âm ừm một tiếng, nàng cẩn thận liếc nhìn sắc mặt Vân Thư Trần, lòng bàn tay vậy mà lúc nãy lại hơi đổ mồ hôi.
Nữ nhân này tâm tư khó lường, nàng hoàn toàn không đoán được nàng ta đang nghĩ gì.
May mắn là họ đang ở trên cùng một con thuyền, cũng may mắn... Huyết thống của mình còn có chút giá trị lợi dụng.
Phạm Âm cúi đầu nói: "Mấy năm nay, nàng đối với ta coi như tín nhiệm. Bởi vì chỉ có một mình ta, đơn độc một thân, sau lưng không có bất kỳ thế lực nào."
"Vậy Úc Ly thì sao?"
"Ai ngồi trên vương tọa, nàng ta liền trung thành với người đó, xưa nay vẫn vậy."
Cũng không ngoài dự đoán.
Vân Thư Trần không tỏ ý kiến gì nhướn mày, sớm từ nhiều năm trước, nàng đã nhìn ra được manh mối trong đó rồi.
"Nói cách khác, nếu như ngươi có thể thay thế Đường Vô Nguyệt, nàng ta sẽ vì ngươi mà cống hiến, cũng may là không đến nỗi quá tệ."
Phạm Âm lại thấp giọng hỏi, "Ta so với nàng sinh muộn nhiều năm như vậy, di mẫu, ta thật sự có thể..."
Vân Thư Trần khẽ cười: "Hiện tại ngươi thay thế nàng ta đích thực có chút miễn cưỡng, không bằng từng bước một, chậm rãi thay thế Úc Ly. Tóm lại, không chỉ là sự tín nhiệm của nàng ta, còn có sự tín nhiệm của tất cả mọi người trong Già La Điện."
"Chung quy sẽ trở thành con đường bằng phẳng." Vân Thư Trần nói: "Có lẽ... Cũng không còn xa nữa."
***
"Con chim nhà ngươi thịt không ăn, côn trùng không ăn."
Mấy ngày nay Nguyễn Minh Châu cứ ủ rũ buồn bã, nhưng khi Khanh Chu Tuyết đến hỏi, nàng vẫn đáp, "Trái cây nhỏ linh tinh gì đó, cũng mang đi thử xem."
"Trái cây lớn được không?" Khanh Chu Tuyết nghiêm túc hỏi.
"Trái cây lớn cắt thành miếng nhỏ, chẳng phải là trái cây nhỏ rồi sao?"
"Thế sao có thể giống nhau? Chủng loại vốn khác biệt."
"..."
Nguyễn Minh Châu bực bội ôm đầu, gục xuống bàn: "Đi đi đi, ta đâu phải chim chóc. Ta chỉ biết cho chim ưng ăn thôi!"
"Không được." Khanh Chu Tuyết ngồi đối diện nàng, ung dung uống ngụm trà: "Lâm sư tỷ nói, thấy gần đây tâm trạng ngươi không tốt lắm, là vì chuyện của Quan Thiển Thiển mà tức giận. Bạch Tô sư tỷ nói, triệu chứng này, trò chuyện với người khác sẽ có ích."
"Hôm nay ngươi tu hành xong rồi sao?"
"Ừm."
"Ngươi có thể đi luyện tập một chút. Đi đi."
"Luyện xong rồi."
".... Khanh Chu Tuyết, vậy ngươi đi ngâm mình trong linh trì thì sao?"
"Sư tôn từng nói, cùng người khác tắm chung là không ổn."
"Ngươi nhất định là do hai người bọn họ phái đến hành hạ ta." Nguyễn Minh Châu hoàn toàn gục mặt xuống bàn.
"Tuy rằng dạo này Quan Thiển Thiển gặp ta, luôn phải trừng mắt nhìn ta mấy cái - nhưng chuyện này đã qua rồi." Khanh Chu Tuyết trầm ngâm một lát, "Ngươi còn có chuyện gì nghĩ không thông?"
"Trước kia ta luôn nghĩ tu vi cao rồi, sẽ không còn sợ bất kỳ ai, cũng không bị uy hiếp, mọi thứ đều theo ý mình." Nguyễn Minh Châu buồn bã nói, "Nhưng mà, lời Lâm Tầm Chân nói quả thật có mấy phần đạo lý."
"Càng đi lên cao, nhận được nhiều ân huệ, thì ràng buộc lại càng lớn." Nàng thở dài một cách đầy tang thương, "Ta quả thực phải chú ý đến sư môn, phải quan tâm đến đồng đạo, làm việc gì trước đều phải suy xét hậu quả, dù cho bản thân việc đó vốn đã bất công. Nếu ta là một kẻ tán tu không môn không phái, nhất định phải đánh cho nha đầu kia đến nỗi ngay cả phụ thân nàng cũng không nhận ra, cùng lắm thì không tham gia đại hội Vấn Tiên này nữa."
Khanh Chu Tuyết khẽ ho một tiếng, nàng cũng chưa từng ngờ rằng chỉ trong vài ngày ngắn ngủi, lối suy nghĩ thẳng thắn của Nguyễn sư muội lại có thể trở nên rắc rối như vậy.
Nàng không giỏi an ủi người khác, im lặng hồi lâu, "Không sao. Nếu trong lúc tỷ thí lại gặp nàng ta, ngươi vừa có thể tham gia đại hội Vấn Tiên, vừa có thể hoàn thành tâm nguyện."
Nàng vốn chỉ thuận miệng nói, ngay cả giọng điệu cũng khô khan, nhưng lời này lại không biết chọc trúng chỗ nào trong lòng Nguyễn Minh Châu, người ban đầu ủ rũ bỗng chốc dựng tai lên, mắt sáng rực.
Bàn gỗ bị vỗ mạnh một cái, Nguyễn Minh Châu nghiến răng nói, "Đúng vậy!"
Khanh Chu Tuyết còn chưa kịp phản ứng, chỉ thấy một vết nứt sâu lan đến tận chén trà của mình, lập tức vỡ thành bột mịn.
"..."
Có lẽ chuyện này đã hoàn toàn thổi bùng ngọn lửa trong lòng, muốn cùng Lưu Vân tiên tông phân cao thấp. Từ khi Nguyễn Minh Châu cảm thấy khá hơn, sát khí của nàng dường như cũng lây sang Lâm Tầm Chân và Bạch Tô, mỗi ngày đều tự ép mình với yêu cầu cao nhất.
Trong lúc trò chuyện với Cố Nhược Thủy, Khanh Chu Tuyết vô tình biết được, đối phương có ba người đều là pháp tu.
"Chủ tu thuật pháp, có thể mang đủ ba người, e rằng là muốn kết trận." Lâm Tầm Chân cau mày nói: "Cố Nhược Thủy - linh căn của nàng ta đặc dị, rất có khả năng chính là hạch tâm trong đó."
"Chúng ta vẫn theo lối đánh của lần tuyển chọn thứ ba, Nguyễn Minh Châu đi đầu, Khanh Chu Tuyết ở giữa, ta và Bạch Tô đứng phía sau, một người quấy rối hậu phương, một người làm tốt vai trò của y tu."
"Sư tỷ." Khanh Chu Tuyết nói, "Ngươi chủ yếu để ý Nguyễn Minh Châu là được, thương thế của ta - ngươi chỉ cần làm ra vẻ trị liệu thôi."
"Ừm."
Thể chất Khanh Chu Tuyết quá mức đặc thù, Bạch Tô nhìn sư tôn nghiên cứu nàng nhiều năm như vậy, ngày thường xem nàng động thủ tập luyện nhiều, tự nhiên là biết rõ, tốc độ hồi phục của nàng vượt xa người thường, hiện tại đã đạt đến mức độ tương đối đáng sợ.
Vất vả phấn đấu mấy tháng trời, các nàng đã tìm lại được sự ăn ý trước đây, thêm vào đó tu vi đều có tiến bộ lớn, trên nhiều phương diện, đều tinh tế hơn rất nhiều. Khanh Chu Tuyết thậm chí không còn thời gian đến động băng kia tu hành, mỗi ngày gần như đều ở lại trong trận pháp của bức họa sơn thủy.
Hôm nay là ngày Tết Nguyên Tiêu của Thái Sơ Cảnh, tuy rằng đáng tiếc không được nhìn thấy muôn nhà đèn đuốc sáng trưng, nhưng ngày lễ nên trải qua thì vẫn phải trải qua.
Vì vậy, nghỉ ngơi một ngày.
Khanh Chu Tuyết rốt cuộc cũng có thời gian rảnh, lại một lần nữa đến thăm động phủ, tu hành một ngày, cũng không nghe thấy bất kỳ tiếng người nào.
"Tức là tịch diệt, cũng không phải tịch diệt. Đây là ý gì?"
Nàng do dự hồi lâu, nhưng lòng hiếu kỳ không tên vẫn thôi thúc, khiến nàng cất tiếng hỏi.
Khanh Chu Tuyết ở Thái Sơ Cảnh từng thấy qua rất nhiều công pháp tu luyện, kỳ lạ cổ quái, muôn hình muôn vẻ, thậm chí trong góc khuất của Tàng Thư Các còn lặng lẽ cất giấu cả công pháp tu luyện của Hợp Hoan Đạo --- pháp môn này bắt nguồn từ yêu tộc, xưa nay vẫn bị tu tiên giả khinh thường.
Từ đó có thể thấy, Thái Sơ Cảnh đối với một số công pháp ngoại đạo cũng khá bao dung, chỉ cần tu luyện không đến mức chết người tàn phế, thì cơ bản đều được thu thập vào.
Nhưng nàng chưa từng nghe nói đến loại này - Dĩ tình nhập đạo*.
(Dĩ tình nhập đạo: Lấy tình chứng đạo.)
"Sau này ngươi sẽ hiểu."
Giọng nói kia đáp, tiếng vọng lại vang vọng khắp nơi, lặp đi lặp lại, mỗi lần lại yếu hơn lần trước, tựa như tiếng thì thầm mê hoặc.
Khanh Chu Tuyết sững người, giống như có người úp lên đầu nàng một cái chuông, khẽ gõ một cái, vang lên ong ong.
Nàng mở to mắt, lần này không khách sáo cáo từ mà vội vàng bước đi, loạng choạng vài cái, nhanh chóng bước ra khỏi động băng, tim đập như trống, gần như muốn nhảy ra ngoài.
Nàng vịn vào vách đá ở cửa hang, bỗng cảm thấy đá có chút trơn trượt, đưa tay lên nhìn mới phát hiện ra là mình đã toát ra một tầng mồ hôi lạnh.
... Đây là làm sao vậy?
Nàng đứng ở cửa hang, khi gió ấm thổi khắp người, hơi thở mới dần dần ổn định lại.
Khanh Chu Tuyết với tâm trạng phức tạp trở về chỗ ở, nàng không thể giải thích tại sao trong khoảnh khắc đó, bản thân lại có cảm giác nguy hiểm mãnh liệt như vậy, nhưng cuối cùng lại chẳng có chuyện gì xảy ra.
Có lẽ là mấy ngày nay luyện tập quá mệt mỏi, tinh thần không được yên ổn.
Khi ánh mắt nàng rơi vào chiếc lồng chim trên bàn, sự chú ý đột nhiên bị kéo đi. Con chim nhỏ đang đậu trên cành cây trong lồng, nhắm mắt lại, không nhúc nhích, dường như đang giả vờ ngủ. Còn những miếng trái cây vụn đựng bên dưới nó, dường như đã vơi đi một phần.
Thì ra là ăn chay.
Khanh Chu Tuyết thở phào nhẹ nhõm, nàng mở cửa lồng, lấy nó ra khỏi cành cây, vuốt ve cục bông nhỏ lông xù, nỗi lo lắng vừa rồi dần dần bị bỏ lại phía sau.
Con vật nhỏ này quả thật rất có tác dụng an ủi tâm hồn.
Ví dụ như dùng hai tay nâng niu, lấy ngón cái ấn lên lông ngực, rồi từng chút một nhẹ nhàng xoa tròn.
Nắm lấy phần gốc cánh mềm mại như không xương, yêu thích không nỡ buông tay mà mân mê hồi lâu, lúc này mới cảm nhận được sự thả lỏng và dễ chịu đến từ cục bông nhỏ.
Thỉnh thoảng nó còn kêu lên một tiếng "Chíp".
Khanh Chu Tuyết dùng lòng bàn tay mát lạnh xoa nắn nó, cảm giác nó dường như đã phồng lên một chút, có lẽ là do cuối cùng cũng đã chịu ăn.
Con chim nhỏ kia mở mắt ra, nghiêng đầu nhìn nàng.
"Biểu tình của ngươi, sao lại có vài phần giống nàng như vậy."
Khanh Chu Tuyết đưa một ngón tay khẽ vuốt ve đầu nó, rồi khẽ cười: "Sợ côn trùng nữa, lại cũng có chút giống nàng. Thật kỳ lạ, lại có sinh linh như vậy."
Con chim nhỏ đột nhiên cứng đờ, không nhúc nhích.
Nó mặc kệ Khanh Chu Tuyết đặt nó vào một khe hở trên chăn đệm, sau đó ngọn đèn tắt, nữ tử đứng bên giường cởi bỏ quần áo, ngồi xếp bằng trên giường, lại xoa nắn nó một hồi, mãi đến khi vừa lòng thỏa ý mới yên tâm nằm xuống.
"Ngày nào cũng chỉ nhìn thấy ngươi, trong lòng trống rỗng."
Khanh Chu Tuyết nghiêng người, đặt cục bông màu trắng vào giữa tầm mắt, từ từ nhắm mắt lại: "Cảm giác này, ta năm đó lúc nàng ra ngoài thăm bạn mới lần đầu tiên lĩnh hội được. Đây chính là nhớ nhung sao?"
Khanh Chu Tuyết lại lẩm bẩm tự nói: "Ta thật sự nhớ nàng, nhìn một con chim cũng thấy thanh tú."