Thế giới bên ngoài rất nguy hiểm
Khanh Chu Tuyết ghi nhớ lời dặn của Liễu sư thúc.
Tốt nhất là vào giờ Tý.
Một lần không nên quá dài.
Vì vậy, các nàng kết hợp giữa làm việc và nghỉ ngơi, điều này thực sự lại mang lại lợi ích cho cả hai.
Vân Thư Trần chưa bao giờ biết mình lại có nhiều năng lượng đến vậy, có thể náo loạn cả đêm như thế, nàng mơ màng cảm thấy trời sáng, ngược lại giật mình. Cuối cùng, hai người mệt nhoài ôm nhau ngủ thiếp đi.
Khi tỉnh lại lần nữa, đã là buổi chiều.
Khanh Chu Tuyết chưa bao giờ dậy muộn như vậy, nàng nheo mắt nhìn ánh hoàng hôn đang lặn về phía Tây, vừa trở mình thì khuôn mặt ngủ yên bình của sư tôn đã đập vào mắt.
Hô hấp của nàng chợt dừng lại.
Một đêm trôi qua, sắc mặt Vân Thư Trần đã khá hơn nhiều, chút ửng hồng phơn phớt chưa tan, tựa như một đóa hải đường đang say ngủ mùa xuân, kiều diễm động lòng người.
Quả nhiên, khi nàng khỏe mạnh, mới là đẹp nhất.
Mấy ngày nay, cuộc sống của hai người có thể nói là sa đọa, không ra khỏi cửa, chỉ ở trong phòng an tâm giải độc. Mỗi ngày trôi qua, độc tố lại được loại bỏ một ít, tiến triển khá nhanh.
Dưới sự vun đắp của ôn nhuận mềm mại, Vân Thư Trần dần dần hồi phục lại sức sống.
Nhưng Khanh Chu Tuyết đã nếm trải mùi vị, suýt chút nữa đắm chìm trong những lần song tu liên tiếp. Cho đến hôm nay, khi nàng dẫn ra tia hàn độc cuối cùng còn sót lại trong cơ thể sư tôn, nàng lại có chút không nỡ buông tay --- đây là ngày cuối cùng rồi.
Vân Thư Trần trong lòng cũng có chút tiếc nuối nghĩ, với tính cách của đồ nhi, sau này e rằng sẽ không còn những hoan ái triền miên ngày đêm như vậy nữa.
Nếu là ngày thường, Vân Thư Trần nhất định sẽ không đồng ý việc đêm đêm sanh ca* như vậy. Vạn sự vạn vật trên đời, đều cần phải giữ một chút chừng mực mới có thể dài lâu. Thỉnh thoảng nàng cũng nghĩ nhiều, dù Khanh nhi có thích nàng đến đâu, nếu ngày nào cũng như vậy, không lâu sau sẽ hết hứng thú.
(Đêm đêm sanh ca: Chỉ việc hàng đêm song tu.)
Người tu đạo không chung tình, đạo lữ bên nhau trọn đời rất hiếm. Phàm nhân phu thê trải qua bảy tám mươi năm cuộc đời, đó là cả một đời, nếu không hợp ý, nhẫn nhịn cũng qua.
Đối với các nàng, bảy tám trăm năm muốn qua là qua. Nhiều cảm xúc đã bị phai nhạt trong những năm tháng dài đằng đẵng, cuối cùng trở nên nhạt nhẽo như nước lã.
Nửa tháng sau, Vân Thư Trần cuối cùng cũng bước ra khỏi Hạc Y Phong.
Vừa vào chủ phong, lão đồng liêu hiếm khi gặp lại nhau, bọn hắn đều ngạc nhiên nhìn Vân Thư Trần, dường như thiên lôi này không khiến nàng tiều tụy mà ngược lại càng thêm xinh đẹp rạng ngời.
Có lẽ trong số đó chỉ có Liễu Tầm Cần biết nội tình, vì vậy không có phản ứng gì. Nhưng ánh mắt của Việt Trường Ca vẫn luôn nhìn nàng chằm chằm, lẩm bẩm, "Nàng trông có vẻ hơi khác."
Vân Thư Trần ngồi cách nàng không xa, cau mày, "Khác chỗ nào?"
"Khí chất cả người này, giống như đã chìm đắm trong sắc đẹp với tám trăm người đẹp, mang theo một loại cảm giác lười biếng của một hôn quân cuối cùng cũng lên triều sớm."
Giọng nói của Việt Trường Ca vang lên trong thứ hải, mang theo một chút trêu chọc.
Vân Thư Trần liếc nàng một cái. Ánh mắt này lấp lánh nước, lại có chút gì đó quyến rũ khó tả.
Việt Trường Ca run lên, trong nháy mắt tưởng tượng ra một vở bi kịch, Vân Thư Trần theo đuổi tình yêu với Khanh sư điệt không thành, quay sang cưỡng đoạt nàng, nhưng thực ra không có chút chân tình nào. Cuối cùng Khanh sư điệt sau khi mất đi mới nhận ra tình cảm của mình, từ đó tự tay giết chết Việt sư thúc, sau đó cùng sư tôn của mình song túc song phi*.
(Song túc song phi: Chỉ hai người yêu nhau, đồng hành cùng nhau.)
Nàng uống một ngụm trà để trấn tĩnh lại.
Chưởng môn nói, "Đại hội Vấn Tiên đã được quyết định, từ bây giờ đến đại hội Vấn Tiên còn ba mươi năm."
"Yêu cầu tối thiểu để tham gia thử thách này cũng là Nguyên Anh sơ kỳ. Tuy nhiên, những người được chọn đều là những đệ tử xuất sắc của các vị, chắc hẳn đây không phải là điều khó khăn." Nói xong, hắn nhìn về phía Vân Thư Trần, cũng không biết tình hình của Khanh sư điệt hiện tại như thế nào.
Chưởng môn suy nghĩ, đạo tâm của nàng vẫn còn, chỉ thiếu tu vi. Linh đan diệu dược của tông môn cứ thế mà đập xuống, có thể khôi phục đến trước khi gặp lôi kiếp hẳn là không thành vấn đề.
Ngoài ra, còn có một việc quan trọng khác. Nghe nói Bắc Nguyên Sơn đột nhiên bị ma tộc quấy rối, Lăng Hư Môn đã gửi cầu viện đến các tông phái tu tiên. Tông phái này có mối quan hệ không ít với Thái Sơ Cảnh, vì vậy, tự nhiên cũng không thể khoanh tay đứng nhìn.
"Đây cũng là một cơ hội lịch luyện tốt. Hãy phái bốn tiểu cô nương kia đi tôi luyện một phen."
Chung trưởng lão lại nói, "Bắc Nguyên Sơn đã coi trọng việc này như vậy, có lẽ tai họa không nhỏ. Các nàng còn quá trẻ, cần phải thận trọng, ít nhất cũng phải có một vị trưởng lão đi cùng."
"Đúng vậy." Chưởng môn trầm ngâm một lúc, "Vậy chư vị sư đệ sư muội, ý các ngươi thế nào?"
Việt trưởng lão khẽ ho một tiếng, dường như đang ám chỉ điều gì đó, rồi mỉm cười, "À, ý này thế nào, còn phải xem ý của Chưởng môn."
Chưởng môn và nàng nhìn nhau một lúc, cuối cùng từ kẽ răng thốt ra mấy chữ, "Trong phạm vi hợp lý, tiêu xài khi xuất hành, tự tông môn thanh toán."
Việt Trường Ca khẽ thở dài, "Đều là các sư điệt nhìn lớn lên, vạn nhất có sơ suất gì, đau lòng biết mấy. Bản tọa quyết định sẽ hộ tống các nàng bình an đi về, chưởng môn sư huynh, việc này không cần bàn thêm nữa ---"
"Còn cần bàn thêm." Vân Thư Trần ở một bên chậm rãi ngắt lời nàng, "Ta cũng có ý này."
Từ khi biết Vân Thư Trần, chư vị trưởng lão chưa từng thấy nàng chủ động muốn đi xa, nhất thời đều ngẩn ra.
Chưởng môn cũng có chút kinh ngạc, nhưng theo hắn thấy, đứa nhỏ Khanh Chu Tuyết này khá đặc biệt, không biết ngày thường có gì ẩn giấu hay không. Chuyến đi này không yên ổn, có sư tôn của nàng đi cùng, cũng khiến người ta yên tâm hơn phần nào.
"Nếu vậy, hai người các ngươi cùng nhau đi. Ngoài bốn người các nàng, hãy chọn thêm một số đệ tử ưu tú từ nội môn đi cùng."
Những góc cạnh sắc bén của chưởng môn đã bị năm tháng mài giũa thành dáng vẻ ôn hòa, hắn không tranh cãi mà quyết định như vậy.
Trở về Hạc Y Phong.
Vân Thư Trần bước về phía đồ đệ của mình.
Lúc này Khanh Chu Tuyết đang tĩnh tọa ở tiền đình, trước mặt bày một đĩa nho đã rửa sạch. Người không biết còn tưởng nàng đang đối diện với nho để tham ngộ đạo pháp.
Nửa tháng mơ màng trôi qua, Khanh Chu Tuyết như vừa trải qua một giấc mộng sắc thụ hồn dữ, ngày cuối cùng nàng tỉnh lại, nội thị tu vi một phen, lại thấy tăng tiến nhiều chưa từng có.
(Sắc thụ hồn dữ: Hiện tượng một linh hồn hay một thế lực siêu nhiên nào đó nhập vào hoặc ảnh hưởng đến một người sống, gây ra những thay đổi tiêu cực về hành vi, tâm lý và sức khỏe.)
Hàn khí lưu lại trong cơ thể Vân Thư Trần, vòng qua đan điền của nàng, tất cả đều biến hóa để bản thân sử dụng. Ngoài ra, bởi vì lúc song tu tâm thân rộng mở, tốc độ hấp thu linh khí của trời đất cũng rất nhanh, lại tăng tiến thêm một chút.
Nàng từ trong lúc nhập định nhận ra có người đến, hai tay hư hư hợp lại nâng lên, lại buông xuống, rồi mở mắt ra, liền thấy sư tôn ngồi đối diện mình.
"Bây giờ đã đến cảnh giới nào rồi?" Vừa mở miệng, Vân Thư Trần chợt nghĩ hỏi nàng như vậy đã không còn thích hợp nữa.
Nàng là người trong cuộc, không thể ước lượng chính xác bản thân mình được
Vân Thư Trần nắm lấy tay nàng, dùng tu vi của mình làm thước đo, trầm ngâm một lát rồi nói, "Ngươi hẳn là... Nguyên Anh trung kỳ?"
Trong thiên hạ ai cũng muốn tìm người có cảnh giới cao hơn để song tu, một ngày có thể bằng công phu mấy tháng trước, nhưng thường khó được như ý.
Khanh Chu Tuyết tình cờ đã nắm bắt được một đại cơ duyên mà người khác khao khát, và Vân Thư Trần cũng vậy.
Nàng phát hiện ra rằng thân thể không có phân chia cảnh giới của đồ nhi có thể gánh chịu một lượng lớn linh lực, nhưng khi chưa được đồ nhi sử dụng, nó không thể lưu trữ lại trong đan điền.
Khi nàng và Khanh Chu Tuyết song tu, nàng không cần phải lo lắng về việc cảnh giới của Khanh Chu Tuyết có thể chịu đựng được hay không, chỉ cần để linh lực mênh mông như sông biển nhanh chóng chảy qua cơ thể của cả hai, tốc độ cực nhanh, do đó tu luyện một ngày ngàn dặm.
Thể chất như vậy... Có chút giống với đỉnh lô, nhưng về cơ bản lại hoàn toàn khác, thậm chí còn mạnh mẽ hơn.
Có thể tưởng tượng được, một bảo bối lớn như vậy nếu bị ném vào đám đông sẽ thảm khốc như thế nào --- e rằng cả đời sẽ bị giam cầm, không còn tự do nữa.
Vân Thư Trần cúi đầu nhìn nàng một lúc lâu, đưa một ngón tay ra, nâng cằm Khanh Chu Tuyết lên, quan sát kỹ càng.
Hơn nữa, nàng đủ xinh đẹp.
Nhưng trong đôi mắt ấy không có nửa điểm lo lắng, chỉ lặng lẽ nhìn Vân Thư Trần, trong veo không vướng bụi trần, dường như không hề ý thức được sức hấp dẫn của chính mình.
Nghĩ đến đây, lại thêm việc sắp phải đi xa, Vân Thư Trần không khỏi nhíu mày, cẩn thận dặn dò nàng thêm một lần nữa.
Chuyện này sư tôn đã nói không dưới năm lần, Khanh Chu Tuyết đã sớm thuộc lòng như cháo chảy.
Tóm lại, không được nói với người khác về thân thế của mình, cũng cố gắng không để bị thương trước mặt người khác, chuyện không có cảnh giới càng không thể để người khác biết. Nếu có người hỏi, cứ lấy cớ là do tác dụng của đan dược mà qua chuyện.
Sau đó là phải cẩn thận hơn trong việc kết bạn, không nên nói chuyện nhiều với những người không rõ lai lịch. Bình thường đừng chạy lung tung, ít nhất cũng phải chào sư tôn một tiếng... Đại loại như vậy.
"Ông trời của ta ơi."
Bên tai đột nhiên vang lên một tiếng nữ nhân thở dài, hai sư đồ quay đầu nhìn lại, Việt sư thúc không mời mà đến.
Việt Trường Ca hình như đã nghe được một nửa lời dặn dò của Vân Thư Trần, khẽ cười một tiếng, "Vân Thư Trần, ngươi nhìn cho kỹ --- đồ nhi nhà ngươi bây giờ đã hai mươi tư tuổi rồi, lại không phải là đứa trẻ tám tuổi. Chẳng lẽ phải đợi ngươi lải nhải từ trên xuống dưới một lần, nàng mới nghĩ ra được sao?"
"Ngươi thì biết cái gì." Vân Thư Trần liếc nàng một cái, "Nhìn xem đám nha đầu chạy loạn trên đỉnh núi của ngươi kìa, khắp núi đồi như thả cừu vậy, lúc nào mất một con cũng không biết. Đây là cái ngươi gọi là đã biết nghĩ rồi sao?"
"Tóm lại," Việt Trường Ca nhìn về phía Khanh Chu Tuyết, trêu chọc, "Ngoan, hãy đọc theo sư thúc --- Thế giới bên ngoài rất nguy hiểm, có một đám nam nhân xấu nữ nhân xấu luôn muốn ăn thịt người, tốt nhất là đừng đi đâu cả, cứ ngày ngày bám dưới hàng mi của sư tôn thì nàng mới yên tâm."
Khanh Chu Tuyết sững sờ, bỗng nhiên mỉm cười.
"Ồ, cười lên thật đáng yêu."
Việt trưởng lão da mặt dày vô liêm sỉ đang định xoa đầu nàng, tay còn chưa kịp đưa ra, đã nghe một tiếng "bốp" giòn tan, bị Vân Thư Trần đánh bật trở lại.
Nàng vừa xoa xoa mu bàn tay đỏ ửng vì bị đánh vừa nước mắt lưng tròng, lườm nguýt: "Hẹp hòi."
"Được rồi." Việt Trường Ca không muốn nói nhảm thêm nữa, đưa cho Vân Thư Trần một cái lệnh bài, hoa văn trên đó phức tạp, làm bằng huyền thiết. "Dùng để truyền tin, chưởng môn bảo ngươi khi xuống núi nhớ mang theo. Được, ta không có việc gì nữa, đi đây."
Việt sư thúc đến nhanh đi cũng nhanh.
Vân Thư Trần vuốt ve lệnh bài, ánh sáng trắng lóe lên, lệnh bài biến mất.
Nàng quay đầu lại nhìn chằm chằm vào Khanh Chu Tuyết, lại nhớ đến nụ cười lúc nãy, trong lòng bỗng cảm thấy bất mãn, đưa tay ra nhéo má người kia. Khanh Chu Tuyết đang ăn nho, liền ngừng lại, để mặc người kia nhào nặn, dường như không có ý kiến gì.
"Cười cái gì mà cười. Ngươi cũng thấy sư tôn ở đây lo lắng vô ích sao?" Vân Thư Trần buông tay xuống, ngẩng đầu nhìn về phía trước.
Một lúc lâu sau vẫn không thấy Khanh Chu Tuyết trả lời.
Trong lòng Vân Thư Trần chợt thắt lại, hóa ra... Kỳ thực nàng cũng không thích như vậy sao.
Nàng lại cúi đầu, tỉ mỉ quan sát sắc mặt Khanh Chu Tuyết ---
Mà Khanh Chu Tuyết rốt cuộc cũng thật vất vả nuốt xong miêng nho, chưa xong tuyệt đối sẽ không mở miệng ra.
Nàng lắc đầu nói, "Không có. Nhưng ta cảm thấy Việt sư thúc nói đúng, bất kể đi đâu, ta cũng sẽ đi theo người."