Mặt Đào Ngữ không chút thay đổi nhìn anh, Nhạc Lâm Trạch lúc này mới ý thức được trọng tâm chuyện mình đang nói, anh khụ một tiếng nói "Đói quá, không biết bao giờ mới được ăn nữa. . . . . ."
Anh lầm bầm xong ngoan ngoãn quay về giường, thành thành thật thật là đem đồ ăn trong hộp ăn tiếp, xác định ăn được đã sạch sẽ, anh mới đem hộp đựng cơm đưa cho Đào Ngữ "Tôi ăn xong rồi."
Đào Ngữ liếc mắt anh một cái, cầm lấy hộp đựng cơm. Hai người ai cũng không đề cập đến chuyện vừa rồi, Đào Ngữ không biết Nhạc Lâm Trạch nghĩ như thế nào, nhưng cô thì cứ coi như bị chó cắn một cái vậy.
Một bữa cơm bình thường trôi qua, Đào Ngữ một câu cũng không nói, nhưng trước khi đi thì nói với anh một câu, buổi tối sẽ đem cơm đến.
Nhạc Lâm Trạch cười tủm tỉm nhìn cô rời đi, chờ sau khi tiếng bước chân biến mất, nụ cười nhạt nhẽo trên mặt anh dần dần biến mất, có chút đăm chiêu xoa môi mình, sau một lúc lâu nháy mắt một cái coi như chưa có chuyện gì xảy ra nằm xuống.
Nhưng mà nhiệt độ bên tai lại chậm chạp không biến mất.
Nhạc Lâm Trạch ở phòng tạm giam ba ngày, cô đúng hạn đúng giờ đem ba bữa cơm, mặc kệ trong lúc Nhạc Lâm Trạch có nói nhảm như thế nào, cô cũng không hề tức giận. Nhạc Lâm Trạch thập phần cảm động, cũng tin tưởng là cô đã gặp chuyện phiền toái, chỉ có anh mới có thể giúp cô.
Nhưng mà cô không nói, anh cũng sẽ không chủ động hỏi, dù sao tiểu cảnh ngục sớm muộn gì cũng không nhịn được.
Quả nhiên, ba ngày sau, lúc Đào Ngữ đến thả anh đi, vẻ mặt muốn nói lại thôi nhìn anh, trên mặt chỉ kém mấy chữ to ' hỏi tôi hỏi tôi '.
Nhạc Lâm Trạch quyết định giả vờ không nhìn thấy, cười tủm tỉm nói "Tiểu cảnh ngục tôi đi đây, ngày mai không cần phải đưa cơm nữa."
Nói xong anh liền rời đi.
"Đứng lại!" Đào Ngữ hét lớn, ý thức được hiện tại mình có việc cầu giúp đỡ, lập tức dịu xuống.
Nhạc Lâm Trạch nghi hoặc nhìn cô "Tiểu cảnh ngục còn có việc gì sao?"
"Xem tôi nhiều ngày đưa cơm cho anh như vậy, anh có thể giúp tôi một chuyện hay không?" Đào Ngữ khụ một tiếng nói, trên mặt nổi lên một lớp hồng nhạt.
Nhạc Lâm Trạch ra vẻ thích thú nhìn cô "Nói thử tôi nghe xem."
Đào Ngữ liếc nhìn anh, đem chuyện biểu diễn tiết mục nói cho anh.
Nhạc Lâm Trạch nghe xong nhíu mày, khó được có chút kinh ngạc "Thật sự là có tổ kiểm tra?"
"Đúng rồi, không phải đã sớm nói cho anh rồi sao." Tuy rằng việc này quá phiền phức, nhưng nghĩ đến lời nói dối của mình có thể biến thành sự thật, Đào Ngữ có chút tự mãn nói.
Cho nên anh đã biết trong khoảng thời gian này sao cô lại tốt như vậy, vậy thì cô thật sự không có hứng thú với mình. Nhạc Lâm Trạch trừng mắt nhìn con ngươi, đột nhiên nghĩ đến nếu tổ kiểm tra đến là thật, vậy chuyện cô có vị hôn phu cũng là sự thật?
Đột nhiên anh cảm thấy khó chịu đứng lên.
"Lí Tấn nói chỉ cần các người đưa ra tiết mục trước thì hắn cũng sẽ gọi người ra, anh có thể kêu thủ hạ của anh lên biểu diễn tiết mục được không, cho dù là đi lên múa may vài cái cũng được." Đào Ngữ chân thành nghiêm túc nhìn anh.
Lần này cô thay đổi phương thức trực tiếp, quanh co lâu như vậy, chính là vì sợ Nhạc Lâm Trạch ngại ngùng cự tuyệt. Cho dù không dùng thủ đoạn này, cô cũng không thể nhìn nhân cách phụ chết đói.
Nhạc Lâm Trạch nghe được liên tục gật đầu, sau đó dưới con mắt chờ mong của cô nói "Tôi không muốn."
". . . . . . Anh nói gì?" Đào Ngữ đầu tiên là không hiểu, nhìn anh một lúc sau gật đầu giận dữ, "Đồ sói mắt trắng, đem thức ăn mấy ngày nay ói sạch ra cho tôi!"
Nhạc Lâm Trạch vô tội "Đã tiêu hóa, phun ra cũng không được , nếu cô muốn tôi bồi thường, tôi cái gì cũng không có, chỉ có thể sử dụng bản thân để bồi thường thôi." Nói xong thì bắt đầu kéo khóa quần.
Đào Ngữ sửng sốt một lúc mới phản ứng được ". . . . . ." Đ* m* Nhạc Lâm Trạch, lão đại vì sao lại có nhân cách ghê tởm như vậy? ! !
Mắt Đào Ngữ lạnh lùng nhìn anh, hoàn toàn không có suy nghĩ dừng lại.
Động tác Nhạc Lâm Trạch ngày càng chậm, cuối cùng sau khi dây kéo hoàn toàn kéo xuống, hai tay cầm lưng quần, hơi kinh ngạc đối diện với Đào Ngữ "Thật sự muốn tiếp tục?"
"Không phải anh muốn bồi thường tôi sao? Tiếp tục đi." Đào Ngữ không tin, da mặt con người này dày đến như vậy.
Sự thật chứng minh, là có thật. Cô vừa dứt lời, một tay Nhạc Lâm Trạch đem cô kéo tới, xoay người ấn cô lên trên tường, Đào Ngữ sửng sốt một chút, mặt không chút thay đổi là rút ra cây côn.
Nhạc Lâm Trạch cười, lập tức buông lỏng cô ra, cúi đầu kéo khóa quần lại tùy ý nói "Đưa ra tiết mục cũng không phải là chuyện gì lớn, chỉ là khu 5 không làm, huống chi khu 6 cũng không làm, anh em chúng tôi sẽ rất mất mặt."
Đào Ngữ nhíu mày "Lí Tấn đã nói, các người đưa ra tiết mục, họ cũng sẽ làm."
"Dựa vào cái gì muốn chúng tôi làm trước?" Ánh mắt Nhạc Lâm Trạch hơi nheo lại, nhàn rỗi nhìn cô, "Không bằng như vậy đi, cô để bọn họ biểu diễn trước, chỉ cần bọn họ nguyện ý, chúng tôi cũng sẽ không làm khó dễ cô."
Đào Ngữ lãnh đạm nhìn anh "Có cái gì khác nhau sao?"
"Đương nhiên là có, thứ tự đăng ký là vấn đề thể diện, khu 5 không đồng ý trước, khu 6 cũng không có khả năng gật đầu." Trên mặt Nhạc Lâm Trạch khó có được vài phần nghiêm túc.
. . . . . . Mặt mũi là chó má gì, đây là xem cô như quân địch, người thứ nhất đầu hàng là mất mặt mũi phải không? Đào Ngữ cười lạnh một tiếng "Tôi sẽ đi thuyết phục Lí Tấn, anh tốt nhất nên chuẩn bị một tiết mục thật hay đi, nếu Lí Tấn đồng ý rồi, mà tiết mục của anh không hay, tôi sẽ không bỏ qua." Nói xong cô liền xoay người bước đi.
Nhạc Lâm Trạch lập tức đi theo, một bên đi song song với cô một bên thản nhiên nói "Cô đi nhanh như vậy làm gì, cũng phải nói cô mỗi ngày đến đưa cơm, tôi còn hơi luyến tiếc chỗ này."
Đào Ngữ lười phản ứng, không thèm để ý anh .
Nhạc Lâm Trạch ở bên cạnh nói vài câu, phát hiện chỉ có một mình mình bla bla, không khỏi sờ sờ cái mũi nói "Sao vậy, tức giận? Sao cô hay tức giận như vậy, có chỗ nào giống cô bé chứ, trông giống. . . . . ."
"Câm miệng, cút ngay." Đào Ngữ tức giận nói. Hiện tại là mấu chốt nhiệm vụ của cô không phải giúp Nhạc Lâm Trạch tìm được mục tiêu sống, mà là giải quyết vấn đề tiết mục cho nên tạm thời không cần nể mặt tên hỗn đản này.
Nhạc Lâm Trạch tấm tắc hai tiếng " Với tính tình này, còn chạy đến học người ta làm cảnh ngục, nhanh đi về nhà đi."
Đào Ngữ lườm anh một cái, vừa muốn nói chuyện, chân hai người bước ra khỏi cửa phòng giam, cách đó không xa là mập mạp đang chờ lập tức hô to một tiếng "Đại ca!"
Phía sau hắn là một đám tù nhân khác, cũng hùa theo đứng lên.
Đào Ngữ lập tức ngậm miệng lại, mặt không chút thay đổi đi qua hướng khác.
"Đại ca, mấy ngày nay vất vả rồi, các anh em đã chuẩn bị đồ ăn ngon cho anh, nhanh trở về ăn cơm thôi." Mập mạp thấy Nhạc Lâm Trạch tinh thần không tồi, lo lắng trong lòng cũng buông xuống.
"Tôi không đói bụng." Nhạc Lâm Trạch thản nhiên nói.
Mập mạp ngạc nhiên nói "Đã đói ba ngày, sao lại không đói bụng, đại ca anh đây là đói quá độ ?"
Nhạc Lâm Trạch liếc nhìn hắn, ánh mắt tiếp tục quay lại nhìn bóng dáng Đào Ngữ. Eo của tiểu cảnh ngục rất nhỏ, lưng thẳng tắp, mặc một bộ cảnh phục khá là thích hợp.
"Đại ca, đại ca đừng nhìn nữa, cảnh ngục đi xa rồi." mập mạp nhịn không được phất phất tay trước mặt anh, đổi lấy là ánh mắt lạnh lùng của Nhạc Lâm Trạch, hắn nhỏ giọng than thở một câu "Ánh mắt anh cũng quá kỳ lạ rồi . . . . . ."
Ánh mắt đó không giống như nhìn con trai, mà giống như đang nhìn nữ nhân. Nhưng mà nửa câu sau anh không dám nói ra, bởi vì đại ca ghét việc này nhất.
Nhạc Lâm Trạch lướt nhìn hắn một cái, lười biếng nói "Mấy ngày nay có chuyện gì xảy không?"
Mập mạp lập tức hăng hái, kể lại tất cả mọi chuyện xảy ra mấy ngày nay. Bởi vì không cùng Lí Tấn đánh nhau, cho nên lăn qua lộn lại đều là một ít việc vặt.
Nhạc Lâm Trạch vừa đi vừa tùy ý nghe, thẳng đến khi mập mạp nhắc tới có tổ kiểm tra sắp đến, cho nên nhắc lại chuyện biểu diễn tiết mục, anh mới nghiêng lỗ tai nghe vài câu.
Mập mạp đem chuyện Đào Ngữ tìm bọn hắn cho anh biết, tiếp theo lập tức nói "Anh nói xem việc này em có thể đồng ý sao? Hầu hạ bọn tổ kiểm tra đến đó là chuyện của cảnh ngục, liên quan chúng ta cái rắm gì đến chúng ta, dựa vào cái gì chúng ta phải biểu diễn tiết mục cho bọn họ."
"Phải không? Nhưng nghe nói đứng trên đó cũng không tệ lắm, có chút thú vị." Nhạc Lâm Trạch thuận miệng nói.
Mập mạp sửng sốt một chút "Có thú vị sao?"
"Có chứ, nơi này chưa từng làm qua loại hoạt động này? Khá là mới mẻ." Nhạc Lâm Trạch bình tĩnh nói.
". . . . . . Không phải, đại ca, anh không phải muốn bọn em tham gia chứ? Nhưng mà cho dù anh cảm thấy mới mẻ, cũng không được đâu." mập mạp có chút sốt ruột "Đám người khu 5 ngồi ở dưới xem khu 6 chúng ta đi lên biểu diễn, dựa vào cái gì chứ?"
Ai cũng không thể so cao thấp, bọn họ dựa vào cái gì phải biểu diễn cho khu 5 xem.
"Cho nên, làm cho bọn họ cũng đăng ký tham gia không phải được rồi sao." Nhạc Lâm Trạch khẽ cười một tiếng.
Mập mạp hoang đường há miệng "Không thể nào đâu đại ca, đám Lí Tấn quá coi trọng mặt mũi, khẳng định sẽ không làm ra chuyện mất mặt xấu hổ."
"Loại sự tình này không ai nói trước được, nói không chừng hắn đã suy nghĩ tiết mục tham gia." Nhạc Lâm Trạch vặn thắt lưng, tùy ý đi lên phía trước.
Bước chân Mập mạp chậm lại, do dự nhìn Nhạc Lâm Trạch, có chút hoài nghi sở dĩ đại ca muốn tham gia, là bởi vì tiểu bạch kiểm cảnh ngục vừa rồi.
Trong lòng đột nhiên bắt đầu sinh ra một loại cảm giác hoang đường, nhưng mà quá mức hoang đường, hắn vội lắc lắc đầu cự tuyệt, tiến lên tìm Nhạc Lâm Trạch nói "Em đăng ký tham gia cũng được, nhưng là có một điều kiện. . . . . ."
"Để cho khu 5 đăng ký tham gia trước phải không?" Nhạc Lâm Trạch hiểu rõ nhìn hắn "Chuyện này có cần phải nói không?"
Mập mạp cười hắc hắc "Đúng, có mất mặt cũng phải để bọn họ mất mặt trước."
Bởi vì hai khu ăn ý, Đào Ngữ biết đi tìm Lí Tấn cũng không có kết quả, hết ca làm cô liền quay về ký túc xá ngủ.
Khi Đào Ngữ tỉnh lại, trời đã sập tối, cô xem thời gian, còn có năm phút nữa là là đến giờ đi tuần tra ở căn tin, cô vội xuống giường, đột nhiên một trận đau đầu kéo đến.
Cô theo ngăn kéo tìm cây nhiệt kế, đo một chút hơn 37 độ, vừa qua nhiệt độ bình thường một chút xíu. Làm một cảnh ngục mệt nhọc, cúc cung tận tụy làm việc, cô quyết định gọi điện thoại cho lão Thường, đem bệnh tình giả dối thông báo xin nghỉ, tiếp đó nằm ở trên giường ngủ.
Vốn nghĩ ngủ một giấc ngủ thật ngon, đáng tiếc trời không cho cô như ý nguyện, cô vừa định ngủ, cửa liền truyền đến tiếng đập cửa, vốn dĩ cô không muốn để ý tới, nhưng tiếng đập cửa giống như không ngừng nghỉ, bất đắc dĩ cô phải mở to mắt ra hỏi, đè nặng một cơn tức nói "Ai vậy?"
"Xin chào, tôi là bác sĩ ở nơi này, gọi tôi là bác sĩ Chu được rồi, lão Thường nói cậu sốt cao, bảo tôi đến xem." Bên ngoài truyền vào giọng nói ôn nhuận.
Đào Ngữ khóe miệng rút nảy "Cám ơn không cần đâu, tôi ngủ một chút là tốt rồi, anh đi về trước."
"Sốt cao có thể là do nhiều nguyên do tạo thành, không kiểm tra một chút sao được, lỡ như khiến cho chứng viêm thì sẽ rất nghiêm trọng, Đào cảnh ngục, cậu không cần giấu bệnh sợ thầy." Tiếng nói ôn hòa không chút hoang mang nói chuyện, có nghĩa nếu cô không mở cửa thì sẽ không đi.
Đào Ngữ nghe đến lỗ tai muốn nổ , đành phải đi ra mở cửa, vừa mở cửa, nhìn thấy mặt đối phương thì ngây ngẩn cả người. Đối phương mỉm cười nói "Xin chào cảnh ngục Đào, lần đầu gặp mặt, tôi tên là Chu Anh."
Đối phương tướng mạo ôn hòa, trong ánh mắt lộ ra vẻ thân thiện, mũi cao bên trên mang theo một kính mắt gọng vuông, so với tất cả nam nhân nơi này mà nói, quả thực nhã nhặn đến kỳ cục.
Đào Ngữ kích động, đây không phải Nhạc Lâm Anh sao! Trời ơi, Chu Anh, có chuyện gì vậy, Nhạc Lâm Anh không phải là bạn trai của Chu Yên Nhiên sao? ! Lão đại rốt cuộc thích khuôn mặt này như thế nào, tại sao mỗi thế giới đều có hắn? !
Trong căn tin, khu 5 khu 6 tụ lại thành một đống.
Nhạc Lâm Trạch có chút đăm chiêu nhìn vào chỗ Đào Ngữ nên ở, nhìn thấy nơi đó một người cũng không có thì cụp mắt tiếp tục ăn cơm.
Mập mạp cẩn thận đánh giá anh một cái, không nhịn xuống thở dài một hơi
"Có việc?" Nhạc Lâm Trạch giương mắt nhìn hắn.
Mập mạp vội lắc đầu "Không, không có gì. . . . . ." Chỉ là cảm thấy đại ca gần đây rất không thích hợp, thật giống như coi trọng tên tiểu bạch kiểm kia.
Tưởng tượng đến điều đó, cả người hắn run lên lẩy bẩy.
Nhạc Lâm Trạch nhíu mày, cũng không có truy hỏi đến cùng.
Cách hai cái bàn là Lí Tấn không nhịn xuống nói "Đại ca ngươi đây là không thấy cảnh ngục tới, cho nên luống cuống nha!"
"Mẹ nó ngươi nói hưu nói vượn cái gì? !" Mập mạp tức giận đứng lên, những người xung quanh cũng lập tức đứng dậy, người bên Lí Tấn cũng không chịu yếu thế, đồng loạt rút ra vũ khí.
Mặt khác mấy phạm nhân tương đối hiền lành ở khu khác sớm đã tập thành thói quen với việc này, nên ăn thì ăn nên uống thì uống, nhưng nghe tiếng động thì nhích ra xa hơn một chút, miễn cho đánh nhau máu đổ vào bát.
"Làm sao vậy, làm gì vậy hả? ! Đều ngồi xuống cho tôi!" Lão Thường bình thường chưa bao giờ quản việc này, nhưng nghĩ đến tổ kiểm tra sắp đến đây, những người này vẫn giữ tính tình này, không khỏi có chút nhức đầu, "Các người có thể thu liễm chút hay không, không thấy Đào cảnh ngục đều bị các ngươi chọc giận đến phát bệnh hay không? Nếu hắn bị điều đi rồi, đến lúc đó bên trên phái xuống người lợi hại hơn, để xem các ngươi làm sao!"
Nhạc Lâm Trạch nhíu nhíu mày "Đào cảnh ngục bị bệnh ?"
"Đúng vậy! Sốt cao, đều là bị đám hỗn đản các ngươi làm tức giận, nếu các ngươi phối hợp chút đăng kí tiết mục, cậu ta sẽ tức đến bệnh sao? !" Lão Thường lạnh lùng nói "Đều ngồi xuống ăn cơm! Trong khoảng thời gian này an phận một chút, chờ tổ kiểm tra đi rồi muốn đánh như thế nào thì đánh, ai thèm quản đám các ngươi."
Lí Tấn cùng mập mạp đều khinh thường những lời lão ta nói, chỉ có Nhạc Lâm Trạch thu liễm đi ý cười trong mắt, thản nhiên nói "Mập mạp, ngồi xuống ăn cơm."
"Đại ca." Mập mạp nhíu mày.
Nhạc Lâm Trạch không nói chuyện, mập mạp nhấp mở miệng ngồi xuống. Lúc bọn họ ngồi xuống, bên kia Lí Tấn cũng nhàm chán, lần lượt đều ngồi xuống.
Lí Tấn nhịn không được trêu ghẹo "Nhạc Lâm Trạch, ngươi đây là đau lòng cảnh ngục sao? Nếu đau lòng như vậy, vậy sao không đăng kí tiết mục đi, đến lúc đó đi lên đó hát một bài, anh đây sẽ nể mặt vỗ tay cho cưng."
Hắn vừa nói xong, người khu 5 đều nở nụ cười, mập mạp vừa muốn chửi lại, Nhạc Lâm Trạch muốn nói gì đó, tâm nhất thời mập mạp khẩn trương đứng lên, nghĩ thầm, không lẽ đại ca lên báo danh trước hay sao !?
Ai ngờ Nhạc Lâm Trạch chỉ bình tĩnh nhìn Lí Tấn, đỡ thắt lưng đứng lên "Toàn là mùi rắm, ngán."
"Ngươi!" Lí Tấn lập tức đứng lên, đáng tiếc đã chậm, Nhạc Lâm Trạch nhàn nhàn tiêu sái đi ra căn tin, hoàn toàn biến mất trong bóng đêm.
Khác với bầu không khí 'nóng bỏng' ở căn tin, Đào Ngữ và Chu Anh có thể nói là tương đối buồn chán , nhất là khi Đào Ngữ đem nhiệt kế giao cho hắn, Chu Anh nhìn chằm chằm nửa ngày, nhịn không được nói "Hơn 36 độ, Đào cảnh ngục, hình như đây là nhiệt độ cơ thể bình thường?"